Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 721: Phiên ngoại 06:Tiểu Bạch không phải là con thú lưu manh


Đọc truyện Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc – Chương 721: Phiên ngoại 06:Tiểu Bạch không phải là con thú lưu manh

 Edit: Giọt Sương Đêm

Beta: Sakura

Từ Phạm Âm Tự trở về, người một nhà  Vân Khê liền quyết định dời nhà tới Ngạo Thiên Đại Lục, cả Long Vương cốc  Thần Long Nhất Tộc cũng  dời đi theo.Cán cân thực lực  của  Long Tường đại lục và  Ngạo Thiên đại lục  đang  từ từ nghiêng, khác hoàn toàn so với lúc trước, gần như thăng bằng, tất cả đều là công lao  và nỗ lực của cả nhà   Vân Khê, bởi vì   khi nhà bọn họ dời đi, các bằng hữu của bọn họ cũng đi theo dời đến Ngạo Thiên đại lục, còn có Thần Long Nhất Tộc bảo vệ bọn họ, thử hỏi còn có ai dám động đến một sợi lông của bọn họ?

Điểm đến đầu tiên của Ngạo Thiên đại lục chính là Huyễn Dạ Tinh Hải.

Trải qua hơn nửa năm, dưới sự nỗ lực của già trẻ  Dạ gia, Huyễn Dạ Tinh Hải lại  một lần dựng lên, so với lúc  trước càng thêm rộng rãi hoành tráng.

Thuyền bè ngừng ở bờ biển, dọc theo bờ biển còn có vài cái  thuyền lớn, mỗi một con thuyền đều rất tráng lệ.

Từ  trên thuyền đi xuống rất nhiều  tuấn nam mỹ nữ  y phục hoa lệ, mọi người ăn mặc rất tinh sảo, làm người ta nhìn không chán mắt.

Dưới sự hướng dẫn của Long Vương và Long Hậu Thần Long Nhất Tộc đi trước tìm kiếm chỗ dừng chân của bọn họ, những người khác đi theo  các  cao thủ của các gia tộc , cũng nhanh chóng đi tìm  nhà mới của bọn họ, chỉ còn lại bốn người nhà Vân Khê,đại ca và phụ thân của nàng ở lại Huyễn Dạ Tinh Hải.

Vân Khê ngắm nhìn, trong lòng âm thầm tò mò, hôm nay là ngày bao nhiêu mà có nhiều người tới như vậy?

“Tiểu Mặc, Tiểu Nguyệt Nha, chạy vào trong lòng Dạ thúc thúc.”

Trên bờ, Dạ Hàn Tinh giương hai cánh tay, cười dài đi tới, một khuôn mặt tuấn tú mê chết người không đền mạng  đang tỏa sáng, làm người ta lóa mắt.

Nếu bàn về khí chất và độ xinh đẹp thì, Dạ gia Tam huynh đệ tuyệt đối đứng thứ nhất,người nào cũng đều anh tuấn, tuyệt đối có thể đứng đầu toàn thành. Nhất là Dạ Hàn Tinh, người này thường thường hành tẩu giang hồ, khôn khéo lão luyện, hiểu được lợi dụng ưu thế của mình khuynh đảo chúng sinh, cho nên lúc giơ tay nhấc chân cũng có thêm mấy phần mị lực và thành thục.

Hắn giương hai cánh tay, nghênh hướng hai đứa bé, nụ cười này không biết mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân.

Tiểu Mặc liếc hắn một cái, lôi kéo tay muội muội, đen mặt: “Lại tới nữa. Chúng ta đừng để ý đến hắn.”

Dạ Hàn Tinh chạy tới gần, hai huynh muội trực tiếp vòng quanh bên người hắn chui qua, để cho hắn chụp vào khoảng không, hắn  lộ ra vẻ mặt  lúng túng.

“Tiểu Mặc Mặc, cho Dạ thúc thúc một chút mặt mũi được không. Nói thế nào Dạ thúc thúc cũng là nam nhân ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, sau này chúng ta còn muốn kết thành thân gia, không phải là con trai của ta cưới muội muội của cháu thì chính là nữ nhi của ta gả cho cháu, thân càng thêm thân, ha ha ha.”

Hắn càng nói, hai đứa bé phía trước càng bước càng nhanh.


Dạ Hàn Tinh đuổi theo hai huynh muội, bỏ mặc những người khác.

“Chúng ta không được hoan nghênh đến như vậy sao?” Vân Khê đánh giá một vòng, những vị khách ở thuyền khác đều có người chào hỏi, chỉ có đoàn người bọn họ, trừ hai đứa  nhỏ  được Dạ gia Nhị công tử  tự mình tiếp đãi,  những người còn lại không ai thèm tiếp.

Thật đau lòng.

Lúc này, từ đàng xa đi tới một bóng người, xa xa địa hướng bọn họ ngoắc: “Vân đại ca, Vân bá phụ!”

Giọng nói trong trẻo, không chút nào già mồm cãi láo, không phải là Dạ Tử hi, còn có thể là ai?

“Dạ cô nương.” Vân Trung Thiên cười nhạt, tràn ngập tao nhã  trán khẽ giản ra mở ra, nhắm trúng chu vi nghỉ chân  ngắm nhìn  bọn nữ tử rối rít tâm thần nhộn nhạo mở ra.

Khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Tử Hi khẽ ửng hồng, đến gần, nàng nhìn chăm chú vào Vân Trung Thiên, nói: “Vân đại ca tới thật là đúng lúc, mấy ngày nay Huyễn Dạ Tinh Hải  chúng ta vừa lúc có  được một bảo vật, muốn mời tân khách đến đây xem. Hiện tại huynh  đã đến rồi,muội  sẽ nhường đặc quyền phụ thân cho muội cho huynh, để huynh thấy thứ tốt này trước tiên.”

“Sao ta lại có thể không biết xấu hổ thế chứ?” Vân Trung Thiên nói.

“Không có gì. Bảo vật này trong mắt người bình thường, cũng không tính cái gì, có lẽ đến tay  Vân đại ca lại là kỳ bảo có một không hai, nói không chừng sẽ như vậy đấy chứ.” Dạ Tử Hi nói càng ngày càng hưng phấn, đột nhiên đưa tay, lôi kéo ống tay áo Vân Trung Thiên,”Đi. Bây giờ muội sẽ dẫn huynh đi xem nó một chút.”

Đi hai bước, lại cảm thấy không ổn, nàng liền tranh thủ thu tay lại, tai lại đỏ ửng

Vân Trung Thiên quay đầu lại nhìn phụ thân và muội muội một cái, ý bảo bọn họ đi theo Dạ Tử Hi.

Vân Khê và Vân Mộ Phàm đều dùng ánh mắt thân thiết nhìn họ đi xa, Vân Khê thở dài nói: “Nếu như ca ca có thể ở cùng Dạ bác, cũng là một cọc chuyện tốt.”

“Trong lòng Thiên nhi còn có chút khúc mắc khó giải, cha  nghĩ chờ nó giải khai  khúc mắc, có lẽ nó sẽ bước về phía trước. Cha có thể nhìn ra Thiên nhi không bài xích Dạ cô nương.” Vân Mộ Phàm ôn hòa  mà cười.

“Phụ thân, thật ra thì, con cảm thấy ngài cũng có thể sẽ tìm  bạn. Con nhớ người kia ở Vân tộc rất có hảo cảm với ngài đó. Ôi!” Vân Khê bị cốc đầu, ủy khuất nhìn về phía phụ thân đang tức giận.

“Phụ thân lần đầu tiên tới Huyễn Dạ Tinh Hải, phải đi tham quan, tự các con đi đi, không cần phải để ý đến ta.” Vân Mộ Phàm mượn cơ hội rời đi.

Đợi phụ thân đi xa, Vân Khê không nhịn được bĩu môi: “Ta có nói bậy sao?”


“Nàng nói Huyễn Dạ Tinh Hải rốt cuộc có được bảo vật gì vậy?” Long Thiên Tuyệt đúng lúc nói sang chuyện khác, hắn cũng không muốn bí mật bình luận về nhạc phụ đại nhân.

“Đúng vậy, là bảo vật gì?” Vân Khê sinh lòng hiếu kỳ, “Người Dạ gia  coi như là cũng có vị thế, có loại bảo vật nào chưa từng thấy qua chứ? Nếu bọn họ nói là bảo vật, vậy khẳng định là bảo vật lạ. Đi, chúng ta cũng chạy tới nhìn một cái.”

Cứng rắn bước ra mấy bước, có người đột nhiên đụng vào phía tay phải của nàng, một mùi thơm kỳ dị bay ra, Vân Khê nhanh nhẹn lắc mình một tránh, bóng người kia thuận thế lao xuống, ngã trên mặt đất.

“Tiểu thư. Tiểu thư!” Một nữ tử chạy nhanh đến đỡ nàng ta.

Vân Khê cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất một nữ tử hai tay hai chân đều vồ đất, ngã theo tư thế chó ba chân, quả thật là rất chướng tai gai mắt,rất bất lịch sự.

Nàng ta ngẩng đầu lên, mái đầu xốc xếch, giữa những sợi tóc lộ ra một  đôi mắt đen nhánh tỏa sáng , nhìn về phía Vân Khê, sau đó miệng của nàng giống như súng liên thanh, bắt đầu nói không ngừng: “Tại sao ngươi lại  tránh né, tại sao lại né tránh hả? Ngươi đạo đức công cộng không, không biết làm như vậy có thể làm bổn tiểu thư bị thương đầu gối hay sao, không biết làm như vậy sẽ làm hỏng xiêm y của bổn tiểu thư ư, không biết sẽ làm rối tóc của bổn tiểu thư hả? A, Hương Hương của ta đâu? Hương Hương chạy đi đâu? Các ngươi đứng đấy làm gì? Giả làm cây sao? Còn không mau đi giúp bổn tiểu thư tìm Hương Hương……”

Những người ở trên bờ  đều dùng ánh mắt nhìn quái vật  nhìn nàng, người này bị bệnh sao?

“Tiểu thư, vừa nãy Hương Hương giống như chạy theo một con thú sủng màu trắng .” Nha hoàn sợ hãi nói.

“Cái gì? Chạy ư?” Cô gái đầu tóc tán loạn hất tóc qua một bên tức giận nói, “Làm sao ngươi  không nói sớm? sao không nói sớm cơ chứ?”

“Tiểu, tiểu thư, chúng ta trước hết đứng lên rồi nói sau, có rất nhiều người nhìn đó.” Nha hoàn đỏ mặt, không dám ngẩng đầu.

Cô gái giơ tay lên, đẩy ra những sợi tóc tán loạn trên gương mặt, chỉ một thoáng, xung quanh đều hô nhỏ, không ít người  ngừng thở.

Vân Khê cẩn thận nhìn lên, cũng sửng sốt.

Ban đầu nghe thấy nàng ta nói nhảm, Vân Khê còn tưởng rằng cô nương điên nhà ai cơ, lại không nghĩ cô nương điên này lớn lên xinh đẹp như thế, gương mặt này và tính tình của nàng quả thực không phù hợp, rõ ràng là khuôn mặt Tây Thi, vừa mở miệng ra  lập tức bại lộ bản tính.

Bất quá, cũng rất thú vị.

Lúc này, trong đám người có người nhận ra nàng, nghị luận rối rít.


“Nàng không phải là thiên kim tiểu thư Lục Tương Tương  của Lĩnh Nam hương phấn thế gia  sao? Nghe nói nàng và Huyễn Dạ Tinh Hải  Dạ gia có hôn ước, nếu như ta không nhớ lầm, nàng hẳn là vị hôn thê của Dạ gia đại công tử .”

“Ta cũng nghe nói vậy, lúc trước Dạ gia đại công tử bị thương, bị hủy Dung, Lục gia nghe nói xong, liền lập tức tới từ hôn. Hiện tại Dạ gia đại công tử  thương thế tốt hơn, Dạ gia chấn chỉnh lại, Lục gia  tiểu thư lại ba ba chạy tới, vị hôn thê nịnh bợ  như thế, không sợ bị người trong giang hồ chê cười hay sao?”

Có người cố ý đề cao âm điệu, đem  lời nói truyền vào tai Lục Tương Tương , chỉ thấy Lục Tương Tương sửa sang tóc của mình, hàm chứa nụ cười, đi qua những người này: “Đúng vậy, bổn tiểu thư chính là Lục Tương Tương. Các ngươi nhìn bổn tiểu thư không vừa mắt sao? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi ai nhìn bổn tiểu thư không vừa mắt, từ nay về sau, các ngươi sẽ bị liệt vào sổ đen bán hương liệu của Lĩnh Nam Lục gia, cả nhà các ngươi, bao gồm tổ tông mười tám đời, đều đừng nghĩ có thể  dùng bất kỳ loại hương liệu nào do Lĩnh Nam Lục gia sản xuất .”

“Tiểu thư, em đã chuẩn bị xong sổ đen.” Nha hoàn bên cạnh thật  sự lấy ra một quyển vở nhỏ, tính toán  ghi chép.

Thật là quá tuyệt vời.

Một đôi chủ tớ dở hơi.

Các tân khách vây xem  thấy thế, nhanh chóng tản ra, bàn về thế lực giang hồ, Lĩnh Nam phấn hương thế gia căn bản không có danh tiếng, nhưng bàn về lực ảnh hưởng, cơ hồ cả Ngạo Thiên đại lục chỉ có Lục gia có hương liệu và phấn son chất lượng tốt nhất, Lục gia có  một cách điều chế hương liệu độc nhất vô nhị, không người nào có thể thay thế được, hoàn toàn có năng lực lũng đoạn cả  thị trường phấn son và hương liệu của Ngạo Thiên đại lục . Hơn nữa hiện tại hai đại lục thông nhau, mối làm ăn của Lục gia  càng làm càng lớn, chỉ qua nửa năm, từ có danh tiếng ở Lĩnh Nam,một trong tứ đại phú hào thế  gia ở  Ngạo Thiên đại lục.

Đen đủi như vậy, ai dám trêu chọc nàng?

Lục Tương Tương thấy mọi người đều tản ra, nàng thấy không thú vị bĩu môi, trong lòng cười lạnh: “Toàn là những kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, còn nói xấu sau lưng người khác.”

“Đi, nhanh đi đem Hương Hương tìm trở về. Hừ, Tiểu sắc thú nhà ai , lại dám câu Tiểu Hương Hương thuần khiết không tỳ vết của bổn tiểu thư chứ?” Lời nói còn đang quanh quẩn bên tai người đã đi xa vài chục bước, đi hấp tấp. Nha hoàn chạy theo phía sau của nàng, hai chủ tớ mang theo hương thơm kỳ dị.

“Lĩnh Nam Lục gia, sao ta chưa nghe qua?” Vân Khê kinh ngạc.

“Lục gia buôn bán hương liệu và phấn son, cũng không phải là người trong giang hồ, nàng  không qua cũng đúng. Lục gia lúc trước an phận ở Lĩnh Nam, làm việc rất là cẩn thận, chỉ sợ là hai năm qua mới bắt đầu có  danh tiếng.” Long Thiên Tuyệt dùng giọng nói của người từng trải.

“Cũng đúng, lúc trước Ngạo Thiên đại lục chia năm xẻ bảy, lúc nào cũng có thể bộc phát chiến tranh. Hiện tại Ngạo Thiên đại lục nhất thống, bách tính an cư lạc nghiệp, không hề có phân tranh, người hành hương cũng đi vào cuối mùa xuân. Tiểu Mặc nhà chúng ta , sau này nếu đi lên ngôi vị hoàng đế, phải để cho thiên hạ càng thêm phồn hoa, không thể bỏ qua sự ủng hộ của những thương nhân này.” Vân Khê sờ sờ cằm, bắt đầu tính toán cho tương lai của con trai.

“Những chuyện này nàng không cần quan tâm, ta thì sẽ lót đường cho con trai chúng ta.”

Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng, cất bước hướng đi lên trên đảo.

Sâu trong rừng trúc.

Tiếng đàn lượn lờ.

Mơ hồ hiện ra bóng lưng một nam tử, tóc đen bị gió thổi loạn, kèm theo tiếng lá trúc  xào xạc hòa cùng tiếng đàn dịu dàng uyển chuyển, cả người hắn phảng phất như lúc nào cũng có thể bay đi xa.


Phía sau hắn không xa có một phụ nhân sách cái giỏ đi tới.

Tiếng đàn ngừng, nam tử quay đầu lại, cười nhạt: “Tổ mẫu, sao ngài lại tới đây?”

“A Nhật, các tân khách đều lục tục lên đảo, hai đệ đệ của ngươi đều đang chào hỏi tân khách, sao ngươi lại trốn ra đây đánh đàn một mình?” Dạ phu nhân nhẹ nhàng thở dài, “Có phải ngươi đang trốn Lục cô nương hay không?”

Dạ Hàn Nhật dừng tay mỉm cười, nhàn nhạt lắc đầu: “Tổ mẫu, ngài biết con không thích nhiều người.”

Dạ phu nhân làm như không nghe thấy, tiếp tục tự quyết định: “người Lục gia  từ hôn, chuyện này có nguyên nhân, thật ra thì cũng không thể trách người ta. Nhà ai nguyện ý đem con gái của mình gả cho…… Khụ khụ, A Nhật, ngươi đừng ngại tổ mẫu dài dòng, tuổi của ngươi cũng không nhỏ, lúc nhỏ lại cùng Lục cô nương đính hôn, được xưng tụng là thanh mai trúc mã. Hiện tại địa vị của Lục gia đã khác xưa , Lục gia nguyện ý tiếp tục cùng Dạ gia kết thân, coi như là thành ý mười phần. Ngươi cũng đừng so đo chuyện từ hôn nữa, thừa dịp lần này Lục cô nương tới, hãy cùng nàng đem hôn sự định ra đi.”

“Tổ mẫu, thật ra thì……” Dạ Hàn Nhật khẽ nhíu mày, vốn định giải thích, lại bị Dạ phu nhân ngăn cản, “Cái gì cũng đừng nói, chuyện hôn nhân, nói miệng là vậy, vốn phải do cha mẹ của ngươi tới  định. Đáng tiếc bọn họ đã sớm qua đời, chuyện này để ta nói. Cứ định như vậy, thừa dịp lần này tân khách tới cửa,là một cơ hội tốt để đem hôn sự của các ngươi định ra, để cho tất cả mọi người làm chứng.”

“Tổ mẫu……” Dạ Hàn Nhật gặp khó, đáng tiếc Dạ phu nhân đã buông giỏ đi xa.

Dạ Hàn Nhật bất đắc dĩ cười nhẹ, ngón tay thon dài lại  cầm cây đàn lần nữa, tiếp tục khảy  tiếng đàn động  lòng người, chẳng qua là lần này, tiếng đàn khiến người nghe cảm thấy có thêm tình  yêu trong đó.

……

“Hương Hương, mau trở lại. Không nên tùy tiện cùng thú sủng xa lạ ở chung một chỗ, rất nguy hiểm.”

Rất xa, Lục Tương Tương rốt cục  cũng thấy thú sủng của mình, đó là một con thú có lông màu vàng nhạt , hình thể so với Tiểu Bạch còn nhỏ hơn một tấc, cả người lộ ra mùi thơm kỳ dị, đang đuổi theo một con thú sủng  màu trắng  chơi đùa.

Lục Tương Tương thấy vậy, không khỏi nóng nảy. Tiểu sủng vật của ai chạy tới đây vậy,sao có thể tùy tùy tiện tiện bắt cóc Hương Hương của nàng chứ?

“Hương Hương, mau trở lại. Rời khỏi tên lưu manh kia.”

Tiểu Bạch ngã tại chỗ, bị nàng lôi đến.

Nó…… Nó mới không phải là lưu manh.

Thú sủng nhà ngươi mới là lưu manh.

Nếu như không phải bởi vì trên người của nó có mùi thơm, nó mới mặc kệ.

Các người kiêu ngạo nó còn kiêu ngạo hơn cơ.

Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha cúi đầu, nhìn con thú sủng màu vàng nhạt nhanh như chớp chạy từ dưới chân bọn họ trở lại trong ngực chủ nhân của nó, vẻ mặt hai huynh muội hóa đá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.