Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 23: Phu Quân Mặt Liệt (15)


Đọc truyện Thiên Thần Cánh Trắng – Chương 23: Phu Quân Mặt Liệt (15)

Khi thức dậy đã là sáng hôm sau, mọi việc xảy ra tối qua đối với nàng tựa như một giấc mơ. Nhưng nàng biết, đó không phải là mơ.

Nàng chống giường ngồi dậy, có lẽ tối qua được đưa vào phòng. Vừa ngẩn đầu lên nhìn liền bắt gặp Trần Minh đang ngồi ngay bàn tròn được đặt giữa phòng, cách giường không xa.

“Minh ca, sáng tốt lành.” Lâm Dạ Mễ lên tiếng, muốn cho Trần Minh biết là nàng đã thức. Nàng nhớ, hôm qua Trần Minh có đề cập tới cách kêu này. Có lẽ, trước đây nàng thường hay gọi hắn như thế, vì vậy nàng cũng bắt chước gọi để có cảm giác thân thuộc. Còn về chuyện hôm qua, những lời tâm sự của Trần Minh dành cho nàng, nó sẽ là bí mật nho nhỏ của nàng, chỉ nàng biết.

Trần Minh ngẩn đầu lên nhìn Lâm Dạ Mễ, ánh mắt thoáng lóe lên tia hốt hoảng, nhưng nhanh chóng bị giấu đi mất. Hắn thể hiện ý cười đáp: “Mễ Mễ, sáng tốt lành.”

Lâm Dạ Mễ để ý, trên tay Trần Minh đang cầm một tờ giấy, nãy giờ không ngừng chăm chú nhìn trên đó, thỉnh thoảng còn xoay tờ giấy như thể nhìn ở nhiều góc độ khác nhau. Nàng tiến tới bàn ngồi xuống, nhìn hắn quan tâm hỏi: “Chàng đang xem gì thế?”

Trần Minh để tờ giấy lên bàn, đẩy qua cho nàng xem, đồng thời trả lời nàng: “Chỉ là một bức hình, nhưng nàng xem thử nó giống thứ gì?” Hắn đã xem, nhưng vẫn không thể nào nhìn ra là hình gì, đang ám chỉ điều gì.

Lâm Dạ Mễ cầm lấy tờ giấy giở lên xem thử, ấn tượng đầu tiên của nàng là nó giống ký hiệu đô la “$”. Nhưng ở đây không dùng ký hiệu này nên cũng không đúng lắm. Có lẽ lại càng không dùng chữ S, vì nơi đây không dùng đến chữ cái la tinh.

Chợt nghĩ đến vấn đề gì đấy, Lâm Dạ Mễ lấy ra thêm một bộ giấy bút, nàng vẽ lại cái hình vẽ kia, sau đó vung bút vẽ thêm vài nét. Nhìn hình vẽ, nàng mỉm cười một cái, đẩy qua cho Trần Minh xem thử.

“Thế còn hình này?”

Trần Minh nhìn hình, kinh ngạc nói: “Phu Vệ Xà.”

“Phu Vệ Xà?”

Trần Minh biết nàng không hiểu liền từ tốn giải thích: “Phu Vệ Xà là ám chỉ những người có hình xăm này trên người. Mọi người chỉ biết nhóm người này đang truy tìm ngọc, nhưng không ai biết, họ tìm loại ngọc gì, cũng không ai biết, đây là giáo phái hay là một bộ lạc.”

Nếu nói lão nhân gia kia do Phu Vệ Xà giết vì cướp ngọc thì càng vô lý. Vì theo hắn được biết người nọ rất ghét ngọc. Người nọ là Dương Thảo Kỳ, thường được gọi là Dương lão bản. Dương lão bản cùng Dương phu nhân không biết mặt Trần Minh, chỉ biết mẹ Trần Minh có một đứa con trai. Trần Minh cũng không biết mặt bọn họ, hắn chỉ biết thông tin về họ thông qua mẫu thân. Chỉ không ngờ là, họ lại gặp mặt nhau trong tình huống này.

Nghe Trần Minh giải thích, Lâm Dạ Mễ cũng nắm đại khái thông tin về Phu Vệ Xà.

Trần Minh lại nói: “Theo ta thấy, nàng không hề biết gì về Phu Vệ Xà, thế sao lại biết hình xăm biểu tượng của họ?” Điều này thật sự khiến hắn thắc mắc.

Lâm Dạ Mễ gãi gãi đầu hai cái cười hắc hắc: “Cái này là do may mắn.” Nàng quả thật chỉ là liên tưởng tới tất cả các hình nàng đã từng thấy ở thời hiện đại, xem thử cái nào giống với cái hình hắn đưa. Nàng chẳng qua chỉ là vẽ hình con gắn đang bò hình chữ S, có thanh kiếm xuyên qua thôi. Nàng nghĩ ở đây chắc chắn không dùng chữ cái la tinh, nên chỉ còn có thể là hình vẽ. Để đảm bảo, nàng vẽ tới mấy con rắn, chỉ là vật xuyên qua khác nhau. Có hình là cây kiếm, có hình là cây đinh, có hình là sấm sét. Đây toàn là những hình đặc trưng. Không ngờ trùng hợp nó lại là biểu tượng của Phu Vệ Xà.

Sợ Trần Minh không hiểu, nàng giải thích thêm: “Ta chỉ là vẽ những gì ta nghĩ đến thôi.”

Trần Minh gật đầu “ừm” một cái, sau đó lại nhìn Lâm Dạ Mễ mang theo dáng vẻ ngập ngừng: “Nàng… ừm… đã nhớ ra chuyện gì rồi sao?”


Lâm Dạ Mễ thật thà lắc đầu: “Vẫn chưa, có vấn đề gì không?”

“Không gì, ta chỉ thuận tiện hỏi.” Trần Minh che dấu chột dạ vội lắc đầu, âm thầm lén lút thở phào ra một hơi. Lúc nãy nàng đột nhiên gọi hắn là Minh ca, làm hắn thật sự giật mình, hắn tưởng rằng nàng đã nhớ ra được gì rồi.

Nếu nàng nhớ ra mọi chuyện…

Nghĩ đến đây Trần Minh không dám nghĩ tiếp, sắc mặt hắn có chút sa sầm.

Nhưng rất nhanh, Trần Minh liền trở lại bình thường. Hắn không muốn nàng nhìn thấy sắc mặt khác thường của mình. Cầm hình Lâm Dạ Mễ vẽ, Trần Minh cũng nghĩ rằng Dương lão bản hắn cũng định vẽ hình này, nhưng vì hắn sắp chết, thời gian không còn nhiều nên đành vẽ tối giản lại thành ra thế kia.

“Hình này ở đâu chàng có?” Nghĩ đến vấn đề này, Lâm Dạ Mễ liền nghi hoặc hỏi.

“Ta có được từ phủ nha, hắn nói nạn nhân trước khi chết đã vẽ hình này trên cát, sau đó cẩn thận dùng lòng bàn tay mình che lại, hình như sợ hung thủ phát hiện. Chỉ khi di chuyển cái xác hình vẽ trên cát mới lộ ra. Cũng may hình vẽ chưa bị xóa.” Trần Minh thành thật tường thuật lại tất cả những gì phủ nha nói cho hắn biết.

Lâm Dạ Mễ ngộ ra, liền gật gù. Thảo nào trước đó nàng cùng Trần Minh không nhìn thấy.

Nhìn thấy nàng không còn gì để hỏi, Trần Minh cầm hình lên, đứng dậy phủi phủi nếp nhăn trên áo chuẩn bị rời khỏi. Hắn nhất định phải nói những chuyện này cho phía quan phủ, nhất định rất có ích cho việc điều tra.

Nhìn thấy Trần Minh sắp rời khỏi, Lâm Dạ Mễ ngồi đó vội kêu: “Minh ca.”

Trần Minh vì Lâm Dạ Mễ kêu mà quay đầu lại, hắn nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp.

“À… ờm…” Lâm Dạ Mễ vặn vặn cái áo, khó mở miệng. Rốt cuộc, nàng hít sâu một hơi lên tiếng: “Minh ca, ta yêu chàng.”

Nói xong, nàng ngượng chín cả mặt, hận không thể tìm ngay cái lỗ chui xuống.

Ở phía gần cửa, Trần Minh đứng bất động, ngây ngốc nhìn nàng, cảm giác như thiên ngôn vạn ngữ chốc phút chốc bị nàng làm cho mất sạch. Thật lâu sau hắn mới chầm chậm lên tiếng: “Ừm, đã biết.” Giọng hắn lành lạnh, muốn bao nhiêu lãnh đạm liền có bấy nhiêu lãnh đạm.

Chỉ vậy? Hắn không bất ngờ, không vui? Lâm Dạ Mễ cảm giác như bị dội thau nước lạnh. Nhưng một giây sau đó, nàng thấy hắn vội vã xoay người ra khỏi cửa, bước chân hắn có chút hơi xiêu vẹo.

Chân bước qua cửa, Trần Minh cứ thế ngây ngốc đá chân trái vô cửa một cái, tiếng kêu vang lên thật lớn, Lâm Dạ Mễ đang ngồi cũng bị dọa giật bắn người, nàng vội đứng dậy. Khi tới cửa, nàng thấy hắn vừa ôm chân, vừa hít ngụm khí lạnh, nén đau tiếp tục đi.

Nhưng đi được vài bước, Trần Minh lại vấp phải không khí, té ạch xuống đất, tiếng kêu lần này cũng không nhỏ. Hắn không quay đầu, thản nhiên lồm cồm bò dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo lảo đảo rời đi, y như bị mất hồn.


Nàng thấy tất cả, không nhịn được phì cười một cái.

Có chuyện vui vẻ, tâm tình Lâm Dạ Mễ liền cảm thấy sảng khoái. Nàng ăn sáng xong thì muốn qua phòng thăm Ngọc Linh một chút.

Khi cách phòng còn vài bước chân, nàng liền bắt gặp Trương Đan đang giằng co với một nữ nhân, dường như không muốn cho nàng ta vào phòng.

Nàng lên tiếng hỏi: “Trương Đan, có chuyện gì vậy?”

Nghe tiếng nàng, hai người kia đồng dạng quay đầu lại, nàng nhìn thấy nữ nhân kia liền cười “ha” một tiếng.

Thật trùng hợp, nàng chưa đến tìm nàng ta, nàng ta liền đến.

Nhìn thấy Lâm Dạ Mễ, Dương Song lén đảo tròng mắt một cái, tròng mắt nhanh chóng hiện lên một tầng hơi nước. Cái mâm cầm trên tay người ta tựa như nặng ngàn cân, không ngừng run lẩy bẩy, Dương Song môi dưới khẽ cắn, bộ dáng nhu nhu nhược nhược hướng nàng thỉnh an một cái, rồi yếu ớt nói: “Thiếu phu nhân, nô tì có lòng đến muốn chăm sóc cho Tiểu Linh muội muội, nhưng Đan ca lại không cho… hơn nữa… ” nói được một đoạn, tiếng nấc nghẹn khe khẽ vang lên, dường như vô cùng ủy khuất. Nàng ta ngẩn mặt lên, nước mặt chầm chậm chảy xuống vừa khóc vừa nói, dường như thật sự muốn nàng trả cho nàng ta một cái công đạo, nếu không nàng ta có chết cũng không nhắm mắt.

“Hơn nữa, Đan ca còn mắng ta là đồ độc ác, bảo rằng người đẩy Tiểu Linh xuống sông nhất định là ta, ta không có, thật sự không có. Ta với Tiểu Linh dù sao cũng là tỷ… “

Không đợi Dương Song nói hết câu, Trương Đan tức quá hóa cười: “Tỷ muội tốt?”

Dương Song bị Trương Đan cướp lời thì ngẩn người, quên mất luôn việc ép cho nước mắt trên mặt tiếp tục chảy.

Trương Đan lại trợn trừng mắt nói tiếp: “Ngươi căn bản không xứng, hơn nữa lúc nãy ngươi gọi ta là gì?”, khẽ dừng một chút, hắn khẽ nhướng mi cười trào phúng: “Hai chữ Đan ca không xứng để ngươi gọi, nghe chúng từ miệng ngươi thật khiến ta buồn nôn.”

Bị Trương Đan nói cho khó nghe như vậy, Dương Song khóc càng lợi hại hơn. Nàng ta không gào khóc lớn tiếng, cũng như không la hét lung tung. Cái nàng ta làm đơn giản chỉ là đứng im, hai tay siết chặt lại, môi dưới bị cắn đến muốn bật máu. Nước mắt nàng ta như là hạt châu đứt dây không ngừng lặng lẽ rơi xuống, thân thể run lên nhè nhẹ. Bộ dạng chính là ủy khuất đến cực điểm, vừa không muốn khuất phục trước hai người bọn họ, nhưng lại bị cho uất đến mức không kìm được rơi lệ.

Nếu không biết đầu đuôi mọi chuyện, nhìn Dương Song như vậy, ai cũng đều muốn bảo vệ nàng ta.

Quả nhiên thật là một thiên tài diễn trò.

Lâm Dạ Mễ cười như không cười, bóng gió nói một câu: “Theo lời người nói, Trương Đan quả thật vô cùng quá đáng.” Nàng chính là nhấn mạnh nói theo lời ngươi nói, ẩn ý chính là, nghe theo lời nàng ta thì Trương Đan quả thật vô cùng sai trái, còn sự thật thì… không ai biết được.

Trương Đan tính tình cương trực, nghe không hiểu ẩn ý của Lâm Dạ Mễ, vô cùng bất mãn lên tiếng: “Thiếu phu nhân, người cũng cho là ta sai?”

Lâm Dạ Mễ không trả lời vấn đề của Trương Đan, nàng chỉ giơ bàn tay lên chặn lại lời nói của hắn.


Trương Đan hiểu ý, lập tức im lặng không nói gì nữa.

Ngược lại, Dương Song hiểu ẩn ý trong lời nói kia, sắc mặt liền xám đi vài phần. Nhưng sau đó nhanh chóng bị nàng ta giấu đi, trở lại dáng vẻ đơn thuần, nhu nhược.

Lâm Dạ Mễ luôn quan sát sắc mặt nàng ta, nên giây phút Dương Song thay đổi sắc mặt nàng đều nhìn thấy. Lâm Dạ Mễ trong lòng khẽ cười một cái: Thời này không có diễn viên, thật uổng phí cho tài năng của nàng ta.

“Hồi nãy ngươi bảo, ngươi muốn vào chăm sóc cho Ngọc Linh nhưng Trương Đan không cho?” Lâm Dạ Mễ biểu hiện vẻ mặt, ta đây đang bênh vực ngươi đấy, mau nói cho ta nghe.

Ngọc Linh nghe nàng hỏi thì vội cung kính trả lời: “Dạ đúng.”

“Vậy nói cho ta nghe, ngươi có thể làm những gì chăm sóc cho Ngọc Linh?” Ý nàng chính là nếu không làm được gì để chăm sóc, nàng ta đến đây không phải chỉ đơn giản muốn quấy rối hay sao?

Dương Song cũng hiểu điều này nên không chậm trễ liền đáp: “Ta có thể sắc thuốc, đút thuốc cho muội ấy, ta có thể quan sát xem muội ấy có bị sốt hay không, ta có thể ngăn chặn những người lạ tiếp cận muội ấy, hơn nữa, ta còn có thể giúp muội ấy thay y phục bị bẩn.”

Oh, ngay cả lý do thay y phục cũng bị nàng ta lấy ra nói luôn rồi. Việc này Trương Đan quả thật không làm được. Nếu nàng không để nàng ta vào chăm sóc cho Ngọc Linh có phải là quá không hiểu chuyện hay không.

Nữ nhân này, quả nhiên cực kỳ thông minh.

Lâm Dạ Mễ vừa nghe vừa gật gù đầu giống như đang ghi nhận những lời nàng ta nói. Đợi Dương Song nói xong, nàng mới chậm chạp, giọng điệu tán thưởng lên tiếng: “Ngươi quả thật rất có tâm.”

Dương Song tưởng rằng bản thân được đồng tình thì trong lòng thầm vui mừng.

Còn Trương Đan thì vô cùng bất mãn, trong lòng thầm suy tính đến việc, nếu thật sự

thiếu phu nhân bắt hắn để cho Dương Song vào, cho dù có đắc tội với thiếu phu nhân, hắn nhất định cũng phải ngăn cản. Hắn có thể hướng thiếu gia cùng thiếu phu nhân thỉnh tội sau. Dù sao, hắn không thể để Ngọc Linh nằm trong nguy hiểm.

Lâm Dạ Mễ vờ như không thấy sắc mặt phong phú của hai người kia, vẫn giọng điệu chậm chạp hướng Dương Song tiếp tục lên tiếng: “Trương Đan không thể sắc thuốc?”

Không hiểu sao nàng hỏi vậy, nhưng miễn có sự đồng tình từ nàng thì nàng ta tình nguyện để cho nàng hỏi bao nhiêu cũng được. Dương Song lắc đầu, cung kính đáp: “Dạ không.” Trương Đan sắc thuốc so với nàng ta còn nhanh hơn.

“Trương Đan không thể cho người bất tỉnh uống thuốc?” Lâm Dạ Mễ lại hỏi.

Dương Song lại lắc đầu, cung kính đáp: “Dạ không” Hắn từng chăm sóc lúc Trần Minh bị ốm, nên so ra, còn có vài phần thuần thục hơn nàng ta.

Lâm Dạ Mễ lại tiếp: “Hay…Trương Đan không thể phòng kẻ xấu đột nhập vào, hoặc là không nhận diện được người tiếp cận Ngọc Linh là kẻ xấu hay không?”

Liên tục bị Lâm Dạ Mễ hỏi mấy câu như thế, nếu như Dương Song còn không phát hiện ra điều bất thường thì quả là sỉ nhục trí thông minh của nàng ta. Nàng ta không biểu hiện gì khác lạ ra mặt, chỉ cung kính đáp: “Dạ không.”

“Việc gì ngươi có thể làm Trương Đan cũng có thể làm, vậy ngươi còn kiên quyết vào trong đó chăm sóc cho Ngọc Linh làm gì?” Lâm Dạ Mễ cười dịu dàng, giọng nói thật ngọt ngào, nhưng nghe sao cũng thấy toàn thân bị châm chọc.


Dương Song cứng họng, thật không cam lòng, liền lấy lý do nàng ta có thể làm nhưng Trương Đan không thể làm, trực tiếp nói: “Trương Đan không thể thay y phục cho muội ấy.”

Không kịp để Trương Đan mắng vô sỉ thì Lâm Dạ Mễ lười nhác lên tiếng: “Nhưng ta có thể”

Dương Song kinh ngạc nói: “Nhưng người là thiếu phu nhân.” Đời nào thiếu phu nhân lại thay quần áo cho hạ nhân.

“Ta không phiền, dù sao nàng ấy cũng ở bên ta từ nhỏ, ta xem nàng ấy như tỷ muội. Quả thật không phiền.” Nàng cố ý nhấn mạnh, nàng cực kỳ không phiền.

“Nhưng mà…” Nàng ta còn muốn cố gắng thuyết phục.

Ai ngờ Lâm Dạ Mễ đang cười ngọt ngào bỗng dưng trừng to mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng mang vài phần đe dọa: “Hay là ngươi cho rằng ta không đủ chu đáo để chăm sóc Ngọc Linh?”

Dương Song bị thái độ thay đổi đột ngột của Lâm Dạ Mễ dọa cho ngẩn người, nàng ta quên cả khóc, mắt đỏ hoe ấp úng nói: “Không có… không có… nô tì không dám.”

“Thế nên… ” ngươi có phải hay không nên cút khỏi đây?

Nàng lại nở một nụ cười nhẹ, thật mỹ thật duyên.

Dương Song hiểu, Lâm Dạ Mễ hiện tại chính là đang cố tình gây khó dễ cho nàng ta, muốn nói gì mà không được. Là nàng ta quá sơ ý, cứ nghĩ Lâm Dạ Mễ đồng tình với mình nên không đề phòng, lời nói nhất thời không suy xét mới bị nắm thóp như thế. Nàng ta không cam lòng, mặt càng thêm đỏ vì tức giận, nhưng chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nô tì xin cáo lui.”

Nhìn Dương Song đi mất, Trương Đan không nén được cười thân thiện một cái, vô cùng thật tâm hướng Lâm Dạ Mễ khách khí nói một câu: “Đa tạ thiếu phu nhân”

Lâm Dạ Mễ bày ra vẻ mặt mờ mịt, thản nhiên nói: “Sao lại đa tạ ta?”

“Vì Dương Song.” Hắn giải thích.

“Dương Song thì sao?” Nàng nhìn Trương Đan, sắc mặt tăng thêm vài phần ngu ngốc.

“Ngăn cản không cho nàng ta vào”

Thật không ngờ, Lâm Dạ Mễ lại thản nhiên đáp: “Không phải nàng ta ở lại vô cùng dư thừa hay sao?” Mặt nàng ngu ngốc đến cực điểm, muốn bao nhiêu ngu ngốc liền có bấy nhiêu ngu ngốc.

Trương Đan rốt cuộc cũng hiểu, nàng căn bản chính là đang cố tình giả ngu ngốc đến cùng. Hắn không nói nữa, chỉ lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Lâm Dạ Mễ lúc này mới thu vẻ mặt ngu ngốc lấy, tươi cười hỏi: “Ta vào được chứ?”

Trương Đan ngẩn người, không hiểu nàng vì sao phải xin phép hắn để được vào? Nhìn LDM một hồi, hắn rốt cuộc cũng giác ngộ ra là nàng đang trêu chọc hắn, vội vàng gật đầu, cung kính đáp: “Được, được. Mời người vào.”

Trương Đan biết, nàng trêu chọc hắn vì lúc nãy hắn đã kịch liệt ngăn cản Dương Song vào phòng như thế, như thể bất cứ ai vào mà không hỏi hắn nhất định bị hắn chém ra trăm mảnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.