Đọc truyện Thiên Tài Phế Vật – Chương 32: Kết hôn ?!
Trước cửa đại điện, đèn đuốc sáng trưng.
Cơ mà bên trong không khí một mảng trầm mặc.
———————–
Hoàng thượng ho khan vài tiếng, mới trầm mặc lên tiếng:
“Ngươi vì sao muốn thú nàng ?” (thú: cưới)
Sở Lạc Thiên thản nhiên: “Thất tiểu thư thể hiện tài hoa xuất chúng. Nam tử nào cũng muốn rung động vài phần.”
Hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu, nhìn Thái hậu: “Người thấy việc này như thế nào ?”
Thái hậu cười ôn nhu, biểu hiện cực kì hài lòng. Bà đã định khi Thất nha đầu trưởng thành sẽ tác thành cho Thiên nhi. Nhưng Thất nha đầu này quá nhu nhược, bà đành từ bỏ hy vọng. Thật không ngờ, hôm nay Thất nha đầu trở thành nữ tử xuất chúng, Thiên nhi của bà trước giờ không gần nữ sắc cư nhiên muốn thú nàng ! Cái này không phải đại hỉ thì là gì !!
Mà bên này, cũng có một cuộc đấu tranh. Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, dùng nội lực truyền giọng nói:
“Cái này là ý tứ gì ?”
“Cứ thuận theo ta.”
“Lí do ??”
“Lăng Long đảo đã bắt đầu hành động.”
Trầm mặc giây lát, nàng cũng âm thầm đồng ý: “Hiểu rồi.”
Phía bên kia, Thái hậu hoan hỉ vô cùng, vội đáp:
“Hai đứa nam thanh nữ tú. Ta đương nhiên tán thành.”
Cả đại điện có người vui có kẻ tị. Giáng Thiên Lý tay nắm thành quyền, tức đến độ trán nổi đầy gân xanh. Chẳng cần nhìn cũng biết, Giáng Thiên Nhan đang tức giận đến mức nào, nàng ta bắn ánh mắt căm thù tới Giáng Thiên Điệp.
———————————————–
Sáng hôm sau, tin báo “Thất tiểu thư tài hoa chúng” và “Thất tiểu thư và Thiên Vương đã đính ước” lan khắp Phong Vân quốc. Nhân dân cũng rất vui mừng. Vị Thiên Vương này những tưởng là bị đoạn tụ (gay), thì ra không phải. Tin báo này cũng làm cho hàng vạn trái tim thiếu nữ tan nát.
———————————————–
Vong Tình Cư:
Giáng Thiên Điệp ngồi trong thư phòng.
Lăng Long đảo bắt đầu hành động…
Lăng Long đảo… đó là một thế lực vô cùng kinh khủng !
Minh Nguyệt đảo chưa chắc đã đối phó được với bọn họ !
Muốn đối chọi với Lăng Long đảo, cần phải có kế hoạch !
Nàng tựa tiếu phi tiếu, lần đối đầu này nàng đặt cược tất cả với bọn chúng ! Được ăn cả ngã về không !
“Vũ nhi ! Chuẩn bị, tới Hoàn Nhược miếu !”
Mộng Vũ ngay lập tức tiến vào, mặt mũi nhem nhuốc còn chưa kịp rửa.
Giáng Thiên Điệp nhịn không được cười một tiếng, tiểu bằng hữu này tính thực trẻ con.
——————————————-
Nàng diện một thân bạch y. Tiêu sái bước vào Hoàn Nhược miếu. Đây là ngôi miếu cổ, ít có ai qua lại, vì thế nên cũng không có nhiều sư thầy lắm.
Nàng bước vào gian phòng chính, ngồi vào vị trí của khách viếng thăm, chẳng bao lâu đã có một sư thầy đi tới. Người này tuổi đã cao, y phục cũng đã phai màu, nhưng khí chất bất phàm cùng tư thái bình thản, khuôn mặt đôn hậu cũng đã nhìn ra ông tuyệt đối đã bước vào ranh giới thần tiên.
Giáng Thiên Điệp cúi đầu chào sư thầy.
“Thí chủ tới đây là muốn cầu nguyện điều gì ?” Sư thầy cười hiền từ nhìn Giáng Thiên Điệp.
“Tạ Tử lão sư, con muốn xin người Tùy Tiêu dược !”
Sư thầy hơi bất ngờ, cũng đáp: “Thì ra con là Giáng Thiên Điệp.”
“Người biết.”
“Bất quá, con cũng biết Tùy Tiêu dược không thể tự tiện đem cho !”
Nàng đương nhiên biết. Nhưng bằng mọi giá nàng cũng phải có được !
“Con muốn giao chiến với người của Lăng Long đảo !”
Tạ Tử lão sư xoay xoay chuỗi vòng trong tay, cuối cùng nói:
“Lăng Long đảo có một con hắc long.”
“Con biết.”
“Con không phải bạch long. Vậy còn muốn giao chiến ?”
“Con thừa nhận con không phải bạch long. Nhưng con chắc rằng với sức mình, bạch long cũng chưa chắc thắng !”
Tạ Tử lão sư cười, nữ tử trước mắt thực sự đặc biệt.
“Thực ra Tùy Tiêu dược đã có chủ, là Bạch Long.”
Lòng nàng khẽ động, bạch long sao !
“Có phải là Thiên Vương ?”
“Đúng.”
Giáng Thiên Điệp như tìm ra câu trả lời. Nàng thở dài một hơi, chuyện về hắc long bạch long nàng cũng biết kha khá. Chuyện là từ xa xưa, thiên hạ do hai vị vương nắm quyền, cả hai cùng yêu một nữ tử có danh xứng Hạ Lãng Du, từ đó xảy ra tranh chấp, hai vị vương chia thiên hạ làm hai đế quốc là Lăng Long quốc do người anh- Lăng Hàn Mặc cai trị và Minh Nguyệt quốc do Lặng Thẩm cai trị. Chiến tranh giữa hai đế quốc ngày càng gay gắt, Hạ Lãng Du bèn tự tử để mong hòa bình. Nhưng chính cái chết của nàng lại làm cho cuộc chiến tranh lên đến đỉnh điểm. Người dân hai nước bị bắt buộc lao vào cấu xé nhau, hai vị vương giao chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng không biết vì gì, hai người đều tan biến. Linh hồn của Lăng Hàn Mặc hóa thành hắc long, linh hồn của Lăng Thẩm hóa thành bạch long. Hai linh hồn này luôn đi tìm những người xứng đánh để nhập vào, chỉ đến khi hắc long hoặc bạch long bị đánh bại thì vòng luân hồi này mới kết thúc.
Cái tên hỗn đản đó lại đi trước nàng một bước rồi.
“Vậy thôi. Đa tạ lão sư.”
“Chờ đã.” Nói rồi, lão sư lấy ra một quả cầu bằng đá vân màu trắng rồi đưa cho nàng. Giáng Thiên Điệp ngạc nhiên.
“Đây là ?”
“Khi nào thực sự nguy nan, con hãy truyền một chút nội lực vào quả cầu này. Nó sẽ giúp con.”
Giáng Thiên Điệp cảm kích nhìn lão sư: “Đa tạ ý tốt của lão sư.”
Nàng nói rồi bước ra.
Nhìn bóng lưng của nàng, Tạ Tử lão sư tựa tiếu phi tiếu.
“Con không phải Bạch Long, nhưng lại là con mắt của ngài. Chỉ khi hai đứa ở bên nhau, Bạch Long mới thực sự là Bạch Long.”
Lời nói tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để Giáng Thiên Điệp nghe thấy, nàng cười ôn nhu.
“Người lại đùa con rồi.”