Đọc truyện Thiên Tài Ngục Phi – Chương 84: Lôi Mang
Ngao ngao, ta là một tác giả tội nghiệp, muốn viết truyện mà phải lén lúc như con cúc z á. Cứ thất hứa với các nàng hoài, ta cảm thấy có lỗi quá. Ta không móốn các nàng đọc theo kiểu chờ được chương mới thì quên chương cũ đâu. Ngao ngao. Sao ktra cứ liên miên thế này. Ngao ngao.
Các học viên lần lượt được nêu lên sàn thi đấu, các học viên còn lại thì vây xem, ai cũng chú mục vào các trận đấu nhưng Tiêu Nguyệt thì không. Một cảm giác khó chịu cứ dâng trào, trực giác cho nàng biết có hai luồng ánh mắt đang nhìn về phía mình. Ngẩng đầu nhìn quanh thì không hề có gì cả, nhưng nàng biết ánh nhìn đó xuất phát từ trên các.
Đang suy nghĩ thì nàng phát hiện trận đấu của hai người Lục Lâm và Vương Vũ Đồng đã kết thúc. Nhìn hai người thong thả bước xuống đài thì khóe môi nàng không tự chủ cong cong. Hai đồng bạn còn lại của nàng cũng không hề yếu. trong ba tháng mà Lục Lâm cũng đã tiến vào ngũ tinh Đại Linh Sư.
Còn Vương Vũ Đồng tuy chưa đột phá nhưng lại gặp được một đối thủ khá nhẹ ký là ngũ tinh Linh Sư, chênh lệch quá mức.
Vương Vũ Đồng nhìn thấy Tiêu Nguyệt nhìn về phía mình thì vẫy tay chạy lại, làm Tiêu Nguyệt có cảm giác phía sau Vương Vũ Đồng đã mọc ra một cái đuôi rất to, đang lắc qua lắc lại.
Lục Lâm cũng nhìn thấy Tiêu Nguyệt, hắn chỉ đơn giản đi về phía Tiêu Nguyệt, bộ mặt trước sau như một, cứ như không gì tác động được đến hắn.
Tiêu Nguyệt lấy từ trong túi càn khôn ra một ít nước và điểm tâm, đưa cho Vương Vũ Đồng và Lục Lâm. Dù sao họ cũng tốn một chút thể lực cho việc chiến thắng.
Ba người đứng một chỗ ăn điểm tâm và uống nước rồi đồng loạt nhìn về phía lôi đài của Vũ Phong. Vũ Phong có vẻ không may mắn cho lắm khi gặp phải Bách Lý Mộ Thiên, hắn đã là một lục tinh Đại Linh Sư, vả lại công pháp tu luyện Bách Lý Mộ Thiên rất đặc biệt. Vũ Phong lại phải áp chế thực lực nên làm chuyện gì cũng khó khăn. Có lẽ Vũ Phong đã quen với việc đem thực lực bộc phát ra ngoài nên không quen kiềm chế.
Vũ Phong tận lực áp chế tu vi xuống làm cả người không thoải mái, các luồng linh lực cứ náo loạn bên trong kinh mạch, hắn vừa phải ổn định linh lực lại phải ứng phó với Bách Lý Mộ Thiên làm cả người cứ bị gò bó.
Bách Lý Mộ Thiên dường như biết được cái gì đó, không tấn công mạnh mẽ mà làm cho Vũ Phong cảm thấy mất kiên nhẫn, cứ vừa đánh vừa lùi rồi lại tiến tới một chút.
Vũ Phong trong lòng bực bội, càng ngày sơ hở lộ ra càng nhiều làm cho Bách Lý Mộ Thiên có cơ hội ra tay hơn. Vũ Phong quyết định tung một chiếu quyết dịnh thắng bại, cứ áp chế day dưa như thế này không phải là cách tốt.
Lôi linh lực bộc phát ra ngoài, từng luồng đan xen với nhau tạo ra một tấm lưới màu tím cực kỳ hoàng tráng. Các tia điện như ma sát với nhau tạo ra từng âm thanh “Kít Kít!”, lôi đài bị một màu tím bao trùm.
Bách Lý Mộ Thiên nhìn thấy Vũ Phong ra chiêu thì khóe miệng co rút, chết tiệt, hắn là Linh giả Thủy hệ, thứ hắn ghét nhất không phải là Hỏa Hệ mà là Lôi hệ.
Ai cũng nói rằng, Hỏa hệ khắc Thủy hệ, nhưng đó là điều sai lầm. Lửa có thể làm nước bốc hơi nhưng nước cũng có thể dập được lửa, đó tùy thuộc vào lực lượng của hai bên. Hỏa và Thủy đều tương khắc lẫn nhau, nhưng Lôi và Thủy lại không như vậy.
Một linh giả Thủy hệ đứng trước một linh giả Lôi hệ cùng cấp thì bất lợi rõ rệt. Huống gì hắn còn thấp hơn Vũ Phong một bậc, chết tiệt, nếu lúc trước khi lời của Mộ Ngôn tới tổ địa thì tốt rồi.
Bách Lý Mộ thiên là một người tiến được lui được nên vừa thấy tình huống bất lợi thì dứt khoát nhảy ra khỏi lôi đài. Trước khi nhảy còn không quên lè lưỡi trêu chọc Vũ Phong.
Cũng không trách được, cũng chỉ mới là một thiếu niên mười mấy tuổi, ai lại không so đo với nhau. Nhưng chính những việc này làm cho lứa tuổi này có nhiều kỷ niệm, ganh đua rồi học hỏi kết bạn. Sau này khi đã lúng sâu vào con đường cường giả thì những thứ này sẽ là điều mà họ sẽ lưu lại nơi mềm mại nhất. Nhưng cũng là khoảng thời gian tạo ra nhiều kẻ thù sau này nhất.
Nhiều khi chỉ là một vài việc đơn giản nhưng khi vào trong lòng của một số người thì lại trở thành cái gai đâm sâu trong lòng họ, nuôi nấng từng chút rồi rồi đến một ngày ngươi sống ta chết.
Vũ Phong thu hồi lại Lôi Mang rồi hừ một tiếng, Bách Lý Mộ Thiên làm hắn cực khổ cả một buổi trời rồi lại rút lui bỏ chạy, thật không có tí bản lãnh nào. Lần sau có gặp, hắn nhất định sẽ đánh cho cái tên Bách Lý này một trận.
Khi Vũ Phong nhảy xuống đài thì nhìn lên trên tòa các, vị trí của Vũ Huyền không biết từ khi nào đã bỏ trống.
Tiêu Nguyệt cũng như lúc Vương Vũ Đồng và Lục Lâm xuống đài, đem cho Vũ Phong một phần điểm tâm lớn và nước uống. Cho họ nghỉ ngơi lấy sức, đặc biệt là Vũ Phong, đã đánh một trận khá vất vả.
Mộ Kình Thiên thấy Tiêu Nguyệt lấy điểm tâm và nước của hắn cực khổ làm ra cho người khác nên khá khó chịu. Lúc đầu cho hai tên tiểu tử Lục Lâm và Vương Vũ Đồng chỉ có một ít thôi, ai ngờ đem tất cả phần còn lại cho tiểu tử Vũ Phong. Hắn uất ức a~ Cái này là làm cho tiểu chủ nhân của hắn a~ Tại sao lại rơi vào bụng của mấy tên tiểu tử này chứ.
Mộ Kình Thiên bỗng dưng muốn phát tiết, quay qua nhìn Vũ Phong chế nhạo một phen.
“Ngu ngốc, đối phó với một ngũ tinh Đại Linh Sư mà làm hao phí một khoảng thời gian lớn đến như vậy. Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc.”
Nói xong, bỗng dưng Mộ Kình Thiên cảm thấy khoan khoái làm sao. Hừm,… sau này phải chế nhạo tiểu tử này nhiều một chút, rất thoải mái.