Bạn đang đọc Thiên Thần Đen: Chương 23
Đăng nhìn vào gương chiếu hậu khẽ cười. Nó đang cuộn tròn nằm ngủ ở ghế sau, nhìn thương cực.
– ngủ như con mèo ấy ! _ Đăng phì cười. Vừa lái xem, lâu lâu cậu lại nhìn lên gương chiếu hậu, nở nụ cười hạnh phúc.
– umm…_ nó cựa mình ngồi dậy. tay dụi mắt rồi vuốt vuốt mái tóc. Mắt nhắm mắt mở nhìn ra cửa sổ
– em dậy rồi à ? _ Đăng hỏi
– đi đâu vậy ?
– về nhà em…_ Giờ nó mới để ý, cái ngõ nhà nó đang lù lù hiện ra trước mắt. Chiếc Lamborghini Reventon rẽ vào hẻm, đi hết con hẻm nhỏ, xe lại rẽ thêm 1 lần nửa. Chà ! Đăng ngạc nhiên, con hẻm mới vừa rẻ vào rất đẹp, không rộng rãi như đường xa lộ nhưng rất sạch sẽ. 2 ven đường có hàng cây xanh mướt. Cậu không ngờ lại có 1 con hẻm đẹp như thế này, Đăng cứ nghĩ hẻm nào cũm như hẻm nào chứ…chạy tới khu nhà dân, những ngôi nhà ở đây thật đẹp. Nhỏ nhắn nhưng rất xinh xắn, đối với Đăng. Cậu đã có mơ ước được sống trong 1 ngôi nhà nhỏ thôi, nhưng thật ấm áp chứ không phải là dinh biệt thự to lớn như tòa lâu đài mà lạnh lẽo đến cực độ kia.
– tới rồi_ cái giọng lanh lảnh của nó cất lên kéo Đăng về với hiện tại. Nhìn ngang mắt cậu là ngôi nhà màu trắng, không to cũng không nhỏ. Nắng vàng nhẹ rải lên cái sân cỏ nhà nó, thật yên ắng. Đăng chạy xe thẳng vào sân nhà nó, đè bẹp những cọng cỏ non nằm phía dưới.
“ cạch ” – cánh cửa gỗ mở ra. Đây chính là cái cửa đi chính của nhà nó. Được Ren đặt từ tận Đức, chạm trỗ rất tinh xảo. Thoạt nhìn thì người xem chỉ nghĩ là 1 cánh cửa gỗ loại đắt tiền bình thường nhưng nếu nhìn kỹ và chịu khó quan sát, người xem có thể thấy ở những chỗ được bo tròn, mài nhẵn và những chỗ được gọt thành những ô vuông vứt… rất đặc biệt, khá là khác so với cửa gỗ bình thường. Gỗ này cũng là 100% là gỗ hoàn toàn tự nhiên…tất nhiên, 1 người như Đăng sẽ nhận ra được điều này.
– cánh cửa này chắc phải đắt tiền lắm nhỉ ? _ vừa nói anh vừa sờ vào như là đang cảm nhận. Không nhận ra nó đã mất hút ở đâu rồi. Đăng ngước đầu lên nhìn sau khi nhận ra xung quanh cậu thật tĩnh lặng. “ Quái lạ, vừa tức thì ở đây, giờ đâu mất rồi ? ” – cậu thầm nghĩ. Không nghĩ ngợi gì nửa, Đăng nhẹ nhàng bước vào nhà.
– Chà chà ! _ cậu thốt lên. Ngôi nhà còn đẹp hơn phía bên ngoài cả bội lần. Sàn nhà được ép gỗ sạch bong, tường nhà thì 1 nửa ở phía dưới được ép gỗ, phần trên vẫn giữ nguyên. Cậu bước vào phòng khách, suýt choáng ngợp với những dụng cụ được chạm khắc bằng gỗ. Bàn, Ghế, đến những cái tủ, những chiếc đồng hồ, khung cửa sổ…tất cả đều được làm bằng gỗ. Ắt hẳn chủ nhân của ngôi nhà là người rất ưa chuộng phong cách cổ điển. Đăng hơi nghi ngờ, nó đâu có vẻ gì là người ăn mặc theo lối cổ điển, rất hiện đại là đằng khác. Vả lại, tất cả để mua được tất cả đồ dụng này chưa kể tới tiền mua căn nhà này và tiền đặt cánh cửa kia thì không phải là 1 con số nhỏ nếu không muốn nói là rất đắt tiền. Đăng tự hỏi, nó làm gì có số tiền lớn thế nhỉ ? Đúng lúc đó nó ở đâu lù lù xuất hiện.
– làm gì vậy ? _ hơi khó hiểu về nét mặt trên mặt Đăng. Mặt cậu nhìn thộn ra buồn cười gần chết. Đăng ngước lên nhìn nó. Trái tim cậu đập rộn ràng như trống đánh. Thì ra khi nảy nó biến mất là đi thay đồ, lúc này, nó khoác lên mình chiếc áo thun trắng có in hình chiếc cánh đen, không phải là chiếc áo bó sát người nó nhưng người đối diện vẫn có thể nhận ra những đường cong nhu mì và tinh tế của nó. Đã thế thì thôi, nó lại mặc thêm cái quần thun đen ngắn ngang đùi nó, để lộ đôi chân trần trắng nõn nà mà lại thon thả. Nó di chuyển như làn khói mỏng, thật nhẹ nhàng, mong manh như làn khói vậy. Quả thật…1 thiên thần đang đứng trước mặt Đăng.
– gì ? _ nó khó chịu hỏi lại khi thấy Đăng cứ ngơ ngơ ra nhìn nó. Nghe tiếng nó, cậu giật mình quay lại với hiện tại. Dẹp trái tim đang đập như muốn rớt ra ngoài của mình. Cậu hỏi nó:
– nhà em đẹp nhỉ ?
– ùm..nó lơ đễnh trả lời, sau đó quay người đi ra khỏi phòng khách. Đăng thấy vậy cũng đi theo nó. Thì ra là nó xuống bếp, căn bếp khá là đẹp, không vẻ cổ điển như phòng khách là mấy vì chỉ lai rai những tủ, những bàn, những ghế là gỗ mà thôi. Nó loáy hoáy làm việc chẳng để ý đến Đăng, anh cũng muốn ngồi xuống và ngắm nó kỹ hơn nhưng ở ngôi nhà nảy vẫn có gì đó thu hút. Không chần chừ, Đăng bước lên cầu thang. Đăng chợt dừng lại trước cái cửa sổ vòm được làm trên tường ở lối đi cầu thang. Nói đúng hơn không phải là 1 cái cửa sổ vòm mà là 1 tấm kính vòm. Chăm chú nhìn những họa tiết trên tấm kính nhưng cậu vẫn không tài nào nhận nó vẽ gì ra. Đăng lùi xuống 2 bậc thang, bây giờ tầm mắt anh có thể nhìn bao quát cả tấm kính rồi…nhưng, cậu chợt sững người. Những đường nét trên cái kính nối lại, hình ảnh hiện ra rõ ràng. Cô gái với đôi mắt màu ngọc lam trong suốt như nước, người con trai với đôi mắt vàng nâu hút hồn, chiếc mũi cao của người Châu Âu. Nó trong hình đang cười, nụ cười gượng ngạo, mà cũng không phải là cười, đơn giản chỉ là cái nhếch môi mà thôi… Đăng không ngớt trầm trồ, quả là nghệ thuật. Thay vì treo 1 tấm ảnh có hình nó và người con trai lạ kia ( theo suy nghĩ của Đăng ) thì lại bỏ chút đỉnh tiền và thời gian để tạc hình trên tấm kính rồi bơm màu vào. Có nhiều chỗ lại dùng nhửng mảnh thủy tinh có màu như màu da, màu đen, trắng đập vỡ vụn ra rồi rắc lên. Thật không uổng công và thật không tầm thường. Đăng lại phải dẹp chuyện tấm kính kỳ lạ kia sang một bên, bước lên lầu… Trên lầu cũng chẳng khác phía dưới là mấy với sàn gỗ, tường được ép 1 nửa.Quan sát 1 hồi thì cậu thấy chỉ có 2 phòng.
“cạch” – cậu đi vào căn phòng gần đó. Cửa không khóa. Đăng lại phải sững sỡ vài giây. Căn phòng ngủ được thiết kế theo lối cổ điển giống như cái phòng khách. Trông như những căn phòng của những nhà quí tộc phương Tây thời xưa. Bất cứ ánh sáng bên ngoài đều không lọt vào. Màu chủ đạo của căn phòng này là màu vàng nhẹ. Ánh đèn vàng ở chùm đèn trên trần nhà tỏa ánh sáng bao trùm cả một căn phòng. Thật tao nhã, sang trọng và không kém phần nguy nga, lộng lẫy. Nhưng có vẻ kiểu bày biện này không phải là của con gái vì cậu thấy có cả gạt tàn thuốc, kính thiên văn, những cuốn sách dày cộm bằng tiếng nước ngoài. Xem qua vài cuốn thì cậu thấy chỉ nói về kinh doanh, kinh tế đối ngoại và ngoại thương.
– Băng đọc những cuốn sách như vậy sao ? _ Đăng thì thầm. Một ý nghĩ lóe trong đầu cậu, chân bước đến tủ quần áo.
– là đồ con trai._ Cậu thốt lên sau khi nhìn vào tủ quần áo. Giờ cậu mới để ý đến tấm hình nhỏ được đặt trên đầu giường. Cầm tấm hình lên, Đăng thắc mắc…