Đọc truyện Thiên Tài Ngục Phi – Chương 7: Chiếc nhẫn lạ
Trên đường về nhà, Tiêu Nguyệt luôn im lặng, nàng vẫy tay với A Nguyên nhưng trên gương mặt đã không còn nụ cười thường trực nữa.
Vương thị nhìn Tiêu Nguyệt cũng không nói gì nên bà dứt khoát không hỏi, bà đi thẳng vào phòng bếp làm buổi tối.
Tiêu Nguyệt vào trong phòng đóng kín cửa lại rồi leo lên giường. Nàng ôm lấy túi càn khôn, mùi hương của mẫu thân dường như còn thấp thoáng đâu đây. Hàng nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má Tiểu Nguyệt.
“Dật, ta phải làm sao đây? Thế giới này quá xa lạ với ta.”
Giờ đây nàng rất nhớ Tiêu Dật, những lúc rắc rối nàng thường hỏi ý kiến của chàng. Giờ còn nàng bơ vơ nơi đây, nàng nên làm sao cho phải? Nàng vốn yếu đuối nay buộc phải mạnh mẽ lên rồi.
Khóc trong im lặng nhưng cũng làm cơ thể bé nhỏ của nàng mệt mỏi, nàng dần chimvao2 giấc ngủ.
Thân hình Tiêu Nguyệt vốn đã bé nhỏ, giờ nàng lại co người lại nhìn vào rất giống một cục bông tròn. Nhìn giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên mi mắt của nàng, Vương thị đau xót, bà kéo chăn đắp lại cho nàng rồi bước ra ngoài. Có lẽ bà nên ăn cơm một mình.
Vương thị vừa ra ngoài thì bên đây Tiêu Nguyệt cũng mở mắt ra. Nàng đã biết mình phải mạnh mẽ lên rồi.
Lấy túi càn khôn từ trong ngực ra Tiêu Nguyệt liền đi vào bên trong túi xem xét. Trong đây có sách, có thảo dược, có thuốc, có cả tiền nữa. Hấp dẫn nàng lại là một chiếc nhẫn kỳ lạ, nó lộ ra nét tang thương của thời gian lại mang phong cách khá hiện đại.
Nàng dùng thần thức lấy nó ra đeo lên tay, rồi tiếp tục xem xét các vật bên trong. Cuối cùng nàng đưa ra kết luận trong đây có mọi thứ dành cho người tu luyện như công pháp, thảo dược, pháp khí, đan dược và hắc tệ, đặc biệt là thứ cấp thiết nhất lúc này nàng cần: quả cầu trắc nghiệm linh lực.
Xem xong mọi thứ một lượt, nàng ngồi ngẩn ngơ nhìn ánh trăng đang treo trên trời. Nàng nhớ có một lần Dật nói với nàng.
“Bé con, ta chưa bao giờ thích ánh trăng trên kia”
Nàng hỏi vì sao thì Dật đáp. “Vì Tiểu Nguyệt của chúng ta sáng hơn bất cứ thứ gì, sáng hơn cả ánh trăng trên kia.”
Nhưng thật buồn vì nàng đáp lại khá phủ phàng. “Tiếc là muội không thể phát sáng được, nếu ta phát sáng thì nhà Dật ca ca sẽ không cần dùng điện nữa, sẽ tiết kiệm được tiền a~”
Trong lúc mê man của đêm đó nàng thoáng qua nghe Dật trả lời rằng. “Nguyệt của ta là sáng nhất, đẹp nhất, mãi mãi là bảo bối của ta. Ta sẽ không đem Nguyệt đi phát điện đâu”. Sau đó là một tràng cười trầm thấp vang lên.
Chìm đắm trong hồi ức làm Tiêu Nguyệt dần chìm vào giấc ngủ một lần nữa, đặc biệt giấc ngủ này làm nàng cảm thấy thoải mái nhất, yên ổn nhất mà nàng cũng không biết vì sao.
Trong khi Tiêu Nguyệt ngủ, chiếc nhẫn cứa một vết vào tay Tiêu Nguyệt, máu từ đó chảy ra được chiếc nhẫn hấp thụ. Chiếc nhẫn tỏa ra một vòng sáng nhạt rồi từ từ hấp thụ linh lực của Tiêu Nguyệt, thay vào đó một luồng khí lặng lẽ tiến vào cơ thể nàng, còn một luồng khí kỳ bí đem đầu Tiêu Nguyệt bao lại.
Cơ thể Tiêu Nguyệt chảy ra những thứ nước đen kịt mang theo mùi hôi thối. Sau hơn hai canh giờ bài tiết tạp chất, cả người Tiêu Nguyệt như thay đổi thêm một tầng. Một loại khí chất không nói nên lời.
– – –
“Ôi, hôi quá!”
Chưa kịp dậy thì mùi hôi đã xộc tới mũi làm Tiêu Nguyệt vội vàng chạy đi tắm. Khoác lên người tầng áo mới nàng mới an an ổn ổn ngồi trên giường. Lấy ra trắc nghiệm cầu.
Chưa có tinh thần chuẩn bị cái gì thì đã có một cổ năng lượng xông thẳng vào cơ thể đi chuyển mọi ngóc ngách rồi đi tới đan điền. Cổ năng lượng thần bí dẫn đám linh lực trong đan điền ra ngoài xông thẳng tới quả cầu.
Quả cầu sáng lên ba vòng sáng lần lượt là: huyết, lục, bạch.
Kinh hỷ, cực kỳ kinh hỷ, dùng đầu gối cũng nghĩ ra đây là ba thuộc tính, lần lượt là hỏa mộc và quang.
“Hắc Hắc, tiểu nha đầu, thì ra là ngươi đánh thức ta à? Ba thuộc tính. Không tệ!”
Tại trong lúc kinh hỷ, một đạo tiếng cười quái dị bỗng nhiên truyền vào tai. Sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, xoay người dùng ánh mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không hề phát hiện một bóng dáng nào cả.
“Không cần tìm ta ở đây. Trên tay ngươi.”
Tiêu Nguyệt đề phòng nhìn xung quanh, có lẽ đây chỉ là tiểu xảo. Chiếc nhẫn như tức giận, chớp sáng thể hiện sự hiện diện của mình, giọng nói lại lần nữa ánh lên sự tức giận.
“Tiểu nha đầu ta ở đây.”
Tiêu Nguyệt cố gắng từ trong sợ hãi đi ra, nhìn chằm chằm vào tay mình.
“Là ngươi nói chuyện?”
“Hắc hắc, chính xác, tiểu nha đầu không tệ.”
Giọng nói vừa truyền vào tai nàng thì Tiêu Nguyệt thấy hoa mắt, khi mở mắt ra thì nàng nhìn thấy mình đang đứng bên trong một tòa nhà rộng lớn. Tòa nhà được chống bằng chín cây cột, trong đó cây cột ngủ sắc đứng ở giữa.
Xung quanh tám cây cột được điêu khắc hoa văn là long lần lượt là: Thủy long, Hỏa long, Thổ long, Kim long, Mộc long, Quang long, Ám long, Lôi long.
Cây cột chính giữa lại trái ngược với tám cây cột kia mà diêu khắc phượng. một con phượng cửu sắc sống động hiện ra.
“Đó là Hồng Mông Phượng. Loài linh thú đầu tiên được sinh ra.”
Nghe được giọng nói lúc nãy, Tiêu Nguyệt vội quay lưng ra phía sau. Nàng nhìn thấy một tiểu hài đồng rất dễ thương, thằng bé mặc một bộ trường bào màu lam, tóc dài tới thắt lưng, ngũ quan tinh xảo và đặc biệt đôi mắt của nó lấp lánh như sao sáng. Nhìn thằng bé làm người ta thấy mê mẩn, không biết lớn lên sẽ họa thủy như thế nào đây. (tất nhiên là không lớn được )