Bạn đang đọc Thiên Thần Đen: Chương 9
Giới Thiệu Nhân Vật
Trương Bảo Trân ( 18 tuổi ) là 1 cô gái tốt tính, không tính toán với ai. Ngoại hình khá là xinh. Nhưng tính cách thay đổi ngay sua khi gặp Gia Huy.
Ren Clarkson ( 19 tuổi ) anh là người Mĩ gốc. Là người chăm sóc nó suốt thời gian qua … từ cái đêm định mệnh đó. Đồng thời là bạn và là người quản lí của nó. Anh là người đứng đầu tập đoàn PLUS – tập đoàn đoàn lớn mạnh nhất Châu Âu
– BA ! _ Bảo Trân la lên, rồi chạy lon ton lại chỗ ông Trương
– chà ! con gái yêu cũng đến đón ta sao
– tất nhiên rồi, con là con gái của ba mà _ Nghe vậy ông Trương cười hiền hòa, khác hẳn với vẻ nghiêm nghị trong công việc của ông. Hoàng Triệu bước tới, nhìn 1 lượt 3 người con trai của ông, tỏ vẻ rất vừa ý vì cả 3 đều có mặt như lời ông yêu cầu
– Ngài Bá Toàn, đây là 3 thằng con trai của tôi _ Hoàng Triệu tự hào giới thiệu 3 cậu ấm của ông. Trong giới kinh doanh, không ai là không biết đến 3 cậu con trai của ông “vua” Hoàng Triệu. Nổi tiếng vì tuổi trẻ tài cao, lại có ngoại hình ăn đứt người mẫu nên khá nhiều tập đoàn, công ty lớn nhỏ không chỉ muốn dừng lại ỡ việc làm đối tác, liên minh với nhau mà còn muốn tiến tới làm xui gia.
– quả như lời đồn ! _ ông Trương trầm trồ, hai tay chấp sau lưng, gật gù trong dáng vẻ rất vừa ý
– thật sự rất hân hạnh khi được gặp các ngài ! _ về phần ăn nói thì Bảo chắc chắn vượt trội hơn so với Huy và Đăng, anh tiến tới, chìa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay. Ông Trương chẳng ngại gì không đón lấy cơ hội làm quen này, miệng cười tươi. Sau đó lần lượt theo thứ tự, Huy tiến lên bắt tay chào hỏi ông và những người đi cùng còn lại mặc dù không nói gì nhiều. Rồi sau cùng là Đăng, anh luôn là người chu đáo, hỏi han sức khỏe và không quên gửi lời hỏi thăm đến đến mọi người.
– chắc các vị đi đường xa cũng đã mệt, các vị có muốn đến khách sạn nghĩ ngơi không ? _ Đăng lên tiếng, ông Trần ( tử giờ mình gọi theo họ là ông Trần nhé, gọi Hoàng Triệu thì dài quá :3 ) và mọi người gật đầu tán thành. Trong số 3 người, đây là người mà ông không phải lo lắng nhất. Về năng lực làm việc thì có thể không so sánh được với Gia Huy nhưng cũng không thể không liệt vào danh sách doanh nhân xuất sắc trong nước. Tài ăn nói, ngoại giao của anh khá tốt, không thua không kém gì Gia Bảo cả. Vì lẽ đó nên ông Trần rất tin tưởng và giao công việc cho anh mà không cần lo lắng.
—————————————————————————————
– Băng, cậu vẫn suy nghĩ là ông ta sao ? _ Ren lên tiếng khi thấy nó im lặng khá lâu, mắt cứ nhìn xa xăm ngoài cửa sổ ( 2 bạn này đang đi taxi ). Im lặng không nói gì, tất nhiên là Ren cũng không chờ đợi câu trả lời từ nó. Anh biết quá rõ nó mà !
– Được rồi, cậu không trả lời cũng được. Tôi hiểu mà _ Ren vuốt đầu nó, gật gật trong có vẻ hiểu nó nhiều lắm. Nó quay sang nhìn anh, vẻ mặt rất khó hiểu. ( giờ chị ấy mới chịu biểu lộ cảm xúc )
– không phải suy nghỉ về ông ta, mà là đói bụng ghê ! _ vừa nói tay nó vừa ôm bụng. Gương mặt nó trông rất chi là buồn cười. Phải rồi, đói bụng thôi mà đâu cần làm mặt hình sự vậy nảy giờ đâu trời. Ren cũng phì cười với cái dáng vẻ của nó bây giờ
– Okay, bác tài. Ghé đại vào 1 cái nhà hàng nào giùm cháu với !
Ở nhà hàng
– Ren… _ lần này thì nó lên tiếng trước, mắt nhìn chăm chú nhìn vào con dao trên tay nó. Cứ cầm lên rồi lại bỏ xuống, chẳng đá động vào miếng bít tết trên dĩa
– what ? cậu không thích ăn bít tết sao ?
– thịt dai, không cắt được _ mặt nó xịu xuống, ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn Ren. Còn anh thì muốn té ghế vì nó. Chồm tới lấy đĩa thịt cắt ra giùm nó
– Đây, cậu ăn đi _ Ren đẩy dĩa thịt sang cho nó. Thuận tay vén những lọn tóc lõa xõa trước mặt nó sang 1 bên. Miệng thì nhai nhóp nhép nhưng đôi mắt nhìn anh không dời. Đối với nó, Ren không chỉ đơn thuần là bạn mà còn là người cha, là chỗ dựa tinh thần của nó. Anh đã chăm sóc cho nó suốt 7 năm qua, nếu không có anh, chắc nó đã chết ở nơi đó mà không ai tìm thấy xác.
– tôi đẹp trai quá hả ? _ anh vênh mặt lên khi nhận ra nó đang chú mục vào anh
– không…xấu hoắc ! _ nó thốt ra 3 từ làm anh cứng họng, không ngờ nó lại thẳng tính như thế. Mắt nó cụp xuống, thôi không nhìn anh nữa. Tiếp tục hoàn thành cái sự nghiệp vĩ đại và to lớn mà nó đang bỏ dở ==> ăn nốt dĩa bít tết…