Đọc truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư – Chương 690: Cuộc Chiến Ở Minh Tưởng Trì 2
Edit: Mavis Clay
Tộc trưởng dòng thứ bị trói mang về tộc chính, vừa trở lại đã nhận được một tin động trời, người Bặc nguyên gia và Hiên gia tới tận Nạp Khê tộc. Khúc Lam Y giao tộc trưởng dòng thứ cho người khác xử lý, nghe tin xong cười nhạo, “Cuối cùng vẫn ngồi không yên, vẫn mặt dày tím tới cửa cơ đấy.”
Vân Phong cũng cảm thấy Bặc Nguyên gia và Hiên gia phiền phức, có thể thấy họ không ngờ tộc trưởng Nạp Khê tộc lại cự tuyệt như thế, thậm chí cự tuyệt luôn cả khả năng liên hiệp, hai nhà kia thèm nhỏ dãi với Minh Tưởng Trì, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, có điều dù thế nào Minh Tưởng Trì cũng tuỳ thuộc vào quyết định của Nạp Khê tộc, hai nhà kia thừa kịp cháy nhà tới hôi của thực sự hơi mặt dày rồi.
`”Muốn lấy liên hiệp ra làm mồi dụ? Suy nghĩ thật ngây thơ, coi chúng ta là kẻ ngốc hay sao?” Vân Phong cười lạnh, nàng thật vẫn chưa chắc hai nhà này làm thế.
“Tới đúng lúc lắm, thầm động tay chân với Nạp Khê tộc, để ta xem họ giải thích như thế nào.” Khúc Lam Y cười lạnh, “Nếu thật sẽ đối chiến, Nạp Khê tộc chưa chắc thua hai nhà bọn chúng đâu.”
Vân Phong hơi nhíu mày, nếu thật phai đối cứng cũng không ổn, ngộ nhỡ đả thương nguyên khí để Huyết Hồn lợi dụng sơ hở thì mất nhiều hơn được. “Bặc Nguyên gia và Hiên gia không dám đâu, bọn họ sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà vung tay, gia tộc đánh nhau chắc chắn sẽ làm tổn hại nguyên khí, bọn họ chắc chắn biết nặng nhẹ.”
“Lần này nếu còn cắn Minh Tưởng Trì không nhả nữa thì ta không còn kiên nhẫn để cãi nhau với bọn họ đâu.” Khúc Lam Y nói, ngón tay bẻ răn rắc, “Nếu dàm tìm tới cửa thì bọn chúng phải biết đang đối mặt với cái gì, chiến đầu là không thể tránh khỏi.”
“Có lẽ còn có thể gặp người quen.” Vân Phong lẩm bẩm, mắt Khúc Lam Y loé lên, Vân Phong biết hắn biết mình nghĩ tới Hiên Dật, nhưng có lẽ nàng còn gặp một người khác nữa, người bặc nguyên gia mà nàng đã từng giao thủ trong phút chốc.
Khúc Lam Y đi tìm tộc trưởng Nạp Khê tộc, Vân Phong thì trở lại bên ngoài Minh Tưởng Trì, dù sao nơi đây cũng là chuyện của Nạp Khê tộc, nàng đi theo cũng không ổn, các ma thú khế ước của nàng báo lại mọi thứ vẫn bình thường, không có gì kỳ lạ, Vân Phong cảm nhận dòng năng lượng dao động phát ra từ Minh Tưởng Trì, nó vẫn y hệt như lúc nàng rời đi, xem ra nhị ca vẫn cần một khoảng thời gian nữa để phục hồi.
Ngồi xuống thảm, Vân Phong chậm rãi thở phào, mắt nhìn lên bầu trời, năm ma thú khế ước yên lặng đi tới, theo thứ tự ngồi xuống xung quanh nàng, Tiểu Hoả hoá thành Hoả Vân Lang ngồi sau lưng Vân Phong, nàng cười vui vẻ lùi về sau ngả lên cơ thể ấm áp của nó, Yêu Yêu thì rúc vào người nàng, Nhị Lôi chống tay lên đầu gối ngồi một bên, Hoa tỷ cũng muốn dựa vào Vân Phong nhưng bị Lam Dực cản lại.
Một người năm thú lẳng lặng rúc vào nhau, đây là lần đầu tiên họ thoải mái ngồi với nhau như thế, cảm nhận thời gian trôi đi.
“Cứ thế này thì tốt biết bao…” Yêu Yêu lẩm bẩm, Vân Phong nhỏ giọng nói, đưa tay vuốt ve mặt của Yêu Yêu, đúng thế, thời gian thế này thật không tồi, gần như không phải nghĩ điều gì, không phải lo lắng gì cả.
“Chậc chậc, không thể không nói, tình huống có hơi kiểu cách đấy.” Một bóng người xuất hiện, năm ma thú khế ước lập tức cả kinh. Vân Phong lập tức đứng dậy, ánh mắt phòng bị nhìn về phía nào đó, chỗ của các trưởng giả Nạp Khê tộc vậy mà vẫn có người ngoài xông vào.
Loading…
“Cần gì nói khó nghe như thế?” Một giọng khác vang lên, làm toàn thân Vân Phong rùng mình một phát. Là hắn ta!”
Hai bóng người từ một chỗ khuất đi ra, năm ma thú lập tức vào trạng thái sẵn sàng tấn công, năm ánh sáng của năm nguyên tố tản ra. Ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, một trong hai người kia mỉm cười, “Vân tiểu thư, ở đây mà chúng ta cũng có thể gặp nhau.”
“Hiên Dật, nàng ta chính là Vân Phong?” Người bên cạnh nhìn Hiên Dật, thanh niên đồng tuổi Vân Phong nhíu mày hỏi, Hiên Dật cười, “Ngươi đã từng gặp Triệu Hồi Sư có năm ma thú không rời người chưa?”
Thanh niên cười phá lên, “Chưa từng thấy, nàng ta chính là Vân Phong à, trông như yếu không ra nổi gió vậy.” Thanh niên kia bĩu môi, ánh mắt khinh miệt nhìn Vân Phong, nàng không biến sắc thẳng thừng nói, “Đây là lãnh địa của các trưởng giả Nạp Khê tộc, tại sao các ngươi lại vào đây?”
“Thì vào thôi, ngươi hỏi câu này không thấy bị thừa sao?” Thanh niên bên cạnh Hiên Dật nhíu mày, vẻ mặt lười nhác, ánh mắt hiện rõ sự khinh thường và liều lĩnh. Vân Phong nhìn sang, nàng chưa từng gặp hắn nhưng có thể đoán được thân phận của hắn, có thể cùng Hiên Dật xông vào đây hiển nhiên chỉ có người nào đó của Bặc Nguyên gia.
“Vân tiểu thư hẳn đã biết thân phẩn của hắn, nhưng thứ ta vẫn giới thiệu một chút, đây là Thiếu Chủ Bặc Nguyên gia, Bặc Nguyên Di Sinh.”
“Uầy Hiên Dật! Ngươi làm mấy điều thừa thãi đấy làm gì. Mặc dù nàng là hậu nhân Vân gia, nhưng không cùng cấp bậc với chúng ta đầu, cần gì phải nói chuyện khách khí như thế?”
Hiên Dật vẫn mỉm cười lịch sự, ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi, “Di Dinh, lễ phpes một chút vẫn hơn, nếu không mấy ma thú của Vân tiểu thư sẽ bắt ngươi tới để trút giận đấy.”
Năm ma thú bên cạnh Vân Phong đều tức giận không thôi, Bặc Nguyên Di Sinh thấy thế cười phá lên, “Trút giận? Vậy thì tới xem thử là ai trút giận ai nào?”
“Được rồi.” Hiên Dật nói, Bặc Nguyên Di Sinh bĩu môi nhưng không làm gì, có điều chiến ý vẫn chưa tan, xem ra hắn thật sự rất muốn đánh nhau một trận với Vân Phong, trong mắt hiện rõ sự nhộn nhạo muốn thử.
“Đây không phải là nơi các ngươi nên tới, đi đi.” Vân Phong không khích khí, đôi mặt với Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh, không cần phải nói những gì khác, đầy không phải là nơi bọn họ có thể tuỳ tiện xông vào, nhất là Hiên Dật, mỗi lần hắn xuất hiện đều có mục đích nào đó, bây giờ không cần nói cũng biết mục đích hắn ở đây là gì.
“Vân Phong. Ngươi họ Vân đúng không? Khi nào chuyện Nạp Khê tộc tới lượt ngươi quản lý?” Bặc Nguyên Di Sinh nhướng mày, “Chúng ta vào thì sao, là ngươi đi mới đúng! Tránh sang một bên.” Bặc Nguyên Di Sinh nói tới đây đột nhiên giương tay lên lỗ mãng chỉ vào Vân Phong.
Hiên Dật cười đặt ngón tay Bặc Nguyên Di Sinh xuống, “Tính tình của hắn đó giờ đều thế, mong Vân tiểu thư đừng để ý, chúng ta tới đây là để xem thử Minh Tưởng Trì như thế nào thôi, không có ý gì khác đâu.”
Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, “Minh Tưởng Trì là vật của Nạp Khê tộc, các ngươi muốn xem là xem sao? Huống hồ đây là khu vực của Nạp Khê tộc, tuỳ ý đi lại như thế là quá liều lĩnh rồi đấy.”
“Chúng ta muốn thì tới thôi, ngươi…” Hoả khí của Bặc Nguyên Di Sinh lập tức bùng lên, Hiên Dật như chặn lại nói, “Vân tiểu thư, từ lần từ biệt trươc hình như ngươi có hiểu lầm gì đó với ta.”
Vân Phong nhíu mày, vẫn chưa hết đề phòng, “Ta chưa từng hiểu lầm gì với ngươi cả, ngươi thế nào ta không quan tâm lắm.”
Hiên Dật đẩy gọng kính, khoé miệng giương lên thành nụ cười nhẹ bẫng, “Xem ra Vân tiểu thư hiểu lầm không ít với ta.”
“Ngươi lảm nhảm gì với nàng ta thế? Xông vào là được rồi.” Bặc Nguyên Di Sinh bất mãn gầm lên, lập tức loé mình xông vào trong, “Vân Phong kia, tránh ra!”
Vân Phong chau đôi mày, bước chân loé lên, cơ thể mảnh khảnh chắn lại trước mặt Bặc Nguyên Di Sinh, hắn ta thấy thế cười lớn, “Chỉ với cơ thể này của ngươi lại muốn cản ta? Nực cười!” Cơ thể hùng tráng xông tới phía trước, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay hắn mang một thứ đặc biệt như chiếc găng gai, bọc kín tay hắn bên trong, mặt ngoài có Chiến Khí dao động.
Vân Phong bảo năm ma thú khoan hãy động thủ, một mình đợi Bặc Nguyên Di sinh lại gần, ánh mắt hắn ta như bốc lửa, “Không cho? Vậy thì ta cho ngươi thử mùi vị cơ thể vỡ tung.” Quả đấm nâng lên, quyền lực xen lẫn Chiến Khí, sức mạnh tăng lên.
“Rít!” Trọng quyền xen lẫn tiếng gió lao tới, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, cơ thể của ngoài trông bề ngoài mảnh khảnh nhưng bên trong thì khác. Nhờ hơi thở hải tộc cải tạo cơ thể, cơ thể nàng không hề kém cỏi chút nào.
Đôi mắt con người đột nhiên thay đổi, con ngươi hoá thành một đường dọc, toả ra sự yêu dị, hơi thở hải tộc trong cơ thể Vân Phong lưu chuyển, bàn tay hoá thú. Móng nhọn ngênh đón với trọng quyền, va mạnh vào nhau.
“Đây là gì?” Bặc Nguyên Di Sinh kinh ngạc nhìn móng vuốt hoá thú của Vân Phong. Khoảnh khắc trọng quyền và móng vuốt chạm vào nhau, Bặc Nguyên Di Sinh trợn to mắt, sức mạnh rất lớn. Vậy mà không hề thua kém gì hắn.
“Ầm!”
Chạm vào nhau ngắn ngủi rồi Bặc Nguyên Di Sinh bật người lùi lại, nhìn bao tay bên ngoài mình đã hơi nứt như đang nghĩ điều gì, Vân Phong bên kia cũng lùi lại vài bước, móng vuốt trở lại thành bàn tay bình thường, nàng thử cử động ngón tay, đốt ngón tay đã sưng đỏ.
Không dễ chút nào, sức mạnh của Bặc Nguyên Di Sinh rất lớn, cú chạm vừa rồi nàng cũng không chiếm được chút lợi nào, hai người có thể nói là không phân cao thấp.
“Di Sinh, ta nói rồi, năng lực của Vân tiểu thư vượt xa tưởng tượng của ngươi đấy.” Hiên Dật bên cạnh nhỏ giọng cười nói, ánh mắt Bặc Nguyên Di Sinh thâm trầm nhìn hắn, không nói gì, rồi bĩu môi, “Hừ, chỉ khiến găng tay ta giãn ra mà thôi.”
“Chủ nhân…” Các ma thú khế ước truyền âm tới, ánh mắt Vân Phong nhìn về phía hai người đối diện, “Sức lực của Bặc Nguyên Di Sinh rất mạnh, nếu như thật sự giao thủ, Nhị Lôi, Hoa tỷ, các ngươi khống chế hắn.” Vân Phong nói xong nhíu mày, có lẽ chỉ có hai người họ vẫn chưa đủ.
“Chúng ta không có ác ý gì đâu, Vân tiểu thư đừng phòng bị như thế.” Hiên Dật nói, nhìn vào bên trong, “Đã sớm nghe về Minh Tưởng Trì, chỉ là tò mò mà thôi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gi?” Vân Phong lạnh lùng đặt câu hỏi, dù gì nàng cũng sẽ không để hai người này tới gần Minh Tưởng Trì nửa bước.
“Chúng ta là thật muốn làm gì, ngươi cho rằng dựa vào năng lực của ngươi có thể cản lại được sao?” Bặc Nguyên Di Sinh nói, “Biết ngươi có chút năng lực, nhưng một chọi hai ngươi không có phần thắng đâu, nên ngoan ngoãn tránh ra đi thì hơn.”
“Vậy thì thử xem?” Ánh mắt Vân Phong đối chọi lại với ánh mắt Bặc Nguyên Di Sinh, ánh mắt thẳng thừng như thế khiến hắn sững sờ, Hiên Dật cười, “Vân tiểu thư cố chấp như thế, chẳng lẽ…” ngón tay khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, “Nhị ca Vân tiểu thư… đang ở trong Minh Tưởng Trì sao?”
Sắc mặt Vân Phong căng thẳng, Bặc Nguyên Di Sinh nghe xong cười ha hả, “Quả nhiên là thật. Như vậy thì ta càng phải đi vào.”
“Bặc Nguyên gia và Hiên gia đừng tưởng rằng có thể man thiên quá hải, khích bác ly gián cũng vô dụng thôi.” Vân Phong nhìn về phía Hiên Dật, Hiên Dật nhíu mày, “Chuyện này không phải là chú ý của ta, không liên quan gì tới ta cả, Vân tiểu thư đừng hiểu lầm.”
“Hiên Dật, tuy rằng bình thường ngươi cũng dông dài, nhưng có bao giờ rườm rà thế này đâu?” Bặc Nguyên Di Sinh quát lên, “Có bảnh lãnh chúng ta xông vào!”
Hiên Dật nhìn Vân Phong, “Vân tiểu thư, chúng ta buộc phải vào Minh Tưởng Trì, Vân tiểu thư có thể tránh ra không?”
Vân Phong cười lạnh, “Tránh? Không bao giờ!”
Hiên Dật thở dài, “Tuy rằng không muốn đánh nhau với Vân tiểu thư, nhưng mà bây giờ… không thể không được rồi.”
“Phí lời làm gì nữa?” Bặc Nguyên Di Sinh gầm lên, Chiến Khí trong cơ thể hừng hực tràn ra, như ngọn lửa cháy hừng hực bên ngoài cơ thể. Có thể thấy sự một cường độ sức mạnh khác. Vân Phong nghiến răng, tính cả ma thú khế ước nàng chưa chắc là đối thủ của hai người này, nhưng dù thế nào nàng cũng phải cản họ lại. Bằng bất cứ giá nào!
“Ong ong!” Mấy luồng sóng sức mạnh đột nhiên toả ra, lớn mạnh hơn trước rất nhiều. Mắt Vân Phong hơi loé lên, Minh Tưởng Trì đã tới thời khắc quan trọng nhất.
Mở Minh Tưởng Trì cần sức mạnh của chúng ta, không thể làm gì khác, cũng không thể chịu bất cứ sự quấy nhiễu nào. Lời trưởng giả thoáng qua đầu Vân Phong, nhìn vẻ mặt thay đổi của Bặc Nguyên Di Sinh và Hiên Dật, nàng cắn răng, dù gì cũng không thể để họ lại gần. Tuyệt đối không thể.
“Vèo!” Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh nhanh chóng phát động tấn công, hai người kia chia ra hai hướng xông về phía Minh Tưởng Trì, Vân Phong và năm ma thú khế ước lập tức hành động, năm tia sáng phân tán ra, Nhị Lôi và Hoa tỷ tiến về phía Bặc Nguyên Di Sinh, ba con còn lại thì tiến về phía Hiên Dật, Vân Phong thì mỏ tay ra, hai luồng Tinh Thần Lực hùng hậu hoá thành roi đánh về hai hướng.
“Chát chát.” Hai tiếng kêu vang lên, roi Tinh Thần Lực nháy mắt quấn lên mắt cá chân Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh, cả hai người khựng lại, ngón tay Vân Phong nắm chặt, tăng sức quật lại. Hai người bị kéo lại quăng về phía sau.
“Hừ! Chủ trò trẻ con.” Bặc Nguyên Di Sinh gầm len, âm thanh vang dội trong miệng hắn, Chiến Khí bên ngoài cơ thể càng thêm mạnh mẽ, Hoả tỷ tung sợi dây mây khổng lồ tới, Bặc Nguyên Di Sinh cười lạnh, hai tay kéo lấy dây mây, dùng sức kéo đứt.
Hoa tỷ tối sầm mặt, nhanh chóng tung ra một đám dây leo. Bặc Nguyên Di Sinh cười lên sang sảng, bóng người như ảo ảnh xuyên qua, bụi cây đầy trời nhưng không thể bắt được hắn. Con ngươi Hoa tỷ co lại, tốc độ của hắn quá mau.
“Chỉ là một thực vật mà cũng muốn vây khốn ta?” Bặc Nguyên Di Sinh rống lên, lại lần nữa đổi hướng, bàn tay nhanh chóng cầm vào không gian, cơ thể dừng lại, trong tay hắn là toàn bộ cây mây của Hoa tỷ.
“Cái gì?” Hoa tỷ giật mình, toàn bộ dây mây của nàng đã bị hắn túm lấy.
Bặc Nguyên Di Sinh gầm lên giận dữ, hai tay dùng sức, xem ra là tính kéo đứt. Hoả tỷ biến sắc, không được.
Liên tục mấy tiếng sấm giáng xuống đánh lên cơ thể Bặc Nguyên Di Sinh, hắn khẽ cau mày tránh né, bàn tay buông lỏng, Hoa tỷ trầm tư muốn lấy lại dây mây nhưng bị hắn nhanh chóng phát hiện, hai tay dùng sức, đám cây trong tay nhanh chóng đứt lìa.
“Rầm rầm!” Sấm sét giáng xuống, làm rách vài chỗ trên y phục Bặc Nguyên Di Sinh, nhưng cơ thể hắn thì không hề bị tổn hại chút nào.
“Cơ thể hắn là mình đồng da sắt à?” Hoa tỷ thất kinh, Nhị Lôi cũng thế, thấy Lôi Nguyên Tố của mình vậy mà không phá được một cơ thể nhân loại thì lớn tiếng thét lên, “Lão tử không tin không đập được ngươi.”