Bạn đang đọc Thiên Thần, Em Chỉ Có Thể Thuộc Về Tôi: Chương hap 36
Tại tập đoàn The Quên, lúc 8am
Có một chàng trai thân hình to lớn, mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt và chiếc quần âu màu đen, đi giày thể thao. Anh bước ra từ chiếc xe Lamborghini khiến tất cả mọi người đi đường đều quay lại nhìn anh. Bộ trang phục anh mặc hôm nay trông thật giản dị, phóng khoáng nhưng không kém phần sang trọng. Tất nhiên anh kết hợp với chiếc kính dâm màu đen, nó không làm anh mất đi vẻ đep của mình mà còn tăng thêm sức quyến rũ, và hợp với bộ đo.
Anh bước vào trong đại sảnh của công ty , vừa đi, khẽ đánh giá. Cách bày trí này giống y tính cách hai đứa nó. Đẹp, lạ, nhưng sang trọng, gần gũi. Anh thích. Sau này về nhà phải nói với thằng em kia cách bày trí lại đại sảnh của tập đoàn mới được, chứ cái đại sảnh gì có mỗi cái bàn lễ tân với bộ sofa, quá đơn điệu.
Anh nhanh chóng bước đến chỗ lễ tân. Rồi khẽ mỉm cừoi
Cô lễ tân nhìn anh, bị choáng mất vài phút, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười ngọt ngào thân thiện.
– Kính chào quý khách, tôi có thể giúp gì được cho anh không ạ.
– Tôi muốn gặp Phó tổng giám đốc. Anh cũng mỉm cừoi đáp lại. Cô nhân viên như muốn nổ đom đóm mắt, trời ạ, người gì mà đẹp vậy
– Xin lỗi cô, cô ổn chứ. Anh biết cô ta đang nhìn chăm chằm mình, khó chịu thật
– Ơ. Dạ, xin quý khách thứ lỗi, là tôi không biết điều. Cô lễ tân cúi gập ngừoi xuống, nói xin lỗi
– Không sao. Tôi có thể gặp Phó tổng giám đốc chứ. Anh khẽ mỉm cười , phải nói anh rất hài lòng với cách phục vụ ở đay
– Dạ vâng, vậy xin anh có thể cho tôi biết tên được không ạ. Cô lễ tân lại mỉm cừoi ngọt ngào, nhưng đôi mắt lại không dán chặt vào anh như anh tưởng tượng
– Vũ Thiên Hoàng. Anh rất ấn tượng cách phục vụ ở đay, tuy người ngoài nhìn có vẻ thấy gần gũi, cô lễ tân mỉm cười cũng rất lễ phép và ngọt ngào, nhưng người trong cuộc họ mới cảm thấy giữa họ và cô lễ tân này có một khoảng cách thực sự rất xa. Cô ta cũng không phải loại hám danh, biết anh là mỹ nam, nễn ũng điều chỉnh ánh mắt và suy. Hai xon nhóc kia thật là tài giỏi nha. Đáng khâm phục
– Dạ vâng thưa anh, Phó tổng có nói anh có thể vào. Mơi anh sự chỉ dẫn của co gái này. Rất cảm ơn. Cô lễ tân cúi người 45 độ. Rồi ngồi xuống
Trong cả quãng đường, anh đi theo một cô gái lạ mặt, anh và cô ta hầu như không nói gì. Mãi lúc sau, cô ta quay sang mời anh vào Nhã, thì mới nhìn thấy khuôn mặt như vẽ của anh, sững sờ một lúc, rồi cô ta mỉm cừoi ngọt ngào, như để lấy lòng, giọng nói ẻo là, cùng dáng đi uốn éo lại diễn ra trước mặt anh, trong công ty cái Nhã mà có nguwoif như thế này sao. Anh nghĩ
Anh mở cửa, lướt qua cô ta, thấy Nhã đang chăm chú đọc tập tài liệu. Nên anh cũng để yên, anh ngồi xuống ghế sofa, khoang tay nhìn cô. Dáng vẻ tập trung của cô nhìn trông rất là người lớn nha. Anh thích, anh khẽ cừoi. Lên tiếng
– Nhã, em định để khách đến mà chết khát sao. Phục vụ hôm nay xin nghỉ ốm à. Anh tinh nghịch lên tiếng
– Ô anh đến lúc nào thế, xin lỗi anh, em không để ý. Nhã ngẩng đầu lên, hấp tấp xin lỗi, ấn vào cái nút đỏ bên cạnh. Susan, chị gọi Mỹ Lệ pha nước giúp em.
– Ok
Cô và Hoàng đang nói chuyện rôm rả, một lát sau, cửa mở vào. Cô phục vụ ẻo lả lúc đay đi vào, Nhã vì đang mải nói chuyện vì tiếng mở cửa mà cũng ngoảnh ra. Cái gì thế này, trong công ty cô sao lại có người hám trai mà còn lộ rõ bản chất chứ, cô nhìn kỹ hơn. Bắt gặp ánh mắt của Nhã, cô nhân viên cúi gằm mặt, trên lưng có một màng mồ hôi mỏng, nếulaanf này mà bị lộ. Coi như xong