Đọc truyện Thiên Tài Khí Phi – Chương 156: Gặp lại Sở Dạ
Edit: Sunny Út
Thất quốc thi đấu tồn tại đã lâu, lưu truyền cũng được ngàn năm.
Nghe đồn ngàn năm trước, có một thánh nhân cử hành cuộc thi lần đầu tiên.
Sau đó có quốc gia ra đời. Cũng bởi vì như thế, loạn thế cũng đã không
còn.
Tuy rằng sau này các quốc gia không còn loạn
lạc, nhưng tập tục này vẫn được lưu truyền. Mà lần này thất quốc thi
đấu, có Nguyệt Thần cư nhúng tay vào, càng có vẻ long trọng phi thường.
Nguyệt Thần cư, tổ chức thần bí mà cường đại, nghe nói thực lực có thể so sánh với Bích Thủy sơn trang. Lại nghe đồn, cư chủ nguyệt thần Quân Ánh
Nguyệt yêu trang chủ Tư Cảnh Hiên của Bích Thủy sơn trang.
Quân Ánh Nguyệt, tiểu công chúa của Quân quốc, lại được Nguyệt thần nhận làm đồ đệ. Từ đó, tên Quân Ánh Nguyệt truyền khắp thiên hạ. Quân Ánh Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn chiếm được sự tin tưởng của thiên hạ, trở
thành thế hệ Nguyệt Thần mới.
Nguyệt Thần, tập mỹ mạo, trí tuệ, võ công, một thân nữ tử. Mà Quân Ánh Nguyệt lại đem tất cả phát huy đến cực hạn.
Nghe đồn Quân Ánh Nguyệt đẹp như thiên tiên, nam tử thấy nàng đều mất hồn.
Nhưng nữ tử tuyệt sắc phi phàm lại chung tình với một người.
Nghe đồn, Quân Ánh Nguyệt từng nói, nếu Tư Cảnh Hiên lấy nàng, nàng lấy Nguyệt Thần cư làm sính lễ.
Khi nghe những tin tức này, Vân Y không biết vì sao, cảm thấy lòng mình khó chịu, giống như có một tảng đá đè xuống.
Quân Ánh Nguyệt, thật sự xuất sắc như vậy sao?
Tư Cảnh Hiên, hắn có động lòng không?
Vân Y một mình đứng dưới chân núi, nhìn ngọn núi cao ngất trong mây mù, trong lòng không biết có cảm giác gì.
Thương Sơn là ngọn núi cao nhất Quân quốc, cũng là nơi cử hành thất quốc thi đấu.
Đỉnh núi cao trên đó, ai chìm ai nổi?
Nhìn Thương Sơn xong, Vân Y lại nhàm chán trở về.
Vân Y từ từ đi dạo trong đô thành ở Quân quốc.
Nhìn mọi thứ phồn vinh, Vân Y không khỏi nhớ tới Bắc thành dần dần hưng thịnh.
Giao thương ở đây rất phồn hoa, bởi vì thất quốc thi đấu, người các quốc
gia, các thế lực đều đều dũng mãnh đi vào. Trên đường có thể nói là kín
người hết chỗ.
Nhìn ngã tư đường chật chội mà náo nhiệt, khóe miệng Vân Y mang theo nụ cười có như không về tới dịch quán.
Tâm tình đang vui, lúc quay lại dịch quán lại biến mất.
Quan viên quản lí dịch quán kia quá mức thế lực, nàng rất muốn xem xem đầu của hắn có chứa gì.
Dám khi dễ nàng là đại biểu Bắc quốc, quốc gia cuối cùng của thất quốc, ai
an bài chỗ ở cũ nát cho nàng. Nhìn xung quanh, Vân Y chỉ có thể lực bất
tòng tâm. Không cách nào, ai kêu Bắc quốc là nước có thực lực yếu nhất.
Mà người ta là đại thần của Quân quốc, so với Bắc quốc thần tướng còn có mặt mũi hơn.
Quân quốc lập quốc đã có thực lực phi
phàm, gần đây lại công bố thân phận của Tiểu công chúa. Như vậy, Quân
quốc là cây đại thụ không thể lay động.
Vân Y thiệt tình cảm thấy mình có chút không hay ho, đại biểu quốc gia nào không tốt, lại đại biểu cho Bắc quốc……
Vốn Vân Y lấy được Hồi sinh thảo, cũng muốn rời xa Bắc quốc.
Nhưng ai ngờ sau đó, Quân quốc lại chiêu cáo thiên hạ, lần này thất quốc thi đấu sẽ xuất hiện một phần đại lễ truyền kì.
Đại lễ này, là Sinh mệnh chi hoa.
Khi biết được tin này, Vân Y cảm thấy may mắn. Ông trời vẫn chiếu cố nàng.
Mà này đại lễ là cho quốc gia đứng đầu thất quốc thi đấu.
Nghe tin này, Vân Y mới phát hiện Quân Ánh Nguyệt thật sự là rất phúc hắc.
Đây không phải là đem Sinh mệnh chi hoa cho người trong thiên hạ xem
qua. Sau đó, lại rơi vào túi của Quân Lãnh Mạc.
Này, từ túi tiền của muội muội đến túi của ca ca có khác nhau sao?
Đáp án là, không có khác nhau. Khác nhau chỉ là, Quân Ánh Nguyệt lại chiếm được mỹ danh.
Đúng lúc đó, Vân Y hôm nay ở đây, là vì Sinh mệnh chi hoa.
Sau đó Vân Y lại ở lại Bắc quốc, làm Bắc quốc thần tướng, giúp Bắc Dương
thống trị Bắc quốc. Bởi vậy, Bắc quốc tuy rằng đã trải qua chính biến,
nhưng vẫn nhanh chóng quật khỏi nhờ Bắc Dương cùng Vân Y.
Mà Vân Y lần này mang đến đội ngũ dự thi có tâm huyết lớn, hy vọng có thể thi đấu tốt.
Vào dịch quán, ánh mắt thị nữ lóe ra đến châm trà cho nàng. Nhìn bộ dáng của nàng, Vân Y buồn bực, lại có chuyện không tốt.
Quả nhiên……
“Hồi bẩm thần tướng đại nhân, Vu đại nhân vừa mới đến truyền lời nói là hôm
nay Sở quốc hoàng đế sẽ tới. Cho nên, hôm nay chiêu đãi Bắc quốc có khả
năng sẽ có chút không chu toàn, mong thần tướng chớ trách.” Thị nữ nói
xong, đứng ở một bên mang vẻ mặt khẩn trương nhìn Vân Y.
Vân Y bất đắc dĩ, đây là chuyện gì a?
Sở quốc rất giỏi sao? Sao lại như vậy a? Dựa vào cái gì mà bọn họ đến đây, nàng không được chiêu đãi chu toàn a?
Sớm biết vậy, mang Mộc Văn đến. Bằng không, có thể ngược đãi hắn một chút.
Đáng tiếc, nhìn Hồng Mai cùng Lục Bình, nàng thật sự không muốn làm cho
hai nàng buồn.
Cuối cùng, Vân Y vẫn nhẫn tâm một mình rời khỏi Bắc quốc, một mình đến đây.
Buổi tối, Vân Y ngồi trên nóc nhà một mình, nhìn về nơi có đèn đuốc xa xa.
Sở quốc hoàng đế, Sở Thụy Phong!
Nay, hắn đã trở thành hoàng đế.
Lúc đó, hắn vẫn là thái tử, nàng là Hiên vương phi.
Mà nay, tất cả đều thay đổi.
Sở quốc, ở trải qua những việc như vậy, có thể còn danh hiệu đệ tam của
Thất quốc hay không. Nghĩ đến Sở quốc, Vân Y nhớ tới biểu ca, nhớ tới tỷ tỷ cùng Hàn Băng.
Nàng tuy rằng rời xa bọn họ, nhưng cũng chú ý đến tin tức của bọn họ. Nàng biết, biểu ca đại hôn, là với Trầm Nhã.
Nữ tử hoạt bát vui vẻ, nữ tử múa kiếm mang dáng vẻ oai hùng hiên ngang. Mà tỷ tỷ A Mi lại mang thai, nghe tin này, Vân Y lại sửng sốt một lúc.
Tỷ tỷ có cục cưng, không biết lúc Hàn Băng biết, sẽ có biểu tình gì?
Chắc chắn rất vui a, đầu gỗ như hắn, lại được làm cha.
Nhớ tới chuyện tốt này, Vân Y cảm thấy cả người mình đều thoải mái.
Lúc này, Sở Thụy Phong đang được tiếp đãi tựa hồ cảm giác được ánh mắt quen thuộc ở bên này, nên quay đầu lại. Cũng không thấy gì, không khỏi cảm
thấy mất mát trong lòng.
Nhưng Sở Thụy Phong lại mang vẻ mặt tươi cười, tiếp tục cùng sứ thần nói chuyện với nhau. Mà bên kia Vân Y lại đang đánh nhau với một Hắc y nhân.
Hai người đều không muốn những người khác chú ý, bởi vậy đều ra chiêu nhanh, ra đến ngoại thành.
Vân Y giận dữ, rút kiếm ra.
Hắc y nhân cũng rút kiếm ứng chiến.
Vân Y cầm kiếm trong tay, mang theo một cỗ khí chất mãnh liệt. Hắc y nhân
nhìn thanh kiếm kia, ánh mắt nhịn không được chợt lóe. Bởi vì kiếm này,
chỉ cần liếc mắt một cái, thì biết không phải vật phàm.
Đó là một phen tuyệt thế hảo kiếm!
Kỳ thật, kiếm trong tay Vân Y là do Sở Hiên tặng cho.
Nay võ công Vân Y cũng đã tốt hơn, ở hơn nữa trong tay có bảo kiếm, như hổ
thêm cánh. Mà võ công của Hắc y nhân cũng không thể khinh thường, mỗi
chiêu thức đều cất giấu vô cùng biến ảo.
Vân Y trong lòng buồn bực, đây là ai?
Mình mới tới Quân quốc, sao lại có người đến khiêu khích mình. Nếu muốn động thủ, sao không chọn nước lớn? Sao lại hướng tới quốc gia nhỏ bé?
Hay là bọn họ muốn tìm Vân Mộng Vũ?
Vân Y buồn bực, chiêu thức trên tay cũng không chậm. Hắc y nhân sau khi tiếp xúc một thời gian, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Võ công của nàng sao có thể cao như vậy?
Kiếm Vân Y trong nháy mắt muốn đâm vào điểm yếu của hắn.
Nhìn nàng một thân áo trắng, cầm kiếm, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trong mắt Hắc y nhân đầy bi thương cùng đau kịch liệt.
Vân Y không chú ý thần sắc của Hắc y nhân, nàng chỉ biết dưới thế cục này.
Chỉ cần thương tổn người của nàng, nàng nhất định sẽ lấy thanh kiếm này
đòi mạng.
Kiếm phong lãnh liệt, mang theo tia tử vong.
Ánh mắt Hắc y nhân yếu ớt, nhìn mũi kiếm lao đi.
Mũi kiếm vừa đến, Hắc y nhân cuối cùng vẫn phản ứng lại, thân thể cong lên, thoát được chiêu trí mạng.
Vân Y kinh ngạc, nhìn tư thế này, Hắc y nhân này võ công nhất định cao hơn
nàng. Có thể tránh được chiêu thức của nàng, vẫn là cao thủ.
Võ công như vậy, sao lại tìm nàng gây rắc rối.
Như vậy, hắn là ai? Hắn muốn làm gì?
Vân Y mang sắc mặt đen tối đứng ở nơi đó, Hắc y nhân đối diện cũng hờ hững
không nói gì. Không khí có vẻ rất quỷ dị, Vân Y lại đột nhiên cảm giác
được một tia quen thuộc.
Ánh mắt cuồng ngạo, bên trong lại lộ ra cảm xúc bi thương.
Người này rất quen thuộc, quen thuộc trong trí nhớ.
Trí nhớ……
Kia cũng chính là trí nhớ Vân Mộng Vũ, nam tử có thể làm cho Vân Mộng Vũ khắc sâu trong lòng.
Chỉ có một, thì chính là Sở quốc Dạ vương, Sở Dạ.
“Sở Dạ!”
Thanh âm Vân Y kinh ngạc, trên mặt cũng mang theo thần sắc ngạc nhiên.
Sở Dạ!
Vân Y quả nhiên là kinh ngạc vạn phần, không ngờ lại gặp hắn trong tình trạng này.
Lấy phương thức này gặp lại, Vân Y cảm thấy rất là quỷ dị.
Nam tử đối diện, chậm rãi bỏ khăn che mặt. Lộ ra khuôn mặt rõ ràng là Sở Dạ, như vậy quen thuộc mà xa lạ. Quen thuộc là vì trong lòng Vân Mộng Vũ
nhớ lại, xa lạ bởi vì nàng là Vân Y, không có quan hệ gì với nàng.
“Vũ nhi, ta đến đây, theo ta đi đi.”
Sở Dạ nâng mắt, bên trong chứa nhiều tinh quang. Một thân hắc y, hơi thở
vẫn cuồng vọng. Nhưng trải qua năm tháng, nay cũng nhiều viết lắng đọng
lại. Dưới ánh trăng, ánh mắt thâm tình của hắn, tản ra độc đáo quang
hoa.
Vân Y nhìn Sở Dạ, chỉ cảm thấy thế giới này thật là kỳ diệu.
Khi có được, không biết quý trọng.
Mất đi rồi, lại để ý.
Chỉ tiếc, mất đi, chung quy đã xa.
“Ta là thê tử của Sở Hiên, vĩnh viễn là như vậy.” Vân Y kiên định nói, khi nói, chỗ sâu trong mắt rất thâm tình.
Sở Dạ tuy rằng trong lòng sớm biết sẽ là kết quả như vậy.
Nhưng sâu trong lòng vẫn có một tia hy vọng xa vời. Đáng tiếc, hiện tại, tất
cả hy vọng đều hóa thành bọt biển trong lời nói của nàng.
“Nhưng, hắn không phải đã biến mất rồi sao?”
Không cam lòng, Sở Dạ giãy dụa.
Nhìn thần sắc thống khổ của nam tử đối diện, cùng ánh mắt bi thương. Vân Y cảm thấy, mình không có một tia thương hại.
“Biến mất, cho dù hắn thật sự biến mất trên thế gian này, hắn cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng ta.”
Đôi mắt trong suốt của Vân Y kiên định mà quyết tuyệt.
Nhìn Vân Y như vậy, Sở Dạ không cam lòng, phẫn nộ.
“Vân Mộng Vũ! Ngươi là thê tử của ta, từng như vậy, sau này cũng sẽ như
vậy!” Thanh âm của Sở Dạ vẫn bá đạo như cũ, vẫn cuồng vọng.
Nghe thanh âm này, trong lòng Vân Y đối với Sở Dạ lạnh lùng, ánh mắt lạnh như đao.
“Tùy ngươi! Nếu không có gì, ta đi trước.” Vân Y lạnh giọng nói, lập tức xoay người đi.
Đi không mang theo một tia do dự, kiên quyết.
Nhìn bóng dáng kia, ánh mắt Sở Dạ chậm rãi ảm đạm.
Nhưng một lúc sau lại long lánh như sao.
Vân Y một mình chạy về dịch quán, trong lòng cảm thấy có một cỗ tức giận.
Nhưng vì lo lắng cho trận đấu, cho nên cảm xúc này dần mất đi.
Thất quốc thi đấu, là việc trọng đại trong thiên hạ.
Trận đấu có ba ngày, văn hóa, tài lực, quân sự.
Văn hóa, Vân Y cảm thấy Bắc quốc dưới sự dẫn dắt của nàng, vẫn có lực chiến đấu.
Tài lực, Vân Y nheo mắt, quyết định bỏ tiền. Dù sao cũng không phải tiền của nàng, mà là lấy từ tay Sở Minh An.
Nói đến đây, Vân Y thay Sở Thụy Phong lo lắng. Không biết quốc khố của hắn, sao có thể thi đấu. Suy nghĩ lộn xộn, Vân Y không biết khi nào thì lặng lẽ đi ngủ.
Hôm sau, Vân Y bị thanh âm ồn ào bên ngoài đánh thức.
Vân Y nhất thời tâm tình không tốt hỏi: “Sao lại thế này a?”
Bên ngoài lập tức có thị nữ báo lại. “Hồi bẩm thừa tướng đại nhân, là Tây
quốc Hạo Vương đến. Quân quốc sứ thần đang tiếp đãi, cho nên bên ngoài
rất ầm ĩ.”
Tây Lâm Hạo……
Trước mắt Vân Y đột nhiên hiện lên nam tử ấm áp kia.
Gửi thanks
hoangocluuly↓ Re: [Xuyên không] Thiên tài khí phi – Ngọc Khuyết Hôm qua, 15:41
2 (1)
Edit: Sunny Út
Tây Lâm Hạo……
Trước mắt Vân Y đột nhiên hiện lên nam tử ấm áp kia.
Nhất thời, Vân Y vội đứng dậy mặc quần áo.
Vân Y đi đến đại sảnh, sắc mặt vui mừng nhìn thị nữ, hỏi:“Hạo vương đến từ lúc nào?”
Nghe Vân Y hỏi, thị nữ cúi người trả lời:“Hồi bẩm đại nhân, Hạo vương điện
hạ mới đến vào sáng này. Mà sứ thần đại nhân cũng sớm nghênh đón ở cửa
thành.”
Nghe thị nữ nói, Vân Y nhíu mày.
Trong lòng biết thị nữ này đối với sứ thần của Quân quốc bất mãn. Vân Y
cũng không so đo với hắn làm gì.
Sứ thần đi
nghênh đón Tây Lâm Hạo, Vân Y cũng biết nguyên do trong đó. Tuy rằng Tây quốc thực lực hơn Bắc quốc một chút, trong mắt người của Quân quốc, vẫn chỉ là tiểu quốc. Nhưng, mọi người lại xem trọng địa vị thần y của Tây
Lâm Hạo.
Tây Lâm Hạo là đồ đệ của cốc chủ
Thần Y cốc, y thuật độc bộ thiên hạ. Nếu được hắn quan tâm, như vậy về
sau thân thể không ổn, cũng được bảo đảm. Lấy lòng Tây Lâm Hạo, cũng cho mình một con đường sống sau này.
Bởi vì thân phận thần y, cũng khó trách sứ thần kia tích cực như vậy.
Trong mắt Vân Y hiện lên một chút ánh sáng, khóe miệng mím chặt.
Vân Y đi tới lui trong đại sảnh, cuối cùng nhìn thị nữ nói: “Xem động tĩnh của Hạo vương, đợi sứ thần lui ra, báo cho ta biết.”
“Vâng.” Thị nữ lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Vân Y bất an chờ trong đại sảnh, trong lòng vẫn bất ổn. Không biết là
nguyên nhân gì, khi sắc trời dần tối, thị vệ vẫn chưa trở về. Vân Y vì
chờ đợi tin tức, tâm tình phiền chán ngay cả cơm chiều cũng không ăn.
Cuối cùng, chờ lâu, hỏi một thị vệ:“Sao lại thế này a? Không phải cho người
đi nhìn Hạo vương sao? Sao đến bây giờ lại không có tin tức?”
Thị vệ trong lòng cả kinh, thừa tướng đại nhân luôn ôn hòa hôm nay làm sao vậy.
Thị vệ tuy rằng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính:“Hồi bẩm đại
nhân, sứ thần đại nhân luôn ở cạnh Hạo vương điện hạ, cho nên mới chưa
báo.”
“Còn ở đó, sứ thần còn chưa muốn rời
đi? Hắn muốn làm gì, muốn ở lại thị tẩm sao?” Vân Y nhịn không được, lời không nên nói trực tiếp thốt ra.
Bên người Vân Y, thị vệ nhất thời thân thể cứng ngắc.
Thừa tướng đại nhân……
Thừa tướng đại nhân của bọn họ, lại nói lời này.
Đến nửa đêm, thị vệ rốt cục trở về phục mệnh.
“Hồi bẩm đại nhân, sứ thần đại nhân đã rời khỏi.”
“Lui xuống đi……”
Vân Y vô lực nói xong, trong lòng buồn bực, đã trễ thế này, ta không biết xấu hổ đi qua sao……
Vì thế, lại là một đêm rối rắm.
Hôm sau, lại là thanh âm tranh cãi ầm ỹ, Vân Y phát hỏa, rốt cuộc cũng
không cho nàng ngủ. Quân quốc này, an bài cho nàng một chỗ rách nát thì
thôi đi. Nhưng vì sao lại gần đường lớn như vậy. Hiệu quả cách âm lại
rất kém.
“Người đâu, người đâu, người đâu……” Vân Y không kiên nhẫn gào lớn.
Nhất thời thị nữ cùng bọn thị vệ đều chấn kinh. Đây là thừa tướng đại nhân
ôn nhuận của bọn họ sao? Sao hai ngày nay lại kì quái như vậy.
Trong lòng kỳ quái, nhưng cước bộ rất nhanh. Một thị nữ chạy vào phòng, khẩn trương hỏi:“Đại nhân, có gì phân phó?”
Nhìn thị nữ có vẻ khẩn trương, Vân Y phát hiện hôm nay mình có chút táo bạo. Thanh âm hòa hoãn:“Bên ngoài có chuyện gì, sao lại ầm ỹ như vậy?”
Thị nữ đang khẩn trương, nhưng nghe giọng nói ôn nhu của thừa tướng. Nháy
mắt cảm thấy hai má hơi nóng lên, vội cúi đầu cung kính trả lời:“Hồi bẩm đại nhân, bên ngoài ầm ỹ, là vì đại biểu Miền Nam đến.”
“Miền Nam? Ai a?”
Miền nam, trong mắt Quân quốc không được xem là nước lớn chứ. Sứ thần kia chẳng lẽ lại gióng trống khua chiêng đi nghênh đón?
Nếu nói như vậy, thật không công bằng a?
Chờ một chút, vậy đại biểu Bắc quốc không có người quan tâm……
Thị nữ không biết thừa tướng đại nhân làm sao, mà phiền muộn, nhưng nàng
vẫn trả lời:“Hồi bẩm đại nhân, Miền Nam đại biểu là Nam Thiếu Dục. Lần
này ngài có dẫn theo vương phi đến, mà hai người đều có bạn bè rộng khắp thiên hạ, bởi vậy có nhiều người biết họ đến, nên đến nghênh đón. Cho
nên, bên ngoài ầm ỹ một phen.”
“Vương phi……”
Vân Y nhớ kỹ tên này, cảm thấy thật tò mò.
Vân Y tò mò nữ tử có thể làm cho Nam Thiếu Dục yêu một mình nàng, khẳng định không phải một người bình thường.
“Chúng ta ra ngoài xem đi.” Vân Y mở miệng nói xong, cũng đã vội ra ngoài. Thị nữ vội theo sau Vân Y. Ra cửa sau dịch quán, Vân Y đi chậm rãi.
Ai kêu nàng ở gần cửa sau, nếu đi cửa trước, phải vòng vèo nhiều đường. Mà dịch quán nơi nơi đều có thị vệ, vì không muốn phiền toái, Vân Y đi
bằng cửa sau.
Ra cửa, lập tức phát hiện nơi này náo nhiệt dị thường.
Vân Y một thân áo trắng, có khí chất ôn nhuận của công tử.
Vân Y chậm rãi trà trộn vào trong, nhìn cảnh tượng.
Chỉ thấy ở cửa có hai đội quân nghênh đón vợ chồng Nam Thiếu Dục. Hai đội
sắp xếp đầy người, cảnh tượng này làm cho Vân Y sợ hãi không thôi.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, Vân Y vừa định rời đi, tìm một nơi thanh tịnh, khóe mắt lại đột nhiên bị một bóng dáng hấp dẫn.
Thân ảnh màu lam kia?
Tuy rằng chỉ thoáng nhìn, Vân Y vẫn nhận ra hắn.
Tây Lâm Hạo!
Hắn ra ngoài, vốn nghĩ phải đợi vài ngày mới có cơ hội nhìn thấy hắn. Không nghĩ tới, bây giờ lại gặp. Vân Y gắt gao nhìn bóng dáng kia, nhìn hắn
lặng lẽ lấy thân phận giả để ra cửa.
Sau đó, lại lặng lẽ đi vào một ngõ nhỏ. Vân Y nhìn hành vi của Tây Lâm Hạo, vội cất bước đuổi theo.
Trước khi đi, Vân Y đưa mắt nhìn thị nữ, cho thị nữ về dịch quán trước.
Vân Y đi theo Tây Lâm Hạo vào ngõ nhỏ, lại phát hiện bên trong không có ai. Không tốt, chắc chắn là bị hắn phát hiện. Tây Lâm Hạo nhất định nghĩ
nàng muốn gây rối, cho nên nhanh chóng rời đi.
Vân Y cảm thấy phiền muộn, một mình ra khỏi đây.
Ở trên đường nhàn nhã, ánh mắt không có góc độ nhìn quanh. Đột nhiên, một hình ảnh làm cho Vân Y cả kinh.
Vừa rồi nàng cảm giác mình thấy được một góc áo màu đen.
Hoa văn trên áo rất quen thuộc, đó là Tư Cảnh Hiên?
Không biết vì sao, trong lòng Vân Y dâng lên một cỗ vui mừng. Vân Y nhìn
quanh, nhưng lại không thấy gì. Vân Y hoài nghi mình có phải hoa mắt
không, nhưng hoa văn vừa rồi thoảng qua khóe mắt rất quen thuộc.
Vân Y cắn môi dưới, không tìm nữa.
Không biết vì sao, trong lòng có khó có thể dập tắt cảm giác khắc sâu kia.
Vân Y không dám vạch trần, sợ chính mình sẽ chịu không nổi kết quả.
“Là ngươi sao?”
Lúc Vân Y mờ mịt trong đám người, bên tai Vân Y truyền đến thanh âm ôn hòa
dễ nghe. Vân Y quay đầu, thấy Tây Lâm Hạo mang vẻ mặt ý cười nhìn mình.
“Đúng vậy, là ta.”
Nhìn Tây Lâm Hạo, Vân Y cảm thấy như lâu rồi không gặp bằng hữu. Cảm giác này, rất ấm áp.
Tây Lâm Hạo ôn nhu nhìn Vân Y, trên mặt là ý cười ấm áp. Gặp lại, nàng vẫn
làm người ta động tâm. Thật sâu trong ánh mắt Tây Lâm Hạo xẹt qua thâm
tình bị vùi lấp.
“Có khỏe không?”
“Tốt lắm, ngươi thì sao?”
“Ta cũng khỏe.”
Tây Lâm Hạo ở nơi xa, đột nhiên nghe được tin nàng chìm trong biển lửa, có
cảm giác thống khổ. Từng nghĩ mình có thể yên tâm, ai ngờ khi mất đi,
mình vẫn đau xót. Khi gặp lại, nàng vẫn làm cho hắn động lòng.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, nhợt nhạt mà cười.
Hai người vui vẻ, cuối cùng cùng nhau rời đi.
Mà đồng thời, cửa sổ trên đường cũng bị mở ra.
Một thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ, ánh mắt đen tối không rõ nhìn về hướng Vân Y cùng Tây Lâm Hạo rời đi.
“Hiên, ngươi đang nhìn cái gì?” Thanh âm bên cạnh vang lên, thanh âm mềm mại mang theo nghi vấn thản nhiên.
“Không có gì, tùy tiện nhìn thôi.” Tư Cảnh Hiên thản nhiên đáp lại, rồi quay đầu lại.
Bởi vì Tư Cảnh Hiên xoay người, nữ tử kia cũng rơi vào tầm mắt. Một thân tử y, quý khí hồn nhiên, mỹ mạo như nữ thần, có khả năng cướp đi hô hấp.
Tử y liễm diễm, dung mạo tuyệt thế vô song.