Đọc truyện Thiên Tài Khí Phi – Chương 35: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
Hoa Thanh Nhi dùng cặp mắt xinh đẹp kia nhìn nàng, nhưng lại là ánh mắt mang vẻ hèn mọn và nghiên cứu. Nhìn thấy ánh mắt này, trong mắt Vân Mộng Vũ trong mắt chợt lóe lên mũi ngọn, lập tức lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh, làm cho Hoa Thanh Nhi cảm giác hình như có hàn quang hiện lên.
Hoa Thanh Nhi kinh ngạc, nhưng lại không dám xác định, nàng rốt cuộc là che dấu quá sâu hay là nàng đang bị ảo giác?
Nhớ tới lời nói của Vân Dung, ánh mắt của nàng không khỏi trở nên nghi hoặc.
Nếu là che dấu, như vậy thì nàng là người phi thường đáng sợ.
Lần đầu tiên Hoa Thanh Nhi lại có một cảm giác khó hiểu, trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi. Nếu không có hữu tướng phủ chống đỡ thì Lí gia cũng không đủ tư cách đễ đứng vững trong triều đình. Nhưng nàng là người hậu thuẫn của Lí gia, tuyệt đối không thể xem thường Vân Mộng Vũ này.
Nghĩ đến đây, nàng híp hai mắt lại, lại nhìn về phía Vân Mộng Vũ ánh mắt trở nên đáng sợ. Vốn nghe Vân Dung nói, nàng mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn không tin cho lắm. Dù sao cũng chỉ là phế vật, làm sao có thể trong phút chốc lại trở nên lợi hại như thế. Ngay từ đầu nàng cũng nghĩ là Vân Ngọc sai, Lí Như vì giúp con mình nên sẽ vu oan cho Vân Mộng Vũ.
Nhưng hiện tại, nàng lại tin, bởi vì đôi mắtkia bình tĩnh như vậy, thì làm sao có thể là phế vật được đây?
Ngược lại, nàng ta lợi hại phi thường tuyệt đối!
Vân Mộng Vũ, mặc kệ nàng ta có bao nhiêu sao lợi hại, chỉ cần dùng địa vị của ta, như vậy nàng ta cho dù có tồn tại cũng không có chút ý nghĩa nào. Sau khi quyết định, ánh mắt lại nhu hòa nhìn về phía Vân Mộng Vũ, chỉ là thoáng nhìn qua, sau đó lại chuyển ánh mắt ra chỗ khác. Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mà Vân Mộng Vũ cũng đã thấy sự biến hoá trong ánh mắt của Hoa Thanh Nhi, nàng biết, chiến tranh cùng Hoa Thanh Nhi cũng chỉ là mới bắt đầu. Muốn động đến Lí gia, như vậy cũng sẽ phải đối địch với Hoa Thanh Nhi. Mà nàng lại muốn giải quyết toàn bộ Lí gia từ trên xuống dưới. Nếu không vì Lí Như lòng dạ ác độc và Lí gia ở phía sau giúp đỡ, mẫu thân Vân Mộng Vũ cũng sẽ không qua đời sớm như vậy.
Một nữ tử phong hoa tuyệt đại. Nghĩ vậy, lúc không ai để ý, nàng nắm bàn tay thành quyền. Nhưng trên mặt lại không có gì dao động, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, lẳng lặng quỳ gối ở đó. Mà phản ứng của Vân Mộng Vũ lại là ngoài ý muốn của Hoa Thanh Nhi.
Nhưng địch nhân như vậy là đáng sợ nhất.
“Đều đứng lên đi.”Đợi mọi người ổn định vị trí, thanh âm uy nghiêm của thái hậu vang lên. Nữ tử đang quỳ đều đứng lên hết, trở lại vị trí của mình.
Lúc này Thanh phi Hoa Thanh Nhi cũng rất lễ phép ngồi ở vị trí kia, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng tươi cười nhìn các nữ tử, mang bộ dáng ôn nhu hoà nhã. Thái hậu nhìn thấy nàng như vậy, thần sắc trong mắt vừa lòng một ít.
Thái hậu giương mắt đánh giá các nữ tử dự thi, rất là vừa lòng gật gật đầu. Chỉ chốc lát tầm mắt của bà như ngừng lại một chỗ. Đập mắt bà là một nữ tử mặc y phục màu lam, trong trẻo như nước phù dung, thanh lệ thoát tục. Lẫn trong một đám người y phục hoa lệ nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp thuần khiết mà tinh tế.
Nhìn thấy Vân Mộng Vũ, ánh mắt Thái hậu nhất thời có chút hoảng hốt. Trong đầu bà hiện lên hình ảnh một người, nữ tử kia phong hoa tuyệt đại. Nữ tử tốt đẹp như vậy, một nữ tử tài mạo song toàn cứ như vậy mà ra đi, chẳng lẽ thật sự là hồng nhan bạc mệnh sao?
Thật ra vì có quan hệ với Mộc Lâm, nên bà cũng thích Vân Mộng Vũ, nhưng là bởi vì Vân Mộng Vũ rất ngu dốt. Rõ ràng là một đích nữ nhưng lại kém xa so với các thứ nữ muội muội. Bà sợ nhìn thấy rồi thương tâm, nên cứ vậy mà quên đi nàng. Nhưng mỗi lần nghe được tin tức không tốt của nàng, cũng đối với nàng hoàn toàn hết hy vọng. Nhưng lại không nghĩ tới, khi gặp lại nàng, nàng lại thật sự toả sáng trước mắt của bà.
Thái hậu nhìn nàng rất hiền hòa, Vân Mộng Vũ cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt ôn hoà của Thái hậu, lập tức mặt mày vui vẻ nhìn Thái hậu mà nở nụ cười yếu ớt. Nhìn Vân Mộng Vũ tươi cười, khoé miệng Thái hậu cũng nhịn không được mà cong lên. Như vậy mới giống nữ nhi của Mộc Lâm. Trong lòng của bà không khỏi có một chút chờ mong, nàng sẽ mang đến điều ngạc nhiên cho bà sao?
Thái hậu mang theo tâm tình rất tốt nhìn thoáng qua toàn bộ nữ tử. Các nữ tử đều cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi.
“Thái Phó, có thể bắt đầu.” Thu hồi ánh mắt, Thái hậu ra lệnh cho Thái Phó có thể bắt đầu cuộc thi. Thái Phó đứng dậy, trước mặt mọi người, bắt đầu nói quy tắc của trận đấu buổi sáng. Đơn giản chỉ là thông qua buổi sáng sẽ tỷ thí 3 đề mục thư pháp, hội họa, làm thơ mà quyết định ra một trăm nữ tử tiếp tục đấu trận kế tiếp. Sau đó lại nói thêm vài điều nữa rồi tuyên bố bắt đầu.
Đầu tiên là thư pháp. Cung nữ cùng thái giám ở bên trong sẽ phát các dãy số cho mọi người. Nữ tử khi có được dãy số thì tìm vị trí ngồi, sau đó có thể dự thi, thời gian làm bài là một nén nhang. Khi hết giờ, cung nữ sẽ thu lại tác phẩm của mọi người, đưa đến Hàn lâm học sĩ để tiến hành bình phẩm, cuối cùng lại đưa đến Thái Phó để đánh giá chung.
Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ đi đến bàn cuối cùng của mình. Lúc này nàng không nói gì chỉ nhìn phía trước có rất nhiều nữ tử đang khẽ nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Biện pháp này tốt sao, không bằng dâng hương cầu nguyện một chút……
Bất quá trong đó cũng có một nữ tử ngoại lệ. Có một nữ tử mang vẻ mặt hưng phấn không ngồi nhắm mắt, mà là đứng ở nơi đó vui vẻ nhìn xung quanh. Khi nàng thấy Vân Mộng Vũ, lập tức nở nụ cười thật to với Vân Mộng Vũ. Nhìn thấy nụ cười có phần khoa trương, trên mặt nàng ấy có biểu tình khó hiểu, khóe miệng lại hơi run rẩy. Nữ tử này thật đúng là đáng yêu, rất đáng yêu.
Bất quá, nàng là ai?
Nhìn Phó Tâm Lan có bộ dáng cũng rất tốt, tính tình hẳn là không câu nệ tiểu tiết. Trong đầu linh quang chợt lóe, là nàng! Trầm Nhã!
Là hòn ngọc quý của Trầm Bân. Trầm Nhã tính tình lanh lợi, hào sảng, hơn nữa thân phận hiển hách, ở Yến kinh coi như nhân vật có danh tiếng.
Trong đầu nghĩ đến thông tin của Trầm Nhã, trong lòng nàng không khỏi âm thầm gật gật đầu. Nhìn Trầm Nhã thu hồi ánh mắt nhìn hướng khác, nàng cũng thu hồi tầm mắt, cúi đầu. Nàng viết thư pháp căn bản không cần nhiều thời gian như vậy, cho nên cũng không sốt ruột viết, chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng suy nghĩ.
Trong mắt ngẫu nhiên có nhiều mũi nhọn, lãnh liệt như băng.
Một lúc sau, có người lục đục hoàn thành tác phẩm. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn nhau, nhìn bài làm đã hoàn thành của mọi người.
“Các ngươi xem, Vân Mộng Vũ kia thời gian đã qua hơn một nửa rồi nhưng không viết được một chữ.”Đột nhiên có một nữ tử nhìn thấy trang giấy trống của Vân Mộng Vũ, lập tức kinh ngạc nói. Đúng lúc này, mọi người đều hoàn thành tác phẩm, đều đứng thành tốp năm tốp ba cùng đàm luận.
Bởi vì người nọ nói khá to nên làm mọi người chú ý. “Nói không chừng nàng đang chuẩn bị viết đó thôi, đại sư bình thường đều là như vậy.”Rất nhanh có người tiếp lời, nói xong còn che miệng nở nụ cười. Những người khác cũng đều nở nụ cười.
Vân Dung lúc này cũng hoàn thành xong tác phẩm, nhưng vẫn cúi đầu nhìn thư pháp của mình, trầm mặc không nói. Mà Trầm Nhã vừa định mở miệng nói giúp Vân Mộng Vũ, lại thấy Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên ánh mắt toả sáng. Xung quanh các nữ tử đang cười nhạo nàng cũng nhất thời bị giật mình, những tiếng cười nhất thời bị áp xuống.