Bạn đang đọc Thiên thần hai mặt – Chương 24: Chạy trốn
p/s: hiện tại sách TT2M ở Hà Nội đã có, một tuần sau mới chính thức có ở Tp.HCM và các tỉnh khác. Mong rằng những ai đã và yêu thích TT2M sẽ ủng hộ TT2M – quyển sách đầu tay của mình.
Một lần nữa rất cám ơn tình cảm của mọi người – những ai đã xem và yêu thích TT2M cũng như couple đáng iu Kevin – Jessica ^^
“Thời gian trôi qua, lúc nhanh lúc chậm. Nhưng mỗi cơn đau luôn lớn gấp bội phần hạnh phúc. Không hề có điều gì là vĩnh cửu. Chỉ có nước mắt và bi thương là còn mãi trong lòng. Cách tốt nhất để chữa lành chỉ đơn giản là chờ đợi. Chờ một ngày nào đó, nỗi đau sẽ hóa thành cát bụi, chôn theo nỗi nhung nhớ vào tận cùng của trái tim.
Một đêm, mọi trật tự phút chốc bị đảo ngược.
Một đêm, chỉ một đêm thôi mà cả thế giới dường như đều thay đổi!
Nghiệp chướng này, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc?”
***** ♥ *****
11h đêm. Ngoài trời, mưa vẫn không ngớt.
Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng…
Cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt. Thân ảnh cô gái với dáng vẻ tiều tụy kia cũng vừa mới chợp mắt được một lát.
Bốn bề xung quanh im phăng phắc, hoàn toàn không một tiếng động. Dường như, cô đã ngồi ở đây được lâu lắm rồi!
Anh ngồi bên cô, không hề nói một câu nào. Đầu dựa vào tường, hai tay đặt lên đùi giữ dáng vẻ lạnh lùng hiếm có. Bây giờ, ngoại trừ im lặng anh thật không biết phải mở lời với cô thế nào. Mọi chuyện, dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của anh!
Họ nhớ như in khoảnh khăc phát điên khi ở ngoài đường của Cẩm Tú. Nhưng chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ ở bệnh viện thôi, cô ta dường như biến thành một cô bé mang trí óc tám tuổi.
“Có vẻ như trong những ngày qua, bệnh nhân đã trải qua một cú sốc rất lớn. Trong thân tâm cô ấy không hề muốn chấp nhận sự thật này, nên tiềm thức đã đánh thức bản năng tự bảo vệ, khiến cô ấy chọn cách lãng quên. Và tác động lên hệ thần kinh làm cho cô ấy cứ nghĩ mình là một cô bé tám tuổi không hề lo âu buồn phiền, cũng không hề đau khổ.”
Lời nói của bác sĩ luôn văng vẳng bên tai Phương Nhã và Kevin. Họ thật sự không biết phải làm cách nào để đối mặt, cảm giác trong lòng cũng không rõ có phải hả hê vui sướng hay không? Hơn thế nữa…
Cô liếc nhìn quyển nhật ký của Quốc Thịnh nằm trên ghế, bàn tay run rẩy không hề dám động đến. Hay nói đúng hơn, cô không có can đảm đế biết được nội dung bên trong là gì.
“Em không muốn xem sao?”
Màn đêm lạnh lẽo, âm thanh trầm đục của anh vang lên át cả những tiếc nấc nghẹn của Phương Nhã. Cô lắc đầu, môi mím chặt lại đau khổ. Cô không dám nhìn anh, cũng không còn đủ sức để cầm lên quyển nhật ký đó. Nước mắt cứ vì thế mà thấm trên đầu môi, tí tách chảy xuống.
Khi kịp thời dẫn Cẩm Tú vào bệnh viện, cô đã lấy điện thoại của cô ta mang trong người gọi điện cho Triệu Ánh và Đình Phong để họ biết được chuyện này. Nhưng khi họ xuất hiện, cô lại không nghĩ rằng trên tay họ còn mang theo quyển nhật ký của Quốc Thịnh.
Lúc đó, cô hoàn toàn cảm nhận được nỗi bất an trong lòng mình. Sợ rằng khi đọc được những dòng nhật ký sẽ không kìm được nước mắt.
Hơn ai hết, cô biết cảm giác của Kevin lúc này cũng không hề vui vẻ!
Từng giây, từng phút trôi qua như một đoạn băng quay chậm, Triệu Ánh và Đình Phong hoàn toàn không có cơ hội để tiếp cận cô dù chỉ là một mét. Người của anh bảo vệ cô rất kỹ, hầu như trong suốt thời gian ở bệnh viện, anh chẳng thể rời khỏi cô một bước!
Tuy nhiên, vẻ mặt của anh lại lạnh lùng như núi tuyết, không hề mang tí biểu cảm nào. Chỉ lặng lẽ ngồi yên nhìn cô khóc trong câm lặng.
Nhưng ngay lúc này, khi thấy cô đứng ngồi không yên, muốn đọc quyển nhật ký của Quốc Thịnh mà lại không dám đọc thì tim anh thật sự rất khó chịu. Không có người đàn ông nào trên đời có thể thản nhiên nhìn người con gái của mình khóc đau khổ vì người khác.
Kevin chẳng phải là thần thánh, anh cũng có những ích kỷ của riêng mình. Tất nhiên là vẫn mong rằng cô sẽ không xem quyển nhật ký đó, vì điều đó làm cho anh cảm thấy bất an.
Anh không thích tâm trạng phức tạp đó, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra nội tâm lại vô cùng dao động.
Ngồi yên một hồi, điện thoại anh rung lên. Dưới tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, Phương Nhã trông thấy anh khẽ cau mày lại:
“Chuyện gì?”
>
“Cái gì?”- Quai hàm anh siết chặt lại, bóng lưng cao gầy đổ nghiêng xuống mặt đất – “Có chuyện gì không ổn. Tiếp tục tìm kiếm bọn họ. Tôi sẽ đến ngay!”
“Kevin!”
Giọng Phương Nhã nghèn nghẹn nhưng chất chứa sự lo lắng đột ngột cất lên, lúc này anh mới sực tỉnh xoay đầu lại. Đôi mắt u ám hệt như đêm đen:
“Anh có công chuyện phải giải quyết. Nếu em muốn, có thể ở lại đây!”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc xen lẫn bất ngờ của cô, tim anh như hẫng một nhịp. Cho dù không muốn, anh cũng phải thừa nhận rằng bản thân rất ích kỷ.
Không nói thêm câu nào nữa, anh ra lệnh cho những vệ sĩ đứng cạnh cô theo anh về công ty. Chỉ để lại đúng hai người ở lại bảo vệ cho Phương Nhã, sau cùng xoay người bước đi không một lần ngoảnh đầu nhìn lại.
Rời khỏi bệnh viện, một vệ sĩ thân cận đứng cạnh anh lúc này mới lên tiếng:
“Cậu chủ, chỉ hai người ở cạnh cô Jessica liệu có ổn không?”
Bước chân anh dừng lại, nét mặt trở nên đăm chiêu vài giây rồi ngay lập tức trở về trạng thái bình tĩnh, cổ họng khàn phát ra tiếng:
“Cô ấy đâu phải là con nít, không cần phải giám sát cô ấy 24/24 như vậy. Hiện giờ cũng không có nguy hiểm gì, không cần phải lo!”
Giọng của anh không giận dữ, cũng không tỏ bất kỳ thái độ nào để người khác nhìn ra được. Tuy nhiên, những vệ sĩ đứng bên cạnh hoàn toàn thấy rõ được hai bàn tay anh ra sức nắm chặt, rồi lại buông ra, cứ như vậy vài lần, hệt như đang cố sức khắc chế cảm xúc nào đó.
Ánh đèn đường phát sáng, bóng dáng anh nhanh chóng bị màn đêm đen nuốt chửng.
***** ♥ *****
Sau khi anh bỏ đi, ngay hành lang bệnh viện chỉ còn lại mình cô và hai người vệ sĩ. Cô không nghĩ nhiều như anh, vì trong lúc này mọi thứ không có gì quan trọng bằng cái chết của Quốc Thịnh.
Thế mà trong khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Kevin, cô hiểu rằng chính mình đã vô tình làm anh buồn. Khi cô chưa kịp nói câu nào khác, thì anh đã không nói không rằng quay lưng bỏ đi.
Cho dù người cô yêu là anh, nhưng khi đối mặt với cái chết của người yêu cũ, tất nhiên rằng ai cũng khó tránh khỏi cú sốc lớn. Không đi cùng nhau trên một con đường, không trao trọn cho nhau một trái tim cùng nhịp, nhưng chí ít vẫn có thể là bạn.
Là quá khứ, không thể nào so sánh với hiện tại. Tình yêu một thời dành cho Quốc Thịnh, cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng người ngự trị trong trái tim cô lúc này chính là anh!
Chẳng lẽ điều này, anh vẫn không hiểu?
Tháng năm mưa, cơn mưa rào của mùa hạ, ào ạt đến rồi đi, cũng như tình cảm một thời đã không còn nữa.
Tuy rằng mọi thứ đã qua, nhưng rốt cuộc cái chết của Quốc Thịnh là như thế nào. Cô nghĩ bản thân có quyền được biết!
Ngồi yên trên ghế, cô hít sâu đủ năm lần, sau đó mới chầm chậm lật từng trang quyển nhât ký.
“Này, ai đó, ai đó!!!”
Mùa hè tháng năm, một cậu thanh niên hấp tấp đuổi theo một cô gái trên con đường rộng lớn. Lúc đó, trên tay anh còn giữ chặt một chiếc bóp màu nâu, cả người nhễ nhại mồ hôi vì đuổi theo cô khi trời nắng nóng.
“Bạn kêu tôi à?”
Cô gái ngay lập tức ngoảnh đầu lại. Giữa ánh nắng chói chang của ngày hè, đôi mắt đen to tròn của cô càng làm nổi bật những đường nét thanh tú trên gương mặt, hàng lông mi cong vút nhìn anh rồi vội chớp mắt.
“À, phải! Bạn làm rớt bóp tiền này!”
Khi đó, cô hoàn toàn bị nụ cười ngọt ngào của anh làm xao xuyến. Và hoàn toàn không hề nghĩ rằng, sau lần gặp đầu tiên như thế, cô và anh lại có thể học cùng nhau tại một mái trường cấp 3.
Xuân đến, đông đi…
Nắng tắt, rồi nắng lên…
Tình cảm nảy nở giữa cô và anh ngày càng lớn dần, đến mức không thể kiểm soát được những suy nghĩ ngây thơ vụng dại của mối tình đầu nữa. Cứ như thế, một năm sau, họ chính thức yêu nhau dưới những ánh mắt tò mò của các bạn học.
Khoảng khắc năm đó, cũng chính là một bước chuyển thay đổi cả cuộc đời cô bé Mai Phương Nhã.
Tình cảm tưởng chừng giản đơn giữa cô và anh dần dần rạn nứt bởi sự xuất hiện của Cẩm Tú – con gái của ông trùm thế giới ngầm Một Mắt, là kẻ mưu mô hiểm độc nhưng lại yêu cậu thanh niên Quốc Thịnh đến si dại.
Chỉ với thời gian ngắn ngủi, cả cuộc đời cô bị hủy hoại khi bản thân vô tình rơi vào những ghen tức ích kỉ. Đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cô khi đó đã hoàn toàn biến đổi tâm tính lẫn khuôn mặt. Trở thành một cô gái mang vẻ mặt xấu xí với tâm can chứa đầy sự thù hận!
Một ngày, rồi lại một đêm. Cứ như thế, tình yêu ngày xưa của hai người cũng dần tàn phai theo năm tháng. Vì những biến chuyển cuộc sống xô đẩy, anh và cô đã rời xa nhau từ lúc nào cũng không hề hay biết. Để rồi một ngày, vụ tai nạn và cuộc hội ngộ bất ngờ giữa cô và vị giám đốc Việt Kiều trẻ tuổi càng khiến tình yêu giữa hai người chôn vào dĩ vãng.
Hai năm sau gặp lại, cô và anh tái ngộ với nhau trong một hình hài, một thân phận hoàn toàn khác biệt với ngày đó. Cô mang tên Jessica, yêu một người con trai khác và điều quan trọng nhất, khi đó cô là một người sống không hề có ký ức, hoàn toàn là một Jessica mang gương mặt khác. Còn anh…
Anh khi đó, đã mang danh nghĩa vợ chồng với Cẩm Tú, và làm cha nuôi của đứa bé nhỏ hai tuổi, cùng với sự nghiệp ngày càng đi theo quỹ đạo. Cậu thanh niên nghèo của khi xưa từ lâu đã không còn nữa…
Hai năm trước, sự xuất hiện của Cẩm Tú đã khuấy đảo cuộc sống yên bình giữa hai người. Thì hai năm sau, chính vì thời gian và cuộc đời xoay chuyển, đã vô tình kéo cô rời xa anh, vĩnh viễn.
“Rào! Rào!!!”
Những dòng nước liên tục chảy ra ào ạt, cô hất những giọt nước trong vắt lên mặt như cố gắng xoa diệu cơn đau thắt trong lòng. Đứng trong phòng vệ sinh của bệnh viện được gần nửa tiếng đồng hồ, cô vẫn không tài nào chấp nhận nổi sự thật.
Cô đã cùng quyển nhật ký đi đến hết cuộc hành trình, đến khi những dòng chữ cuối cùng kết thúc cũng là lúc một loạt kỷ niệm về quá khứ ào ạt hiện lên trong đầu cô như một đoạn băng sống động. Mọi ký ức của những ngày tháng có Quốc Thịnh trong đời giờ đây đã biến thành ngọn dao cắm thẳng vào tim cô một nhát, đau đớn đến mức cô có thể nghe được tiếng tim mình tan vỡ.
Cơn phẫn uất trào dâng trong lòng, khiến mắt cô vằn lên những tia máu đỏ. Lại một lần nữa, cô bật khóc.
“Nếu như không phải vì muốn cứu em thì anh có ra nông nỗi này không?”
Là do tình cảm của cô đã thay đổi, là do cô từ bỏ quá khứ của hai người nên anh mới…?
“Nếu như không phải em đã yêu Kevin, thì anh có ra nông nỗi này không?”
Là do cô quá vô tình, do cô phản bội hay vì thời gian hai năm khiến cho tình cảm của cô thay đổi?
“Nếu như… nếu như ngày đó em không ngu muội nghe theo lời của Cẩm Tú, nếu như em thông minh hơn một chút thì sẽ không bị Một Mắt bắt đi. Vậy thì sẽ không phải liên lụy đến anh. Anh sẽ không phải chết!”
Phương Nhã khụy người xuống đất, nước trên bồn rửa mặt ào ạt chảy không ngừng, những giọt lệ cũng thay phiên nhau tuôn rơi.
Chuyện xưa ùa về rõ mồn một, cổ họng cô nghẹn đắng. Thời gian dường như trôi quá nhanh, nhanh đến mức cô không thể tưởng tượng nổi có một ngày anh không còn trên đời này nữa.
Bầu trời về đêm, hoàn toàn không có một ánh sao. Và tất nhiên, đèn đường bên ngoài vẫn còn sáng.
Trong khoảng thời gian đó, tất nhiên Phương Nhã cũng không thể biết được người con trai cô yêu nhất lúc này lại điên cuồng lao như bay đến bệnh viện, đi theo sau là một đám người vệ sĩ vận đồ đen.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Kevin sốt ruột liên tục gọi vào số máy của cô, nhưng vẫn không hề nhận được bất cứ tín hiệu nào khác. Điều này càng khiến anh rất bất an hơn, vầng trán đầy mồ hôi lạnh, không nhịn được liền kích động gầm lên:
“Lái xe nhanh lên, mau đến bệnh viện thật nhanh cho tôi!!!”
Quai hàm Kevin siết chặt lại đầy giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu cố gằng từng tiếng:
“Jessica, em nhất định không được có chuyện gì đâu đấy!!!”- Chiếc điện thoại anh cầm trên tay dường như phát ra tiếng gãy – “Một Mắt, ông động vào cô ấy thử xem, tôi nhất định sẽ không để yên đâu!!!”
***** ♥ *****
Đứng trong toilet một hồi lâu, Phương Nhã lúc này mới nhận ra điều bất thường. Cô chợt hướng về phía cánh cửa, từ lúc bước chân vào đây thì cách mười phút hai người vệ sĩ của Kevin lại gọi cô một lần. Thế nhưng sao lúc này, lại không nghe được động tĩnh gì từ bên ngoài nữa.
Thở hắt một cái, cô với tay ôm lấy quyển nhật ký vào trong lòng mình như ôm lấy bảo vật. Đôi mắt đỏ hoe cố kiềm chế cơn nấc trong lòng mình, tự nhủ rằng bản thân lúc này nhất định phải thật sáng suốt.
Quyển nhật ký của Quốc Thịnh, chính là manh mối duy nhất buộc tội ông trùm Môt Mắt. Để trả lại sự công bằng cho anh, cô nhất định phải tìm cho ra kẻ hở để lật đổ ông ta, nhất định phải bắt ông ta chịu sự trừng phạt của pháp luật! Nhất định không thể để con người nguy hiểm đó cứ mãi nhởn nhơ với bao điều tội ác!
Còn Cẩm Tú, sống chết vì tình yêu như vậy, rốt cuộc cũng khiến bản thân trở nên điên dại. Như vậy, là đáng thương hay đáng trách?
Cẩm Tú đã ra nông nỗi này, sao Phương Nhã có thể tận tay trả thù, đòi lại công đạo cho người cha quá cố của mình được đây???
Suy nghĩ vừa dứt, cô chợt nghe bên ngoài có tiếng động liền sực tỉnh, âm thanh bên ngoài càng lúc càng tĩnh lặng hơn, đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đang đập rất mạnh.
Cô nhanh tay khóa vòi nước rồi tiến về phía cửa, cứ tưởng rằng khi mở ra thì sẽ thấy hai người vệ sĩ chực chờ đứng ngoài, nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Ngoài hành lang hoàn toàn không có một bóng người, ánh đèn cũng chập chờn trong đêm tối. Cô bắt đầu thấy hoảng, mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm hai người vệ sĩ kia.
Đồng hồ điểm đúng 0h, trăng tròn vành vạnh. Phương Nhã rùng mình ôm chặt lấy quyển nhật ký, từng bước tiến về phòng bệnh của Cẩm Tú.
Ngay ngã rẽ, khi bước chân cô chỉ vài bước là đến được căn phòng của Cẩm Tú, thì lúc này dưới ánh đèn chập chờn ngoài hành lang, cô bắt đầu nhận ra được sự xuất hiện của bốn năm tên lạ mặt đứng ở trước cửa canh gác, tiếng xì xào cất lên, cô thật sự không rõ là họ đang nói cái gì cho đến khi âm thanh lạnh buốt của Một Mắt đột ngột vang bên tai:
“Tìm cho ra hai đứa đó, nhất định không được để con nhỏ đó sống. Cả Phi Vũ, giết luôn nó cho tao!”
Sắc mặt cô tái mét, cả người chấn kinh bởi lời nói vừa rồi của Một Mắt. Cô lập tức thu người vào góc khuất, tim đập mạnh đến mức sắp nhảy ra khỏi ngoài.
Chuyện gì thế này??? Tại sao Một Mắt lại vào được nơi này. “Con nhỏ”mà ông ta nói, không phải là cô chứ???
Đột ngột xuất hiện ngay phòng bệnh của Cẩm Tú, muốn truy bắt cô và giết chết Phi Vũ.
Không phải là chuyện cô đánh tráo ADN đã bị bại lộ chứ???
***** ♥ *****
“Còn đứng đó làm gì, chia ra hai bên tìm kiếm đi. Tên vệ sĩ của Kevin còn ở đây, chắc chắn con bé đó chưa đi xa được đâu!!!”
Giọng nói cay độc đầy dữ tợn của Một Mắt lại một lần nữa khiến Phương Nhã rùng mình. Cô nắm chặt tay lại, cả người đờ đẫn mất mấy giây, trong đầu đột nhiên không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, chân bất giác lùi về sau một bước.
“Cạch!”
Quyển nhật ký đang cầm trên tay bỗng nhiên bị tuột rơi xuống đất, cô hốt hoảng cúi người nhặt lên thì nhanh chóng cánh tay còn lại cũng bị bàn tay thô bạo của ai đó chộp lấy:
“Đại ca, em tìm được nó rồi!”
Bầu trời đột nhiên nổi cơn giông, gió mạnh liên tục đập vào cửa kính. Giữa bóng tối tĩnh lặng với âm thanh va đập vào nhau của cửa sổ, sống lưng Phương Nhã trở nên lạnh toát, bờ môi trắng nhặt kêu lên:
“Buông ra!”
Tên vừa phát ra tiếng nói dùng lực rất mạnh siết lấy cánh tay cô đến mức có thể cảm nhận được xương bên trong sắp gãy đến nơi. Nhưng trong giây phút này, ý chí muốn được thoát khỏi đây chợt bùng dậy mãnh liệt, nhân lúc những tên đồng bọn chưa kịp đến gần, cô đã ra sức cắn thật mạnh lên tay của hắn.
“Con khốn này, dám cắn tao à?”
Một phát cắn bất ngờ khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, không những không buông tay ra mà còn nắm lấy tóc cô giật mạnh. Phương Nhã cắn răng chịu trận, đầu chúi ngã về sau trong khi tay còn lại được phóng thích, ra sức quờ quạng về phía trước tìm kiếm thứ gì đó có thể níu mình lại.
“Bộp, bộp!”
Tiếng bước chân ngày càng gần, kèm theo là tiếng hô hoán của những tên đồng bọn. Cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, cô túng quẫn giơ chân đá ngay giữa háng tên khốn đó thật mạnh. Ngay lập tức hắn buông cô ra rồi hai tay ôm chặt lấy chỗ bị đá, đau đớn kêu lên thất thanh.
Cô vô tình thoát khỏi tay tên côn đồ, tất nhiên không cần phải nói liền cắm đầu chạy thật nhanh, không dám quay đầu lại.
“Bắt nó!”
Đêm dày đặc, không khí tĩnh lặng trong bệnh viện ngày càng trở nên u ám đáng sợ. Cô càng cắm đầu chạy, càng cảm thấy kỳ lạ. Thông thường vào giờ này, tất nhiên bệnh viện sẽ đóng cửa. Vậy lý gì bọn chúng có thể vào đây được. Hơn thế nữa còn lộng hành truy bắt cô ngay tại giờ giới nghiêm của bệnh viện???
Cô nghiến răng lao về phía bậc thang, sợ hãi càng thêm căng phồng trong lồng ngực, cầu mong có thể may mắn bắt gặp bảo vệ của bệnh viện, thậm chí là một người xa lạ nào đó. Có như vậy cô sẽ cảm thấy bớt sợ đi một chút.
Nhưng, tại sao càng chạy thì cầu thang lại càng tối mịt như thế này????
Chạy được vài bậc thang, cô bỗng cảm thấy sau lưng mình không còn vang lên tiếng ồn ào nữa. Vừa kịp nghĩ bản thân đã thoát được vòng vây thì lúc này lại bị bàn tay như móng vuốt, túm lấy eo cô giật về phía sau, đầu cô thì đập mạnh vào tường đau điếng.
“Á!! Thả tôi ra, thả ra!!!”
***** ♥ *****
Trong khi đó, chiếc xe của Kevin đã nhanh chóng dừng ngay tại cửa bệnh viện.
“Cái quái gì thế này? Bảo vệ canh cửa đâu rồi?”
Gần chục vệ sĩ đứng bên cạnh Kevin chờ đợi lệnh. Anh vừa cầm điện thoại vừa nghiến răng tức giận, hét xé giọng:
“Tôi đã bảo anh ta để cửa cho tôi cơ mà. Tại sao lại đóng cửa???”
Cơn sợ hãi bất chợt xộc lên người khiến anh phát hoảng. Trong đầu liền hiện lên cảnh tượng Jessica của anh bị nguy hại liền cảm thấy cả người lạnh toát, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ xen lẫn đau đớn.
“Gọi cho nhân viên bảo vệ của bệnh viện ngay!”
Một tên vệ sĩ đứng bên cạnh anh ra lệnh cho người phía sau, hành động tác phong vô cùng bình tĩnh chuyên nghiệp.
Sắc mặt Kevin trắng nhợt, bàn tay nắm chặt đến mức các khớp tay tê dại đau buốt, giọng khàn khàn:
“Phá cửa!”
Đồng loạt ba bốn tên vệ sĩ trợn mắt đồng thanh: “Sao ạ?”
“Không còn kịp nữa, mau phá cửa!”
Đôi mắt anh vằn đỏ, sát khí bừng bừng hét lên với bọn vệ sĩ. Ngay lập tức đám người của anh nhanh chóng tụ tập xung quanh che chắn cho một tên trong số đó phá cửa. Nhưng vừa động vào cánh cửa thì tên đó đã kêu lên:
“Cậu chủ, cửa khóa đã bị cạy rồi!”
Kevin toàn thân như bị trút đi sức sống, vừa nghe xong liền lấy lại tinh thần, không do dự gì nữa mà xông thẳng vào trong bệnh viện, cả người không ngừng run lên vì sợ hãi.
***** ♥ *****
“Đau quá! Thả tôi ra! Ưm…!”
Bị dồn chặt vào tường, hai tên to con lực lưỡng ở thế gọng kìm, kềm chặt cô không cho giãy giụa. Mùi rượu và mùi mồ hôi tanh nồng xộc vào mũi làm cô muốn nôn. Nhưng hai tay đều bị giữ chặt, bịt luôn cả miệng không cho cô kêu gào. Trong bóng tối, hai thân thể đàn ông lạ lẫm dựa sát vào chiếc eo mảnh dẻ khiến cô sợ đến mức phát khóc, toàn thân ớn lạnh, nước mắt trào ra ngoài hồi nào mà không hay biết.
Khóc nhũn người, cô ngỡ như không thể thoát khỏi được nữa thì ngay lúc này đèn neon đột nhiên bật sáng. Cả cầu thang bất chợt sáng trưng, phía đâu đó có tiếng chân ai đó thình thịch dậm lên sàn nhà, ngày càng gần nơi họ đứng. Cô ban đầu có chút sững người, nhưng ngay lập tức phát hiện ra bàn tay đầy mùi hăng của tên côn đồ trên miệng cô đã nới lỏng, liền thuận thế cắn một phát lên tay hắn.
Bị cắn bất ngờ lần thứ hai, tên do không kịp đề phòng liền rống lên một tiếng. Tên thứ hai trong bọn thấy vậy liền hung bạo tát cô một cái, miệng không ngừng chửi rủa:
“Con khốn!”
Cô bị tát đến mức bên má nóng rát, cả đầu hoa mắt chóng mặt đến muốn nôn. Ngay lúc này tên bị cô cắn cũng đã sực tỉnh lại liền cho cô thêm một bạt tai nữa, cổ họng xộc lên mùi tanh tanh, khóe miệng rỉ ra vài giọt máu.
Hai kẻ to con điên cuồng đánh túi bụi lên mặt lên người cô không thương tiếc. Cô bị đánh đến mức khuôn mặt bầm tím, cảm giác đau rát bùng nổ toàn thân, cô cắn răng nhẫn nhịn, cho đến khi mắt vô tình nhìn thấy chiếc gậy sắt dày cộm nằm yên một góc ở phía cuối bậc thang gần nơi cô đứng.
“Con bé đây rồi! Đại ca, Tuấn Anh và Tuấn Vũ bắt được con bé đó rồi!”
Vào lúc này, ba bốn tên đồng bọn đứng ngay giữa hành lang đồng loạt xuất hiện, trông thấy cô bị hai tên côn đồ đánh như vũ bảo liền hả hê đắc chí, quên không vọng lên lầu trên báo cáo tình hình cho Một Mắt biết. Cô nhân lúc hai tên khốn kia phân tán sự chú ý, liền lập tức sà ngay đến cây thanh sắt to bè, xoay người một cú ngay đầu gối hai tên đó, sau đó quẳng luôn cây gậy sắt nhảy xuống cầu thang bỏ chạy.
Hai tên ban nãy đánh Phương Nhã túi bụi nay bị một cú đánh vào đầu gối liền khụy người xuống rên rỉ. Bọn đồng bọn trên hành lang thấy vậy liền phóng nhanh xuống đất đuổi theo, miệng văng tục đầy phẫn nộ, không nể nang việc dè chừng nơi đây là bệnh viện.
Chạy xuống tầng trệt, khuôn mặt cô đầm đìa mồ hôi lại phải đối mặt với bóng tối dày đặc xung quanh. Quẫn trí cộng thêm hoảng loạng, đôi chân cô đột nhiên cứng đờ không cách nào cử động được. Cho đến khi từ đằng sau lưng có bàn tay ai đó bất ngờ bịt miệng cô lại, kéo tọt vào trong một góc khuất.
“Ưm.. ưm!!!!”