Đọc truyện Thiên Tài Khí Phi – Chương 19: Mạo hiểm cả đêm
Vân Mộng Vũ đứng trong núi giả, nhất thời không biết nên làm như thế nào. Trong đầu tính toán rất nhiều, nhưng tất cả đều bị nàng nhanh chóng bỏ qua.
Chạy vào rừng trúc, khẳng định là không được, bọn họ nhiều người như vậy, khẳng định sẽ bị bọn họ bắt rất nhanh.
Giương mắt đánh giá mọi thứ xung quanh, nhưng căn bản là tìm không thấy nơi nào có thể ẩn thân hoặc rời khỏi.
Vân Mộng Vũ lo âu đến nỗi hai mắt loạn cả lên, đột nhiên hai mắt dừng ở tia sáng trên mặt hồ, trong đầu liền nảy ra một ý. Bên tai nghe được bọn họ tới gần đây, Vân Mộng Vũ quyết định ẩn mình vào hồ nước.
Trên mặt hồ tạo nên một vài vòng gợn sóng, chỉ trong ít phút, những vòng sóng đó nhỏ dần đến khi không nhận ra. Sở Minh An cũng trùng hợp mang theo rất nhiều người tới nơi này, Sở Minh An thân thể nhẹ nhàng dùng khinh công nhảy lên núi giả.
Sở Minh An đứng trên núi giả tinh tế đánh giá bốn phía xung quanh, nhưng cũng không thấy được bóng dáng của Vân Mộng Vũ. Không có khả năng, nàng không có khả năng rời khỏi thôn trang, thôn trang bốn phía phân bố ám vệ trải rộng, nàng không có khả năng tẩu thoát trước nhiều ánh mắt như vậy mà thần không biết quỷ không hay. Nàng nhất định còn ở trong phủ, nhưng rốt cuộc là nàng đang ở nơi nào?
Chết tiệt, Vân Mộng Vũ, đừng để hắn bắt được, nếu không hắn nhất định làm cho nàng sống không bằng chết.
Sở Minh An phẫn nộ nắm chặt hai đấm tay, trên tay gân xanh nổi lên. Lần đầu tiên, hắn, Sở Minh An vậy mà bị một nữ nhân đùa giỡn. Hơn nữa nữ nhân này lại là nữ nhân mà hắn chán ghét nhất. (Sally: Ghét nhưng anh cũng không có cửa a)
Sở Minh An bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, rất nhanh khôi phục khí sắc khi đối mặt với cấp dưới thì vẫn là sắc mặt không đổi.
Sở Minh An hạ lệnh lục soát cả thôn trang, không buông tha một chỗ nào. Sở Minh An cũng thi triển khinh công, hướng xa xa mà đi, cũng vào bên trong tìm người.
Mà lúc này ở dưới đáy hồ, Vân Mộng Vũ ra sức bơi về phía trước.
Nàng trước kia ở hiện đại là một cao thủ bơi lội, cho nên ở trong nước, nàng có thể di chuyển như một người cá. Trong nước nàng không cần lo lắng chung quanh sẽ có ám vệ. Bọn người cổ đại đó chắc chắn sẽ nghĩ nàng chỉ là một tiểu thư khuê các làm sao có thể biết bơi được?
Không thể không thán phục chính mình, lần đầu tiên xuyên qua như vây nhưng lại có rất nhiều ưu điểm. (hehe, tỷ tự kỷ kìa)
Vân Mộng Vũ ở dưới nước, cũng chỉ là ở trong nước trốn một lát, chờ bọn hắn tìm mệt mỏi, tinh thần lơi lỏng thì lúc đó sẽ tìm cách rời đi. Vì thế nàng lặn thật sâu ở dưới nước, bắt đầu hưởng thụ thú vui bơi lội, ai ngờ đang chu du lại phát hiện phía trước tựa hồ có ánh sáng lấp loé. Vừa thấy ánh sáng này, nàng lập tức ra sức bơi về phía có ánh sáng kia. Đối với chuyện nàng không biết, nàng luôn luôn là người dũng cảm thăm dò, dù sao hiện tại nàng cũng đang nhàn rỗi.
Vân Mộng Vũ ra sức bơi về hướng có ánh sáng kia, bơi tới gần, mới phát hiện ở đây có cái động, Vân Mộng Vũ lập tức bơi vào cái động kia. Tiến vào sâu mới phát hiện đây không phải một cái động, mà là một cái cửa vào, một cái cửa lớn hơn cửa vào hồ nước. Tiến vào sâu, tầm nhìn rộng mở ra, mục chỗ đều là nước. Nàng lập tức đi dạo phía trên, chỉ chốc lát liền đến một cung điện trong nước.
Thoát ra khỏi hồ nước, Vân Mộng Vũ lập tức đánh giá bốn phía, đập vào mắt là cảnh vật làm cho nàng xem đến ngây người.
Đây là một cái hồ thật to, bốn phía có rất nhiều hoa dại không biết tên. Trên hồ là một bãi cỏ xanh mướt, bên cạnh là rừng rậm, bên kia có một thác nước nho nhỏ. Thần kỳ hơn là giờ phút này thác nước chảy xuống, có hai con tiên hạc, hai tiên hạc ở dưới thác nước chơi đùa, giống hai cái đứa trẻ nhỏ bướng bỉnh đang chơi đùa.
Đây là một bức tranh tuyệt đẹp, ánh trăng chiếu xuống hồ, nước càng làm cho hồ mang vẻ lung linh, lấp lánh. Bốn phía, các bụi hoa dại nhẹ nhàng lắc lư theo ngọn gió, ánh trăng nhẹ nhàng rọi xuống bãi cỏ dại làm chúng tăng thêm phần lấp lánh.
Mặt hồ bồng bềnh yên ả, nhiều loại hoa xinh đẹp, bãi cỏ xanh mướt, tiếng suối róc rách, tiên hạc chơi đùa cùng nhau.
Nàng giờ phút này có cảm giác như đây không phải là thật, như là không ở nhân gian, đẹp đẽ, yên tĩnh như thời xa xưa.
Nhìn thấy hai tiên hạc này, hai mắt Vân Mộng Vũ tối sầm lại, đây là hai tiên hạc do Sở Hiên mang về.
Nhưng hiện tại hai tiên hạc này ở đây, như vậy không phải Sở Hiên cũng đang ở trong này sao? Vân Mộng Vũ lập tức nhìn bốn phía, phát hiện trừ bỏ chính bản thân mình thì không còn một ai khác, thế này mới yên tâm thưởng thức cảnh đẹp.
Vân Mộng Vũ ngồi trên cỏ vươn vai vặn mình một cái, rồi lại lập tức đứng dậy đi vào phía rừng rậm.
Nơi này chung quy không phải là nơi nàng nên ở lâu, nàng cũng không muốn liên quan gì đến Sở Hiên.
Đi theo ánh trăng, Vân Mộng Vũ rất nhanh vào đến rừng cây.
Trong rừng bốn phía đều có những cây lớn che phủ hết ánh mặt trời, che luôn cả ánh trăng, khiến cho cảnh vật trong rừng cây có vẻ rất âm u. Dù Vân Mộng Vũ bình thường là người lớn mật, lúc này trong lòng cũng có chút sợ hãi. Chung quanh thực sự rất im lặng, đường gập ghềnh bấp bênh rất khó đi, Vân Mộng Vũ đi được vài bước thiếu chút nữa bị sẫy chân. Trên người quần áo bị các nhánh cây xung quanh cào xước đau không kể xiết, trên người, trên cánh tay cũng có nhiều chỗ bị thương. Vân Mộng Vũ không có thời gian để xem xét, nàng chỉ biết là giờ phút này nàng phải chạy nhanh ra khỏi nơi này.
Trong lòng sốt ruột Vân Mộng Vũ lại nhanh chân hơn, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng sói kêu, tại đây lại có một bầu không khí quỷ dị. Nghe được âm thanh như thế, dưới chân nàng mềm nhũn, té mạnh xuống đất.
Vân Mộng Vũ giờ phút này cảm thấy tay đau, chân đau, toàn thân đều đau.
Vân Mộng Vũ có vẻ rất chật vật, tóc cũng rối loạn, quần áo cũng rách bươm, tại vì quần áo cũng đang ẩm ướt sẵn, lại té ngã trên đất, trên quần áo dính đầy bùn đất. Cả người nhìn lại liền như vừa mới từ trong vũng bùn đi ra, cứ như là tượng đất. Nàng trong lòng cười khổ, nàng nghĩ nàng cứ như vậy đi ra ngoài, nói không chừng mọi người sẽ không nhận ra được nàng, hiện tại bộ dạng này của nàng so với tên ăn mày cũng không khác là bao.
Vân Mộng Vũ tự cười mình, lại gian nan đứng lên, nàng vào bám cây to ở gần đó, đứng thở dốc. Nghỉ ngơi một lúc sau, nàng cắn chặt răng lại tiếp tục đi về phía trước.
Nàng mệt mỏi lê thân mình đi trong rừng cả đêm, rốt cục khi trời vừa sáng, nàng đã ra khỏi rừng cây.
Khi ra khỏi rừng cây, Vân Mộng Vũ mừng rỡ, rốt cục cũng ra khỏi rừng cây đó.
Vân Mộng Vũ ra khỏi rừng rậm, lại đi dọc theo con đường nhỏ ở phía trước rồi lại đi thêm một đoạn đường nữa, liền nhìn thấy xuất hiện một thôn trang rất lớn. Lúc này cửa thôn trang đang mở toan, có rất nhiều người đi ra.
Nàng vội vàng đi nhanh hai bước, nghĩ rằng có thể nhờ họ giúp đỡ. Chân trước vừa nâng lên, lại nhìn thấy ở giữa cửa chính đi ra một người, mặt mày tức giận đứng đó không di chuyền chút nào.
Sở Minh An! Dĩ nhiên là Sở Minh An!
Vân Mộng Vũ giờ phút này thật muốn lấy khối đậu hủ dập đầu chết đi, khổ cực chạy trong rừng suốt cả đêm, kết quả lại chạy về hang ổ của sói.
Sở Minh An đứng ở trước cửa, mặc quần áo màu đen, cả người nhìn có vẻ xơ xác và mệt mỏi. Trong mắt Sở Minh An lúc này còn vươn cả tơ máu. Xa xa Vân Mộng Vũ thấy tình hình hiện tại, nhất thời có cảm giác lạnh băng chảy từ từ vào trong lòng, tâm nàng đều lạnh băng cả rồi. Nàng đang muốn xoay người chạy, lại thấy ánh mắt Sở Minh An như sói đảo qua hướng nàng đang đứng.
Vân Mộng Vũ nhất thời đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng cảm thấy lo sợ, đồng tử hơi co lại, ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có, cứ như vậy ngốc nghếch đứng ở đó…
(Sally: ta đố mọi người chuyện gì sẽ xảy ra????)