Thiên Tài Khí Phi

Chương 119: Vũ nhi, chúng ta


Đọc truyện Thiên Tài Khí Phi – Chương 119: Vũ nhi, chúng ta

Edit: Sunny Út

Vân Mộng Vũ thất hồn lạc phách về tới phòng, vừa vào trong, cả người nàng
lạnh như băng ngã xuống đất. Lúc này, nàng không biết là vì vừa rồi tiếp xúc với Sở Hiên mà bị nhiễm lạnh, hay trong lòng nàng lại lạnh như
băng.

Nàng khẽ nâng tay lên, nhìn thấy trong tay có
khí lạnh, trong ánh mắt hiện lên một chút bi thương. Sở Hiên trúng độc,
như vậy giải dược?

Mấy ngày nay, nàng cũng có viết
thư cho Tường thúc, hỏi cách giải độc. Mà trong thư hồi âm của Tường
thúc, ngay từ đầu đã nói chuyện này có ít khả năng thực hiện, ẩn ẩn có ý khuyên nàng buông tay. Ngay từ đầu trong lòng nàng vẫn còn nghi hoặc,
nhưng nàng xem đến cuối cùng, rốt cục đã biết kết quả.

Độc này, mọi người đều biết không có thuốc giải. Nhưng Tường thúc không
biết từ đâu mà biết một cách giải quyết, nhưng trong đó có hai vị thuốc
khó tìm. Một cái là thảo dược mà Bắc quốc tôn sùng là bảo vật trấn quốc, một cái là Sinh Mệnh Chi Hoa đến nay chưa ai tìm được.

Như vậy nếu muốn có thuốc giải, nhất định phải có hai loại này. Mà bây giờ, một cái thì không biết ở đâu. Nhưng lại biết được một cái khác. Chỉ là, Bắc quốc sao lại có thể nhường cho bảo vật trấn quốc vô điều kiện được.

Thế lực của Sở Hiên có thể làm được!

Chỉ là, bây giờ Sở Hiên không rảnh để chú ý đến việc này. Hơn nữa, hắn
không những trúng kịch độc, cả ngày ở thống khổ. Hắn còn phải đối phó
với thế lực của Bồng Lai đảo. Như vậy, nàng có nên nhắc nhở hắn hay
không?

Nói, nếu cuối cùng không có thuốc giải, làm hắn có hy vọng. Đến cuối cùng, lại bị đả kích hơn nữa.

Như vậy, nàng phải nhờ vào chính nàng.

Nàng biết Sở Hiên đối với nàng rất đặc biệt. Nhưng sự đặc biệt rốt cuộc có

bao nhiêu đặc biệt, tình cảm này rốt cuộc có quan trọng hay không? Tuy
rằng, hắn vì nàng đối đầu với thế lực của Bồng Lai đảo, nhưng là trong
lòng nàng rất rõ ràng, Sở Hiên cùng Bồng Lai đảo còn có thâm cừu đại
hận. Cho nên, nàng không thể xác định được tình cảm của hắn.

Về phần tình cảm của mình, nàng cũng không biết sâu đậm đến đây. Ở cạnh
hắn đã lâu, lại quên đi tình cảm của mình. Mà bây giờ, nàng cũng không
nghĩ nhiều như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Nàng tin tưởng
mọi việc sẽ tốt, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Nếu, đó là hy vọng, như vậy nàng nên vì hắn tranh thủ.

Bắc quốc, đôi mắt nàng xuyên thấu qua tầng tầng trở ngại. Lúc này Vân Mộng
Vũ mang ánh mắt trong trẻo. Tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, Bắc quốc
xa xôi kia sắp nghênh đón vận mệnh của nàng.

Mà lúc này Sở Hiên một mình múa kiếm trong rừng cây nhỏ ngoài thành. Đường kiếm hỗn độn, tâm tình của người múa đang rối loạn.

Vì sao?

Sở Hiên bi phẫn, giờ phút này, hắn hận, thật sự rất hận. Hận trời không
công bằng, làm cho hắn khổ sở. Hận người tàn nhẫn, mang đến cho hắn vô
tận thống khổ. Nhiều năm qua, hắn nghĩ mình đã quen cô độc, quen tàn
nhẫn. Nhưng giờ phút này hắn mới phát hiện, nguyên lai hắn cũng khát
vọng làm bạn, khát vọng hạnh phúc bình thường. Chỉ là chuyện này đối với người thường mà nói thì cực kỳ đơn giản, đối với hắn mà nói lại rất khó khăn.

Vô luận là chất độc trên người, hay là kẻ thù
luôn truy đuổi hắn. Tất cả đều là chướng ngại để hắn có được hạnh phúc,
trong lòng nghĩ muốn lạnh lùng đối mặt tất cả, muốn bình tĩnh trù tính,
muốn đi báo thù. Nhưng lòng hắn đã sớm rối loạn, đã sớm không bình tĩnh. Bởi vì nữ tử kia, nữ tử như tiên giáng trần đó.

Hắn
vốn nghĩ mình sẽ luôn lạnh lùng, nhưng giờ phút này, hắn động tâm, chỉ

muốn gặp nàng. Mà giờ phút này, gặp, gần nhau, bây giờ lại muốn ly biệt, như vậy cảm giác càng đau đớn. Loại đau đớn này, thấu xương làm cho hắn run run.

Nhưng, vô luận như thế nào cũng phải chấm dứt nếu không sẽ chỉ làm hai người đều thống khổ.

Buổi tối, hắn chậm rãi đi đến nơi xinh đẹp kia. Hắn nhìn cảnh tượng quen
thuộc, các màu hoa tươi diễm lệ. Vẫn là hồ nước trong suốt kia, cỏ mọc
xanh mướt. Hai tiên hạc không biết thế sự vẫn vui vẻ chơi đùa. Như vậy
hài hòa, như vậy khôi hài.

Đôi mắt khẽ dộng, mang sắc thái vui mừng, hắn đi vài bước, rồi ngừng lại trên ngôi nhà nhỏ.

Trong tai tựa hồ nhớ lại những lời nàng nói, ấm áp vô cùng.

“Ta muốn làm nhà bằng lại gỗ tốt, phải có hai lầu, như vậy sẽ không đơn
điệu. Nóc nhà phải bằng phẳng, sau đó trang trí nhiều hoa tươi lên.
Quanh nhà dùng hoa đằng vây thành một vòng, trên cửa treo một cái chuông gió. Như vậy mỗi khi gió nổi lên, là có thể nghe được âm thanh hạnh
phúc……Như vậy ngươi có thể thổi tiêu, ta cũng có thể hợp tấu.”

Mà bây giờ, hắn làm xong ngôi nhà này, chỉ là không biết còn có cơ hội
cùng nàng hợp tấu hay không. Hình ảnh như vậy, sẽ vô cùng đẹp đẽ.

Ngôi nhà này, đều là do hắn tự tay làm, hắn dùng tâm tư đi hoàn thành, chỉ
muốn cho nàng có mộng đẹp. Khi làm việc này, tâm tình của hắn rất sung
sướng. Hắn một bên làm, một bên tưởng tượng khi nàng thấy nó, sẽ có biểu tình gì. Sẽ là sung sướng cười tươi, sau đó vui vẻ chạy quanh nhà. Hay
là ngạc nhiên đứng đó, không biết nói gì.

Nhưng bây giờ không biết còn cơ hội đó hay không.

Thời gian ba tháng cũng sắp đến, mà hắn cũng cần đi tìm dược liệu giảm đau.
Rời đi, đây là bi thương. Trong lòng hắn vẫn còn hy vọng, có lẽ sẽ có
ngày hắn bình yên quay về, tiếp tục ở bên cạnh nàng.


Cảm nhận có người đến. Hắn nhẹ nhàng quay lại. Nhìn Vân Mộng Vũ một thân áo trắng đi từng bước đến đây. Vẫn là dung nhan xinh đẹp, vẫn là khí chất
tuyệt trần như thế. Lúc này nàng giống như tiên tử Hằng Nga, xinh đẹp vô cùng.

Vân Mộng Vũ biết hôm nay là lúc chia tay,
không tự giác mặc một y phục màu trắng. Màu trắng kia đã trở nên quen
thuộc với nàng. Trong mắt nàng đều là bóng dáng màu trắng của hắn, hắn
vẫn đẹp đẽ quý phái như lúc đầu, vẫn là dung nhan xinh đẹp như thần,
nhưng không còn vẻ xa cách như lúc đầu gặp mặt. Lúc này hắn chân thật mà bi thương.

Nàng đi từng bước như đang dẫm nát tâm hắn.

Sở Hiên nhìn nàng như vậy, lòng đau như cắt. Hắn gắt gao nắm chặt tay lại, nếu không hắn sợ mình nhịn không được, sẽ liều lĩnh chạy tới ôm nàng
vào lòng, lại khó buông tay.

Hắn cần nhiều nghị lực, mới có thể nhẫn nại chèn ép tình cảm xuống.

Vân Mộng Vũ đi đến trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, nàng ngây người. Nàng
biết, nàng bị đôi mắt không cảm xúc của hắn làm cho giật mình sửng sốt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nàng nhanh chóng phục hồi lại cảm xúc
của mình.

Cho tới nay, hắn cho nàng, nàng nhận mà
không hồi đáp. Giờ phút này, càng không thể liên lụy hắn. Tường thúc
từng nói, hắn rời đi, tự nhiên có thể tìm được thuốc giải cho hắn.

Mà hắn rời đi, nàng cũng có thể đi Bắc quốc tìm kiếm nguyên liệu giải dược.

Hai người tách ra là lựa chọn tốt nhất, nếu không sẽ càng tổn thương.

Phân tích rõ lợi hại, cảm thấy đã hạ quyết tâm. Lúc nàng nâng mắt lên, trong mắt chỉ là vẻ thanh tịnh.

Nhìn nàng như thế, hắn biết nàng đã hạ quyết định rời xa hắn.

Lần này chia xa, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Đôi mắt của Sở Hiên cũng dần hóa thành trong trẻo nhưng lạnh lùng.


“Tối nay ta sẽ đi, ta muốn tìm thuốc giải cho ta, hẹn gặp lại.”

Thanh âm thản nhiên của Sở Hiên truyền đến, trầm thấp mà dễ nghe.

“Vậy sao? Như vậy thì tốt rồi, ngươi nhất định sẽ sống đến trăm tuổi. Còn nữa, chúc ngươi sớm khôi phục khỏe mạnh, sớm báo thù.”

Thanh âm Vân Mộng thanh thúy, mang theo một tia mềm mại, nghe qua cũng như
bình thường, làm cho người ta không tự giác sinh ra hảo cảm.

Sống đến trăm tuổi sao?

Hắn không nghĩ vậy!

Lúc này, hắn thậm chí cảm thấy rất đau, thâm cừu đại hận, lúc này cũng có
vẻ rất là xa xôi. Từng đau xót thấu xương. Lúc này ở trước mặt nàng thì
chuyện đó cũng là bình thường.

Giờ phút này, hắn phát hiện, tuy không ở lâu với nàng. Nhưng cuộc sống như thế vẫn được coi là toàn bộ sinh mệnh của hắn.

Lúc hắn chỉ nàng luyện kiếm, cùng nàng ngồi tiên hạc, cùng nàng náo loạn thoải mái.

Từng rung động khi mới gặp nàng, rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều….

Thì ra, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng cũng đủ chiếm lấy cả thể xác và tinh thần hắn.

Trong đầu hắn, mỗi biểu tình của nàng, mỗi cái nhíu mày, giờ phút này như đang ùa về vây lấy hắn.

Đột nhiên, trong lòng dâng lên một cỗ hò hét, muốn giữ nàng lại, cho dù là tan xương nát thịt, cũng là một loại hạnh phúc.

“Vũ nhi, chúng ta, chúng ta,…”

Sở Hiên nói đến đây, cũng không phát ra thêm chữ nào nữa.

Hắn nghĩ mình đã đủ quyết đoán, nhưng bây giờ lại phát hiện mình không đủ thanh tỉnh, thầm nghĩ giữ nàng lại.

Nhưng khi mở miệng, phát hiện mình không đủ dũng cảm, không dám mở miệng, sợ nàng cự tuyệt, càng sợ nàng làm hắn thương tổn.

Tuy nói ra được nửa câu. Hắn không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình cùng ánh mắt của nàng, chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời của nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.