Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 218: Thiếu


Bạn đang đọc Thiên Tài Cuồng Phi – Phế Vật Tam Tiểu Thư: Chương 218: Thiếu

Edior: thu thảo

Sắc mặt Đoan Mộc Ly không gợn sóng chút nào, thản nhiên mở miệng: “Ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó thôi.”

Lạc Vân Hi được hắn cho phép, cũng không do dự nữa, lệnh cho Tiền nương mời toàn bộ người của Thần lâu đi tới mở cuộc họp, công bố tin tức này, sát thủ của Thần lâu vô cùng kích động, đại bộ phận mọi người đều cảm thấy không có hứng thú đối với loại cuộc đời này, lập tức biểu thị muốn rời khỏi, đương nhiên, cũng có một phần nhỏ người cảm thấy việc kiếm kế sinh nhai khó khăn, nên tiếp tục bán mạng cho nơi này.

Lạc Vân Hi nói rõ, về sau, Thần lâu và nàng không có chút liên quan nào, cho nên những người này dù cho ở lại Thần lâu, chủ nhân của bọn hắn cũng là Đoan Mộc Ly.

Tiền nương có được giải dược, rất vui mừng lại vô cùng không nỡ, nhưng Lạc Vân Hi đã đi xa rồi.

Chuyện ở chỗ này, nàng cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, như bả vai được tháo bỏ gánh nặng lớn vậy, bước chân cũng nhẹ nhàng.

Sau đó, chuyện nàng cần làm chính là đi tới biên cảnh Hòa Nguyệt và Thiên Dạ.


Tam di nương nghe nói nàng muốn đi tới nơi xa như vậy, lấy làm kinh hãi.

Lạc Vân Hi đứng trên cửa sổ, bình tĩnh nhìn nhánh cây trên cành đung đưa, nhỏ giọng: “Nếu ta không phải nữ nhi ruột của Lạc gia, lại có cha mẹ của mình, thì mặc kệ bọn hắn sống hay chết, ta cũng phải tìm được, giải đáp về quá khứ của bọn hắn.”

Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Tam di nương tràn đầy kiên định.

Tam di nương thở dài một hơi, tiểu thư chết nơi đất khách quê người, chết như thế nào, bọn hắn vốn không biết, có thể Hòa Nguyệt hoàng tử cũng ở đó, người Hòa Nguyệt đều biết hoàng tử của bọn hắn rơi vào vực sâu mà chết, như vậy, tiểu thư chắc cũng như thế.

Chỉ có điều, thế gia và hoàng thất đều từng phái nhiều đại đội quân mã tới đó tìm, nhưng không tìm được hài cốt. Rơi xuống dốc núi cao như vậy, bốn phía lại không có người sống, tất nhiên là lành ít dữ nhiều.

“Ngươi đi cũng được, chr cần nhớ tới tuyệt đối đừng bại lộ thân phận là được.” Tam di nương lo âu dặn nàng, nàng ấy biết rõ, mình không thể ngăn cản con đường tìm mẹ của Hi nhi được.

“Ta hiểu rồi.”

Lạc Vân Hi bắt đầu bắt tay vào việc thu dọn hành lý để đi xa, sau khi Quân Lan Phong biết được việc này, cũng xin nghỉ 2 tháng với hoàng đế, muốn đích thân cùng nàng tới Hòa Nguyệt.

Có Quân Lan Phong ở đây, lòng Lạc Vân Hi càng trấn định hơn.

Đầu tháng bảy, tuy khí trời nóng bức, nắng gắt như lửa, nhưng Lạc Vân Hi không muốn trì hoãn nữa, đã chòn ngày mùng mười là hôm nay để rời khỏi kinh thành.

Lần này, nàng mang theo bên người là Khinh Hồng và Phi Vũ.

Lần này đi nguy hiểm vô cùng, Xuân Liễu không biết võ, được nàng thu xếp để lại bên cạnh tam di nương, mà Vô Tràng, nhưng bởi vì quan hệ của hắn và Đại Văn Quyên càng ngày càng “tốt”, Lạc Vân Hi không đành lòng nhìn thấy Đại Văn Quyên mang vẻ mặt đầy mất mác, dứt khoát giao chức trách bảo vệ Tam di nương cho hắn, ở cùng nhau tại một phủ, tình cảm chắc chắn sẽ tiến triển rất nhanh.

“Lạc tiểu thư, xin chờ một chút.” Phi Vũ ngồi ở bên cạnh phu xe, cười nói: “Vương gia có một số việc, sẽ đến nhanh thôi.”

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Lạc Vân Hi, trước khi ra cửa, Quân Lan Phong liền bị người của Nhan Quốc Công gọi đi, hình như có việc gấp.


Lạc Vân Hi cũng không gấp gáp, liền khép lại màn xe, dựa vào vách xe nghỉ ngơi.

Quân Lan Phong cưỡi Tuyết Luyện chạy tới, người ngựa như bay, tiếng vó ngựa vang vọng trời sáng sớm Thiên Dạ.

“Xuy —— ” Hét dài một tiếng, Quân Lan Phong ghìm Tuyết Luyện lại, vững vàng dừng lại trước cửa Nhan phủ, tung người xuống ngựa, đi qua.

Gã sai vặt gác cổng như đã sớm biết hắn sẽ đến, nhiệt tình cười nói: “Quốc công gia ở tiền thính đợi Vương gia.”

Quân Lan Phong đi theo hắn vào phòng riêng cho khách, đi vào, đã nhìn thấy giữa nhuyễn tháp ở giữa phòng có không ít người ngồi vây quanh, ai nấy đều ăn mặc hào hoa phú quý, khí chất thoát tục, như hai vợ chồng Đỗ Học Sĩ, Nhan Dung Kiều và những người thân phận khá cao cầm đầu hai nhà Nhan Đỗ.

Thấy Quân Lan Phong vào đây, đại bộ phận mọi người theo bản năng đứng lên: “Trung Sơn Vương sớm!”

Quân Lan Phong tùy ý gật đầu một cái, ánh mắt lại dừng ở trên mặt Nhan Quốc Công ở giữa nhuyễn tháp.

Mặt Nhan Quốc Công tái nhợt từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, “đùng” một tiếng đập trên bàn, giọng nói già nua tràn đầy nghiêm khắc: “Quân Lan Phong, ngươi không phải muốn cùng Yên nhi nhà ta từ hôn sao, chúng ta cũng không ép buộc, thư từ hôn này là ngày đó ngươi lưu lại, chúng ta đã ấn dấu rồi!”

Quân Lan Phong vui vẻ, nhanh chóng cầm lấy thư từ hôn mở rộng, quả nhiên, trên mặt có hai dấu ấn đỏ tươi, chính là con dấu của Nhan phủ và Đỗ phủ.


“Đa tạ quốc công gia.” Quân Lan Phong thu thư từ hôn, khẽ mỉm cười, ủy khuất bái một cái về hướng Nhan Quốc Công.

Nhan Quốc Công bị giọng nói nhẹ như mây gió thậm chí ánh mắt còn có chút mừng rỡ như vậy của hắn làm trong lòng vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Sau này không có việc gì, ngươi cũng đừng tới cửa Nhan gia ta.”

Quân Lan Phong bất đắc dĩ nhếch môi cười, đối với việc Nhan Quốc Công trá hình hạ lệnh đuổi khách, hắn cũng không muốn ở lâu, liền cáo từ rời đi.

Việc hôn nhân này vốn là Nhan gia và Quân gia đính hôn, không có quan hệ gì với Đỗ gia. Thế nhưng Nhan Quốc Công chỉ có một cháu ngoại là con gái, cho nên liền liên hệ với Đỗ gia.

Ra khỏi phủ, hắn xoay người lên ngựa, liếc nhìn sắc trời, đánh đánh ngựa gấp gáp tới nơi Cửu Sát dừng xe ngựa.

Xe ngựa màu đen rộng rãi thoải mái, Lạc Vân Hi


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.