Đọc truyện Thiên Tài Phế Vật – Chương 16: Hồi phủ.
Sáng sớm hôm sau, phủ tể tướng rộn ràng hơn thường ngày, cung nhân tấp nập, Ngự Thiện phòng tỏa ra nghi ngút khói.
Này là để chào đón hai vị tiểu thư kia đây mà.
Cũng đâu cần phải khoa trương đến thế!
Nàng vặn vẹo thân thể rồi hướng Mộng Vũ nói:
“Trang điểm cho ta.”
Mộng Vũ gật gù.
Hôm nay mới chính thức là cuộc nội chiến trong gia tộc, phủ tể tướng từ nay sẽ không còn yên bình nữa.
….
Nàng hôm nay diện bộ y phục màu trắng, tóc dài vấn thấp phiêu phiêu trong gió, làn da trắng trẻo tinh khiết, huyết mâu trong veo tựa như làn sương mờ ảo, môi hồng khẽ cong. Nàng tựa như tiên tử không vướng bụi trần, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Mộng Vũ cũng là một mĩ nhân hiếm có, vẻ đẹp trong trẻo có phần lười nhác, khí chất mạnh mẽ cao ngạo.
Chủ tớ hai nàng đi tới đâu là thu hút ánh nhìn tới đó.
….
Chẳng mấy chốc, hai nàng đã tới sảnh chính của phủ tể tướng
Nàng thấy Giáng Thiên Lý cùng Giáng Thiên Bồng, Giáng Thiên Ái, Tam ca, Lam phu nhân và mấy di nương đang đứng trông ra cửa.
Chắc chắn là đang đợi hai vị tiểu thư kia rồi.
Mà nàng cũng không có hứng thú, người nàng đang đợi chính là Đại tiểu thư Giáng Thiên Nguyên kia.
Nàng ấy không phải nhân vật tầm thường.
Còn đang trong suy nghĩ, một giọng nói choe chóe cất lên:
“Hừ. Thứ tiện nhân như mày mà có tư cách đứng đây sao!”
Không nói cũng biết, là Giáng Thiên Ái lại muốn gây sự đây mà.
Nàng vẫn bình thản nhìn xung quanh, chẳng để lời nói của Giáng Thiên Ái vào tai.
Thiên Ái tức giận, rống lên:
“Con tiện nhân! Mày chết đi!”
Nói rồi, Giáng Thiên Ái giơ tay lên định tát nàng.
Thiên Điệp vẫn đứng yên. Nàng hướng Giáng Thiên Lý tựa tiếu phi tiếu.
Giáng Thiên Lý thấy nụ cười khiêu khích của nàng, tay nắm chặt thành quyền, phi thân bắt lấy cánh tay của Giáng Thiên Ái.
“Không được vô lễ.”
Đúng như nàng nghĩ. Sau lần vừa rồi, hắn cư nhiên biết nàng không phải nhân vật tầm thường, lại càng không thể đụng tới. Coi như hắn cũng biết nghĩ.
Nàng đi lướt qua Giáng Thiên Lý, thì thầm:
“Đáng khen cho tể tướng.”
Giáng Thiên Lý tức giận, đầu nổi đầy gân xanh, tay nắm chặt thành quyền, y gằn từng tiếng:
“Quá khen.”
Nàng cười khẩy, bước tới chỗ Lam phu nhân.
“Lam phu nhân, Tam ca, hai người vẫn ổn chứ?”
Lam phu nhân cùng Giáng Thiên Hoành nhất thời ngạc nhiên, mới 2 tháng không gặp mà nàng lại thay đổi nhiều như vậy, càng ngày lại càng đẹp đẽ khuynh thành.
Lam phu nhân cười nói:
“Ta và Hoành nhi vẫn ổn cả. Còn con?”
Nàng cũng tươi cười đáp lại:
“Con đương nhiên rất ổn. Người đừng lo.”
Lam phu nhân xoa đầu Thiên Điệp.
“Điệp nhi ngoan.”
….
Còn đang tán gẫu với Lam phu nhân, bỗng một tên thái giám hô lớn:
“Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư và Nhị di nương hồi phủ!”
Hai cỗ kiệu dừng lại ở trước sân viện.
Từ trong cỗ kiệu thứ nhất bước ra hai người, thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều kia là Giáng Thiên Nhan, người phía sau cư nhiên là Nhị di nương.
Hai người đỏng đà đỏng đảnh bước vào.
Mộng Vũ cười khinh bỉ:
“Nhìn là thấy ghét, đau cả mắt”
Nàng cười chịu thua.
Vũ nhi này thẳng thắn thật.
Cỗ kiệu thứ hai cũng dừng lại, một nữ tử đoan trang bước ra, Đại tiểu thư này mang vẻ đẹp chính trực, tinh tế, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Giáng Thiên Điệp vô cùng thích loại người này.
Thiên Nguyên nhẹ nhàng bước tới chỗ Lam phu nhân, cười dịu dàng:
“Mẫu thân, Tiểu Hoành, Nguyên nhi đã về.”
Lam phu nhân xúc động ôm lấy Thiên Nguyên.
Đứa con gái mà bà trông mong bấy lâu giờ đang ở ngay đây rồi!
“Nguyên nhi ngoan, ta rất nhớ con.”
Giáng Thiên Hoành cũng vui vẻ ra mặt.