Đọc truyện Thiên Tài Thần Thú Sư – Chương 4: Thăm tứ muội gặp nhị ca
Đứng trước cửa của Huyền Băng cung_ nơi ở của tứ muội_ Huyền Băng tâm tình hắn run lên. Đã hơn một năm không gặp, liệu muội ấy có còn nhớ tới ta hay không. Bí mật đi vào trong mà không để ai biết. Dù sao trước kia hắn cũng là một sát thủ, việc đột nhập này căn bản không làm khó đươc hắn. Đi vào căn phòng mà muội muội mình ở, hắn thật là tò mò không biết muội ấy sẽ phản ứng ra sao đây? Bởi vì trước đây khi còn ở trong tổ chức có một người em gái kết nghĩa nhưng lại chết sớm nên hắn đặc biệt quan tâm người muội muội mới này.
. “Ngươi là ai?” Một âm thanh trầm thấp đầy sát khí vang lên trong phòng, nghe hình như là một người con trai.
. “Tiểu tử đó là nhị ca của ngươi rên là Long Trấn Nguyên. Người này lúc trước cũng rất yêu thương ngươi mac dù ngươi không có thực lực gì. Ta thật rất hâm mộ ngươi nha được xuyên đến một người có nhiều người quan tâm đến ngươi như vây.” Âm thanh của lão Phong vang lên trong đầu hắn.
. “Đươc cảm ơn lão phong đã nhắc nhở ta đang định ra tay giải quyết hắn đây.” Hắn cũng truyền âm lại cho lão Phong.
. “Nhươi cứ hở tí là lại đánh nhau. Sao trước kia ngươi không vây nhỉ.”
. “Ngươi là Nguyên cả ca phải không, cũng đã gần hai năm rồi nhỉ.” (lưu ý là thân xác của hắn bỉ đưa đến lãnh cung khoảng một hai tháng gì gì đó nhé.) Hắn nói trong sự nghi hoăc của Chấn Nguyên.
. “Ngươi là ai, tại sao lại gọi ta là ca ca.” Giọng của nam hài khoảng 11, 12 tuổi lại tiếp tục trầm xuống. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nam hài 11,12 tuổi dáng vẻ xuất trần dù còn rất nhỏ này nói thì bất kì ai cũng cho rằng lời nói đó là của một người trưởng thành.
. Kình Thiên nhìn người trước mặt đang tỏ ra vô tâm lãnh khốc này mà lòng thầm cảm thán, mới bée vây mà đã có được loại biểu tình này hẳn là đã được huấn luyện rất tốt. Đúng lúc này một âm thanh trong trẻo vang lên:
. “Thiên ca ( đổi xưng hô rồi à)?! Huynh đúng là Thên ca phải không? Huynh đi đâu suốt một năm nay vậy muội tìm muốn đứt hơi mà không được.” Huyền Băng giở gọng trẻ con ra nhũng nhẽo hắn, trông giọng nói như sắp khóc đến nơi rồi ấy.
. (Từ giờ mình kể theo nv nha mn)
. Bất đắc dĩ lắc đầu, hazzz… Cô bé Huyền Băng này thật là không phải còn có nhị ca ở đây sao, sao lại làm nũng mình như vậy chứ.
. “Ngươi là Thiên nhi, ngươi là Thiên nhi sao? Hay quá cuối cùng cũng găp đươc ngươi hay quá ơ. Thời gian qua ngươi đã ở đâu, vẫn sống tốt chứ, ta thật lo cho ngươi.” Âm thanh lạnh lẽo hồi nãy của nhị cã tã nãy đã không còn mà thay vào đó là một âm thanh tràn đầy sự quan tâm.
. “Nhị ca ta không sao, thời gian qua ta bất quá chỉ là đi tu luyện được một chút thôi.” Âm thanh thản nhiên của ta vang lên nhưng vào tai của mấy người họ thì lại trở nên chấn động. Đây chính là lí do vì sao mà hồi nãy do hắn may mắn nên mới nhận ra tam đệ. Điều đí chứng minh gì, nhị ca đã đạt đến chiến linh cẫp 6 còn Băng khi đã đạt đến huyễn sư cấp4 mà còn không cả cảm nhận được khí tức của Trấn Thiên, cũng tức là cấp bậc của tam đệ fìơ đã hơn cả của bọn hắn.
. Trong lòng cười thầm, nhấy định đại ca và tứ muội là đang rất kinh ngạc về mình và cũng biết mình hơn họ. Phải biết rằng ở đại lục này, tu vi như Băng khi và Nhị ca đã là một thiên tài khó gặp, vậy mà mình còn hơn họ chứng tỏ điều gì?
“Thôi được rồi, đệ đến đây là muốn nói cho Băng nhi là đệ đã trở lại và muốn đi ra ngoài thiên hạ để học hỏi.” Ta bình thản kéo hai người đang ngây ngốc đứng trước cửa vào trong nhà nếu không thì sẽ bị phát hiện mất, đến lúc ấy thì phiền phức lắm.
. Hai người còn đang ngây ngốc nỗng sưc tỉnh sau câu nói của ta lâp tức lên tiếng hỏi như đã học thuộc vậy, tuy nhiên trên măt lại rất khẩn trương.
“Đệ muốn đi đâu?”
“Huuynh không ở lại với ta sao?”
“Đã lâu không gặp đệ lại muốn bỏ đi sao?”
Ta bbiết họ quan tâm ta nhưng ta phải đạt được cấp bậc thần giả trước 25 tuổi, là muc tiêu mà ta phải đạt được để không bị Cửu Vĩ Hồ Li kiểm soát.