Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 30: Vương Phi Trị Thương


Đọc truyện Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa – Chương 30: Vương Phi Trị Thương


May là thân thể Mạch Lan suy yếu, miệng khô lưỡi khô nên tiếng kêu ra rất nhỏ, mà hoàn cảnh ngoài kia rất ồn ào nên mọi người không nghe thấy tiếng của hắn ta.

Gương mặt của hắn ta hoảng sợ nhìn Vân Nhược Linh, thật sự xem nàng như ma.

Chỉ là con ma này nhìn rất xinh đẹp, lại rất quen thuộc.

Hắn ta nghĩ, đây có phải là loại chuyên quyến rũ nam nhân trong lời kịch không, mỹ nhân quỷ hồn muốn hút máu của nam nhân.

“Ngươi đừng kêu.

Ta đến trị thương cho ngươi.

Có phải đùi người bị trúng tên rồi đúng không? Ngươi phải phối hợp với ta, ta giúp ngươi nhổ đầu mũi tên ra ngoài.”
Vân Nhược Linh nhìn Mạch Lan một cái.


Mạch Lan bị ánh sáng mạnh kích thích tỉnh dậy thì chắc là hôn mê ở mức độ vừa, như thế vẫn còn cứu được.

Vẻ mặt Mạch Lan nghi ngờ nhìn nàng: “Ngươi có phải là ma không?”
“Ban ngày ban mặt ma ở đâu ra? Ta là đại phu, là vương gia mời ta đến chữa trị cho ngươi, ngươi uống nước cho thông họng trước đã.” Vân Nhược Linh nói xong, rót một ly nước đưa đến trước mặt Mạch Lan.

“Nhưng ta không dậy nổi.” Mạch Lan suy yếu nói.

Hắn ta có thể cảm nhận được hắn ta đã ngủ rất nhiều ngày, vừa nãy tỉnh lại là do ánh sáng mạnh kích thích tỉnh dậy.

“Ta đỡ ngươi.” Vân Nhược Linh thở dài, lúc nàng ở hiện đại chữa bệnh đều có trợ lý và y tá ở bên cạnh giúp đỡ.

Bây giờ những chuyện như thế này nàng cũng đều phải tự thân mình làm, còn có chút phiền phức.

“Đa tạ…” Mạch Lan vốn muốn nói, được một đại mỹ nữ yếu đuối đỡ hắn ta, thật là xấu hổ.

Nhưng đại mỹ nhân đã đi đến gần rồi, ngay lập tức hắn ta ngửi được một cỗ mùi thơm khiến cho mắt hắn ta đỏ lên ngay tức khắc.

Đây có lẽ là ảo giác, ổng trời thương hại hắn ta sắp chết, ngay lúc hắn ta sắp chết phái một mỹ nữ đến cứu hắn ta.

Thân hình Mạch Lan cao lớn, lại bị bệnh nằm trên giường, cơ thể rất nặng, Vân Nhược Linh phải phí sức ba bò chín trâu mới đỡ được đầu hắn ta dậy.

Sau đó, nàng giúp hắn ta uống một ly nước.

Lúc giúp hắn ta uống nước, nàng lấy mấy viên thuốc kháng viêm cho Mạch Lan uống.

Mạch Lan ngơ ngác nhìn mỹ nữ giống như tiên nữ, làm gì còn quan tâm đây là thuốc giải hay là thuốc độc chứ, ngoan ngoãn nuốt xuống.


Thậm chí hắn ta nuốt thuốc xuống như thế nào hắn ta cũng không biết.

Sau khi uống nước xong, Mạch Lan cảm thấy mình đỡ hơn rất nhiều, nếu như là trước kia hắn ta tỉnh dậy được một lúc lại hôn mê tiếp thì lần này lại không thế.

Có thể là nữ nhân trước mặt này quá đẹp, hấp dẫn ánh mắt của hắn ta, hắn ta rất không muốn ngủ tiếp.

Hắn ta sợ nếu như ngủ thì sẽ không thấy mỹ nhân nữa.

Tiếp đó, Vân Nhược Linh bắt đầu kiểm tra thân thể cho Mạch Lan, nàng hỏi hắn ta: “Trên người của ngươi có mấy chỗ bị thương?”
“Chỉ có một chỗ trúng tên ở trên đùi, chỉ là đầu mũi tên bị gãy ở trong thịt.” Mạch Lan thành thật trả lời, đôi mắt vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh, trong mắt toàn là mến mộ.

Vân Nhược Linh ngồi xổm xuống xắn ống quần của hắn ta lên, ngay lập tức Mạch Lan cảm thấy ngượng ngùng buông mắt xuống, thật là ngại mà.

Vân Nhược Linh vốn dĩ không chú ý đến biểu cảm của Mạch Lan, nàng là bác sĩ, đã nhìn cơ thể của người bệnh quen rồi nên không có chút cảm giác gì.

Nàng dựa vào ánh sáng nhìn thấy vết thương trên đùi của Mạch Lan.

Vừa nhìn thấy nàng đã phải hít một ngụm khí lạnh: “Vết thương của ngươi đã bị mưng mủ rồi, bên trong có khả năng bị nhiễm trùng rồi, nếu như không làm phẫu thuật loại bỏ mô hoại tử thì chân của ngươi phải cắt đi.


Nếu như không lấy đầu mũi tên ra thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngươi.”
Thấy vết thương của Mạch Lan nghiêm trọng như thế, Vân Nhược Linh tin tưởng lời của Vương thái y là thật, vết thương này mà không làm phẫu thuật thì hắn ta không qua nổi tối nay.

Nàng nghe nói Mạch Lan hôn mê ba ngày, ở cổ đại không có dịch dinh dưỡng, hôn mê nhiều ngày như thế không nói bị bệnh, đói cũng bị đói chết.

Nàng là một bác sĩ, tuyệt đối không giống với Vương thái y kia, ở trước mắt bệnh nhân nói người ta không sống được mấy ngày.

Chữa bệnh quan trọng nhất là để bệnh nhân có niềm tin, chỉ cần có niềm tin thì bệnh nặng đến đâu cũng khỏi được.

Một khi mất đi niềm tin thì lúc đó mới xong rồi.

“Cái gì là loại bỏ mô hoại tử?” Mạch Lan không hiểu ý của Vân Nhược Linh, nhưng từ vẻ mặt của nàng có thể nhìn ra vết thương của hắn ta rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi sắp chết rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.