Đọc truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư – Chương 677: Giết!
Có thể thành công không, dù sao cũng là linh hồn tái hợp, từ lúc bị chia cắt tới nay đã mấy mươi năm rồi. Hơn nữa còn là vào trong một cơ thể hoàn toàn xa lạ. Cơ thể đã lạnh của Mạch Nguyên Bộ nằm trên đất, linh hồn Vân Khải vừa được đưa vào cơ thể ông, chợt im lặng một thoáng.
Ai nấy đều không dám thở mạnh, Cung Thiên Tình bất giác cắn môi, trái tim Vân Phong cũng căng cứng, nhị ca… rốt cuộc huynh có thể trở lại được không?
Ánh sáng nhạt bắt đầu phát ra từ cơ thể Mạch Nguyên Bộ, ngay sau đó bao phủ tới toàn thân ông, cơ thể lạnh lẽo sau khi được ánh sáng bao phủ dần phát ra năng lượng linh hồn mạnh mẽ.
“Sức mạnh mãnh liệt như thế!” Khúc Lam Y không khỏi tặc lưỡi, đây chính là sức mạnh do linh hồn toàn phần của Vân Khải toả ra sao? Vân Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhị ca mình khi còn sống chỉ là một Chiến Sĩ bình thường, nhưng sức mạnh của chính huynh ấy mạnh mẽ tới mức này sao?
“Linh hồn đã dung hợp xong…” Giọng nói của Cung Thiên Tình hơi run, chăm chú nhìn gương mặt của Mạch Nguyên Bộ, bằng mắt thường có thể thấy rõ được tốc độ biến đổi của của gương mặt, cả cơ thể cũng thế.
“Linh hồn Vân Khải đang dung hợp với cơ thể này.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, ngũ quan Mạch Nguyên bộ bắt đầu thay đổi, cơ thể già nua bắt đầu dần tràn trề sức sống. Ngũ quan dần thay đổi lớn, chiều cao cũng dần được kéo thêm.
Trong ánh sáng, cơ thể cuối cùng cũng cố định thành một cơ thể nam cao lớn, gương mặt lại trở thành một gương mặt mà Vân Phong không thể nào quen hơn.
“Nhị ca…” Vân Phong lẩm nhẩm, trái tim chợt thắt lại. Nam tử đang nằm trên đất chính là Vân Khải. Dung mạo y hệt, tư thái y hệt! So với thời hắn còn niên thiếu, đây là Vân Khải đã lớn hơn, mọi thứ đều có điểm giống. Chúng vẫn luôn được khắc nét rõ ràng và sâu trong ký ức.
“Chờ đã…” Khúc Lam Y cũng thấy được quá trình biến đổi đáng kinh ngạc kia, trong lòng càng thêm tò mò với sức mạnh linh hồn của Vân Khải, quả nhiên Huyết Hồn trúng ý hắn là có mục đích cả, hơn nữa lão già kia còn hấp thu năng lượng từ hắn, có thể thấy sức mạnh linh hồn của hắn cường hãn tới mức nào.
Vân Phong ổn định hai chân của mình, ánh sáng quanh thân Vân Khải dần rút vào trong cơ thể, quá trình biến đổi đã hoàn thành, đôi mắt đóng chặt hơi động đậy, ngón tay đang rũ xuống bên thân cũng giật nhẹ.
Cổ họng Vân Phong chợt khô khốc, muốn lên tiếng gọi nhị ca nhưng đáy lòng không hiểu sao thấy hơi sợ hãi, có khi nào mọi thứ không hề thuận lợi như nàng đã nghĩ hay không, nhị ca huynh ấy… có còn nhớ nàng là ai không?
Vành mắt Cung Thiên Tình đỏ bừng và ầng ậng, nàng cắn đôi môi như muốn nghiền nát chúng. Nàng biết người trở về tuyệt đối không phải là U Nguyệt, là nhị ca Vân Khải của Vân Phong, là một người có gương mặt giống y hệt với U Nguyệt mà thôi. Nhưng trái tim của nàng vẫn dậy sóng và nhói đau, chúng cứ phập phồng trong lồng ngực, nàng siết chặt nắm tay, huynh ấy không phải U Nguyệt, không phải!
Nam tử trẻ tuổi nằm trên đất khẽ nhíu mày lại, tiếng rên khẽ bật ra từ miệng, đôi mi rung lên mãnh liệt một hồi rồi mở ra, lộ ra đôi mắt sâu thẳm đen láy, tia sáng thoáng lên từ đáy mắt hắn.
Mắt to mày rậm, ngũ quan trông vô cùng anh hùng khí khái, so với Vân Thăng văn nhã, Vân Khải càng thêm sáng chói hơn, mặc dù cơ thể không quá cường tráng, nhưng vẫn rất rắn chắn, hương vị của nam nhân đặc trưng trên người hắn dần hiện ra, mái tóc ngắn khiến hắn càng thêm anh tuấn, đây chính là mỹ nam vào độ tuổi sáng bừng nhất của cuộc đời, thêm vào đó là sự anh chánh từ giữa đầu lông mày.
Đôi mắt thẫn thờ nhìn lên cao hồi lâu, sau đó thanh nhiên chậm rãi chống khuỷu tay đỡ thân mình ngồi dậy, Vân Phong đột nhiên căng cứng người. Bước chân tiến lên khẽ loạng choạng, thanh niên nghe thấy tiếng động khẽ quay đầu lại, sức lực quá độ khiến cổ của hắn hơi khó chịu, dường như hơi đau đớn, hắn vội dùng tay vuốt vuốt phần cổ của mình, vẻ mê mang ngắn ngủi trên mặt vừa gặp được Vân Phong lập tức biến mất.
Thanh niên hơi nhướng đôi máy rậm, ánh mắt ngờ vực quét một dọc Vân Phong, “Phong nhi… muội là Phong nhi… đúng không?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Vân Phong, giọng nói này… thực sự là đã lâu lắm rồi.
“Nhị ca!” Vân Phong thốt lên, vụt tới dang hai tay nhào vào ngực Vân Khải, ôm chầm lấy hắn, cơ thể của hắn có hơi ấm… Nhị ca của nàng trở lại rồi! Lần này thực sự trở lại rồi!
“Úi da!” Thanh niên kêu lên, hành động của Vân Phong khiến hắn nhất thời bị lúng túng, cơ thể cũng bị cái nhào này làm đau, nhìn cô gái trong lồng ngực mình, hắn hơi nhíu mày, “Phong nhi… có phải nhị ca nhớ nhầm không, sao nhị ca cứ cảm thấy muội trưởng thành hơn rất nhiều nhỉ… Huynh cũng thế nữa… Chẳng giống chút nào…”
Vân Khải nhíu mày nhìn tứ chi đã trưởng thành của mình, vẻ mặt mê mang, Vân Phong lập tức ngẩng đầu lên, “Nhị ca, có cảm thấy chỗ nào bị khó chịu không?”
Vân Khải lắc đầu, cẩn thận nhìn ngũ quan của Vân Phong, “Ừm, mặc dù là muội… tuy rằng lớn lên không ít… nhưng huynh vẫn nhận ra, hình như huynh đã…” Dường như đã nhớ lại điều gì đó, sắc mặt của Vân Khải đại biến. Vẻ mặt Vân Phong tối đi, hai tay Vân Khải nắm lấy vai nàng, “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng phải huynh đã… Sao lại thế này?’
“Những chuyện khác sau này bàn lại sau, hiện giờ cơ thể của huynh có chỗ nào không thoải mái không?” Khúc Lam Y bước tới hỏi, Vân Khải lập tức đề phòng hắn, đưa tay bảo vệ Vân Phong sau lưng, “Ngươi là ai?”
Khúc Lam Y cười, “Thường hay nghe tiểu Phong Phong nói lúc còn bé huynh bảo vệ nàng ấy như thế nào, bây giờ nhìn lại quả đúng thế thật. Nhị ca, ta là muội phu của huynh.”
“Muội phu?” Vân Khải nhíu mày, “Phong nhi, hắn nói thật đấy chứ?”
Vân Phong đứng sau lưng Vân Khải mỉm cười gật đầu, cảm giác được bảo vệ này khiến nàng hồi tưởng lại những ký ức trong quá khứ, “Vâng, Khúc Lam Y thực sự là muội phu của nhị ca đấy, là… hôn phu của muội.” Dù sao hai người cũng chưa thành thân, Vân Phong khó mà nói là tướng công được.
Vẻ mặt Vân Khải biến đổi, có chút không tiếp nhận nổi sự thật này, dù sao hắn cũng mới tỉnh lại, cô bé con Phong nhi trong lòng hắn lại có vị hôn phu… có phải trưởng thành hơi đột ngột không?
Vân Phong bỗng bắt gặp vẻ mặt ủ rũ của Cung Thiên Tình vẫn luôn đứng im lặng từ nãy tới giờ, nàng đỡ Vân Khải đứng lên, “Thiên Tình.” Vân Phong khẽ gọi, Cung Thiên Tình hơi choạng người, Vân Khải nhíu mày, Vân Phong thấy vẻ mặt hắn như thế thì vui mừng, có lẽ nào là trí nhớ U Nguyệt còn sót lại trong cơ thể nhị ca?
“Nhị ca, huynh còn nhớ Thiên Tình không?” Vân Phong vội hỏi, Vân Khải nhíu mày nhìn sang Cung Thiên Tình hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Không nhớ rõ, nàng ấy là ai thế? Là bạn của Phong nhi sao?”
Ánh mắt Vân Phong ảm đạm, quả nhiên là không nhớ được… Cung Thiên Tình khẽ cắn môi mình, mùi máu tanh lập tức tràn vào trong miệng, nước mắt quanh tròng, Cung Thiên Tình đột nhiên xoay người, nàng không thể để cho ai thấy nước mắt của mình được, nhất là huynh ấy.
“Nàng ấy sao thế?” Vân Khải thấy Cung Thiên Tình đột nhiên xoay người lại thì nhíu mày hỏi, Vân Phong nhìn bờ vai đang run rẩy của Cung Thiên tình cũng biết lúc này nàng ấy khó chịu biết bao nhiêu, nếu một ngày nào đó Khúc Lam Y bỗng dưng quên mất mình, nếu được hắn hỏi một câu y hệt như Vân Khải, có lẽ nàng cũng khó mà chịu được.
Bị người mình yêu sâu đậm quên đi, là chuyện đau đớn tới cỡ nào.
Vân Phong muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào với Vân Khải cho hợp… Lúc này Cung Thiên Tình đột nhiên xoay người lại, vành mắt ửng đỏ nở một nụ cười thoải mái, tự nhiên đưa tay ra, “Muội là Cung Thiên tình, bạn của Vân Phong.”
Vân Khải ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn bàn tay của cung Thiên Tình nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, lòng Vân Phong đau nhói, nàng thấy rõ giọt nước trên khoé mắt Cung Thiên Tình, nàng ấy đã khóc.
“Phong nhi làm phiền mọi người chăm sóc rồi.” Vân Khải nói, cũng đưa tay ra nắm lấy tay Cung Thiên Tình, trái tim Thiên Tình đau nhói, nước mắt lại dâng lên, lập tức rút tay lại, “Không đâu, là nàng ấy đang lo cho chúng ta mới đúng.”
Vân Khải cười, ngạc nhiên nhìn bàn tay của mình, vừa rồi trong khoảnh khắc vừa chạm tay với cô gái này, dường như có một cái gì đó từ trong lòng vọt lên… Vân Khải nhíu mày, vậy là sao?
“Phong nhi, mọi thứ là sao?” Vân Khải nhìn Vân Phong, vẻ mặt nghiêm túc, Vân Phong hít thật sâu một hơi, “Được rồi, nhị ca, mọi thứ là từ ngày huynh mất…”
Bên trong Long Điện, Vân Phong kể lại tiền nhân hậu quả, để lại từng sự kiện nổi bật nhất một lượt, Vân Khải cnafg nghe vẻ mặt càng phức tạp, ngọn mày cau lại càng ngày càng chặt hơn, hắn thực sự không ngờ, Vân gia sinh dưỡng hắn lại có bối cảnh như thế, mà chính hắn… cũng rất đặc biệt.
“Nhờ có Mạch tiền bối, ta mới có thể khải tử hoàn sinh.” Vân Khải lẩm bẩm, nhìn cơ thể của mình, “Trong cơ thể này có chứa một năng lượng khác, có lẽ là thuộc về Mạch tiền bối.”
Vân Phong gật đầu, “Những gì mà Mạch tiền bối làm cho Vân gia… đủ để khiến chúng ta ghi nhớ ông ấy cả đời.”
Vân Khải gật đầu, “Vân gia trở thành như ngày hôm nay là điều mà huynh không bao giờ ngờ tới…. Đến cả Phong nhi… huynh cũng không ngờ được lại là Triệu Hồi Sư.”
Vân Phong cười, nàng tới thế giới này sau khi Vân Khải đã chết, mặc dù vẫn có được trí nhớ về người nhị ca này sót lại, nhưng tình cảm thì đã luôn khắc sâu trong cơ thể này.
“Chỉ là tính cách của Phong nhi hình như có thay đổi rồi, hiểu chuyện hơn ngày trước rất nhiều, cũng trầm ổn hơn trước rất nhiều.” Vân Khải cười đưa tay xoa đầu nàng, “Hồi đó nhị ca cũng toàn vì muội mà không ít lần bị đại ca và phụ thân trách mắng.”
Vân Phong cười xấu hổ, Vân Khải tiếp tục nói, “Phong nhi, mặc dù Huyết Hồn để mắt tới linh hồn chúng ta, có điều huynh thực sự đặc biệt như thế sao? Sao huynh không cảm nhận được chút nào vậy nhỉ?”
Vân Phong cũng không hiểu, năng lượng vừa rồi thực sự là tới từ linh hồn của nhị ca, nhưng bây giờ nhị ca trông chỉ là một Chiến sĩ hoàn toàn bình thường, cơ bản chẳng có gì bất thường cả… Vầy là sao?
“Huyết mạch biến dị cần có sự kích thích.” Khúc Lam Y nói, “Giống như ta vậy, lúc đầu Ám Nguyên Tố hoàn toàn ngủ sâu trong cơ thể, không dễ thể hiện, chỉ khi cảm xúc bị tác động mới có thể bộc lộ ra ngoài.”
“Ý của ngươi là… sức mạnh đặc biệt của ta cần điều kiện đặc biệt mới có thể trỗi dậy?” Vân Khải nhìn Khúc Lam Y, hắn gật đầu, “Chỉ là ta không biết điều kiện của huynh là gì, huyết mạch biến dị của mỗi người là khác nhau, điều kiện kích hoạt cũng khác nhau.”
“Không sao, từ từ cũng được.” Vân Phong nói, “Nhị ca mới quay lại thôi, không vội, đừng miễn cưỡng.”
Vân Khải nhíu mày, cuối cùng đành gật đầu, khởi tử hoàn sinh, mặc dù hắn cần phải thích ứng với tình trạng này, nhưng mà vẫn thấy hơi mơ hồ, dù Vân Phong đã giải thích rõ nhưng Vân Khải vẫn cảm thấy không hợp lắm. Một số thứ hắn vẫn cần phải suy nghĩ và từ từ tiếp thu.
“Các ngươi đừng hòng trốn thoát. Ra ngoài đây! Vân Phong!” Cường giả Huyết Hồn ở bên ngoài lại gào thét, Vân Khải nghe mà đau cả đầu, “Gã ta chính là tên cường giả Huyết Hồn đã bắt đi linh hồn của huynh sao?”
Vân Phong ảo não gật đầu, Khúc Lam Y lạnh lùng nói, “Bây giờ hắn đã mất đi linh hồn nhị ca, sức mạnh có thể không bằng như lúc trước nữa đâu.”
Khoé miệng Vân Phong dâng lên nụ cười khát máu, Vân Khải thấy thế không khỏi ngạc nhiên. Từ lúc nào mà Phong nhi lại có vẻ mặt âm ngoan như thế? Lúc này Cung Thiên tình bước tới bên cạnh Vân Khải, nhìn hắn rồi lặng lẽ nói, “Con đường mà Vân Phong đi tới nay huynh tuyệt sẽ không tưởng tượng ra nổi đâu…. Có rất nhiều kẻ muốn lấy mạng của nàng.”
Vẻ mặt Vân Khải đột nhiên tối sầm, Cung Thiên Tình thở dài, “Mặc dù Vân Phong không bao giờ nói về những gì đau khổ mà nàng đã trải qua, huynh cũng có thể hiểu rằng, chuyện của nàng nàng chưa bao giờ tình nguyện nói nhiều, nhất là trước mặt người thân.”
Vân Khải nhíu mày, là sợ người thân lo lắng sao? Nha đầu này!
“Ta hiểu rõ, bây giờ Phong nhi đã không còn là cô bé nhỏ nhắn ngày trước nữa, muội ấy đã trưởng thành rồi.” Vân Khải nói, “Cho dù muội ấy có làm gì, một người ca ca như ta, điều có thể làm là ủng hộ, làm hậu thuẫn vững chắc cho người ấy. Nếu có thể, ta vẫn hy vọng có thể giống như trước đây, có thể chắn trước mặt cho muội ấy.”
Cung Thiên Tình sững lại, cảm xúc quá giống, U Nguyệt cũng nghĩ như thế, từ sâu trong lòng huynh ấy luôn coi mình là ca ca của Vân Phong.
“Ngươi làm sao thế?” Tiếng Vân Khải lôi ngược dòng suy nghĩ của Cung Thiên Tình, nàng khẽ cười, “Không có gì, chỉ là nhớ về một cố nhân mà thôi.”
“Cố nhân?” Vân Khải nhíu mày, Cung Thiên Tình gật đầu, ánh mắt xa xăm, “Một cố nhân cực kỳ giống với huynh…”
Vân Khải càng thêm ngờ vực, cực kỳ giống với hắn? “Vậy sao? Có thể thấy được hắn thì tốt quá.”
Cung Thiên Tình sững người, vẻ mặt nhất thời sa sút, lắc đầu, “Không thể gặp được nữa, vị cố nhân này… đã đi xa rồi.”
Vân Khải sững sờ, thấp giọng xin lỗi, hắn cảm nhận được vị cố nhân này rất đặc biệt với nàng, chẳng biết tại sao nghĩ tới đây Vân Khải cảm thấy hơi khó chịu. Hắn khó hiểu, mình sao thế nhỉ, đây mới là lần đầu tiên hắn gặp Cung Thiên Tình, tại sao khi đơn độc đối mặt với nàng mình cảm thấy là lạ như thế?
“Thực lực của hắn không mạnh như trước nữa, nhưng dù sao cũng là trên chúng ta, có điều có khi chẳng còn là Thần Quân nữa.” Vân Phong cười lạnh, nàng đã thấy được sức mạnh cường hãn của linh hồn Vân Khải, cường giả Huyết Hồn cường thế như thế phần lớn toàn là dựa vào sức mạnh của nhị ca. Không còn nhị ca nữa, hắn yếu đuối hơn hẳn đi nhiều.
“Nếu thật là như thế, thì việc giết chết cũng là có khả năng.” Khúc Lam Y nhếch môi, hắn hiểu tâm trạng của Vân Phong, nàng sẽ không bỏ qua cho người của Huyết Hồn.
“Nhị ca, Thiên Tình.” Vân Phong bước tới. “Hai người ở tạm chỗ này, ta và Lam Y ra ngoài chút.”
“Phong nhi, chỉ có mỗi muội và hắn thì ổn không?” Vân Khải lo lắng, nhưng hiện giờ hắn không có thực lực, cho dù có cũng không đủ, Vân Phong cười tươi, “Không sao đâu, kẻ bên ngoài đã không còn đáng sợ nữa, những gì hắn đã làm với nhị ca, muội sẽ trả lại gấp bội cho hắn.”
“Phong nhi, muội nhất định phải cẩn thận đấy.” Vân Khải nhíu mày, có chút bực bội vì sự bất lực của mình, hắn thật sự có sức mạnh cường hãn và đặc biệt như Phong nhi nói sao? Và cuối cùng phương thức để khơi lên sức mạnh của hắn là gì?
“Nhị ca đừng lo cho muội.” Vân Phong cười, nhìn về phía Cung Thiên Tình, “Thiên Tình…”
Cung Thiên Tình mỉm cười, “Ta ổn, hãy cẩn thận nhé.”
Vân Phong gật đầu, để nhị ca ở cùng Cung Thiên Tình cũng tốt, mặc dù không còn trí nhớ của U Nguyệt, nhưng vẫn có thể bồi dưỡng tình cảm lại, Thiên Tình là một cô gái tốt, để nhị ca bỏ lỡ thực sự rất đáng tiếc.
Ánh sáng loé lên, Vân Phong và Khúc Lam Y được đưa ra khỏi Long Điện, Vân Khải nhíu mày đứng im, Cung Thiên Tình bước tới, “Ngày xưa ta cũng cho rằng cái gì cũng là do mình sai, ngọn lửa của ta chẳng thể đốt được thứ gì.” Nàng lật bàn tay, tử hoả bập bùng trong lòng bàn tay nàng, “Nhưng từ lúc gặp được Vân Phong, ta đã hiểu được sức mạnh của mình lớn tới cỡ nào. Vân Khải… huynh cũng như thế, huynh đặc biệt, rồi sẽ có một ngày huynh tìm ra được con đường dành cho chính huynh.”
Vân Khải nhìn Cung Thiên Tình, trái tim khẽ đập mạnh hơn, “Tại sao ta chưa từng gặp ngươi, nhưng lại thấy ngươi không hề lạ lẫm chút nào vậy nhỉ?”
Cung Thiên Tình ngạc nhiên, sâu thẳm trong con ngươi dấy lên một ngọn lửa hy vọng, nhưng khi thấy vẻ mặt nghi hoặc của Vân Khải thì ngọn lửa vụt tắt, nàng cười khan khẽ quay đầu, “Thật sao? Có lẽ là ảo giác của huynh đấy.”
Vân Khải nhăn mày, hắn không miêu tả được cảm giác của mình, nhất là với nàng, cảm giác vô cùng mãnh liệt, rõ ràng biết mình không hề biết nàng ấy, nhưng cảm giác quen thuộc khó tả này lại lặng lẽ quanh quẩn, khiến hắn mê mang.
Bên trong Long Điện không khí dao động, bên ngoài Long Điện cũng như sắp nổi tố.
“Xoẹt!” Ánh sáng đột ngột xuất hiện giữa không gian, Vân Phong đột nhiên biến mất khi nãy tái xuất hiện, cường giả Huyết Hồn trừng mắt, lập tức gào thét, “Vân Phong! Cuối cùng ngươi cũng chịu chui ra rồi sao?”
Vân Phong cười lạnh, cường giả Huyết Hồn đã mất đi một cánh tay, hơn nữa cũng đã mất đi trợ lực từ linh hồn Vân Khải, cơ thể như cảnh cây khô héo, da mặt nhăn quắt lại như vỏ cây, so với vừa rồi hắn thực sự đã già đi hơn rất nhiều.
“Mất đi sức mạnh từ nhị ca của ta, ngươi cũng chỉ là mẩu giấy vụn mà thôi.” Vân Phong nói, ánh mắt toả ra sát ý, cường giả Huyết Hồn cười lên ha hả đầy ngông cuồng, áo choàng trên người phấp phới. “Cho dù có mất đi linh hồn kia, thực lực của ta cũng mạnh hơn ngươi. Vân Phong, ngươi dám cướp linh hồn kia đi, ta sẽ bắt ngươi bù lại.”
“Ngươi quên cái suy nghĩ đó đi!” Vân Phong gầm lên, lật tay lấy ra ma trượng của sư tôn. Không khí dao động mãnh liệt. Một con rồng lửa đậm đặc lao về phía cường giả Huyết Hồn.
“Vèo vèo vèo!” Áo choàng tung lên, từng luồng khí lạnh lẽo toả ra, nhanh chóng nuốt sạch con rồng lửa khổng lồ của Vân Phong.
“Khục khục khục khục! Cho dù không có linh hồn kia, đòn tấn công của ngươi vẫn vô hiệu. Đây là năng lực của chính bản thân ta.” Cường giả Huyết Hồn hét lớn, khí lạnh điên cuồng phản pháo. Vân Phong và Khúc Lam Y đứng xuyên qua làn khí, tốc độ của làn khí lạnh này rõ ràng yếu hơn trước rất nhiều.
Khúc Lam Y nói, “Quả nhiên, thực lực của hắn đã không còn là Thần Quân nữa rồi.”
“Nếu nguyên tố vẫn vô dụng thì dùng nắm đấm mà giết chết hắn.” Vân Phong nổi sát ý, hơi thở hải tộc trong người trỗi dậy, con ngươi hoá thú sáng quắc đầy yêu dị, hơi thở con người được thay thế bởi hơi thở của hải tộc, nắm đấm hoá thành móng vuốt sắc bén.
Năm tia sáng từ nhẫn khế ước túa ra, tiếng ma thú thét gào vang dội cả không gian.
“Xé nát cơ thể của hắn, đừng chừa đường sống.” Dưới lệnh của Vân Phong, dòng máu trong cơ thể cả năm ma thú như sôi lên, sự cuồng bạo ham chém giết hoàn toàn bị kích thích.
“Grào!” Kèm theo tiếng gào thét của ma thú, cả năm cái bóng đồng loạt lao tới. Cường giả Huyết Hồn cười lên chói tai, Vân Phong nhếch môi, mủi chân nhảy lên, hoá thành bóng đen lao tới bức tới trước mặt cường giả Huyết Hồn.
“Ầm!” Móng vuốt hoá thủ khoá trên ngực cường giả Huyết Hồn, cơ thể cứng rắn như thép khi trước rõ ràng đã có sự thay đổi, quyền này của Vân Phong nện xuống rõ ràng cảm giác được sự lõm xuống.
“Grừ!” Tiếng ma thú vang dội khắp trời, móng vuốt của Vân Phong lại lia tới, tiền công hậu kích. Vẻ mặt cường giả Huyết Hồn tối sầm, hắn thực sự không ngờ rằng sau khi mất đi linh hồn kia cơ thể lại yếu đi tới cỡ này. Áo choàng phấp phới, cường giả Huyết Hồn lách đi, tính chạy trôn, nhưng đột nhiên từ đâu Quang Nguyên Tố đánh tới cạnh hắn, ép hắn bất đắc dĩ phải lui lại về sau đón ngay thế tấn công.
“Vụt!” Móng vuốt cắm phập vào cơ thể hắn, dòng máu đen ngòm túa ra, toả ra mùi hương kinh dị buồn nôn. Cường giả Huyết Hồn thét lên, cố gắng giãy giụa khỏi móng vuốt, đôi mắt hằn đỏ nhìn chằm chằm vào Khúc Lam Y cách đó không xa, hắn quên mất còn có một Ma Pháp Sư Quang Hệ ở đây.
Vân Phong và năm ma thú khế ước cùng bao vây, sức mạnh ma thú cuồng mãnh không ngừng khuếch đại. Cường giả Huyết Hồn mặc dù có tự tin mình sẽ trốn thoát, nhưng có một việc ngoài ý muốn, đó chính là Quang Nguyên Tố thi thoảng đánh tới. Thực khiến hắn phải sứt đầu mẻ trán.
Cứ tiếp tục như thế này hắn sẽ hoàn toàn rơi vào thế yếu mất. Mất đi linh hồn, cơ thể đã sớm không còn được như lúc đầu, thậm chí thực lực cũng tuột dốc không phanh. Mặc dù vẫn mạnh hơn Vân Phong, nhưng hắn không còn dám chắc rằng mình sẽ thắng nữa.
Cứ tiếp tục nữa sớm muộn cũng sẽ bị chúng giết chết. Không thể nhân cơ hội này giết chết Vân Phong, ngược lại còn bị đoạt mất linh hồn Vân Khải. Cứ như thế này hắn chẳng những bị nắm chặt nhược điểm mà còn khó khả năng bỏ mạng ở đây.
Cường giả Huyết Hồn không dám xem thường Vân Phong, cho dù thực lực của hắn vẫn cao hơn, nhưng không dề dám tuỳ tiện mạo hiểm. Vẫn nên chạy trốn đi thì hơn, chạy được đã rồi nói.
“Ầm!” Không gian rung động, Vân Phong và Khúc Lam Y tối mặt, tên này tính trốn.
“Ngươi phải để mạng lại đây!” Vân Phong thét lên, năm ma thú hoá thành năm tia sáng lao thẳng về phía trước, Khúc Lam Y lật tay, một cột sáng lớn bắn ra.
“Chết tiệt!” Cường giả Huyết Hồn thấy thế lập tức giục không gian lực mau hơn, không gian xung quanh cơ thể dần trở nên vặn vẹo. “Khục khục khục khục! Vân Phong, ngươi không giết được ta đâu!” Chỉ còn vài giây nữa là hắn có thể thoát khỏi không gian này rồi.
Vân Phong nắm chặt vào hư không. Nhưng không gian lực của nàng cơ bản không thể nào cản lại được.
“Nyanya!” Bóng màu trắng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, hoá thành đường thẳng lao tới, không gian vặn vẹo bị va đập mạnh trở nên hỗn độn hoàn toàn.
“Cái gì?” Cường giả Huyết Hồn kinh ngạc trợn to mắt, không thể tin nổi việc không gian lực chỉ như vậy đã bị vỡ tan tành. Thứ kia rốt cuộc là gì? Cường giả Huyết Hồn lập tức vung hắc bào lên, chạy bán sống bán chết. Hắn phải tìm lại được cơ hội chạy trốn khỏi đây.
“Nyanya!” Nhục Cầu ré lên, cơ thể tròn lửng trắng muốt lập tức đuổi theo, lôi hàm răng nhọn hoắc trong miệng ra rồi bức tốc đuổi theo. Con ngươi cường giả Huyết Hồn co rụt lại, áo choáng phất lên điên cuồng, khí lạnh như mũi tên bắn ra túi bụi, nhưng lại bị Nhục Cầu tránh thoát hết toàn bộ.
Cái thứ tốc độ quỷ gì đây? Cường giả Huyết Hồn hoảng hốt. Chớp mắt, Nhục Cầu đã tới bên cạnh hắn, răng sắc mở rộng, ánh sáng loé lên. “Vèo!” Hàm răng sắc nhọn đâm sâu vào cơ thể hắn, cường giả co rúm người lại gào rú lên vì đâu.
Răng Nhục Cầu cắm sâu vào da hắn, gồng người tăng sức, kéo giật hắn lùi lại về sau. Cường giả Huyết Hồn chuyển tầm mắt, năm ma thú khế ước đã ở ngay trước mặt.
“Grào!” Tiếng rống kèm theo hàm răng sắc nhọn.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tứ chi còn lại của tên cường giả Huyết Hồn cứ thế bị đám ma thú cắn lấy, kéo theo các hướng khác nhau rồi nhanh chóng đứt lìa. Máu đen văng tứ tung, mùi hương quái dị phủ khắp không gian.
Tứ chi đứt rời, máu đen bắn tung toé, nhưng hắn vẫn chưa chết. Tên cường giả Huyết Hồn vẫn chưa hề chết.
Cơ thể bị tàn phá bị áo choàng quấn lại, liều mạng giãy giụa thoát đi, nhưng một bóng người đã chờ sẵn để đưa hắn tới Hoàng Tuyền.
“Vân Phong?” Cường giả Huyết Hồn trợn trừng mắt, con ngươi như hoá thành hạt đậu nhỏ tràn ngập sự sợ hãi. Một tia sáng chói loá nhanh chóng bị đưa vào trong cơ thể hắn, năng lượng nguyên tố hỗn hợp nổi loạn như muốn oanh tạc trong cơ thể cường giả Huyết Hồn.
“A!” Cường giả Huyết Hồn kêu rên, cơ thể bị phủ trong ánh sáng banh thành bụi phấn.
“Vèo!” Linh hồn nhàn nhạt cuống quít bay ra, ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, tinh thần lực hoá thành roi quấn chặt lấy linh hồn muốn chạy trốn, kéo ngược nó lại nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Vân Phong, đừng…” Linh hồn thét lên, Vân Phong không có kiên nhẫn mà nghe tiếp, lòng bàn tay siết lại, toàn bộ năng lượng tinh thần tích tụ trong bàn tay, khiến linh hồn nhanh chóng nổ tung.
“Ầm!” Linh hồn cuối cùng đã bị hôi phi yên diệt.
Ngón tay hơi kẹp lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hạt linh hồn lấm tấm trước mặt, “Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi… dù có là linh hồn cũng phải chết.”