Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 30


Đọc truyện Thiên Thần – Barbara Taylor Bradford – Chương 30

Trời giá lạnh, cơn mưa phùn nhanh chóng biến thành tuyết phủ một lớp mỏng lên cửa xe trắng xóa. Người tài xế mở hai cái gạt nước trên tấm kính trước xe, gã nói:

– Đêm nay trời tệ quá, bác Vito. Trời xấu mà lái xe đi đến đảo Staten, thật rầu thúi ruột.

– Ta ngồi trong xe khô ráo mà, Carlo. – Vito đáp, giọng khàn khàn, – lại ấm áp nữa. Chẳng có gì mà lo. Tại sao chú mày không mở nhạc ra mà nghe? Có đĩa nhạc của Johnny đấy. Chú mày biết đĩa mới Fortune s Child (Thời thơ ấu của Fortune) rồi chứ?

– Dạ biết chứ, bác Vito – Carlo lẩm bẩm, rồi làm theo lời ông ta nói:

Bỗng giọng vàng của Johnny Fortune cất lên trong xe, ông Vito ngồi trong góc phía sau xe, cười thầm, lòng sung sướng, tai lắng nghe Johnny hát bài You and Me, We Wanted It All (Em và anh, Chúng ta muốn hết thảy).

Ông rất tự hào về đứa cháu trai. Một minh tinh vĩ đại. Bây giờ Johnny vĩ đại hơn ai hết. Trước anh ta cũng có nhiều người vĩ đại, nhưng họ đã qua rồi. Bây giờ tới phiên Johnny. Đến tuổi 38, Johnny Fortune mới có được “điều đó”, được đứng dầu danh sách, được mọi người ưa thích. Không những chỉ ở Mỹ thôi mà còn ở khắp thế giới.

Ông thở dài khoan khoái và nhắm mắt lại một chốc, thưởng thúc giọng ca êm như nhung. Vito lại thở dài, nghĩ: Hắn hát hay như một thiên thần, Johnny của mình hát hay như một thiên thần.

Hôm ấy là ngày 23 tháng giêng, năm 1992, thứ năm, và như bao nhiêu thứ năm khác, Vito đến gặp Salvatore để ăn cơm gia đình hàng tuần. Họ đã ăn cơm gia đình vào mỗi thứ năm suốt 60 năm nay rồi; đây là tục lệ khởi đầu khi hai người 19 tuổi và mới lấy vợ ông lấy Agelina, Chúa đã đưa linh hồn bà về với Chúa, còn Salvatore lấy Therese.

Thời gian qua lâu rồi. Ông phân vân không biết họ đã cùng nhau ăn cơm gia đình bao nhiêu thứ năm rồi. Cả hai đều già. Bảy mươi chín tuổi rồi. Thế nhưng ông không cảm thấy già, chỉ bị viêm khớp nhẹ bên hông và hơi mập. Ông biết ông không có vẻ gì đã đến 79 tuổi. Salvatore cũng không. Đúng là tóc họ bạc đấy, mặt có nhiều nếp nhăn hằn sâu đấy, nhưng thân thể họ vẫn còn cường tráng. Không ai bệnh hoạn gì, thật cám ơn Chúa.

Ông bạn già của ông thật đáng khâm phục, ông ta vẫn còn khỏe mạnh, vẫn nắm giữ uy quyền, vẫn điều khiển tất cả những gia đình ở Bờ Đông. Ông chủ của tất cả các ông chủ, Capo di tuti Capi. Ông rất tự hào về ông Salvatore, như ông tự hào về mình và về Johnny.

Bài hát của Johnny đang rót vào tai ông, cho ông sự tâm đắc.

You anh Me, We Wanted It All.

Đây không phải là sự thực về cả thế giới đấy sao? Ông và Salvatore, hai người muốn hết thảy, muốn các thứ. Họ đã có được. Khi nào cần họ sẽ dùng vũ lực. Có người nói ông và Salvatore là những người nguy hiểm, tàn bạo, độc ác. Nhưng không phải thế. Họ là những người cố vươn lên khỏi cống rãnh, thoát ra khỏi cảnh cùng cực ở khu Hạ hữu ngạn, nơi đây họ là những chú bé di cư, không nói được tiếng Anh, lúc nào cũng đói, không có cơ hội để thành công. Họ làm những gì phải làm để sống còn.

Vito mỉm cười một mình. Cuộc đời hóa ra rất tốt cho họ. Thỉnh thoảng có gặp một vài chuyện mệt trí, một vài trắc trở đột xuất, nhưng họ đều giải quyết ổn thỏa. Họ tìm cách tránh xung đột với lực lượng an ninh của nhà nước, suốt hơn 60 năm nay rồi. Có lẽ họ may mắn. Nhưng cũng nhờ nhũng tay cảnh sát chìm thoái hóa đang thi hành nhiệm vụ giúp họ nữa, hàng tuần Salvatore phải chi trả cho họ, nhưng số tiền chi ra nghĩa lý gì. Vài phong bì tiền mặt hối lộ cho họ thấm tháp gì đối với Salvatore và Vito? Họ đủ sức chi trả. Bây giờ họ vẫn trả, nhờ thế họ mới được bảo đảm bền vững chứ.

Ở đời chẳng có ai trong sạch hết, Vito nghĩ, lão cười to, tiếng cười khàn khàn vang khắp xe làm cho tấm thân hộ pháp của lão rung lên. Tất cả mọi người đều mua chuộc được hết. Điều khác nhau là ở giá trị của hối lộ. Có khi hối lộ tiền bạc, có khi cho họ quyền hành họ muốn, hay là cho họ đặc ân đặc lợi. Tất cả đều là đĩ hết. Họ chỉ chú ý đến giá trị vật chất được hưởng mà thôi.

Con người thật đáng sợ. Thế gian đầy rẫy đồ rác rưởi. Lão không quan tâm đến người ngoài. Họ đã trách móc những người trong nhóm “Tình huynh đệ”, những đấng nam nhi trong “xã hội đáng kính”, vì họ cho rằng hội đã làm thế giới điên đảo. Mình không hiểu tại sao người ta lại cho thế, Vito chau mày nghĩ. Chúng ta có làm gì xấu hơn mọi người đâu. Ăn hối lộ, trộm cướp, tội phạm ngay cả giết người đi nữa, đều là chuyện đời, là việc làm ăn lớn, là cuộc sống, nhà nước cũng vậy thôi. Những nhà chính trị cũng đáng tởm, lão nghĩ thầm. Họ cũng lo kiếm tiền, như bọn cảnh sát chìm, như mọi người… mọi người, trừ không trừ cả lão. – Mình và Salvatore kiếm sống theo con đường của mình, lão tặc lưỡi. – Bọn mình tạo ra luật lệ của mình. Bọn mình theo luật của hội “Tình huynh đệ”, nhưng bọn mình làm theo phương pháp của mình, ồ đấy, bọn tội phạm như thế đấy. – Lão cười thầm. Lão nhớ lại một số kỷ niệm tốt lành.

Johnny Fortune.

Minh tinh vĩ đại.

Niềm tự hào và niềm vui của lão.

Đứa cháu trai của lão.

Như đứa con trai hơn là cháu.

Johnny đến New York tuần này. Đêm nay nó đến dự buổi cơm gia đình. Lái chiếc Limusin từ Manhattan đến. Salvatore sung sướng. Vito sung sướng. Đêm nay là một đêm tuyệt vời.

° ° °

Nhà của Salvatore Rudolfo nằm khuất phía sau đường lộ, có tường gạch cao bao quanh, có cổng sắt lớn ở nước. Cổng điện. Nhà được canh gác như đồn Knox vậy.

Vito biết ở đâu cũng có người, người canh gác, nhưng người ngoài không thấy được, trừ hai người gác cổng, khi xe vừa dùng ngoài cửa, họ không biết ở đâu xuất hiện liền.

Sau khi hai người gác kiểm tra xe, biết chắc lão là ai, hai cánh cửa cổng từ từ mở ra. Carlo cho chiếc Cadillac màu đen chạy vòng theo con đường ngắn dẫn đến cửa trước, thắng xe lại và ra giúp lão xuống xe. Carlo là một tên trong tổ chức, có nhiệm vụ làm vệ sĩ kiêm tài xế, gã cho xe quay lại ra phía sau, còn Vito bước lên thềm nhà.

Khi vào tiền sảnh, Vito cởi áo khoác ra, lão nhận thấy đêm nay ở đây có cái gì thay đổi. Thường khi vào những hôm thứ năm như thế này chỉ có những phụ tá thân cận nhất và gia đình tham dự buổi ăn thôi. Hôm nay lão thấy có thêm một số ông chủ đang đứng ở cuối phòng, hai người đứng gần cửa phòng làm việc của Salvatore.


Cửa phòng bật mở và Anthony Rudolfo bước ra, y là em họ của Salvatore và là cố vấn của lão. Y bước tới hôn lên má Vito rồi nói:

– Đại nhân đang đợi bác nói chuyện trước khi ăn, bác Vito.

Vito gật đầu và lập tức đi vào phòng riêng của Ông Trùm, lão cau mày, tự nhiên thấy lo sợ có chuyện gì không hay xảy ra.

Salvatore đang ngồi trên ghế dựa gần bên lò sưởi. Lão ta đứng lên, bước đến chào bạn khi thấy Vito. Hai người là bạn bè từ thời con nít còn ở Palermo, họ ôm nhau, hôn lên má nhau theo kiểu dân Sicily, đoạn buông nhau ra.

Vito chầm chậm gật đầu.

– A, đêm nay trông anh khỏe khoắn đấy, Salvatore. Già mà thế này là tốt.

Salvatore cười.

– Anh cũng thế, ông bạn già của tôi. – Lão hơi run. – Trời lạnh quá, Vito. Lạnh run người luôn. – Lão lại cười ùng ục. – Anh nhớ những ngày bọn mình còn bé chứ, trời mùa đông lạnh như cắt mà trên mình chỉ manh áo mỏng? Anh nhớ bọn mình cùng chui vào những xó xỉnh hôi hám để ngồi với nhau cho ấm, những cái xó chúng ta gọi là nhà ở Hạ Manhettan chứ? – Lão lúc lắc đầu. – Thật là những ngày gian khổ.

– Nhớ chứ, Salvatore, tôi không quên cái gì hết.

Lão Trùm quàng tay quanh người Vito, dẫn đến lò sưởi.

– Những ngày ấy đã xa rồi. Chỉ còn là một kỷ niệm. Bây giờ cả anh và tôi đều già rồi, lạnh lại làm cho chúng ta buốt thấu xương. Sưởi ấm đi cho hết lạnh. Nào, ngồi xuống gần lò sưởi đi.

Vừa nói ông Trùm vừa lấy chai rượu vang để trên bàn nhỏ kê giữa hai cái ghế, lão rót hai ly đầy.

Lửa ấm thịt, rượu vang ấm máu.

Hai lão già cụng ly, đồng thanh nói với nhau nho nhỏ:

– Chúc mừng tình huynh đệ. – Rồi cả hai uống một ngụm đầy rượu vang, ngậm trong miệng để thưởng thức. Đây là những giây phút ngắn ngủi hai người sung sướng bên nhau. Cả hai tựa lưng ra ghế nhìn nhau một hồi lâu, hai cặp mắt già biểu lộ sự hiểu biết, khôn ngoan và sức mạnh. Một tình bạn bền vững.

Cuối cùng Vito lên tiếng:

– Tại sao đêm nay có mấy ông chủ đến dự nữa? Anh có gì lo lắng sao?

Salvatore Rudolfo lắc đầu, nói nhỏ:

– Chỉ đề phòng thôi. Tôi không muốn có chuyện lộn xộn bất ngờ xảy ra, hay là không canh chừng trước. Luật lệ xưa nay của ta thế rồi, Vito. Tại sao lại thay luật đi?

– Anh đã biết gì xảy ra rồi à? – Vito nói, mắt nheo lại.

– Nhiều gia đình khác đã lâm vào cảnh rất khó khăn. Nhà Gambino đang gặp nạn, thằng bò tót Sammy đã nói tầm bậy tầm bạ nhiều chuyện. – Lão nhìn Vito rồi rít lên. – Thằng cò mồi! Hắn đúng là con bạch yến. Rồi gia đình Colombo nữa, bọn này điên rồi, chúng đấu đá nhau, giết nhau. Tôi mong sao đừng có chuyện các gia đình chống nhau. Như trong quá khứ.

– Tôi không tin bạo lực sẽ lan ra.

– Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. – Salvatore đưa hai bàn tay lên với vẻ chán nản, lão nhún vai. – Một trong những gia đình khác ở New York sẽ hưởng lợi trong những hợp này, chúng sẽ chiếm lãnh thổ hoạt động của hai gia đình Gambino và Colombo. Có thể xảy ra cảnh đánh nhau. Tốt hơn hết là chúng ta phải chuẩn bị, nên đề phòng để tránh lộn xộn có thể xảy đến.

– Đúng đấy Salvatore. Phòng ngừa trước là hay nhất.

Salvatore nghiêng người tới trước, cặp mắt kèm nhèm bỗng sáng lên xanh ngắt như hồi còn trai trẻ, lão nhìn chăm chú vào người bạn thân nhất và đáng tin cẩn nhất:

– Có lẽ tôi sẽ triệu tập các gia đình đến họp một buổi, kéo các ông chủ lại cùng nhau.


– Anh muốn nói như ở Apalachin hồi năm 1957 chứ gì? – Vito hỏi.

– Đúng, một đại hội. Để ấn định công việc phải làm. Có nhiều người hướng về chúng ta, Vito à. Hướng về tình huynh đệ. Bọn cảnh sát chìm, bọn cảnh sát Liên bang, bọn báo chí đều đánh hơi chúng ta. – Lão thở dài. – Bỗng nhiên chúng ta rất dễ bị chúng phát hiện, thật bậy, phải vậy không?

– Phải, và tôi sẵn sàng làm theo ý anh.

– Lại còn Joey Fingers nữa. – Salvatore nói.

– Hắn sao?

– Hắn quá tự phụ và hiếu chiến. Hắn đến gần chúng ta, cho nên ta phải sợ hắn. Hắn quá tọc mạch, không tốt cho công việc làm ăn của chúng ta. – Lão Trùm dừng lại một chốc và mặc dù đang ở trong nhà mình, đã chắc chắn không có ai gài được máy nghe lén trong nhà lão, nhưng lão vẫn nói thì thào nho nhỏ: – Hành nghề buôn bán ma túy thế là không hay.

Vito gật đầu, lão đưa tay sờ bàn tay salvatore, ra dấu thông cảm.

Sau một hồi im lặng, Vito hỏi:

– Ai theo dõi Joey Fingers?

– Không có ai hết. Chưa có. Chúng ta đợi xem. Để xem hành động sắp đến của hắn ra sao đã. – Lão Trùm buông tiếng thở dài, lắc đầu buồn bã. – Thời thế không còn giống như xưa nữa, ông bạn già à, thời buổi đổi thay rồi.

Vito không nói tiếng nào, lão ngồi trầm ngâm một lúc, Salvatore không phải là một ông chủ chịu ngồi yên nhìn cảnh này. Ông ta là một người khôn ngoan, ông ta đã nói sự thật và đã nhất quyết. Vito ngồi yên nhìn lão một hồi.

Salvatore có vóc dáng vạm vỡ, vai rộng, người rắn chắc không có một chút mỡ. Mặt đầy vết nhăn nằm ngang nằm dọc, thế nhưng mặt lão trông không già. Khuôn mặt mạnh khỏe, rắn rỏi. Lỗ mũi hơi khoằm giống người La Mã, cặp lông mày hình vòng cung nổi bật lốm đốm bạc trên cặp mắt sắc sảo đặc biệt. Cặp mắt xanh biếc. Như màu nước biển Địa Trung Hải bao quanh đảo Sicily. Đôi mắt rục sáng ấm áp tình cố hương đấy, bỗng trở sang lạnh như băng Bắc Băng Dương liền đấy.

Salvatore cắt đứt dòng suy tưởng của Vito, lão nói:

– Johnny đâu rồi?

– Hắn sắp đến rồi đấy, Salvatore. Anh chớ lo lắng làm gì. – Vito đứng dậy, thủng thỉnh bước ra cửa sổ đứng nhìn ra ngoài, một lát sau lão lên tiếng: – A, nó đến rồi đấy. Nó tuyệt lắm. Vito nhìn đồng hồ. – Nó đến đúng giờ.

° ° °

Bà Theresa Rudolfo, vợ của Salvatore, ngồi ở đầu bàn. Bà ta cao, gầy oai nghiêm, khoảng 70 tuổi, tóc bạc phơ, đôi mắt đen tuyền. Như mọi khi, bà ta mặc chiếc áo dài đen và đeo chuỗi ngọc ba vòng ngọc thật – ngồi chủ tọa ở đầu bàn, vẻ cao quí hãnh diện.

Bàn ăn trải khăn vải trắng hồ cứng ngắt, thêu thật đẹp, trên bàn bày biện đồ sành sứ tinh xảo, đồ thủy tinh và đồ đạc đắt tiền. Ở giữa bàn để một cái tô cắm hoa bằng bạc, hai bên có hai ngọn nến trắng cắm trên hai cái giá bạc, khắp bàn để nhiều đĩa lớn và tô đầy thức ăn.

Ngồi quây quần quanh bàn ăn lộng lẫy, ở giũa phòng ăn của gia đình Rudolfo, gồm có bốn người con của Salvatore và Theresa, tất cả đều đã có gia đình riêng: Maria, Sophia, Frankie và Alfredo, cùng với vợ và chồng họ. Hiện diện trong bữa ăn còn có em trai của Salvatore, Charlie, làm phó chủ, và người em họ của họ, Anthony, làm cố vấn, cùng với các bà vợ.

Vito ngồi phía bên phải bà Theresa.

Johnny ngồi bên phải Salvatore, chỗ anh thường ngồi như mọi khi.

Đây là bữa cơm đặc biệt ngày thứ năm, có rất nhiều rau diếp, cà chua, ô liu và hành lát; có tiêu đỏ rắc vào dầu ô liu, có rau câu, có cá nướng, mì ống dài ăn với xốt cà chua, và nhiều thịt gà rô ti. Alfredo rót rượu vang đỏ ra ly; bánh mì làm theo kiểu Ý chuyền nhau khắp mọi người, ai cũng cười nói, vui đùa. Buổi ăn vui vẻ suốt cả buổi tối.

Chỉ có bà Theresa là im lặng, không mở miệng nói gì hết, chỉ lắng nghe, đưa mắt nhìn khắp mọi người vẻ lo âu ra mặt.

Thỉnh thoảng bà mới nói một hai tiếng với các người con gái khi họ giúp bà chuyển các đĩa ăn quanh bàn cho phía đàn ông hay là xuống bếp múc thêm mì ống nóng và nước xốt béo ngậy vào các tô đã hết.

Chốc chốc lén nhìn bà ta, Johnny bỗng hiểu rõ thái độ của bà. Anh nghĩ: Đêm nay bà ta không vui vì mình có mặt ở đây. Bà ta không thích mình. Anh thấy đau đớn như bị sét đánh. Mợ Theresa của anh, người anh gần gũi cả đời, không bao giờ thích anh. Bỗng anh nhận ra, anh biết chắc chắn là bà ghét anh, căm thù anh. Anh tự hỏi tại sao. Anh chỉ biết một cách thôi. Vì cậu Salvatore ưu tiên cho anh. Ghen. Bà ta ghen vì anh quá thân cận với chồng bà, và vì hai người rất thương yêu nhau.


Ngồi bên kia bàn, Vito cũng có ý nghĩ như thế. Nhưng ông già nhún vai xua đuổi ý nghĩ ấy đi liền. Bà Theresa bây giờ già rồi. Nọc độc của bà yếu đi rồi, đã mất hết sức công phá vì tuổi tác rồi. Không ai chú ý đến bà ta nữa. Salvatore lại còn không bao giờ yêu bà nữa.

° ° °

Ăn xong, Salvatore dẫn Johnny và Vito vào phòng riêng của lão rồi đóng cửa lại.

– Uống một ly Strega nhé, Johnny – lão Trùm nói, lão rót rượu ý vào mấy ly thanh mảnh, rượu có màu vàng. – Còn anh, Vito? – Lão hỏi, nhướng mày. Vito gật đầu.

– Cám ơn, Johnny đáp, vừa đưa tay lấy ly rượu.

Salvatore đưa ly khác cho Vito, lão cám ơn.

Ba người cụng ly nhau rồi ngồi xuống gần lò sưởi đang cháy.

– Chúc mừng cháu, Johnny – Salvatore nói, tươi cười nhìn chàng thanh niên. – Buổi hòa nhạc ở quảng trường Madison thứ bảy tuần trước quá tuyệt. Hấp dẫn, chúng tôi rất thích.

– Buổi trình diễn hấp tấp quá, Johuny nói, mà lại quá thành công, thật không ngờ.

– Chúng tôi hãnh diện về cháu. Cháu là một ngôi sao lớn. Lớn nhất. Mà cháu tự lực lấy.

– Ồ, cậu đừng nói thế. Cháu biết cậu và Vito đã giúp cháu rất nhiều.

– Các cậu có làm gì đâu.

Johnny kinh ngạc nhìn lão Trùm, rồi nhìn qua Vito lão ta nghiêng đầu, công nhận lời của Salvatore là đúng.

Salvatore nói:

– Chúng tôi mở cửa một vài nơi, thế thôi, kiếm một số câu lạc bộ trong vùng để đăng ký cho cháu. Chúng tôi nói với vài người ở Vegas để cho cháu diễn một vài xuất. Chúng tôi muốn cháu phải làm việc cật lực, làm việc chân chính giống như mọi người. Johnny mở to mắt kinh ngạc, anh hỏi:

– Tại sao?

– Chúng tôi muốn giữ cháu trong sạch, chúng tôi không muốn cháu hợp tác với chúng tôi – Salvatore giải thích bằng một giọng thật dịu dàng.

– Nếu hai cậu làm nhiều cho cháu, chắc hai cậu sẽ làm cháu hư hỏng, Johnny à – Vito nói – Hai cậu không muốn làm ô nhiễm cháu. Hai cậu không muốn cháu dính líu đến tổ chúc Amici – Vito cười với anh, – tổ chức “Tình huynh đệ”. Hai cậu núp sau tổ chức này để hoạt động, như cậu Salvatore đã nói.

– Thế à, cháu xin cám ơn, Johnny đáp, đoạn anh quay qua cười toe toét với hai ông già. Cháu nghĩ cháu đã nhờ hai cậu che chở.

– Đúng thế, Salvatore nói nhỏ, luôn luôn che chở. Nhưng hai cậu để cháu tự mình làm việc. Và hai cậu đã làm đúng hướng. Còn cháu… – lão cười với Johnny – Cháu không để hai cậu thất vọng. Nhưng cậu rất buồn một việc.

Johnny bối rối, nhìn lão đăm đăm, anh vội hỏi:

– Việc gì thế cậu?

– Cháu không lấy vợ, Johnny. Nếu cháu có một cô vợ ý xinh đẹp, chắc cậu sẽ vui sướng hơn. – Salvatore gật đầu kẻ cả. – Đàn ông cần phải có vợ.

– Cháu đồng ý, thưa cậu Salvatore, nhưng cháu chưa gặp được cô nào vừa ý.

– Tội nghiệp. Cháu còn trẻ, còn nhiều thì giờ. – Lão Trùm uống rượu Strega, mọi người im lặng một hồi. Salvatore phá tan bầu không khí im lặng khi lão nói với Johnny – Vậy là cháu sắp đi châu âu. Cháu nói cho cậu về chuyến đi của cháu đi nào, cháu sẽ đi đâu

Johnny bèn nói về chuyến lưu diễn ngắn anh sắp đi Salvatore chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại gật đầu hỏi một vài câu cần thiết.

Vito lơ đãng không chú ý nghe, lão nghĩ vẩn nghĩ vơ.

Đã mấy chục năm qua rồi.

Lão mường tượng thấy Salvatore Rudolfo hồi gã còn là một thanh niên trên 30 tuổi, vào tuổi của Johnny bây giờ. Gã rất đẹp trai, đẹp trai như James bây giờ. Nhiều phụ nữ lăn xả vào gã, gã không quan tâm đến. Salvatore quá câu nệ. Đúng thế, lúc nào cũng thế.

Vito thở dài. Cuộc đời thật tức cười, toàn những chuyện lộn xộn dơ bẩn, không gọn sạch ngăn nắp. Lão ước sao Salvatore cũng nghĩ như thế. Vito nhắm mắt lại thả hồn vào suy tưởng mông lung, thưởng thức hơi ấm toát ra từ lò sưởi, vị ngọt dịu của rượu Strega ngấm vào cổ họng, bụng no nê khoan khoái, cảnh ấm cúng của gia đình. Lão hài lòng thiu thiu ngủ.

– Cháu liên lạc thường xuyên với Luân Đôn, cậu Salvatore à – Johnny nói, khiến Vito giật mình ngồi thẳng lên.


– Cái gì? Cháu nói cái gì? – Lão hỏi, nhấp nháy mắt nhìn Johnny.

Salvatore cười ục ục trong bụng.

– Ông bạn già ơi, ông ngủ rồi.

Vito cười ngượng ngùng, lão thấy không nên cãi lại làm gì, lão bèn im lặng.

Johnny bước đến bên lão, đỡ lão đứng lên khỏi ghế, hai cậu cháu hôn nhau trên má rồi ôm ghì lấy nhau.

Johnny bước nhanh đến hôn lão Trùm, rồi bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Còn lại hai ông già, họ lại ngồi vào chỗ cũ, nhìn nhau một hồi rất trìu mến, không nói một lời.

Cuối cùng. Vito nói:

– Tôi không ngủ.

Salvatore cười khúc khích.

– Tôi đang mơ mộng.

– Mơ chuyện gì đấy, ông bạn già?

– Mơ về quá khứ, về người bạn cũ. – Vito buông tiếng thở dài, rồi nụ cười từ từ nở trên khuôn mặt tròn trịa của lão. – Tôi nhớ anh khi anh bằng tuổi Johnny, Salvatore à. Anh cũng đẹp trai như nó vậy. Cũng mái tóc ấy, đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy.

Salvatore hơi nhích người ngồi thẳng trên ghế nhưng lão không nói gì, chỉ uống rượu Strega.

Vừa nói tiếp:

– Có một tấm hình. Trong tập an- bum của Angelina ở nhà tôi. Chụp năm 1946. Anh, tôi, Theresa và cô ấy. Anh đã 38 tuổi. Đáng lẽ có Johnny trong tấm hình ấy mới phải.

Savaltore vẫn không nói gì.

– Tôi không hiểu tại sao không có ai nhận thấy giống nhau nhỉ.

Savaltore chỉ càu nhàu cái gì không rõ.

Vito hít vào một hơi dài.

– Mà có đấy, Theresa nhận ra đấy. – Lão im lặng một chút mới dịu dàng nói tiếp: – Chị ấy biết từ lâu.

– Có lẽ thế. – Cuối cùng Salvatore mới cất tiếng.

– Tại sao anh không nói cho Johnny biết?

– Nên để như thế này thì tốt hơn.

– Có lẽ không nên. Em gái tôi, Gina, yêu anh, Savaltore à. Sau khi Robert chết, thì anh là cuộc đời của cô ấy. Chắc cô ấy muốn Johnny biết anh là bố nó, chắc mẹ nó muốn nó biết sự thực.

– Không – Savaltore nói nhỏ nhưng giọng cương quyết vừa để cái ly xuống bàn, lão nghiêng tới sát Vito Nhìn bạn chằm chằm, ông Trùm rít lên: – Nó không được biết. Không ai được nói cho nó biết nó là con tôi.

– Tại sao?

– Cậu hỏi thật là ngốc, Vito. – Savaltore lắc đầu, – Chắc do tuổi già mà ra.

Vito giả vờ không để ý đến câu nói gay gắt của ông bạn già, lão hỏi: – Nếu nó biết thì có hại gì đâu?

– Không – Savaltore đáp – Cứ để thế là hay nhất. – Rồi bằng một giọng rất bình tĩnh, nho nhỏ khó nghe. lão ta nói tiếp: – Tôi muốn nó trong sạch. Con trai Johnny của tôi phải mãi mãi trong sạch. – Lão nhìn Vito với ánh mắt gay gắt. – Anh hiểu chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.