Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 27: Nguy cơ hàng lâm


Đọc truyện Thiên Tài Cuồng Phi – Chương 27: Nguy cơ hàng lâm

Màn đêm buông xuống Dạ Nhược Ly rời khỏi hội đấu giá, nàng cũng không vội hồi phủ mà lại biến mất vào màn đêm tối như mực. Gió đêm lùa qua mái tóc đen dài của nàng nhẹ nhàng tung bay, Dạ Nhược Ly khẽ vuốt cái đầu hơn ngóc lên của Thanh Long, nhìn về phía chân trời ảm đạm không chút ánh trăng nói: “Thanh Long, hiện thân đi, trước khi về nhà có một số chuyện cần làm.”

“Chủ nhân, người ta đã biết.”

Ánh sáng màu xanh loé lên, Thanh Long hiện nguyên hình đứng trước mặt Dạ Nhược Ly.

Đôi mắt sáng ngời trong bóng tối đặc biệt nổ bật giữa bầu trời mênh mông đầy sao, Dạ Nhược Ly đứng phía sau thân thể Thanh Long, hoá thành một đạo ánh sáng bắn về phương xa, ánh sáng đó ngay lập tức biến mất trong bóng tối. Đêm dài người tĩnh, trong sân có một thị vệ cầm lồng đèn đi ngay qua.

Trong khuê phòng, tấm màn màu trắng nhạt bị gió thổi tung lên lộ ra một dung dạo vô cùng xinh đẹp cao ngạo. Nha hoàn gác đêm không biết đã ngủ gục từ bao giờ, đúng lúc này ngoài cửa sổ có một luồng ánh sáng trắng lướt vào trong phòng, bế Hiên Viên Tinh Nhi lên rồi nhanh chóng biến mất.

Từ đầu đến cuối Hiên Viên tinh Nhi ngủ rất say cũng không vì hành động của người nọ mà tỉnh dậy.

Đem Hiên Viên Tinh Nhi ném lên giường Hiên Viên Bình, Dạ Nhược Ly phủi tay, khoé môi nở nụ cười châm chọc, quay người về phía bóng tối, bên tai truyền đến âm thanh của Thanh Long: “Chủ nhân, người đang làm gì vậy? Sao người ta chẳng hiểu gì cả?”

Thanh Long rất nghi hoặc. vì sao chủ nhân lại di chuyển Hiên Viên Tinh Nhi tới đây? Đối với người đã từng khi dễ chủ nhân trực tiếp giết luôn là được rồi sao lại phải vẽ vời thêm chuyện như thế?


“Ta đang giúp Hiên Viên Bình, không biết hắn sẽ cảm tạ ta như thế nào đây?”

Trong mắt chứa ý lạnh, Dạ Nhược Ly nàng đối với kẻ thù chưa bao giờ mềm lòng, cùng nàng trở thành địch tất nhiên phải chuẩn bị tâm lý đối nghịch với nàng, huống hồ nàng thật sự đang giúp Hiên Viên Bình thèm thuồng Hiên Viên Tinh Nhi đến thế mà ngại miệng lưỡi thế gian nên chậm chạp không xuống tay.

Thanh Long vẫn trừng mắt nhìn, nó chẳng hiểu gì cả, bất quá nó tin tưởng, mặc kệ chủ nhân làm gì thì cũng có lý do của chủ nhân.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Dạ Nhược Ly thả người nhảy lên một lần nữa lại biến mất trong bóng tối, thời gian nàng rời đi ở Bình an vương phủ sóng gió chậm rãi nổi lên…

“Hương nhi, mau châm trà cho bổn vương.” Dạ Nhược Ly rời khỏi đó không lâu, một bóng dáng cao lớn đẩy cửa vào đưa tay cởi y phục hàng ngày hướng về phía ngoài hét lớn một tiếng nhưng kì lạ là chẳng có tiếng trả lời, lông mày bất giác nhíu lên: “Nha hoàn chết tiệt này, chạy đi đâu rồi?”

Miệng khô khó nhịn, Hiên Viên Binh không kêu nữa bước tới trước bàn tự châm trà cho mình, ngửa cổ uống cạn nhưng nước lại không làm giảm được miệng khô ngược lại còn bừng lên ngọn lửa trên người y, thiếu chút nữa đem y đốt sống chết tươi.

Ánh trăng dịu dàng chiếu vào phòng, Hiên Viên Bình đột nhiên phát hiện trên giường y có thêm một nữ nhân.

Trong Bình an vương phủ y có rất nhiều thê thiếp, mỗi lúc y cần y đều đến chỗ ở của thê thiếp, bởi vì y không cho phép bất kì nữ nhân nào ngủ trên giường y, nhưng lúc này trên giường y lại có một nữ nhân.

Yết hầu nhấp nhô cao thấp, Hiên Viên Bình chỉ cảm thấy dục vọng bay thẳng lên óc, y không tự chủ bước về phía nữ nhân kia.

Bởi vì thiếu nữ nằm nghiêng nên ngay từ đầu Hiên Viên Bình không thấy được dung mạo của nàng ta, thẳng đến khi đi vào mới phát hiện là Hiên Viên Tinh Nhi. Nếu là bình thường đoán chừng y có thể khắc chế cảm xúc này nhưng giây phút này y thấy đầu óc vô cùng tỉnh táo nhưng không thể khống chế bản thân.

Bàn tay không tự giác cởi quần áo, Hiên Viên Bình nuốt nhổ nước miếng thật mạnh, xoay người nằm lên trên vung tay tấm màn liền rơi xuống ngăn cách bên trong.

Lúc nãy Hiên Viên Tinh Nhi ngủ rất say nhưng thời điểm hiện tại nàng ta đột nhiên tỉnh dậy, trợn tròn mắt nhìn Hiên Viên Bình nằm trên người mình, lập tức cả kinh sau đó mới phát hiện trên người không có mảnh vải sợ hãi muốn hô to nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Hiên Viên Bình cũng không dừng lại, mặc dù Hiên Viên Tinh Nhi không phải do y đem về phòng nhưng chuyện này chỉ có một mình y biết, tất nhiên chuyện này tuyệt đối không thể để Bình an vương phi biết.

Nhưng mà lúc này y không còn quan tâm đến lời nói bên ngoài nữa…


Thanh minh, nắng sớm rất ấm, Dạ Nhược Ly ngồi nhàn nhã trên mặt ghế đá bên trong phủ tướng quân, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt còn mang vẻ tuyệt sắc nhưng cũng vạn phần non nớt kia khiến Gia Nhi không khỏi ngây người. Cho dù nhìn hơn mười năm rồi nàng vẫn thấy tiểu thư nhà mình thật sự rất đẹp.

“Chủ nhân, đám người đáng ghét đó lại tới rồi.” Một giọng nói đột ngột vang lên làm Gia Nhi giật nảy mình.

“Được,” Dạ Nhược Ly nhướng mày, phóng mắt nhìn qua trong đó có chứa hàn ý thật mạnh, nàng tất nhiên biết rõ đám người Thanh Long nói tới là ai.

“Gia tộc Bắc Ảnh? Bọn hắn lại đến nữa?”

Chậm rãi đứng dậy không hiểu sao trong lòng Dạ Nhược Ly vô cùng bất an nên cũng quên mất Thanh Long nói chuyện khi có mặt Gia Nhi.

“Gia Nhi, em đưa mẫu thân đi tới chỗ khác đi, nhớ bảo vệ an toàn cho nương ta.” Dạ Nhược Ly lạnh giọng phân phó, nét ngưng trọng ngày càng nặng: “Mặt khác Thanh Long ngươi đi cùng Gia Nhi đi, sau đó bất kể có xảy ra chuyện gì cũng không cho mẫu thân rời phòng nửa bước.”

“Vâng, chủ nhân.”

Ánh sáng màu xanh hiện lên, Thanh Long từ cổ tay Dạ Nhược Ly nhảy qua vai Gia Nhi, cảm giác được sự bất an của chủ nhân nó cũng không lên tiếng làm nũng.

Gia Nhi thấy một con rắn lục nhảy một con rắn lục nhảy lên vai mình lập tức sợ hãi chỉ chỉ vào bả vai, khuôn mặt khổ sở nói: “Tiểu thư con rắn này biết nói chuyện, chẳng lẽ là Huyền thú sao? Nhưng nó chỉ là con rắn nhỏ, lại còn là màu xanh lá cây thật buồn nôn.”


“Gia Nhi nó là thủ hạ của ta, ngươi đem nó đến chỗ mẫu thân ta đi.” Dạ Nhược Ly rút trường kiếm bên hông ra, dừng lại một lúc ngẩng đầu nhìn trời xanh bao la rộng lớn: “Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không thể ra.”

Dứt lời, tay cầm truyền kiếm cũng không quay đầu mà rời đi.

“Nhưng mà tiểu thư…”Gia Nhi long ngóng nhìn bóng lưng Dạ Nhược Ly, cắn cắn môi rồi cất bước chân , âm thanh non nớt của Thanh Long liền truyền tới.

“Không được đi!” Bây giờ âm thanh của Thanh Long khác xưa rất nhiều: “Ta là Huyền thú luôn theo bên cạnh chủ nhân, cho nên trước giờ luôn biết rõ một điều là phục tùng vô điều kiện mọi mệnh lệnh của chủ nhân, cho nên ngươi cũng phải biết rõ mặc kệ chủ nhân sai bảo chuyện chỉ cần hoàn thành là được, không được cãi mệnh lệnh chủ chủ nhân, cho dù chủ nhân là kẻ địch của toàn thiên hạ.”

Thân thể Gia Nhi đột nhiên run lên, khiếp sợ nhìn về con rắn lục, nàng cảm nhận được rất rõ ràng con rắn lục này có tình cảm vô cùng sâu nặng với Dạ Nhược Ly.

“Kỳ thật ngươi không cần lo lắng, Người là chủ nhân, không có gì là Người không làm được, điều chúng ta có thể làm là bảo vệ thật tốt cho phu nhân.

Đúng vậy trong thâm tâm Thanh Long Dạ Nhược Ly chính là vị thần vạn năng, không có sự việc gì nàng không làm được, không có nguy cơ nào nàng không giải trừ được.

Thả lỏng bàn tay, Gia Nhi thu hồi tầm mắt, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ kiên định: “Ngươi nói không sai, chúng ta nên đi bảo vệ phu nhân, quyết không cho phép kẻ nào làm tổn hại đến phu nhân.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.