Đọc truyện Thiên Thần Bóng Tối (Dark Angel) – Chương 15
Chàng ngồi ăn sáng một mình. Chàng đã xuống ăn muộn hơn bình thường rất nhiều. Mặc dù gia nhân của chàng đã cố giữ vẻ mặt không thay đổi và điệu bộ điềm tĩnh ngày thường , nhưng chàng hầu như có thể tưởng tượng ra những nụ cười và cái nhìn trao đổi đầy hàm ý và hiểu biết sau lưng chàng. Chàng cảm thấy hầu như là bối rối.
Jennifer vẫn ngủ say khi chàng thức giấc. Một cách vô thức, cơ thể của nàng nép vào người chàng và quấn chặt lấy chàng. Phải mất đến vài phút chàng mới có thể gỡ mình ra và ngồi dậy khỏi giường mà không đánh thức nàng dậy. Thật vậy, nàng hẳn đã ngủ rất say đến mức không bị thức dậy một chút nào.
Chàng đắp chăn cho nàng ấm áp lên đến tận cằm trước khi nhặt chiếc áo ngủ của mình lên, đi ngang qua phòng trang điểm của nàng để về lại phòng mình. Bởi chàng sợ cái giá lạnh của buổi sớm và việc mất đi hơi ấm của chàng khi chàng rời đi sẽ đánh thức nàng .Hay có lẽ chàng đắp chăn cho nàng bởi chàng cảm thấy 1 sự bối rối lạ kì, không muốn cô hầu riêng của nàng nhận ra là nàng đã trần truồng ngủ. Dầu sao đi nữa, cô hầu của nàng cũng sẽ khám phá ra cuộc hôn nhân của cô chủ đã trở thành hiện thực sớm thôi.
Thư tín đã được chuyển đến từ sớm.Một đống thư từ nhỏ đã được sắp đặt gọn gàng ở chỗ ngồi của chàng trên bàn ăn sáng ,và trong số đó chàng có thể nhìn thấy, không thể nhầm lẫn được thậm chí có một vài thiệp mời. Cũng thật là ngạc nhiên. Chàng đã nghĩ điều tốt nhất chàng có thể làm là dẫn Jennifer tham dự những cuộc vui chơi mà họ mới được mời , và đến những nơi như công viên và nhà hát chẳng hạn , nơi chàng không cần phải được ai mời hết.
Chàng xáo trộn đống thư từ và đột ngột ngừng lại trước 1 lá thư. Lạy Chúa , lạ thật , một sự trùng khớp ngẫu nhiên. Lá thư của Catherine, lá thư đầu tiên chàng nhận được kể từ khi quay trở lại Luân đôn. Chàng nhặt nó lên 1 cách háo hức và tự hỏi Jennifer sẽ nghĩ gì khi họ đã tưởng bức thư phúc đáp của Catherine ít nhất phải vài tuần hay vài tháng mới tới nơi. Họ đã quyết định cùng viết thư vào sáng hoặc chiều ngày hôm nay. Nàng đã nói đêm qua là nàng tin chàng, nhưng chàng có thể cảm thấy một sự bối rối ,mơ hồ trong đầu nàng. Chàng vẫn biết có một nhân tố nghi ngờ đáng kể trộn lẫn với niềm tin tưởng đang diễn ra trong đầu nàng cũng như nỗi e sợ lại bị chàng lừa gạt một lần nữa.
Chàng đọc lá thư cẩn thận và mỉm cười với bản thân khi đặt nó xuống rồi ăn bữa sáng của mình trước khi giải quyết đống thư từ còn lại hoặc là đọc báo buổi sáng.
Một giờ sau chàng trở lại lên lầu, mặc dù đây là thời điểm chàng thường xuyên có mặt ở câu lạc bộ White và không có việc gì để ngăn cản chàng không đến đó ngày hôm nay cả. Có lẽ là chàng sẽ phải cam chịu những lời chọc ghẹo và bông đùa không ngừng của vài người bạn và những người quen nếu chàng không đến mất.
Chàng tiến vào phòng thay đồ của mình để mở sang phòng thay đồ của vợ chàng để thấy nó vẫn im ắng. Chàng mở cửa phòng ngủ của vợ còn khẽ khàng hơn nữa và bước vào.
Nàng vẫn còn đang ngủ, tấm chăn đắp tuột xuống tận thắt lưng. Gương mặt nàng vẫn giụi sâu trong gối của chàng. Mái tóc nàng xõa tung, óng mượt rực rỡ và phủ đầy trên vai nàng như một tấm chăn thứ 2, nhưng vẫn không thể nào che giấu được hết màu kem sữa mịn mượt của làn da và những đường cong đầy đặn của bộ ngực nàng lộ ra trên nệm.
Cô hầu của nàng, chàng rầu rĩ nhận thấy, đã có mặt ở đó rồi. Một tách sôcôla trên mặt bàn, nhìn như thể đã nguội từ lâu. Thế đấy, gia nhân của chàng ít nhất cũng được thỏa mãn hoàn toàn biết được Bá tước và nữ bá tước của họ đã thực sự trải qua đêm tân hôn rồi.
Chàng cảm thấy mừng vì nàng đã ngủ thật lâu và thật say. Nàng hẳn phải hoàn toàn kiệt sức trong mọi chuyện. Chàng cảm thấy một niềm hi vọng dè dặt đang dâng đầy trong lòng buổi sáng ngày hôm nay. Hi vọng rằng có một điều gì đó tốt đẹp đã bắt đầu hình thành trong cuộc hôn nhân mà cả hai đều không muốn và chưa từng mong đợi này. Nàng đã quá mệt mỏi vì căm thù, nàng đã nói như vậy, mặc dù hai ngày trước đó nàng đã thề sẽ căm thù chàng cho đến tận cuối cuộc đời. Và mặc dù nàng đã khóc thổn thức khi chàng vẫn đang tiếp tục hoàn thành cuộc hôn phối, không nghi ngờ gì nữa , nguyên nhân bởi chàng không phải là Kersey. Nhưng nàng đã cho phép chàng được yêu nàng lần thứ 2.Chàng đã cho nàng quyền được từ chối và nàng đã dùng quyền đó để chấp thuận chàng.
Chàng đã yêu nàng hoàn toàn chậm rãi , từ tốn và cơ thể của nàng đã hưởng ứng lại chàng . Đầu tiên là thư giãn, và sau đó đáp ứng lại với niềm thích thú . Nàng đã không nói gì, vẫn nhắm mắt và giữ cơ thể nàng nằm yên. Nàng đã để yên hai tay bên mình. Nhưng chàng đọc được dấu hiệu của cơ thể nàng , khi sức nóng bên trong tăng dần lên , nàng thở sâu hơn , hồi hộp . Những cơ bắp bên trong nàng kéo căng ra rồi nhường chỗ cho sự thư giãn một lần nữa đồng thời với tiếng thở dài khao khát bật lên đúng vào lúc chàng được giải phóng ở sâu trong nàng.
Thật hết sức thú vị và đầy hoan lạc được ăn nằm với nàng ở trên giường. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Nó thậm chí có lẽ đã là rất nhiều trong cuộc sống của họ so với những lúc bên ngoài giường ngủ. Nhưng hẳn phải còn điều gì khác nữa. Có lẽ những niềm hoan lạc, âu yếm và nâng niu của thể xác sẽ dần được chuyển hóa thành những xúc cảm yêu thương của tâm hồn .
Nàng cựa quậy , rồi vươn vai trong một cách thức làm cho chàng lập tức cảm thấy căng thẳng ở hai bên đùi. Chàng băn khoăn tự hỏi có lẽ chàng nên quay ra và nhún chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng trước khi nàng hoàn toàn thức giấc chăng? Nhưng chàng vẫn đứng yên tại chỗ , nhìn ngắm nàng. Chàng đã gọi nàng là “tình yêu của anh” hơn 1 lần đêm qua trong lúc làm tình với nàng. Chàng đã không chủ tâm nói thế. Nó không phải là một phần trong kế hoạch cho nàng thấy những khía cạnh dịu dàng nơi chàng. Những từ ngữ tự nó thốt lên tự nhiên. Hay là chàng thật có ý khi nói vậy? Chàng chưa từng bao giờ nói điều đó với bất cứ 1 cô nhân tình hay trong một chuyện tình ngẫu nhiên nào khác.
Có phải nàng là tình yêu của chàng không?
Và rồi nàng lăn tròn trên lưng, vươn vai 1 lần nữa , đôi bàn tay chạm vào tấm ván đầu giường ngủ, và mở mắt ra. Đầu nàng quay phắt lại khi nàng chợt nhận ra chàng đang đứng đó.
Lạy Chúa, Nàng mới lộng lẫy, rực rỡ làm sao. Mắt chàng xác nhận lại những gì mà cơ thể chàng đã cảm thấy trong suốt đêm qua. Chàng thấy 1 hình ảnh bất ngờ chớp nhanh qua đầu- những đứa con của chàng đang bú ở bên một trong những bầu ngực tuyệt đẹp kia.
-“Chào buổi sáng, em yêu .” chàng nói.
Chàng hầu như có thể nhìn thấy rõ đầu óc nàng đang nhận định được thực tế là chàng đã ăn mặc chỉnh tề trong khi nàng thì vẫn trần truồng- phơi bày cho đến tận thắt lưng với 2 cánh tay giơ lên cao đầu ( so sweet!) Nàng hấp tấp hạ chúng xuống và kéo chăn đắp lên đến tận cằm. Mặt nàng đỏ hồng.Chàng thấy cử chỉ thẹn thùng quá mức đó thật đáng yêu lạ kì . Chàng đã ở bên dưới tấm chăn đó với nàng suốt cả đêm và họ đã cùng chia sẻ với nhau đến 2 lần những gì gần gũi , thân mật nhất mà một người đàn ông có thể làm với vợ mình.
-‘Chào buổi sáng, thưa Nga… Gabriel” nàng nói.-“Mấy giờ rồi?”
-“Anh tin là đã xế trưa một chút” chàng trả lời và mỉm cười.-“Nhưng chỉ một chút thôi.”
Mắt nàng mở to.-“Em chưa bao giờ ngủ muộn.” nàng nói.
-“Đấy là lúc trước khi em chưa bao giờ trải qua đêm tân hôn cả.” chàng trả lời, và ngắm nàng đỏ mặt 1 lần nữa.-“Anh có vài thứ muốn chỉ cho em xem.” Chàng nói.-“Em có cho anh vinh dự xuống ăn sáng cùng anh trong nửa giờ nữa được không?”
-“Em có quyền chọn lựa không?” nàng hỏi.
À, những mối liên kết ràng buộc về thể xác cũng như niềm hoan lạc vui sướng của đêm qua vẫn chưa thể hàn gắn được nhiều những ngăn cách giữa họ. Có lẽ là không một chút nào.
-“Có” chàng nói.-“Em có thể ăn một mình, nếu em muốn ,em yêu. Thời gian trong ngày hoàn toàn là của em, nếu em chọn lựa như vậy, cả buổi đêm nữa , ngoại trừ một lần anh sẽ đòi hỏi quyền của mình như anh đã nói với em. Em không phải là tù nhân của anh, Jennifer. Chỉ là vợ anh thôi.”
Chàng có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của nàng.
-“Nửa giờ nữa nhé?” nàng nói
-“Anh sẽ rung chuông gọi người hầu của em khi đi qua phòng thay đồ.” Chàng bước 1 bước lên phía trước để hôn nàng thật trọn vẹn ,chần chừ , nấn ná trên miệng nàng.
-“Cảm ơn em về món quà hào phóng em trao tặng anh đêm qua . Đối với anh nó quý giá hơn ngọc ngà châu báu.” Chàng vuốt tay lên phía kia của đầu nàng, bên trên chiếc gối.
-“Em là vợ anh.” Nàng nói.
-“Phải” chàng nhìn đăm đắm vào mắt nàng.-“Sáng nay em còn đau không? Có lẽ anh thật là ích kỉ, thậm chí ngay cả khi được em cho phép, gần gũi em đến lần thứ hai trong lúc cơ thể em chỉ mới vừa mở ra.
Chàng không tin là chàng đã làm cho nàng sửng sốt. Chàng không hiểu động cơ của mình là gì. Có lẽ để thiết lập một vài sự gần gũi giữa họ chăng, không chỉ đơn thuần là về thể xác. Chàng cảm thấy một nhu cầu cần thiết lạ kì muốn trò chuyện với nàng ngay cả những chủ đề thân mật , riêng tư nhất. Chàng cảm thấy cần thiết cho – cho cuộc hôn nhân của họ.
-“Gabriel” nàng chạm đầu ngón tay lên má của chàng làm chàng nhớ đến lần nàng đã làm như vậy với chàng trong vườn quả của phu nhân Bromley. Nàng nhắm mắt lại và cắn môi.
-“Không có gì . Chuyện đó không quan trọng. Không , em không bị đau đâu.” Nàng cười khẽ nhưng vẫn không mở mắt ra.-“Em cho rằng em có thể viện lý do đó để được giải phóng khỏi anh đêm nay và có lẽ cả đêm mai nữa ,phải không? Nhưng em không muốn được giải phóng khỏi anh. Em không thể, và cũng không muốn cảm giác được tự do. Em muốn biết đó sẽ là cuộc sống của em từ nay về sau. Em muốn tập làm quen với ý nghĩ và thực tế này. Em chỉ có thể tiến lên phía trước mà thôi. Anh đã hoàn toàn đúng về việc này. Hãy làm cho em cảm thấy đã kết hôn với anh. Hãy giữ em bên mình thường xuyên khi anh muốn, ngày cũng như đêm. Em muốn quên đi tại sao và bằng cách nào chúng ta đã ở bên nhau, và em muốn bỏ tất cả quá khứ lại phía sau. Hãy làm cho em quên . Anh có thể mà, anh biết. Em tin rằng anh đã phải biết em thấy anh hấp dẫn và quyến rũ như thế nào, và luôn luôn như vậy.”
Những lời nàng nói quá đủ để làm cho chàng rùng mình ớn lạnh cho đến muôn đời sau cũng như lại sưởi ấm chàng bằng thời gian đó. Chàng đứng lên và nàng mở mắt ra.
-“Phải” chàng gật đầu.-“Chúng ta đang bắt đầu yêu nhau, Jennifer ạ. Chúng ta sẽ được hạnh phúc bên nhau bất chấp những chướng ngại trước mặt. Anh hứa với em như vậy.” Chàng quay người và đi về hướng cửa phòng trang điểm của nàng rung dây chuông và quay về phòng mình.
Trái tim chàng nặng trĩu rồi vút bay bởi hi vọng.
********************
Mặc dù nàng đã mặc lại chiếc áo ngủ trước khi đi vào phòng thay đồ, nàng vẫn biết rằng cô hầu của nàng hẳn đã phải nhìn thấy nàng trần truồng trên giường ngủ. Nàng cảm thấy vô cùng bối rối và có thể nhận thức được mặt nàng đang nóng bừng khi cô hầu gái bước hối hả vào phòng thay đồ mang theo một bình nước bốc hơi nghi ngút.
Jennifer đi xuống cầu thang nửa tiếng sau đó, tóc của nàng được chải gọn gàng, chiếc áo dài buổi sáng của nàng mặc rất nhã nhặn. Một cách nào đó , thật khó tin được những chuyện xảy ra đêm qua hoàn toàn là sự thật, ngoại trừ những hiểu biết riêng mà dì Agatha đã nói với nàng, nàng chưa từng mơ thấy chuyện này lại có thể thân mật , gần gũi và đầy cảm xúc đến thế. Và bây giờ , nàng có thể cảm nhận được chuyện đó đã xảy ra. Nàng vẫn còn đau, bất chấp những gì nàng nói với chàng, nhưng nó là một nỗi đau dễ chịu.
Nàng đã là một phụ nữ có chồng. Nàng đã kết hôn với Gabriel, Bá tước Thorhill. Nàng hít một hơi thở sâu và mỉm cười ấm áp với người gia nhân đang mở cửa cho nàng vào căn phòng nàng chắc hẳn là phòng ăn sáng. Anh ta sẽ nghĩ gì , anh ta và những gia nhân còn lại trong nhà? Về thực tế rằng nàng xuống ăn sáng vào lúc đã xế trưa? Họ chỉ có thể nghĩ rằng chú rể của nàng hẳn đã làm cho nàng bận rộn trong suốt đêm và đã để cho nàng ngủ qua buổi sáng, họ sẽ nghĩ thế , và nó cũng đâu xa sự thật là bao .
Nàng cố hết sức ngắm nhìn chàng một lần nữa. Chàng hẳn phải là 1 tên quỷ vương hay là một kẻ có phép thuật theo 1 cách thức nào đó. Khi nàng không thể nhìn thấy chàng, nàng có thể giữ tâm trí mình ôn hòa để suy xét được chàng là ai và những gì chàng đã làm. Và lúc này , khi nàng nhìn chàng, đặc biệt là những lúc chàng ở gần bên nàng….Hay thật, nàng đã nói là nàng thấy chàng thật hấp dẫn và quyến rũ , nói vậy là nàng còn giảm bớt đi sự thực rất nhiều. Nàng rất lo sợ rằng cơ thể nàng đang bắt đầu khao khát cơ thể chàng và đầu óc nàng cũng dần bị cuốn theo mong muốn đó.
Và bây giờ, những cảm xúc đó không hoàn toàn là khó chịu, nàng nghĩ, khi bước vào căn phòng. Chàng đang đứng bên ô cửa sổ liền vội vã tiến tới đón nàng , nâng bàn tay của nàng lên môi hôn. Có cái gì đó tận sâu trong người nàng- gần nơi đêm qua chàng đã 2 lần ghé thăm nàng, chia sẻ cơ thể với nàng – đang đập rộn ràng. Nàng mong mỏi , khao khát được quên hết tất cả mọi thứ và để bản thân mình chìm đắm trong tình yêu với chàng, cả cơ thể cũng như tâm hồn nàng. Với cơ thể này, nàng đã yêu chàng rồi, nàng nhận ra điều đó. Nhưng nàng từ chối không dám để cho tâm trí mình đặt câu hỏi- tình cảm của nàng bây giờ là như thế nào , làm sao nàng có thể khi đã mất đến 5 năm yêu một người khác.
Không được , dù chỉ là một nửa cảm xúc không bằng lòng với chàng cũng không được phép. Nàng phải dồn toàn bộ cuộc đời của nàng liên kết với chàng. Cuộc đời còn lại của nàng , dù ngắn hay dài , cũng là tất cả những gì nàng có.
-“Lại đây và ngồi xuống đi em.” Chàng nói, dẫn nàng đến chỗ ngồi ngay gần đầu bàn, và ngồi xuống bên nàng. Chàng ra hiệu cho người hầu mang thức ăn nóng đến cho nàng và rót đầy tách cà fê.-“Em có hài lòng không khi biết rằng chúng ta đã nhận được vài lời mời trong sáng nay đến dự 1 buổi khiêu vũ, một buổi hòa nhạc và một dạ hội lớn? Đề tên gửi Bá tước và Nữ bá tước Thorhill. Tin tức lan truyền suốt Mùa hội ở Luân đôn còn nhanh hơn ánh chớp nữa.
Mỗi buổi sáng thường thật bận rộn với hàng tá những lời mời. Ba chưa phải là con số đáng kể lắm, nhưng chắc chắn ba thiệp mời đã nhiều hơn nàng mong đợi rất nhiều.
-“Em thích được về nhà ở Chalcote hơn .” nàng trả lời, không chủ tâm gọi nơi đó là nhà, nàng đang tập cho đầu óc mình quen với thực tế là nơi đó đã trở thành nhà của nàng bây giờ bởi họ đã là vợ chồng.
-“Sẽ sớm thôi .” chàng nắm bàn tay nàng đang đặt trên bàn. -“Chúng ta cần phải được nhìn thấy bên nhau ở tất cả những nơi chốn thích hợp trong tuần lễ đầu tiên đã. Hơn lúc nào hết , anh có một ý nghĩ muốn đem em khoe khoang ở mọi nơi , đẩy những gã đàn ông khác ở Luân đôn này vào tình trạng buồn nản , ghen tị đến chết đi được bởi vì em đã thuộc về anh và đã nằm ngoài tầm tay với của tất cả bọn họ.”
Chàng mỉm cười , nhìn trông như trẻ con , đang khoái trá với suy nghĩ của mình.Nhưng chàng đã phạm sai lầm khi làm nàng nhớ lại những ảm ánh đã đẩy nàng bị hút về phía chàng, và những sự hưởng ứng của nàng đáp lại ngay cả lúc này cũng vậy. Liệu có bất kì mối liên hệ nào giữa ám ảnh và tình yêu hay không ? Liệu chàng đã bao giờ yêu nàng ? Chàng đã hứa với nàng buổi sáng sớm nay bên giường ngủ rằng họ sẽ đang bắt đầu yêu nhau. Không phải một mình nàng, hay chàng mà là họ.
Chàng có yêu nàng không? Thật quá khó hiểu tại sao chàng đã hành động với nàng như vậy.
-“Đừng.” chàng nói khẽ sau khi ra hiệu cho người hầu lui ra.-“Đừng nhìn như bị tổn thương vậy. Anh lại nói điều gì không nên rồi , phải vậy không? Anh có một lá thư muốn cho em xem ngay khi em ăn xong. Anh nghĩ em sẽ vui hơn được một chút sau khi em đọc nó.”
Nàng không hề đói. Nàng định đẩy chiếc đĩa ra xa nhưng giọng chàng đã cản nàng lại.
-“Hãy ăn từng chút một, em yêu.” Chàng nói-“Chúng ta sẽ ngồi đây cho đến khi nào em ăn xong. Em có thể ăn – hoặc là không ăn- một mình , Jennifer ạ, nhưng em đã đồng ý cho phép anh cùng ngồi với em. Bây giờ em buộc phải cam chịu tên bạo chúa của em thôi. Em không được làm cho bản thân mình bị ốm vì không chịu ăn uống đầy đủ.”
Nàng nhặt dao và nĩa lên, ăn một cách gan lỳ cho hết số thức ăn trong đĩa của nàng.Không, nàng sẽ không bao giờ để cho chuyện này xảy ra, nàng sẽ không để mình xuất hiện xanh xao, yếu ớt như một bộ xương 1 lần nữa trước thế giới. Và nhất là khi bụng nàng sẽ dành chỗ ấp ủ đứa con của chàng trong 9 tháng tới, nàng sẽ làm cho nó trở thành một nơi ấm áp và rộng rãi để chào đón đứa trẻ. Nó cũng là con của nàng nữa.
-“Rồi” nàng nói, nhìn chàng với vẻ thách thức sau khi đã ăn xong.-“Anh đã hài lòng rồi chứ?”
Chàng đang mỉm cười với nàng gần như là thích thú ra mặt. Chàng cười khúc khích -“Em dự định lúc nào cũng sẽ ngoan ngoãn như vậy chứ?” chàng hỏi.-“Cuộc sống với em chắc chắn sẽ như là thiên đường, tình yêu của anh. Anh muốn em đọc bức thư này, nếu em không phiền . Và đọc to lên nhé. Nó mới được gửi đến sáng nay thôi.” Chàng đưa cho nàng một phong thư.Bức thư được viết bởi nét chữ thanh thoát và đẹp.
Gabriel thân mến nhất của tôi. Nàng đọc. Mắt nàng lướt nhanh đến chữ kí cuối bức thư. Catherine. Người mẹ kế của chàng!
-“Hãy đọc to lên em.” Chàng nói lần nữa.
-“ Gabriel thân mến nhất của tôi” nàng đọc với giọng đều đều sau khi đã hít một hơi thở sâu. -“Thời gian trôi qua nhanh thật. Tôi đã quyết định gửi cho bạn một lá thư vài ngày ngay sau khi bạn khởi hành. Tha lỗi cho sự chậm trễ của tôi. Tôi đã muốn – và luôn mong muốn- được cảm ơn bạn một cách sâu sắc hơn những lời tôi đã nói với bạn . Cảm ơn vì tất cả những gì bạn đã làm cho tôi mặc dầu bạn hoàn toàn có quyền quay lưng lại với tôi. Tôi muốn cảm ơn bạn đã tha thứ cho tôi và Eliza không chỉ vì một năm bạn đã dành để che chở cho chúng tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên sự hi sinh của bạn, bạn thân yêu của tôi.”
Jennifer nhìn lên chàng. Chàng đang ngắm nhìn nàng với đôi mắt cháy sáng lên như lửa.
-“Tôi đã vô cùng khiếp sợ nghĩ đến những gì sẽ xảy đến với tôi nếu như không có lòng tốt và sự che chở của bạn.” nàng đọc tiếp.-“Tôi biết , tôi không xứng đáng với hạnh phúc mà tôi đang có được ở ngôi nhà đáng yêu bạn đã tìm cho tôi, ở vùng quê xinh đẹp này được sống cùng con gái của tôi. Ồ,phải, Gabriel – và với tình yêu mới mà tôi tìm thấy, đã đẩy lùi bóng ma tăm tối của tình yêu lầm lạc trước đó. Bạn đã nói tình yêu sẽ đến với tôi một lần nữa, và quả thật nó đã xảy ra. Anh ấy là Bá tước Ernst Moritz. Tôi không tin là bạn đã gặp anh ấy, mặc dầu tôi đã quen biết với anh ấy trước lúc bạn đi. Anh sắp sửa cầu hôn tôi. Trực giác của phụ nữ đã mách bảo tôi điều đó. Nhưng tôi sẽ kể với bạn trong thư sau , thư này chỉ để bày tỏ lòng biết ơn của tôi với bạn. Gabriel, Tôi thật là khờ dại. Tôi nợ cha bạn lòng chung thủy, nếu không ông ấy đã chẳng bao giờ đối xử khắc nghiệt như vậy. Tôi đã bị quyến rũ bởi một gã đàn ông trẻ trung, đẹp trai và hấp dẫn , nhưng là một kẻ ích kỉ và không có trái tim.Nhưng không sao, tôi đã có Eliza và tôi có thể thay đổi được quá khứ. Con bé vô cùng xinh đẹp và có đôi mắt xanh tuyệt vời. Có lẽ , thật đáng tiếc, lại giống như cha của nó, nhưng tôi có thể tự an ủi bản thân biết rằng con bé sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp. Tôi viết dông dài quá. Xã hội thượng lưu có chấp nhận sự trở lại của bạn không, Gabriel? Tôi vẫn luôn mong muốn, bạn sẽ cho phép tôi công bố sự thật này , và tên tuổi của bạn sẽ được rửa sạch. Tôi hi vọng rằng ít nhất thì HẮN cũng không ở thành phố trong Mùa hội này. Đừng bao giờ cố gắng trả thù nếu hắn ta có đáng bị như thế. Hắn ta đã cho tôi bé Eliza và thực tế tôi đã là người chiến thắng trong cuộc đọ sức này.Hãy tìm cho bản thân mình một tình yêu đích thực , bạn thân mến của tôi. Tôi không thể nghĩ ra ai xứng đáng hơn bạn- mặc dù tôi không tin có tồn tại một người phụ nữ nào trên thế giới này xứng đáng với bạn.Tôi đã quá ủy mị và đa cảm rồi. Và cũng gần hết giấy. Hãy viết lại cho tôi. Tôi nhớ sự vui vẻ và lòng tốt của bạn biết bao. Gửi đến bạn lòng yêu thương trìu mến nhất của tôi, Catherine.”
Jennifer gập bức thư lại cẩn thận để trở lại bao và đẩy nó qua mặt bàn đến tay chồng của nàng. Nàng không nhìn vào chàng.
-“Thế nào, em?” chàng hỏi. Giọng chàng nghe như lo lắng. Có lẽ vậy.
Nàng ngước nhìn lên chàng. –“Em đã nói với anh đêm qua là em tin anh rồi mà.”
-“Nhưng em vẫn có những hoài nghi” Ngón tay chàng đùa nghịch với góc của bức thư.-“Em còn nghi ngờ chút nào bây giờ không?”
Nàng lắc đầu.-“Hắn ta có ở thành phố không?” nàng hỏi.-“Cha của đứa trẻ ấy?”
Ngón tay chàng lập tức đứng yên. Nàng tự hỏi có phải nàng đang tưởng tượng cả cơ thể chàng cũng căng thẳng hay không? Chàng lắc đầu, nhưng nàng không chắc đó có phải là sự từ chối không muốn thảo luận tiếp hay không. Chàng vẫn không nói gì.
-“Em rất vui” nàng nói. -“ Rằng cuối cùng cô ấy cũng được hạnh phúc, rằng điều thiện cũng đã chiến thắng cái ác.”
Mẹ kế của chàng hẳn phải cảm thấy cả thế giới đã sụp đổ khi cô ấy nhận ra mình đã mang thai đứa con với người tình, kể đã ruồng bỏ cô một cách độc ác mặc dù cô đã rất yêu hắn ta. Cô ấy hẳn phải rất muốn chết. Ở Chalcote , hai năm về trước. Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng tốt đẹp. Cô đã có một đứa con gái xinh đẹp với đôi mắt màu xanh tên là Elizabeth, có tổ ấm và một quê hương mới. Và một tình yêu mới. Có lẽ hạnh phúc cũng sẽ đến với nàng sau tất cả những gì tồi tệ đã xảy ra ,nàng nghĩ vậy.
-“Phải “ chàng nói.-“Làm sao chúng ta có thể sống mà quên đi những việc trơ tráo , vô liêm sỉ đó đã từng xảy ra?”
Jennifer chợt nhận ra, nàng đang rất muốn an ủi chàng. Nàng muốn vươn người đến để chạm vào tay chàng , để cam đoan với chàng, mặc dầu chàng đã làm những điều kinh khủng, nhưng rốt cuộc mọi chuyện cũng sẽ trở nên tốt đẹp. Cho đến khi nàng nhớ ra mọi thứ mà nàng đã đánh mất. Lionel- ôi, Lạy Chúa, Lionel. Thanh danh của nàng nữa. Nàng nhớ lại trận đòn nhục nhã và đau đớn bằng gậy cha nàng đã đánh nàng mới 3 ngày trước đây thôi. Không , chàng không xứng đáng được tha thứ dễ dàng và nhanh chóng như vậy.
-“Em có đi cùng anh vào thư viện để viết lá thư của chúng ta không?” chàng hỏi-“Anh muốn em làm quen với Catherine, và anh cũng muốn khoe khoang em với cô ấy, để tự hào kể với cô ấy rằng anh là một anh chàng may mắn biết bao.”
-“Vâng” Nàng bước đi theo anh. Catherine có một đứa con tóc vàng , mắt xanh. Con của chính bản thân nàng lẽ ra cũng có tóc vàng và mắt xanh như thế .Nhưng bây giờ chúng sẽ có mái tóc đen và đôi mắt đen. Nàng vẫn muốn có những đứa con, nàng nhận ra , thậm chí nếu nó không phải là con của Lionel. Thậm chí nếu chúng là của Gabriel. Nàng hi vọng sẽ có con trai đầu lòng. Nàng muốn một đứa con trai.
Một cú hích đánh thức tâm trạng mơ màng của nàng khi chàng khoác tay nàng vào tay mình, đưa nàng đến thư viện. Nàng cảm thấy cùng một cảm giác nàng đã có tối qua, đang đợi chờ để dậy lên trong lòng nàng như sóng vỗ. Nhưng nàng vội bực bội kiềm nén nó lại .
*****************************
Samantha đã có một đêm mất ngủ. Trái tim nàng hướng về người chị họ và đêm tân hôn chị ấy đang chia sẻ với người đàn ông họ đã gọi là ác quỷ ngay lần đầu gặp mặt. Nàng tự hỏi với một cái rùng mình nếu như anh ta ngược đãi Jenny thì sao? Chắc chắn một người đàn ông dám làm một chuyện độc ác , nhẫn tâm như là việc gửi lá thư phá hoại buổi lễ đính hôn của Jenny thì không thể nào cư xử dịu dàng được.
Jenny tội nghiệp. Samantha cảm thấy tội lỗi khủng khiếp khi đã lắng nghe với niềm hi vọng háo hức cam đoan yêu thương của Lionel đối với cô và sự phấn chấn nàng đã cảm thấy lúc đầu khi nhận ra lễ đính hôn đã bị hủy bỏ. Một niềm hân hoan có đầy đủ mọi sắc thái của một cơn ác mộng khủng khiếp trộn lẫn với nỗi khiếp sợ và ghê tởm. Jenny đáng thương đã phải chịu đau khổ quá sức như thế nào , mà chị ấy hoàn toàn vô tội và ngây thơ. Đầu tiên là bị bóc trần , bị phơi bày ở buổi dạ hội, sau đó là trận đòn trừng phạt của Cậu Gerald. Ông đã bị thuyết phục không dùng roi, nhưng nàng và Dì Aggy đã nghe thấy bên ngoài thư viện sau khi họ bị buộc phải ra ngoài. Trước khi vội vã rời khỏi trong khổ sở, Samantha đã nghe thấy ông ra lệnh cho Jenny phải nằm vắt qua bàn rồi những tiếng quật đầu tiên của chiếc gậy lên mình Jenny.
Và bây giờ- có lẽ ngay tại thời điểm này , người đàn ông đó, Ngài Thorhill, đã làm chủ , đã khuất phục Jenny trong nhục nhã . Samantha không biết rõ những gì sẽ xảy ra trên giường cưới, nhưng chắc hẳn sẽ rất là khủng khiếp với một người đàn ông bị ép buộc phải kết hôn.
Nhưng không phải tất cả những ý nghĩ làm cho nàng không ngủ được đều dành cho người chị họ. Một vài ý nghĩ là về buổi tối vừa qua , về nỗi đau dữ dội nàng đã cảm nhận được khi nhìn thấy Lionel đang ở bên Horatia Chisley. Thật là tồi tệ- còn hơn cả tồi tệ khi phải nhìn thấy chàng cùng với Jenny lúc trước. Ít nhất thì sự ràng buộc đó đã được sắp đặt từ trước và chàng đã bị buộc phải chấp nhận mối quan hệ này. Và ít nhất Jenny cũng là người cô yêu quý thật sự. Còn nhìn thấy chàng với cô Chisley lại là một cảm giác bị phản bội tồi tệ vô cùng.
Ngoại trừ việc chàng không thể bộc lộ cảm giác thật sự của mình ngay lúc này. Nó có thể là một việc chuyện xấu xa đáng khinh. Chàng không thể vừa cắt đứt liên hệ với Jenny trong một ngày vừa hộ tống em họ của nàng đến rạp hát chỉ 2 ngày sau đó. Dù sao chăng nữa không phải ngay lúc này, dưới hoàn cảnh này.Chàng buộc phải chờ đợi một thời gian. Có lẽ là một vài tuần. Hay 1 tháng. Hay- Lạy trời đừng có chuyện đó- vì danh dự chàng sẽ bị buộc phải tránh xa cô cho đến cuối hội Mùa và chỉ được bắt đầu lại vào năm sau.
Chàng sẽ nói với nàng. Chàng sẽ tìm cách gặp riêng cô và sắp xếp mọi chuyện với cô. Nàng cần phải kiên nhẫn.Nàng sẽ phải bằng lòng với những gì chàng đã quyết định. Chàng lớn tuổi và từng trải hơn nàng nhiều – những 7 tuổi. Đôi khi nàng cảm thấy tuổi trẻ của mình là một chướng ngại phiền hà khủng khiếp. Đôi lúc nàng cảm giác mình không là gì cả. Khôn ngoan hơn cả nàng nên rời xa Lionel.
Chàng sẽ cho nàng biết. Chàng sẽ sắp đặt một cuộc gặp gỡ với cô bằng cách nào đó trại vũ hội của nhà Truscott vào tối mai.
Ý nghĩ đó thật là dễ chịu và êm ái làm sao. Và có lẽ nếu như Bá tước Thorhill đã khao khát Jenny dữ dội như thế, anh ta cuối cùng sẽ đối xử tốt với chị ấy. Có lẽ mọi chuyện với Jenny sẽ trở nên tốt đẹp. Và có lẽ chị ấy với Lionel về sau cũng sẽ không được hạnh phúc lâu dài. Không sớm thì muộn chị ấy cũng sẽ khám phá ra chàng đã bị ép buộc vào cuộc hôn nhân này bởi một lời hứa chàng đã hứa từ khi còn quá trẻ , chưa nhận thức được hết mọi chuyện mình làm. Lúc đó anh chỉ già hơn nàng bây giờ có 2 tuổi mà thôi.
Ngày mai nàng sẽ nói chuyện với chàng. Chàng sẽ sắp xếp mọi chuyện.
Nàng chìm vào giấc ngủ , được an ủi bởi ý nghĩ đó.