Đọc truyện Thiên Thần Hay Ác Quỷ… Đâu Mới Là Em? – Chương 15: Không!
Nó cùng Jisan và Jesan xuống xe và bước vào trường. Hàng trăm con mắt ở đây đều hướng về phía tụi nó.Xe của tụi hắn cũng dừng lại. Hắn, Kansai và Kensai bước ra. Kansai đi lại gần Jisan, kề sát mặt của mình vào mặt nhỏ nhìn chằm chằm.
Jisan trợn tròn mắt, nhỏ cắn cắn môi và cười tươi, tay thì vỗ vỗ vào mặt Kansai.
-Rớt mắt bây giờ.
Kansai đầu như bốc hỏa, cậu trừng mắt rồi nghiến răng.
-Hay là cô không kiềm nổi trước ánh mắt đa tình này của tôi?
Jisan bực tức dí nắm đấm trước mặt Kansai.
-Nếu cậu mà nhìn tôi với ánh mắt sói già đó nữa thì đừng có trách.
-Thôi thôi cho xin đi mà!- Jesan và Kensai nhảy vào giữa.
-Hai người làm gì mà hễ gặp nhau là cãi vã um trời hết vậy?- Jesan chau mày.
-Cậu tránh ra, hôm nay mình sẽ cho tên tiểu tử này một trận.- Jisan kéo Jesan ra.
-Tôi sợ cô chắc.- Kansai nghênh mặt.
-Ngon thì nhào vô, xem ai sợ ai cho biết.- Jisan ương bướng thách thức.
-Đánh nhau đi!- Nó đi giữa hai người và lạnh nhạt nói.
Hắn nhìn theo nó, thấy nó vừa đi thì hắn đưa tay kéo lại.
Nó theo phản xạ của mình. Hễ ai mà ra tay sau lưng nó thì nó sẽ xử một cách gọn lẹ, không cần biết là ai. Nhưng hắn cũng đâu phải hạng tầm thường. Lúc nó xoay người định khóa tay hắn thì hắn đã nhanh chóng giữ chặt hai tay nó lại.
Mọi người xung quanh hò hét ầm lên. Nó mặc kệ, chỉ liếc mắt hỏi hắn.
-Muốn gì?
-Kiếm chuyện!- Môi hắn hơi nhếch lên.
-Tôi chẳng rãnh để đùa đâu.- Nó giật tay ra.
-Sân sau.- Hắn nói thầm trong miệng.
Môi nó hơi cong lên rồi tắt hẳn, nó nhanh tay kéo Jisan và Jesan về lớp.
Nó quăng ba-lô lên bàn và thả người xuống ghế. Hai chân nó đưa lên gác hẳn lên bàn, dáng ngồi như một đàn chị. Lưng nó tựa vào tường, miệng còn đang nhai kẹo cao su. Gương mặt toát lên phong cách bụi bặm.
Toàn thể học sinh trong lớp bắt đầu bàn tán. Họ đã biết chắc chắn kết quả của nó khi xâm phạm đến bàn học của hắn.
Hắn cho hai tay vào túi, ung dung bước vào lớp. Nhìn hắn từ trên xuống dưới, thật đúng với nữ sinh trường này khi gọi hắn là “Hoàng Tử”. Hắn hoàn toàn không vướn phải một hạt bụi trần. Hắn cùng Kansai và Kensai về chỗ ngồi.
Mọi người ở đây đều im bặt, chỉ còn những ánh mắt dõi theo chờ đợi một điều gì đó.
Hắn lại chỗ, quăng ba-lô lên bàn và nhẹ nhàng nói với nó.
-Em yêu, đây là chỗ của anh!
Đám đông bây giờ đều nháo nhào, xôn xao bàn tán đủ thứ. Ngay cả Jisan, Jesan, Kansai và Kensai còn phải há hốc mồm kinh ngạc.
-Ok, thì đây là chỗ của anh. Tôi có bảo là của tôi bao giờ.- Nó nhún vai.
-Uhm…hum…vậy thì để chân xuống dưới cho anh ngồi.
Nó nhếch môi, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu.
-Không!
-Được, được lắm.- Hắn gật gù rồi nhấc bổng nó lên.
Hắn ngồi xuống ghế và đặt nó ngồi trên đùi mình.
-Như vậy thì em có thể ngồi thoải mái hơn.
Nó đứng bật dậy liền đưa mắt lườm hắn.
-Cho tôi vào trong!
-Uhm…hum…- Hắn đứng dậy cho nó đi vào.
Nó vào trong và ngồi bệch xuống mở headphone nghe nhạc, chẳng để ý đến một ai.
Hắn gục xuống bàn vờ như ngủ nhưng đôi mắt hắn vẫn dán chặt vào nó.
Thời gian trôi qua một cách gấp rút. Nó vừa mới nghe hết những bản nhạc trong điện thoại thì vừa đúng lúc reng chuông ra chơi.
Nó cất hết mọi thứ vào cặp và lại bàn của Jisan.
-Đi ăn thôi!
-Từ từ chờ xíu.- Jisan vừa chải chuốt lại đầu tóc vừa nói.
-Mình đi trước đi Jesan!- Nó quay sang nói với Jesan.
-Chờ mình xíu đi! Sắp xong rồi.- Jesan mắt thì săm soi những thỏi son, miệng thì trả lời nó.
-Có đi không thì bảo.- Nó nghiến răng.
-Ơ…đi!!- Jisan và Jesan đồng thanh rồi cất hết đồ đạc vào.
Nó lắc đầu xong thì bỏ đi trước, để Jisan và Jisan ở phía sau.
Kansai và Kensai xuống bàn hắn. Kansai vỗ vai hắn và nói.
-Đi ăn thôi!
-Không, hai thằng bây đi đi!- Hắn gỡ headphone ra rồi cất vào ba-lô.
-Bộ mày không đói à?- Kensai cau mày.
-Không!- Hắn đáp song đó thì biến ra ngoài mất tâm.
Tụi nó, Kansai và Kensai xuống canteen trường. Đi đến đâu, học sinh đều lùi bước nhường đường đến đó. Nó tìm bàn trống rồi kéo cả nhóm vào ngồi.
-Ủa? Kinsai đâu rồi?- Jesan nhìn ngó xung quanh.
-Kinsai bảo không đói rồi biến đi đâu mất tâm.- Kensai nhún vai.- À thôi để tôi đi lấy thức ăn. Đi thôi Kan!
-Ớ…mày bảo mày đi mà?- Kansai cau mày.
-Vậy mày có phải là con trai nữa không? Không lẽ bắt tao lấy luôn phần của mày à?
-Thôi đi anh ơi, người ta đã không muốn làm con trai nữa ấy mà.- Jisan bĩu môi.
-Cô…được, vào một ngày không xa chính cô sẽ cần đến tôi.- Kansai nhếch môi.
-Tôi sẵn lòng chờ cho đến ngày đó.- Jisan vênh mặt.
-Mệt hai người này ghê á! Cứ gây nhau hoài à.- Jesan phồng má.
-Ghét của nào, trời trao của đó!- Nó lên tiếng.
-Thôi đi nhanh đi, bụng nó biểu tình rồi này.- Kensai kéo Kansai đi.
Nó lưỡng lự một lúc rồi đứng dậy đi lấy hai phần cơm và nhanh chóng ra ngoài.
Kansai và Kensai bưng mấy phần cơm lại, Kensai cau mày hỏi khi không thấy nó đâu.
-Josan đâu?
-Không biết, em thấy Josan lấy hai phần cơm và ra ngoài rồi.- Jesan lắc đầu.
-Ayda có khi nào…hai người đó làm chuyện mờ ám gì không?- Kansai vuốt cằm.
*Bốp*
-Đừng có điên!- Kensai đánh mạnh vào vai cậu.
-Không có chuyện đó đâu.- Jesan phản đối.
-Thôi! Tự nhiên bàn chuyện này làm gì? Lỡ như Josan về lớp thì sao?- Jisan lấy phần cơm của mình.
-Uhm, chúng ta ăn đi!- Jesan nói rồi với tay lấy phần cơm.
…
Nó mang hai phần cơm ra khu vườn ở sau trường học. Vừa nhìn vào nó đã thấy hắn ngồi trên thảm cỏ, lưng thì tựa vào gốc cây.
Nó lắc đầu rồi đi vào trong.
Hắn tựa lưng vào gốc cây, đôi mắt hắn nhắm hờ lại như ngủ. Hiện tại hắn chỉ cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ một số việc trong quá khứ.
Hắn nhận thấy có một người ngồi xuống bên hắn, đôi mắt hắn hơi hé ra.
-Không đói sao?- Nó vừa mở phần cơm vừa hỏi hắn.
-Không!- Môi hắn hơi cong lên.
-Không đói cũng phải ăn, đây là của anh.- Nó đưa phần còn lại cho hắn.
Hắn nhận lấy rồi bật cười.
-Có hai đứa thôi mà làm gì làm mặt lạnh đến thế?
-Cũng đúng!- Nó gật gù.
-Em vẫn như thế, vẫn ngốc như xưa.
-Ừ thì em ngốc.- Nó không phản đối.
-Em còn nhớ dì Hoa chứ?
-Tất nhiên là nhớ rồi.
-Anh nghe nói dạo này sức khỏe của dì không được tốt.
-Vậy sao? Chúng ta sẽ thăm dì.
-Được thôi!
-À hôm đó chúng ta sẽ để cả ngày thăm dì song thì sẽ qua trại trẻ mồ côi.
-Cũng được, anh sẽ mua quà.- Hắn đồng ý.
-Vậy thôi, bây giờ thì ăn đi còn vào học nữa.
*Reeng…Reeng…*
Chuông điện thoại của nó vang lên. Nó chỉ áp tai nghe chẳng buồn nhìn xem ai gọi.
“Alo”
“…”
“Dạ được thưa ba.”
“…”
“Tối nay, chúng con sẽ hoàn thành nhiệm vụ ba giao”
“…”
“Vâng”
Nó ngắt máy rồi tiếp tục ăn.
-Có chuyện gì nữa sao?- Hắn nghiêng đầu hỏi.
-Không có gì, chỉ vài việc lặt vặt thôi mà.- Nó mỉm cười.
Hắn gật đầu rồi làm ra vẻ chẳng quan tâm. Nhưng trong lòng hắn rất lo lắng cho nó. Không biết nó sẽ đối mặt với những hiểm nguy gì nữa đây.
-Anh lo lắng quá rồi đó.- Nó lên tiếng.
Hắn khá ngạc nhiên khi nghe nó nói.
-Anh có lo bao giờ.
-Ừ, không lo.- Nó mỉm cười rồi đứng dậy phủi bụi trên người.
-Đi đâu đấy?- Hắn kéo tay nó.
-Đi về lớp.- Nó rút tay ra khỏi tay hắn.
Hắn lại kéo nó xuống nhưng lực lúc này lại mạnh hơn lực của lúc nãy, khiến nó phải ngã nhào vào lòng hắn.
-Hãy là em, một thiên thần của ngày trước, được không?
-Được, nhưng chỉ trước mặt anh thôi.- Nó nói rồi bật dậy.
Hắn để nó ra ngoài trước, hắn biết rất rõ nếu nó và hắn đi chung thì cả ngôi trường này sẽ xem nó như một cái gai trong mắt. Họ sẽ bắt đầu chú ý đến nó nhiều hơn. Còn nó, Nó chỉ muốn là một người bình thường. Không có gì nổi bật trong đám đông. Không cần một ai phải chú ý, giám sát.
Nó ra ngoài và trở về lớp. Vừa đến cửa, nó bị Kansai chặn lại hỏi.
-Cậu và Kinsai đã đi đâu?
-Kinsai? Anh ta đi đâu là quyền của anh ta, tôi chẳng biết.- Nó lạnh nhạt lướt qua cậu.
Kansai gãi đầu, không lẽ cậu đã suy nghĩ sai. Nó và hắn chẳng hề đi chung với nhau.
Cậu đi vào lớp và ngồi xuống chỗ của mình.
-Ay…né né ra!- Jisan xua tay.
-Cô có bị gì không hả?- Cậu chau mày.
-Không hề, không hề…tôi chỉ muốn xua một số loại côn trùng thôi.- Jisan mỉm cười.
-Cô…
-Này tôi không có nói anh nhá, nếu anh mà phản ứng thì…haiz…- Jisan thở dài và lắc đầu.
-Tôi phản ứng thì sao? Vẫn đỡ hơn một đứa con gái như cô. Vừa điệu đà vừa ương bướng. Lại còn đanh đá nữa chứ.
-Này…- Jisan đứng bật dậy dằn tay xuống bàn.- Tôi nhịn anh đủ rồi nha.
-Thì sao? Cô làm gì tôi? Hay là hôm trước được tôi hôn nên kiếm chuyện để được hôn lần nữa à?- Nét mặt của Kansai lúc này đểu giả hơn bao giờ hết.
-Anh…- Nhỏ tức giận, đầu như muốn xì khói.
-Nói trúng tim đen của cô rồi chứ gì?
-Triệu Thế Nguyên anh cứ chờ đó, rồi cũng có ngày tôi sẽ khiến anh phải sống chết vì tôi.- Jisan vênh mặt khẳng định.
Mọi người xung quanh bắt đầu “ồ” lên. Jisan lườm Kansai rồi ra ngoài.
-Số mày xui rồi, Jisan thấy vậy chứ không phải vậy đâu nha. Em ấy nói được thì sẽ làm được đó.- Kensai vỗ vai cậu.
-Mặc kệ cô ta.- Cậu hừ lạnh rồi cũng ra ngoài.
Kensai và Jesan nhìn nhau và lắc đầu.
-Chậc…chậc…có khi nào hai người đó sẽ là một cặp không?- Jesan chậc lưỡi.
-Anh không biết nhưng tình hình bây giờ quá căng thẳng rồi.- Kensai nhún vai.
Nó nằm ườn ra bàn, tai thì đeo headphone nghe nhạc nên chẳng biết chuyện gì xảy ra từ nãy đến giờ.
Hắn từ ngoài đi vào, hắn về chỗ ngồi lấy điện thoại ra nhắn cho nó.
“Đừng đi nữa!”
Nó cau mày bật điện thoại lên xem tin nhắn, với tính cách của mình nó chỉ trả lời gọn lỏn một từ.
“Không”