Đọc truyện Thiên Thần Băng Giá, Em Là Của Tôi – Chương 80: Tiến triển tốt ~
~ Team đang ở Huyết Giang ~
6 người bọn họ đang phải mò đường đi, thật sự có quá nhiều lối đi! Người này mò chỗ này, người này mò chỗ kia. Tuy vậy thứ họ tìm được cũng chỉ là những chiếc đầu lâu, những chiếc xương rơi ra từ những cái xác đã phân hủy xong. Rồi họ lại chia nhau ra tìm tiếp.
Một lúc sau, 6 người họ lại tập trung về nơi gặp nhau.
– Hay chúng ta đi xuôi lên đầu nguồn của con sông này đi, chắc hẳn là sẽ đi đúng đường. -Lucia vừa nói vừa đấm vào phần bắp chân đang mỏi vì đi quá nhiều.
– Nhưng có lẽ sẽ phải đi rất xa bởi vì chúng ta đang ở hạ nguồn đấy! Thôi tìm đường khác đi. -cậu nói.
Nghe cậu nói thì anh không hài lòng cho lắm mà nói:
– Có lẽ đó là con đường tốt nhất cho chúng ta rồi! Bây giờ đến Lucia còn không biết thì chúng ta biết bằng niềm tin à? Chấp nhận thôi!
Nó với hắn cũng gật đầu đồng tình còn cô thì nói:
– Trước hết thì tôi muốn hỏi: chúng ta còn bao nhiêu thời gian???
– Chỉ còn hơn một ngày thôi! Chúng ta cần phải đi nhanh. -Lucia nhìn đồng hồ trên tay mình rồi nói.
Nó với hắn cùng cô nhận lại ba lô của mỗi người. Sau đó thì nó nói:
– Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi: 2 ngày đi đến đây, 1 ngày phải vất vả đi đến được hang động này, gần 2 ngày không làm gì được trong hang động này! Hơn nữa còn làm lạc mất Thiên và Phương, tôi thật sự quá mệt mỏi rồi…
Phải, mệt mỏi lắm rồi…nhưng vẫn phải cố gắng, vẫn phải tiếp tục đi, vẫn phải tiếp tục tìm kiếm…và mục đích thì chỉ có một đó là: Tìm và cứu được mẹ của họ. Nghe nó nói vậy thì hắn nói với mọi người:
– Thôi chúng ta dừng chân ở lại đây nghỉ ngơi và ăn uống chút đi nếu không sẽ ngất đi vì mệt đấy!
Cả bọn đều đồng ý vì ai cũng đã mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần rồi. Trong ba lô mỗi người đều có vài chiếc bánh kẹp nhưng vì tay mấy người đó đang dính máu nên trước hết họ phải làm sạch tay bằng giấy ướt đã.
– Lúc nãy mọi người có tìm được gì không??? -vừa lau tay Lucia vừa hỏi.
Tất cả đều mang những thứ họ tìm được ra nhưng cũng chỉ là vài vật dụng vớ vẩn như: kính lúp, 1 quyển sổ tay đã cũ kí, vài chiếc bút hết mực, xương!?….
– Tóm lại cũng chỉ có thể thôi sao???
Lucia chán nản nói, với những vật dụng này thì có thể giúp gì được cho bọn họ cơ chứ???
– Nơi này thì liệu còn thứ gì khác được sao??? Vô dụng! -anh chán nản lên tiếng.
– Thôi thì chấp nhận sự thật là phải đi lên thượng nguồn thôi. -cô cũng chán nản nói.
– Leo lên được đấy chắc cũng phải lâu lắm! -cậu thở dài nói.
Không như 4 người kia, nó và hắn không than thở. Nó chỉ ngán ngẩm giở quyển sổ kia ra còn hắn thì tiện tay nghịch nghịch vài cái bút cho đỡ chán. Khuôn mặt nó lúc này từ thờ ơ, vô cảm chuyển dần sang ngạc nhiên rồi khẽ nở một nụ cười nhưng ngay lập tức nụ cười đó biến mất. Nó cầm quyển sổ lên rồi hỏi:
–
Nó nói:
– Mọi người, trong quyển sổ này là…chỉ dẫn những con đường trong này!
– CÁI GÌ CƠ??? -cả lũ cùng hét lên.
Nó chậm rãi đọc từng chữ trong quyển sổ:
*Ngày xx/yy/zz: Hôm nay là ngày đầu tiên tôi ở đây, nơi này thật kinh khủng, toàn là xác chết, toàn là máu me. Lương thực tôi mang theo cũng chỉ đủ cho 3 tuần, tôi phải tìm đường thoát ra.
*Ngày xx/yy/zz: Ngày thứ 2 ở đây không thu được gì khả quan hết chỉ là vài thứ linh tinh như kính lúp, chắc là của những người đã mất. May mắn rằng tôi lại chứng kiến được một điều tuyệt vời đó là thiên thần và ác quỷ có thật.
………………….
*Ngày xx/yy/zz: Lương thực đã cạn kiệt không còn gì cả ngay cả nước cũng không còn, có lẽ tôi chỉ có thể chống chọi được vài ba hôm nữa thôi. Nhưng trong thời gian ở đây tôi đã khám phá được rất nhiều điều như nơi phán xét, nơi giam cầm, con sông máu nơi tôi đang ở,….. Mọi con đường từ nơi này cho đến các phòng đó sẽ được tôi ghi lại một cách cẩn thận ngay dưới đây, mong cho sẽ có người có thể tìm ra….
– Hình vẽ ra sao??? -Lucia vội hỏi.
Nó từ từ gập quyển sổ lại rồi nói:
– Không có hình vẽ nào hết!
– Không…không thể nào…hết hi vọng rồi sao??? -cô ôm đầu.
Lucia lấy quyển sổ từ tay nó rồi lật đi lật lại kiểm tra kĩ càng. Đúng là không có gì cả!? Nhưng sờ vào các mặt giấy Lucia vội thốt lên:
– Mau mau đưa cho tôi một chiếc bút chì.
Nó lấy ra trong ba lô một chiếc bút chì đưa cho Lucia rồi hỏi:
– Cô cần nó làm gì?
– Tôi tìm ra tấm bản đồ rồi! Có tiến triển tốt rồi!