Đọc truyện Thiên Thần Hay Ác Quỷ… Đâu Mới Là Em? – Chương 2: Anh phải đi
Hôm nay là cuối tuần, như lời hẹn với hắn. Nó ra công viên, nơi lần đầu nó và hắn gặp nhau.Cũng nhanh thật đấy, tính từ lúc nó và hắn biết nhau đến bây giờ thì cũng được 3 tháng rồi. Dạo này thì hắn cười nhiều hơn, ấp ấm nhiều hơn nhưng chỉ đối với nó còn những người khác thì hắn vẫn lạnh nhạt không thèm mảy may tới.
Nó đến gốc cây nó gặp hắn lần đầu. Nhìn lên phía trên nó mỉm cười với hắn, hắn cũng cười lại với nó rồi nhảy từ trên cây xuống.
Hắn đưa nó đến quán kem nhỏ quen thuộc. Đây là quán kem nhỏ thôi ở gần công viên. Hắn đẩy cửa đi vào theo sau là nó, đợi nó vào trong rồi hắn đóng cửa lại.
Nó vẫn như vậy, thích sự náo nhiệt và ánh sáng nên nó chọn cái bàn ngay cửa sổ và kéo hắn lại ngồi.
-Chào dì Hoa- Nó mỉm cười chào người chủ tiệm kem.
-Chào dì- Hắn dựa người vào ghế chào người chủ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nó.
-Chào hai đứa- Dì Hoa cũng mỉm cười chào nó và hắn.
-Dì đoán xem hôm nay con và anh Vic sẽ ăn kem gì?- Nó tinh nghịch hỏi.
-Để xem…Hôm nay Vic sẽ ăn kem vani còn con sẽ ăn kem chocolate. Đúng chứ- Dì Hoa sau một lúc trầm ngâm thì nói.
-Sao dì hai quá vậy? Bị đoán trúng rồi- Nó phụng phịu hai má.
-Hai đứa chờ xíu nha, dì vào lấy kem cho hai đứa- Dì Hoa xoa đầu nó rồi vào trong.
Dì Hoa vào trong rồi, không khí trở nên im lặng, nó ngồi nghịch chậu xương rồng nhỏ trên bàn còn hắn thì cứ nhìn nó mãi.
Không khí im lặng như thế này thì quá ngột ngạt mà người như nó lại rất ghét sự im lặng nên nó lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
-Anh Vic này.
-Có chuyện gì- Hắn nhẹ nhàng hỏi nó.
-Đố anh đấy: Ban ngày có sao hay không?
-Tất nhiên là có.
-Anh trả lời sai rồi, ban ngày không có sao đâu.
-Sao em lại nghĩ như vậy?- Hắn nhíu mày.
-Thì ban ngày sao sẽ đi ngủ, ăn uống và làm việc riêng- Nó trả lời một cách ngây ngô.
-Còn ban đêm?- Hắn muốn bật cười với câu trả lời của nó.
-Ban đêm hả? Tất nhiên nó sẽ làm việc chung với những ngôi sao khác trải đầy cả bầu trời luôn- Nó vừa nói vừa đưa tay lên miêu tả.
-Có lẻ em nói đúng- Hắn cười nhẹ.
-Á không chịu đâu- Tự nhiên nó nói hơi lớn tiếng.
-Sao vậy?- Hắn bật dậy càng nhìn nó chăm chú hơn.
-Em đang đố anh mà. Sao anh dụ em nói hết rồi- Nó chu chu cái miệng lên nói.
-Thôi…là anh không biết nên em mới nói cho anh nghe đó.- Hắn chịu thua với nó luôn.
-Thật không?
-Thật!- Hắn trả lời chắc nịch.
-Vậy theo anh là sao?- Nó hỏi hắn, nhất định nó phải nghe hắn trả lời.
-Ban ngày cũng có sao. Thứ nhất vì sao sáng, thứ hai vì bầu trời ban ngày cũng sáng nên gộp cả hai lại thì ban ngày không thể thấy sao- Hắn điềm nhiên trả lời.
Nó gật gù nghe hắn nói, hắn vừa nói xong thì nó “à” lên một tiếng, cùng lúc đó dì Hoa đem kem lên cho nó và hắn.
Hai đứa không nói gì nữa chú tâm vào ăn kem. Lúc ăn xong, hắn thanh toán rồi cùng nó đi ra thì cô chủ quán gọi.
-Bé Thư lại dì nói cái này nè.
-Dạ dì chờ con xíu- Nó nói với vào trong.-Anh ra ngoài chờ em nha.
Nó nói với hắn rồi đi lại quầy kem.
-Nhỏ cháu của dì mới làm hai chiếc vòng tay, nó bảo là chỉ mới thử nghiệm thôi nên còn sai sót, dì thấy con dễ thương nên tặng con nè.- Dì Hoa nói rồi lấy trong hộp gỗ ra hai chiếc vòng.
-Woa đẹp quá! Con cảm ơn gì.- Nó cầm hai chiếc vòng xuýt xoa
Chào dì bán kem xong thì nó trở ra ngoài cùng hắn.
Hắn dắt nó đi chơi rất nhiều trò chơi. Lúc chơi ném lon hắn thắng còn tặng nó con gấu bông nữa.
Hai đứa chơi như thế cho đến chiều mới chịu đi về. Lúc trên đường về hắn nói với nó.
-Tiểu Phương hôm nay chơi vui không?
-Vui rất rất vui luôn.- Nó cười híp mắt.
-Chắt hôm nay là ngày cuối cùng anh đi chơi với Tiểu Phương đó.
-Sao anh lại nói vậy?- Đang đi tự dưng nó dừng lại, đôi mắt nó rưng rưng.
-Anh phải qua Mĩ du học rồi- Hắn ôm nó vào lòng.
-Sao anh lại phải đi chứ? Anh không muốn chơi với Tiểu Phương nữa đúng không?- Nó đấm vào ngực hắn, ra sức giãy giụa mặt cho hắn đang xiết chặt vòng tay hơn.
-Không phải. Anh sẽ về Tiểu Phương chờ anh nha.
-Chờ anh? Được chờ trong bao lâu?- Nó bây giờ đang khóc, hai mắt nó đỏ hoe và bắt đầu sưng lên.
-10 năm- Hắn buông nó ra, nhìn thẳng vào mắt nó.
-10…10 năm- Nó lấp bấp
-Ừ 10 năm sau anh sẽ quay về bên Tiểu Phương.- Hắn vừa nói vừa lau nước mắt của nó.
Nó gật đầu, nó chợt nhớ ra gì đó nên hỏi hắn.
-Anh Vic! Sau này mà có gặp nhau thì làm sao để nhận ra nhau?
-Tiểu Phương sẽ…Đưa tay phải lên làm hình nấm đấm và đưa lên ngực trái- Hắn đưa tay lên ra hiệu cho nó thấy.
-À em tặng anh nè.- Nó lấy trong túi ra hai chiếc vòng, đưa cho hắn một chiếc.
Trùng hợp thay là hai chiếc vòng đều có chữ T.A lồng ghép vào nhau.
Hắn nhận lấy véo má nó rồi nắm lấy tay nó đi tiếp.
Về nhà nó cứ ngơ ngơ ra đó, làm xong phần của mình nó vội chạy lên gác. Nó mở toan cửa sổ thì đã thấy hắn ngồi đó từ lúc nào và đang mỉm cười với nó.
Nó và Hắn ngồi đối diện nhau cùng ngắm những ngôi sao lấp lánh đến khuya. Cũng cách cũ nó đưa hiệu là phải đi ngủ rồi đóng cửa sổ lại. Nó phóng lên giường nằm đó nói ngủ vậy thôi chứ nó có ngủ được đâu.
Về phần hắn khi thấy nó đóng cửa rồi thì hắn mới thay bộ đồ ngủ thành một chiếc áo sơ mi và quần jeans trông rất giản dị.
Hắn cầm lấy một cái hộp nhỏ màu hồng đi qua nhà nó. Trước phòng trọ nhà nó hắn gõ cửa.
*Cốc…Cốc*
Cánh cửa từ từ mở ra mẹ nó nhìn hắn đầy ngạc nhiên.
-Quân Anh hả con? Con đến giờ này có chuyện gì không?
-Phiền dì đưa cái này cho Tiểu Phương, đến giờ con đi rồi.- Hắn nói xong thì đưa cho mẹ nó cái hộp rồi lẳng lặng quay đi.
Mẹ nó thì không lạ gì hắn, nhiều lúc hắn qua nhà chơi, lâu lâu còn ăn cơm chung nữa.
Mẹ nó nhìn theo bóng hắn đang khuất dần rồi cũng vào trong.
Nó ở trên gác nghe hết. Phải, nó đã nghe hết tất cả, không biết nước mắt của nó đã đẫm ướt gối từ lúc nào. Nó bật người dậy chạy xuống gặp mẹ nó, nó lấy ngay hộp quà rồi mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền có hình nó và hắn. Nó không biết là hình này chụp lúc nào nữa. Bên dưới có một tờ giấy. Nó nhanh chóng mở ra.
“Tiểu Phương! Anh tặng em đó. Nó sẽ thay anh bên em trong suốt thời gian 10 năm. Hãy đợi anh nhé”
Đọc xong dòng chữ đó thì nước mắt nó càng ứa ra nhiều hơn nó vừa nghe thấy tiếng xe nổ máy thì vội vàng chạy ra.
Nó vừa chạy ra thì chiếc xe kia cũng vừa lăn bánh và trên chiếc xe đó…có hắn.
-Em sẽ đợi anh mà- Nó hét lên sau làn khói xe của hắn.
Nó ngồi bệch xuống lòng đường vắng không một bóng người. Mẹ nó vừa chạy ra thấy nó thì vội ôm lấy nó vào lòng.
Hắn ngồi trên xe nhìn lại. Tại sao hắn không thể bên cạnh nó ngay lúc này, những lúc nó yếu đuối như thế chứ.
Hắn đi xa nó rồi… Đi thật xa rồi… Trong vòng 10 năm… Nó sẽ chờ hắn…