Đọc truyện Thiên Tài Khí Phi – Chương 130
“Người đâu, đem hai
tiện nhân trên giường bán vào kĩ viện cho ta. Về phần Vân Y, kéo xuống
đánh một trăm đại bản, sau đó nhốt vào đại lao.”
Thanh âm Kim Tử sắc bén mà tàn nhẫn, giống như một thanh đao sắc bén, lăng
trì tâm Vân Y. Vân Y luôn để ý Hồng Mai cùng Lục Bình, nhưng Kim Tử lại
muốn bán vào kỹ viện. Kim Tử, không thể tha thứ.
Vân Y đột nhiên ngẩng đầu, con mắt nhìn vào Kim Tử.
Kim Tử hạ xong mệnh lệnh, nghĩ Vân Y sẽ thất kinh hoặc là lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Không nghĩ là Vân Y dùng đôi mắt xinh đẹp lẳng
lặng nhìn nàng không có cảm xúc gì, tựa như đang nhìn một người chết.
Kinh ngạc, Kim Tử nhìn lại Vân Y. Lại phát hiện Vân Y đã cúi đầu, nhưng Kim Tử khẳng định vừa rồi không phải là ảo giác.
Ánh mắt này thực đáng sợ, làm tim Kim Tử đập nhanh.
Vân Y này, xem ra thật sự không phải một người bình thường, nàng không dễ
nắm trong tay. Như vậy, hôm nay nàng nhất định phải giết chết ba bọn họ. Nếu không, Vân Y này sẽ thành mối họa lớn.
Nghĩ đến đây, Kim Tử đang chuẩn bị dùng mắt sai bọn thị vệ động thủ. Kim Tử đầu
vừa nâng lên, chưa kịp làm gì, thanh âm Mộc Bách Nhiên vang lên.
“Thím, sự tình hôm nay là do tam đệ không đúng. Bởi vậy, đừng trách Vân Y, hắn chỉ quan tâm hai muội muội.”
Mộc Bách Nhiên nói xong, sắc mặt Kim Tử có chút khó coi.
Mộc Bách Nhiên có ý làm trái lệnh nàng, nhưng nghĩ nàng sẽ buông tha ba người này sao, quả thực là vọng tưởng.
Vì thế, Kim Tử khẽ cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo tia ác độc đến
bên cạnh Mộc Bách Nhiên. Kim Tử thân thiết cầm tay hắn, ôn hòa
nói:“Nhiên nhi, ngươi không biết lòng người hiểm ác a. Đây sao có thể là lỗi của Văn nhi? Văn nhi lớn lên từ nhỏ ở đây, hắn là người ra sao, sao ta lại không biết? Chuyện tối hôm nay là do đôi song sinh này quyến rũ
Văn nhi. Nhiên nhi, thím biết ngươi tâm địa thiện lương, nhưng ngươi
không nên vì người ngoài mà hại đệ đệ của mình.”
Kim Tử lời này rất độc, tuy rằng lời của nàng mọi người đều biết là giả.
Nhưng giả thì thế nào, quan trọng là Kim Tử muốn tốt cho Mộc phủ. Nói ra rõ ràng, Mộc Bách Nhiên tâm địa thiện lương cũng không thể vì người
ngoài mà hại đệ đệ mình. Lúc này, Mộc Bách Nhiên im lặng, theo ý Kim Tử, để ba người này làm vật hi sinh.
Nghe Kim Tử nói, Vân Y khẽ cười, hơn nữa cười rất tùy ý.
Kim Tử này, nàng hôm nay đã biết rõ, vô sỉ.
Nụ cười của Vân Y nhanh chóng tắt đi, nàng nâng mắt, thản nhiên nhìn Mộc Bách Nhiên.
Mộc Bách Nhiên, thiên tài Bắc quốc, tình nhân trong mộng của ngàn vạn cô
gái trong Bắc quốc. Dung mạo xuất sắc, tao nhã, lại văn võ song toàn.
Ở trong mắt Vân Y, hắn quả thật là một nam tử tốt đẹp.
Cảm giác của ngày ấy bây giờ cũng rất rõ ràng, sự tin tưởng.
Mà vừa rồi, nàng không có địch ý với hắn. Trong mắt hắn tựa hồ vĩnh viễn đều là lo lắng hoà thuận vui vẻ, ấm áp.
Vân Y nhìn Mộc Bách Nhiên ánh mắt mang theo thản nhiên lo lắng, đối với lời nói đỡ của Mộc Bách Nhiên, nàng nhớ kỹ.
Mộc Bách Nhiên nghe Kim Tử nói, thần sắc trên mặt cũng có chút mất tự
nhiên. Hắn quả thật không có lí do bảo vệ ba người này, nếu tranh cãi
nữa, sẽ làm hại đến đệ đệ.
“Bắt.”
Thấy Mộc Bách Nhiên trầm mặc, trong mắt Kim Tử chứa tia đắc ý. Ánh mắt nhìn Vân Y lại âm ngoan, nhanh chóng ra mệnh lệnh.
Kim Tử dứt lời, lần này bọn thị vệ không do dự, lập tức xông lên, muốn bắt các nàng.
Nhìn thấy vậy, Vân Y trong mắt hiện lên tia quyết tuyệt.
Tay trái của nàng như vô tình sờ vào trong tay áo bên phải, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc.
Kim Tử nhìn nụ cười này cũng thấy lo sợ, nhưng không để ở trong lòng.
Rất nhiều thị vệ cùng xông lên, nháy mắt đến trước mặt Vân Y. Lúc tay họ
muốn bắt Vân Y, chỉ cảm thấy có một mùi bay qua ở chop mũi, trong nháy
mắt, bọn họ lập tức cảm giác toàn thân vô lực, ngã xuống đất.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt, khi mọi người phản ứng lại, mọi người đã bị bao
phủ trong sương mù. Sương mù tỏa mùi thơm ngát, lập tức làm cho người ta toàn thân vô lực, nháy mắt té trên mặt đất, không có sức chiến đấu.
Sương mù dày đặc bên trong, căn bản thấy không rõ ai là ai. Mọi người cũng
không dám lộn xộn, chỉ có thể bảo vệ chính mình. Hiện trường hỗn loạn
một mảnh, Kim Tử nhìn tình huống này, tức giận ngút trời, trong lòng sợ
hãi vô cùng. Trong lòng nàng vẫn cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện không tốt xảy ra, hiện tại lại rõ ràng. Nàng cố gắng trấn định, dùng khí lực cuối cùng la to:“Ám vệ, ám vệ, nhanh vào bắt tặc tử.”
“Ám vệ? Chỉ sợ ngươi đợi không được ám vệ!”
Kim Tử vừa dứt lời, trong phòng lập tức truyền đến thanh âm của Vân Y.
Nghe thế, cả người Kim Tử run lên. Tay nàng dính đầy máu, hàng năm đều làm
chuyện tàn nhẫn. Nhưng, bây giờ nghe được thanh âm Vân Y, lại cảm thấy
sợ hãi vô cùng.
Kim Tử muốn chạy ra ngoài, nhưng mới đi một bước, tay trái của nàng đã bị bẻ.
Thanh âm xương cốt vỡ vụn, trong phòng đồng thời vang lên thanh âm trong trẻo phẫn nộ của Vân Y.
“Đau không? Đây mới là bắt đầu, sau này ta sẽ cho ngươi đau hơn. Tổn thương
người ta quý trọng, ta sẽ cho ngươi ngày ngày sống trong địa ngục.”
Vân Y nói xong, đôi chân đang dẫm trên tay Kim Tử khẽ nâng lên. Kim Tử vừa
thở dài một hơi, Vân Y dùng một cước thật mạnh nhanh chóng dẫm nát tay
Kim Tử. Nháy mắt, trong phòng lại vang lên thanh âm xương cốt vỡ vụn.
Thanh âm kia thật sự là rất quỷ dị, thanh âm xương cốt vỡ vụn, thanh âm xương cốt bị nghiền, làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Mà Kim Tử lại không may, vốn muốn kêu lên, nhưng lại không có sức lực,
thiếu chút nữa hôn mê. Lúc này, đến cả thở cũng không có khí lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất.
“Ta đi trước, bất quá Kim Tử, ta còn đến thường xuyên.”
Vân Y nói xong, vội vàng ôm Hồng Mai cùng Lục Bình nhanh chóng lao ra khỏi
phòng. Khi ra được, trong phòng truyền ra một thanh âm thê lương.
Mọi người vừa nghe, lập tức nhận ra đây là thanh âm Kim Tử. Mọi người buồn
bực, vừa rồi nhị phu nhân không phải không có khí lực kêu to sao. Sao
lại có tiếng kêu sợ hãi này.
Vân Y mặc kệ Kim Tử như thế nào, bây giờ nàng chỉ để ý Hồng Mai cùng Lục Bình. Nàng biết Mộc
phủ ám vệ đông, cao thủ nhiều như mây. May mắn, nàng có âm thầm tìm hiểu qua, hiện tại tuy nàng hơi mất sức, nhưng chỉ cần cố gắng, vẫn có thể
thoát ra ngoài. Chỉ là, nàng lo lắng sẽ gặp đại cao thủ trong Mộc phủ.
Toàn bộ Mộc phủ không chỉ có ám vệ võ công bình thường, chắc chắn còn có đại cao thủ, nếu không lão gia trong phủ đều đi ra ngoài, đột nhiên có cao
thủ đến, không phải có thể phá tan Mộc phủ sao.
Vân Y trong lòng rất khẩn trương, thân mình bay vút cố gắng không phát ra
thanh âm. Nàng cố gắng phối hợp giai điệu của gió, làm cho người ta
không biết sự tồn tại của nàng.
Trải qua gian nan, Vân Y cũng thấy cửa lớn của Mộc phủ.
Bây giờ, Vân Y cảm thấy cánh cửa này thật thân thiết, làm Vân Y muốn rơi
lệ. Nhưng nàng còn chưa cảm khái xong, đột nhiên nàng cảm giác được một
hơi thở cường đại nguy hiểm dần dần tới gần nàng.
Không tốt, cao thủ đến đây.
Vân Y cắn răng, điều động nội lực trong thân thể, muốn liều mạng, toàn lực chạy ra ngoài.
Nhưng chỉ còn một chút nữa thì bị một lực cường đại chặn đứng lại.
Bị cái chưởng này cản trở, Vân Y không thể không dừng lại, dùng khinh công, bay lên một nhánh cây gần đó.
Đứng ở trên cây, Vân Y nhìn người đã ngăn chặn lại mình.
Đó là một người mặc áo xanh, đầu bạc, trong mắt mang theo một đạo tinh quang, đánh giá Vân Y.
Nhìn lão giả này, trong lòng Vân Y sợ hãi. Đêm nay có lão già này, nàng chắc chắn không qua khỏi. Đêm nay, có khả năng nàng sẽ chết tại đây. Nàng
chết, không quan hệ, nhưng nếu liên lụy đến Hồng Mai cùng Lục Bình,
vậy……
Vân Y không dám tưởng tượng kết quả, tuy rằng
ngay từ đầu, nàng cũng đã tính đến chuyện này. Nhưng giờ phút này,
chuyện đó sắp thành sự thật, trong mắt Vân Y vẫn hàm chứa thật sâu áy
náy cùng sợ hãi.
Sợ hãi, không phải sợ hãi cái chết. Nàng là một nữ tử xuyên qua, tính mạng của nàng không quan trọng. Cho
nên, nàng không sợ hãi trước cái chết.
Nàng sợ hãi
tính mạng hai người nàng ôm trong tay sẽ tiêu tán. Các nàng còn trẻ, các nàng còn tương lai tốt đẹp, nhưng hôm nay phải chết ở đây.
Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Y biến hóa các loại thần sắc, cuối cùng, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn hai người trong lòng.
Nhưng khi nhìn lại, đồng tử của nàng đột nhiên co rụt lại, toàn thân khẽ run run.
Làm sao có thể……