Đọc truyện Thiên Tài Ngục Phi – Chương 5: Mẹ nuôi Vương thị
“Tiểu Nguyệt, con đi chầm chậm thôi, coi chừng té.”
Vương thị nhìn Tiêu Nguyệt đang đi thật nhanh trước mặt, vội nói theo, tránh con bé bị ngã.
Thấm thoát cũng đã 3 năm rồi, ngày đó bà thương xót giúp hai chị em trong ngục chút chuyện mà nay bà lại có thêm một nguồn sống mới.
Tuyết Vũ đã giao Tiêu Nguyệt cho bà chăm sóc, con bé rất ngoan, không khóc không nháo, luôn luôn hiểu chuyện. Từ hồi còn nằm trong nôi con bé rất ít khóc, có chuyện gì đều y nha y nha gọi bà giúp.
Từ lúc sáu tháng con bé đã biết đi, tới nay gần như có thể chạy nhảy rồi. Con bé cũng không hề nghịch ngợm mà hay thích nhìn bà làm mọi việc. Nghiêm túc và tập trung như học hỏi vậy.
Gần đây nó luôn giúp bà làm việc nhà như cho gà ăn hay nhặt rau quét nhà. Nhìn thấy con bé mà bà thương xót, con bé còn nhỏ thế mà lại phụ bà mọi thứ. Dù con nhà nông trưởng thành sớm thì cũng chừng năm tuổi mới bắt đầu phụ cha mẹ. Mà con bé chỉ ba tuổi thôi.
Mỗi lần bà đau lòng kêu con bé đừng làm nữa thì nó lại nghiêm mặt nói với bà.
“Thẩm nuôi con thì con phải phụ giúp thẩm, nhiêu đây chuyện không làm được thì đừng nghĩ tới chuyện giúp mẹ sống tốt.”
Con bé chỉ là một đứa con nít nhưng lại hiểu mọi thứ, con bé cũng không ngại biểu hiện cho bà xem vì con bé tin tưởng bà. Một đứa trẻ ba tuổi mà nói như vậy với mình thì ai mà tin cho được chứ. Nhưng bà tin, nhìn vào ánh mắt trong trẻo của con bé làm bà tin, bà cũng không đem con bé khoe với hàng xóm là mình có đứa con nuôi thiên tài này nọ. Bà muốn con bé sống tốt.
Tiêu Nguyệt ôm lồng thức ăn quay lại nói với Vương thị.
“Má Vương, con đi rất chậm mà, không ngã đâu!”
Vương thị chỉ biết lắc đầu nhìn Tiêu Nguyệt đi trước, ai bảo con bé cứ như bà cụ non cơ chứ.
Xa xa đã thấy được ngục giam, có hai tên lính đang gác tại đó, Vương thị đi lại nhéc cho mỗi người 5 văn tiền. Chỉ một người nhận còn người cai ngục trẻ thì không nhận.
“Thẩm à, con không lấy đâu, người cứ vào đi.”
Rồi xoay sáng cười nói với Tiêu Nguyệt. “Tiểu Nguyệt a~ Thúc nhớ cháu quá à, có nhớ thúc không? Ưm….để thúc ẳm cháu vào trong nha. Ngô huynh ta vào trong một chút, có gì chiều nay ta đãi huynh uống rượu.” Câu cuối chàng nói với người còn lại rồi ôm Tiêu Nguyệt vào trong.
Người cai ngục trẻ này tên là Triệu Nguyên, người ta hay gọi là A Nguyên. A Nguyên là một người thật thà, sau một lần giúp quan bắt cướp liền được cất nhắc làm cai ngục ở đây.
A Nguyên vào đây đã được một năm, từ nửa năm trước khi thấy Tiêu Nguyệt liền yêu thích không buông. Mỗi lần thấy Tiêu Nguyệt là anh ta cứ dính như sam.
“Dạ, nhớ ạ.” Trái với vẻ nghiêm túc lúc nãy, Tiểu Nguyệt đã thoát biến thành bé gái ngây thơ, nàng chỉ biểu hiện trí tuệ của mình trước những người mà nàng tin tưởng như Vương Thị và Tuyết Vũ a di.
Nhìn vào trong ngục giam, đáy mắt nàng thoắt qua tia đau lòng sâu đậm. Nàng biết kẻ thù thật sự của nàng không phải ở đây mà là ở Thủy quốc.
Lục địa này chia ra làm năm cường quốc: Hỏa quốc, Mộc quốc, Thổ quốc, Thủy quốc, Kim quốc. Mà nơi hiện tại nàng đang ở là Thổ quốc. Ngoài ra còn có một số quốc gia nhỏ và một quốc gia bí ẩn là Ám Quang quốc.
Nơi đây chia các quốc gia như chia các thuộc tính linh lực của con người. Gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thỏ ngoài ra còn có các thuộc tính hiếm như Lôi, Quang, Ám. Phổ biến là năm thuộc tính cơ bản nên năm quốc gia lấy đó mà đặt tên.
Có người sinh ra là thể chất tu luyện được cũng có người sinh ra chỉ có thể an phận làm người thương. Khi năm tuổi sẽ được kiểm tra thể chất xem có thể tu luyện hay không. nàng biết chắc là mình có thể tu luyện, linh lực huyết sắc mà nàng hấp thụ bấy lâu nay có lẽ là Hỏa thuộc tính.
Còn việc có thêm thuộc tính khác hay không phải xem ý trời, nàng cũng không tham lam, nàng biết chỉ cần cố gắng thì những người thiên tài gì đó đều có thể vượt qua.
“Tiểu Nguyệt, tới rồi.”
Giọng nói của A Nguyên như đánh thức Tiêu Nguyệt. Nàng từ từ lấy lại tinh thần, bước tới phía song sắt nhìn vào bên trong.
Là Tuyết Vũ a di và mẹ Tiêu Hàm. Nàng vội lấy thức ăn ra để phía sau song sắt, ngọt ngào nói.
“Tuyết Vũ a di, con mang thức ăn đến.”
A Nguyên thấy vậy vội lấy chìa khóa mở cửa cho Tiêu Nguyệt đi vào.
“Con vào với a di và mẫu thân đi, một lát ta sẽ quay lại, ta sẽ ôm con đi chơi a.”
A Nguyên dặn dò Tiêu Nguyệt xong rồi cùng Vương thị ra khỏi ngục để không gian cho người thân nói chuyện với nhau.