Đọc truyện Thiên Tài Khí Phi – Chương 37: Bỗng nhiên nổi tiếng? Nộp giấy trắng
Vân Mộng Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ đứng im ở đó, lần này không ai dám châm chọc nàng nữa. Mất công lát nữa nàng lại vung bút mà vẽ, thì đúng là tự rước nhục vào thân.
Vân Mộng Vũ quả nhiên rất thanh tịnh, mọi người xung quanh nàng đều vội vàng tô tô vẽ vẽ, mỗi người đều cố gắng muốn tạo ra tác phẩm tốt nhất cho mình. Ngay cả Trầm Nhã luôn luôn hoạt bát lúc này cũng trầm tĩnh đứng đó tập trung vẽ, hiện tại nàng cũng không làm gì cả, cũng chỉ có thể nhìn xung quanh mà thôi.
Khi nhìn Vân Dung, tuy rằng không thích nàng ta, nhưng nàng cũng nhịn không được mà tán dương nàng ta, khi nàng ta vẽ chuyên chú thực cuốn hút người khác. Làm cho người ta liếc mắt một cái là biết nàng là người rất kiên nhẫn.
Quan sát một hồi, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Thái hậu đang chờ mong nhìn mình. Nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vàng cúi đầu. Nên làm thế nào cho phải đây? Đợi nàng nộp bài, không biết Thái hậu có còn biểu tình như vậy không?
Lúc này nàng rất xấu hổ. Mà Hoa Thanh Nhi cũng không chú ý đến nàng, chỉ ôn nhu cười cười nhìn quanh trận đấu. Nhìn một lúc, Vân Mộng Vũ thấy không thú vị, cúi đầu đứng yên ở đó. Ngoài mặt thì nàng có vẻ như đang chuẩn bị vẽ, trên thực tế lại nghĩ nên đối phó Hoa Thanh Nhi như thế nào?
Thời gian ba nén nhang trôi qua rất nhanh, rất nhiều người cũng đã hoàn thành, đều lẳng lặng đứng ở vị trí của mình, chờ cung nữ đến thu bài.
Lúc cung nữ đến thu bài của Vân Mộng Vũ, nhìn thấy trang giấy trắng tinh, không khỏi sửng sốt một chút. Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt một cái, thì thấy Vân Mộng ôn hoà cười với nàng. Cung nữ cúi đầu đem trang giấy trắng của Vân Mộng Vũ để qua một bên. Những người xung quanh như muốn nổ tung.
“Trời ạ, vừa rồi ta thấyVân Mộng Vũ nộp giấy trắng, đây là sự thật sao?”
“Ta cũng thấy được, có chuyện gì sao?”
“Chẳng lẽ nàng nghĩ nộp giấy trắng cũng có thể thắng?”
“Ta thấy nàng ta chỉ có thể được như vậy. Ta đã nói qua, nàng ta là một phế vật nổi tiếng nhất Yến kinh, làm sao có thể hơn người được? Sự thật thì trừ thư pháp ra, cái gì nàng ta cũng không biết, nên thư pháp mới có thể đứng nhất. Bất quá nàng ta cũng chỉ là như thế thôi!” Nháy mắt những nữ tử ghen tị với Vân Mộng Vũ bắt đầu châm chọc nàng.
Nghe thấy những lời khó nghe, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng không có chút gợn sóng.
Nàng không có hứng thú cùng các nàng ta đấu võ mồn. Dù sao sự thật thì không cần giải thích, đợi thời cơ đến, là mọi người sẽ biết thôi.
Mà xa xa khuôn mặt Vân Dung lúc này cuối cùng cũng dịu đi một chút, tuy rằng nàng luôn luôn nghĩ Mộng Vũ trừ thư pháp ra thì cái gì cũng không biết, nhưng vẫn có một chút lo lắng, hiện tại tảng đá lớn trong lòng cũng đã rơi xuống. Vân Mộng Vũ ngươi cũng chỉ có thể đi đến bước này, nổi bật thì cũng chỉ đến đây, về sau thắng lợi đều thuộc về Vân Dung ta.
Phó Tâm Lan cũng mang sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy nhìn Vân Mộng Vũ.
Trầm Nhã bên cạnh lại nhịn không nổi, vội chạy đến trước mặt Vân Mộng Vũ quan tâm hỏi: “Mộng Vũ, ngươi không sao chứ? Vừa rồi thật sự xin lỗi, ta không biết…….”
“Không có việc gì, chỉ là không biết họa mà thôi. Không có gì, ngươi hãy chờ, tiếp theo tỷ tỷ sẽ cho ngươi ngạc nhiên đi.” Vân Mộng Vũ vỗ vỗ vai Trầm Nhã nói.
Nghe được lời của nàng, Trầm Nhã bị nàng chọc cười. “Tốt, ta đây luôn chờ mong. Tỷ tỷ, xưng hô này thực không tệ a. Tiểu muội ta chờ mong ngạc nhiên lớn của tỷ tỷ a.” Trầm nhã cũng nghịch ngợm nói, nói xong vui vẻ chạy đi.
Phía trước, nhóm Hàn lâm học sĩ lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì sau phần thi thư pháp, bọn họ đối với Vân Mộng Vũ có chút chờ mong. Chờ mong biểu hiện xuất sắc của nàng. Không nghĩ tới, hiện tại là kết quả này.
Nộp giấy trắng, nữ tử này đã làm cho nhóm học giả cổ đại giả giật mình một phen. Khi Thái Phó nhìn thấy trang giấy trắng kia, khóe mắt cũng nhịn không được mà bất động.
Cuối cùng kết quả có vẻ như đã đoán trước, Vân Dung thứ nhất, Trầm Nhã thứ hai, Phó Tâm Lan thứ ba.
Đề mục kế tiếp của buổi sáng là làm thơ, chủ yếu là đánh giá năng lực làm thơ của các nàng.
Trong lòng Vân Dung đã nghĩ qua, nàng được xưng là Yến kinh thứ nhất tài nữ, xuất sắc nhất chính là làm thơ. Nàng quay đầu nhìn Vân Mộng Vũ, mong sẽ thấy được bộ mặt ảo não, không nghĩ tới nhìn thấy chính là nàng ta mang vẻ mặt bình tĩnh đứng nơi đó. Giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, giống như vị trí cuối cùng của nàng ta là chuyện rất bình thường.
Vân Dung trong lòng không khỏi có chút tức giận, nàng ghét nhất là nhìn thấy bộ dáng thản nhiên của Vân Mộng Vũ, cứ vô tư, vô lo như thế. (Sally: chị cũng quá vô duyên rồi, người ta sao kệ người ta a)
Rất nhanh đề mục được đưa ra, lấy chủ đề về rượu, thời gian cũng là ba nén nhang. Cung nữ đã sớm thay đổi giấy trên bàn mọi người, rất nhiều nữ tử đang cố gắng suy nghĩ. Có người nhíu mày, có người vắt hết óc suy nghĩ.
Mà Vân Mộng Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, bộ dáng giống như đang bất động. Hết hai nén nhang, có một số nữ tử đã hoàn thành bài thi, trong đó có nhiều người nổi bật, Vân Dung cùng Phó Tâm Lan cũng đã nộp bài. Các nữ tử sau khi làm bài xong cũng đã yên lòng, tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.
“Vân Dung và Phó Tâm Lan thật là lợi hại, cũng đã hoàn thành bài thi rồi. Nhìn thấy các nàng thi, ta thấy xấu hổ vô cùng.”
“Xem ra năm nay hoa Mẫu Đơn vương sẽ thuộc về hai người bọn họ.”
“Hâm mộ quá, các nàng không chỉ xinh đẹp, văn chương lại tốt như vậy, quả thực là tài mạo song toàn a.”
“Không biết giữa hai nàng ai có thể lấy được ngọc Mẫu Đơn?”
“Không thể được, ngọc Mẫu Đơn là vật độc nhất vô nhị, không thể lấy được dễ dàng như vậy đâu.”
“Nói không chừng, ta thấy ngươi đang ghen tỵ với người ta đó.”
“Ngươi!”
Có rất nhiều ý kiến tranh cãi nhau nổi lên ầm ỹ, người bên cạnh nhìn thấy vội khuyên can.
“Đừng ầm ỹ, đừng ầm ỹ, nơi này là hoàng cung. Các ngươi đều chú ý một chút, hơn nữa chuyện này có gì đáng để làm ầm lên đâu.”
“Nói không chừng lại có ngoại lệ. Các ngươi xem, Vân Mộng Vũ lại không đụng đến bút, chắc nàng ta muốn mình trở nên nổi tiếng thôi.”
“Ngươi nói thật lạ, bỗng nhiên nổi tiếng dễ dàng như vậy sao? Người ta căn bản là không vẽ được, chắc lát nữa lại nộp giấy trắng thôi.”
Lúc này còn có người ngại chưa đủ ầm ỹ, liền đi đến bên người Vân Mộng Vũ cười lớn tiếng hỏi: “Vân tiểu thư có phải hay không lại cho chúng ta thấy tài năng, chúng ta đều mỏi mắt mong chờ đó.” Nói xong, dùng khăn lụa che miệng nở nụ cười. Nàng ta hỏi lớn tiếng như vậy, mọi người lập tức an tĩnh lại, đều chờ mong xem Vân Mộng Vũ trả lời như thế nào.