Đọc truyện Thiên Thần – Barbara Taylor Bradford – Chương 26
Trở lại căn hộ ở khách sạn Ritz, Gavin gọi một cái bánh xăng- uých nhân thịt gà và trà chanh, rồi ngồi xuống trường kỷ, đọc phần hai kịch bản phim Napoléon và Josephine.
Người phục vụ đem bánh đến liền sau đó, ăn xong anh nhấc điện thoại bấm số máy của Rosie ở Loire.
– Alô, lâu đài De Montfleurie đây – một giọng phụ nữ cất lên và anh nhận ra ngay đó là giọng của ai.
– Xin chào, Rosie, anh đây.
– Gavin à? Mấy ngày rồi em cứ gọi anh mãi ở L.A. Từ thứ sáu đấy nhé! Từ khi kịch bản phim và quà anh gửi tặng đến. Gavin, cám ơn về chuỗi ngọc anh tặng em. Chuỗi ngọc đẹp lắm, tuyệt vời. Anh thật quá kỳ diệu.
– Đối với em thì chẳng có gì kỳ diệu hết, Gương Mặt Thiên Thần à. Sau khi đã làm việc cật lực với anh trong bộ phim vừa qua, và chăm sóc anh khi anh gặp tai nạn, em thật xứng nhận được những món quà này. Anh mang ơn em nhiều lắm, cưng à.
– Gavin, đừng nói với em ngốc nghếch như thế! Rosie thốt lên, nàng hỏi: – Nhưng anh ở đâu đấy?
– Ở Paris tại khách sạn Ritz. Anh sang Luân Đôn mấy hôm. Để chỉnh lại lời của anh trong phim. Em biết không, trong bộ phim có nhiều đoạn đối thoại âm thanh bị hỏng. Anh phải ghi lại tiếng trong hai cảnh đánh nhau của Warwich khi ông ấy nói với Edward.
– Ước gì em biết được anh có mặt ở châu âu. Đáng ra anh có thể đến đây nghỉ cuối tuần thay vì một mình ngồi ở Paris. Em đoán chắc anh đang ngồi một mình, nàng nói, câu cuối cùng nghe như một câu hỏi.
– Anh đang một mình đây.
Nói xong anh ngừng một lát, đằng hắng giọng. rồi nói tiếp:
– Anh thật ngốc không gọi điện báo cho em hay, nhưng thú thực với em, anh không biết chỉnh tiếng xong sẽ mất bao lâu. Vả lại, anh phải họp nhiều lần với mấy người ở phim trường Billancourt.
– Công việc ra sao?
– Tuyệt, Rosie à, rất tuyệt! Chúng ta sẽ dùng các tiện nghi của phim trường này để khởi sự quay vào tháng hai. Chúng ta sẽ đặt bộ phận đầu não ở đấy. Aida vẫn làm giám đốc sản xuất, và anh nghĩ anh sẽ mời Michael Rodding làm đạo diễn. Em thấy được không?
– Em thích thế lắm, nàng cười. – Thế tuyệt lắm. Nhất là nghe về Aida. Còn đối với Michael, em rất hâm mộ ông ấy, ông ta là một đạo diễn rất giỏi.
– Anh biết em sẽ đồng ý, cưng à. – Gavin dựa người ra nệm ghế, gác hai chân lên bàn xa lông rồi hỏi: – Em đã tranh thủ xem kịch bản phim chưa?
– Xem à? Em đã đọc xong hết. Kịch bản phim hay lắm. Em rất thích, Gavin à. Truyện rất cảm động, hồi hộp và sinh động. Kết cấu quá tuyệt. Cả anh và Vivienne đều cùng sáng tác nên em thấy kịch bản phim quá hoàn hảo rồi.
– Đúng. Kịch bản phim coi như hoàn hảo. Chỉ cần trau chuốt lại một chút nữa là xong. Công việc ở lâu đài ra sao? Collie mạnh khỏe cho. Anh biết em lo lắng cho cô ấy lắm.
– Collie trông có vẻ khỏe hơn, cám ơn Chúa. Gầy lắm, nhưng em thấy cô ấy khỏe mạnh hơn trước nhiều. Mọi người ở đây đều khỏe, cái gì ở đây cũng đều tốt hết.
– Thế Guy ra sao? Anh ấy khỏe chứ?
Rosie cảm thấy giọng của Gavin ở đằng kia đầu dây nghe có vẻ chua chát. Nàng không để ý đến, chỉ đáp:
– Ồ anh ta không có ở đây. Cách đây hai tuần, anh ta đã cãi cọ kịch liệt với ông Henri, rồi hôm sau anh ta biến mất. Từ hôm ấy đến nay, cả nhà không thấy hay không nghe gì về ảnh hết. Thú thật, cả nhà đều mong anh ta đi luôn.
– Bà mẹ Ailen của anh thường nói: xa đồ dơ bẩn, khỏe tấm thân. Phải không?
– Hoàn toàn phải! Mà Gavin này, em báo cho anh biết một tin vui. Ông Henri và bà Kyra sắp cưới nhau.
– Thật à! Làm sao lại có chuyện như thế?
Rosie kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện, không để sót một chi tiết nào, xong nàng nói tiếp:
– Hai người sẽ cưới nhau sau Giáng sinh vài hôm. Cưới tại Montfleurie, trong nhà thờ riêng. Ông linh mục ở trong làng sẽ đến làm lễ vào buổi chiều, rồi tất cả mọi người sẽ dự bữa tiệc trà ở lâu đài. Anh có muốn đến dự không?
– Anh rất muốn đến dự, nhưng chắc không đến được. Anh mừng cho bà Kyra. Anh thấy bà ta rất dễ thương.
– Đúng, bà ấy rất dễ thương, khi nào anh về L.A?
– Ngày mai. Hay nói đúng hơn là anh sẽ đáp chuyến Concorde đi New York vào ngày mai, và ở lại đêm tại New York. Ngày hôm sau sẽ về L.A. Để ăn Giáng sinh với David… và Louise.
– Có thì giờ để anh đoàn tụ với gia đình, nghỉ ngơi thoải mái với vợ con, thế là tốt, Rosie nói.
– Chắc rồi, anh đáp một cách cụt lủn.
– Em sẽ đi Paris liền sau khi đám cưới xong vào đầu năm mới, Rosie nói. – Em muốn bắt tay vào công việc chuẩn bị tạo mẫu y phục ngay. Ông Henri đã tìm ở thư viện lâu đài một số sách lịch sử viết về giai đoạn đế chế này, em thấy sách rất hay làm em say mê.
– Có khi nào mà em không say mê đâu, Rosie? – Gavin hỏi, giọng thành thực. Đối với anh, nàng là người tạo mẫu tài ba nhất thế giới.
Rosie chỉ cười, nàng bỏ qua lời khen của anh, rồi hỏi nhanh: – Khi nào anh trở lại Paris?
– Trước hết anh đi Luân Đôn đã, khoảng tuần thứ hai của tháng giêng, để xem lại bộ phim xuất xưởng ra sao, và nghe lồng tiếng lại lần cuối. Xong anh sẽ đáp máy bay sang Paris, và bắt đầu phim Napoléon và Josephine. Nghe được không?
– Em rất nôn nóng bắt tay vào việc.
– Anh cũng thế. Nhưng hôm nay anh gọi chúc em một lễ Giáng sinh vui vẻ, Gương Mặt Thiên Thần ạ.
– Chúc anh Giáng sinh vui vẻ, Gavin thân yêu. Và cầu Chúa ban phước lành cho anh.
– Em hãy giữ mình nhé, Rosie. – Anh gác ống nghe vào giá, lấy kịch bản phim lên, bắt đầu đọc lại để khỏi nhớ nàng. Và để khỏi thấy mình quá lo lắng cho nàng.