Thiên Thần Đen

Chương 4


Bạn đang đọc Thiên Thần Đen: Chương 4


Dinh biệt thự Trần Gia
– Phương, em đã bê thức ăn cho anh hai chưa ? _ Hải Đăng hỏi cô hầu gái tên là Phương, vẫn giọng nói dịu dàng đó
– dạ thưa cậu ba, em đã đưa rồi ạ…nhưng… _ Phương nói với ánh mắt ái ngại
– Nhưng sao …?
– nhưng bảo cậu hai ăn thì em làm không được, thưa cậu, em xin lỗi…
– ta hiểu rồi, em không cần phải xin lỗi đâu. Ừm…em làm việc tiếp đi
– dạ cảm ơn cậu !
– nó đói thôi chứ nó có chết đâu _ Gia Bảo ở đâu tiến tới, vắt áo trên vai, nghênh ngang đi tới bàn ăn
– anh cả…
– bửa nay có món gì ? _ Bảo hỏi các cô giúp việc, chống cầm quay sang Hải Đăng nói _ mày có thấy mày lo lắng cho thằng hai quá không ? nó chẳng còn là thằng nhóc 12 tuổi ngày xưa đâu _ Anh chợt cười !
– thưa cậu cả…

– nói thẳng ra khỏi thưa hỏi gì hết ! phiền phức _ Gia Bảo hét lên
– dạ có sườn ram, súp tổ yến, cua lột rang me, gỏi gà, bít tết ạ !
– dọn hết ra đây.
– anh cả…vụ Jay 7 năm trước hình như vẫn chưa giải quyết xong sao ? _ Đăng chợt hỏi
– tên Jay thì ba đã giết rồi, nhưng hắn đã trở mặt và khai giả nơi giấu lô hàng đó. Lão ta đang điên tiết lên vì bị lừa suốt 7 năm qua mà lão không hề hay biết. hà hà
– vậy giờ ông ấy tính thế nào ?
– Nghe nói là đang truy lùng đứa con gái của tên đó, ông ta nghĩ con của hắn sẽ biết 1 vài bí mật về lô hàng khủng đáng giá cả tỷ tỷ USD ấy chứ !
– con gái sao ?
– ừm. mà mày biến đi. Tao đang ăn mà cứ hỏi mấy chuyện của lão già đó
– vậy anh ăn ngon miệng. nói đầu bếp chuẩn bị cho ta 1 xuất bít tết, tự tay ta sẽ đem cho anh hai.
Phòng 82
cạch ! Đăng bước vào. Căn phòng vẫn im lìm và … nó tối đen như mực
– anh hai, anh nên ăn 1 tí gì đi. Cứ thế này không hay đâu ! _ cậu đặt khay thức ăn lên bàn. Nhìn 1 lượt xung quanh phòng, đôi mắt dừng lại ở 1 dáng người đang đứng tựa vào thành cửa, đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng không ngoài cửa sổ
– anh ! _ Đăng gằn giọng. Huy từ từ quay lại nhìn Đăng, vẫn là đôi mắt xám tro lãnh đạm, lạnh lẽo. Gương mặt lạnh tanh, không 1 cảm xúc.
– anh ăn đi, cứ như vậy anh sẽ chết mất ! Nếu không muốn ăn, ít nhất a nên uống tí sữa cho lấy sức chứ _ Vừa nói cậu vừa rót sữa vào ly, đem ly sữa lại bệ cửa sổ
– tí em sẽ quay lại ! cạch ! _ tiếng cửa đóng lại, Huy liếc nhìn ly sữa. cầm ly sữa lên và uống. Uống đến khi gần cạn thì Xoảng ! cái ly bể tan tành…Huy ôm ngực ngồi phịch xuống sàn, cơn đau nhói lên từng hồi. Nhưng chỉ phút chốc, mọi thứ trở đều trở lại bình thường.
– …đau..tim…? _ cậu chẹp miệng, không phát ra âm thanh.
—————————————————————————————————-
trường Sunshine

Lớp 11A6
– ê, nảy tao đi qua phòng giáo vụ. Nghe mấy ông thầy bà cô nói có học sinh mới từ Mỹ về học lớp ta đó !
– con gái hay con trai ? đẹp hay xấu ? _ m.n xung quanh nháo nhào lên khi nghe có hs mới
– ơ…tao không biết. chỉ nghe nói là học sinh từ Mỹ về thôi _ thằng HS đó gãi đầu, mặt vẫn ngu ngu ngơ ngơ.
– Bốp ! vậy mà cũng đòi thông báo _ cả đám xúm lại “xử” tên nhiều chuyện kia
Renggggggg _ tiếng chuông reo vào học, khoảng 15p sau thì bà cô chủ nhiệm bước vào. Cả lớp đều xôn xao hs mới là ai ?
– Trật tự, lớp chúng ta hôm nay sẽ có thêm 1 thành viên mới. Mời em vào_ bà cô chủ nhiệm đẩy gọng kính lên, mắt hướng ra phía cửa. Cả lớp đều nhìn theo hướng bà cô, hồi họp chờ đợi. Nó bước vào. Đôi mắt nhìn xuống đất và…gương mặt lạnh như băng, mái tóc dài khẽ đung đưa theo từng bước chân của nó
– em hãy giới thiệu về mình đi !
– ……_ 1p rồi 2p nó vẫn đứng yên, đôi mắt nhìn trân trân xuống dưới đất. cô chủ nhiệm lau mồ hôi, tình thế bắt buộc nên cô giới thiệu luôn.
– à, bạn tên là Hạ Băng, các em hãy giúp đỡ cho bạn nhé ! _ lần này thì nó không còn cúi ngầm mặt nhìn xuống đất nữa. Nó ngước lên nhìn 1 lượt quanh lớp học.
– tao…tao…tao bị chảy máu…mũi rồi _ cậu hs đó vừa nhìn nó, tay vừa bịt mũi lại ngăn áu ngừng chảy. Gần nữa lớp bất động vì nhìn thấy gương mặt cùa nó. Cô chủ nhiệm chỉ biết lắc đầu “ em nào thấy không được khỏe thì xuống phòng y tế đi “. 1 loạt trên dưới 15 đứa đều đứng dậy đi ra khỏi cửa lớp. “ còn bàn trống phía dưới lớp, em ngồi đó nhé “ – cô quay sang nó nói. Nếu nó còn đứng ỡ đây chắc lớp sẽ có hỗn chiến mất.
Thật sự là nó đã học xong chương trình cấp 3 từ năm 15 tuổi, nhưng nó cần bằng cấp tốt nghiệp nên vẫn đi học bình thường mặc dù chỉ việc đến lớp làm cảnh
Giờ giải lao, tiếng chuông vừa reo lên, tức thì bọn con trai bu lại bàn nó như kiến vừa tìm được mật ngọt. Người thì hỏi han nó, người thì nó có bạn trai chưa. Gương mặt nó vẫn bình thản, đứng dậy và rời khỏi lớp. Nhưng hình như quyết định ra khỏi lớp là 1 sai lầm, ai ai trên hành lang đều nhìn nó không chớp. “Quân đội” đi sau nó ngày 1 nhiều lên và không có dấu hiệu giảm đi. Đôi chân của nó bắt đầu đi nhanh hơn, khuôn mặt cúi xuống. nó như muốn chạy thoát khỏi cái bọn kiến đói này. Bỗng ! rầm. Nó đã đụng trúng ai đó.
– này, em không sao chứ. Đi nhanh thế mà không nhìn là nguy hiểm lắm đấy _ giọng nói dịu dàng cất lên, bàn tay của người con trai đó đang vịnh chặt vai nó.

-….._ nó ngước lên nhìn người đó, cảm giác thân quen này là gì đây ? 1 thứ cảm xúc ấm áp len lõi trong trái tim tưởng chừng như hóa đá của nó.
– Hải Đăng, cậu không sao chứ ? _ người con gái đi kế bên lên tiếng, đồng thời quay sang quát vào mặt nó _ nè ! đi đứng kiểu gì vậy hả ? đâm trúng người khác thì xin lỗi đi chứ…
– ….. _ nó gạt tay của Đăng ra, né sang 1 bên và tiếp tục đi, không quan tâm tiếng quát của cô gái kia. Đăng cũng như bao đứa con trai khác, khi nhìn thấy khuôn mặt như thiên thần và vẻ đẹp tinh khiết của nó, tim cậu đập lỗi 1 nhịp, các mạch máu tê cứng lại…
– trời ạ, có phải người không vậy ? à mà Đăng, cậu không sao chứ ? Đăng à … _ cô gái đó lay lay
– ừ, à sao Trân ? _ Đăng giờ mới sựt tỉnh, miệng thì nói nhưng vẫn đưa mắt tìm kiếm Băng
– khi nào cậu đưa tôi đi gặp anh Gia Huy hả Đăng ? _ cô gái tên Trân hỏi, ánh mắt không giấu được vẻ hạnh phúc
– đã 7 năm rồi mà cậu vẫn không quên được anh hai sao ?
– không thể quên và không bao giờ quên
– nhưng… anh hai giờ thay đổi rồi !
– tôi có nghe chủ tịch nói lại, nhưng không sao đâu hè hè _ Trân lè lưỡi cười toe
– cậu tự tin thật ! haha _ Đăng cũng cười xuề


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.