Bạn đang đọc Thiên Tài Cuồng Phi – Phế Vật Tam Tiểu Thư: Chương 212
Edior: thu thảo
Một lúc lâu, Quân Lan Phong trầm giọng nói: “Những chuyện đã xảy ra, có biết hay không cũng không có ý nghĩa gì, cũng như không thay đổi được cái gì, việc này, hỏi hay là không cũng như vậy thôi!”
Đúng! Chuyện này đã sớm trôi qua, dù cho nàng hỏi ra thì sao đây? Lạc Vân Hi âm thầm suy nghĩ.
Có thể, nàng từng giết người nào đó bên cạnh Đoan Mộc Ly, bất kể như thế nào, đó cũng không phải nàng làm, nàng cũng không thể nào giải thích được, chẳng bằng không biết gì cả.
“Ừm, ta không hỏi nữa.” Nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp: “Để cho Đoan Mộc Triết, theo những ký ức ấy vĩnh viễn biến mất đi!”
Khóe miệng Quân Lan Phong nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
Đêm đó, Lạc Vân Hi về Đại phủ. Cũng không ai biết, xung quanh Đại phủ, có rất nhiều lớp trọng binh. Vì để bảo vệ an toàn cho Lạc Vân Hi, Quân Lan Phong phái một nửa người của Huyết Lang tới.
Mấy ngày sau đó, Lạc Vân Hi không tới Thần lâu, nàng cũng nghe nói, Đoan Mộc Ly cũng không tới.
Tiền nương tới hỏi nàng phải làm sao, nàng chỉ là nhàn nhạt nói: “Cứ làm việc bình thường như trước đây thôi, có chuyện gì thật sự không thể giải quyết được nữa, thì hãy tới tìm ta.”
Hiện nay, chuyện thuộc về Thần lâu cũng là cực kì lúng túng.
Kinh thành canh giữ cẩn mật, người Quân Đoàn Khô Lâu cũng biết nặng nhẹ, liền giống như bốc hơi khỏi thế gian, cũng không hề xuất hiện nữa.
Sau bốn ngày là ngày tốt, Hoàng đế Thiên Dạ cũng sớm ban thánh chỉ, tại ngày này cử hành đại điển phong vương, danh hiệu đã quyết định trước, căn cứ theo tên người định ra, Đoan Mộc Ly phong Ly Vương, Đoan Mộc Triết phong Triết Vương.
Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, Lạc Vân Hi liền bị đánh thức, Xuân Liễu lấy nước tới hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, chuẩn bị tiến cung.
Tuy nàng chỉ là thân thích của đại phủ bàng, thế nhưng, trong lòng cả nhà Thế Nhiệm, địa vị của nàng cũng rất cao, cũng là người muốn giới thiệu với bên ngoài nhất.
Thời tiết có chút oi bức, Lạc Vân Hi chọn một cái áo lụa mỏng màu lục, phía dưới mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt có thêu hình tẳng non, đơn giản hào phóng, màu sắc mát mẻ, trên búi tóc cắm một cây trâm bạch ngọc trân châu, tôn lên khí chất tao nhã cùng cao quý của thiếu nữ.
Đến khi vào trong cung và dàn xếp xong, đã là giờ thìn.
Lạc Vân Hi cũng không nhìn thấy bọn người Quân Lan Phong, ngược lại vừa tiến vào Càn thanh cung, đã thấy Lạc Kính Văn.
“Hi nhi, lại đây ngồi đi.” Lạc Kính Văn hiếm có dịp lại đứng lên, híp mắt cười với Lạc Vân Hi: “Đại tỷ ngươi rất nhớ ngươi đó.”
Lạc Vân Hi nhếch khóe miệng lên, đã nghe được Xuân Liễu sau lưng nàng rì rầm: “Nhớ? Nhớ mới là lạ!”
Lạc Vân Hi khẽ cười, quay đầu lại nhìn nàng ấy một cái.
Xuân Liễu ngượng ngùng le lưỡi, nói bổ sung: “Tiểu thư, đã đuổi người ra khỏi Lạc gia, còn bày đặt thân thiết như vậy, nhìn đã thấy giả dối.”
“Ừm, là giả, chẳng qua, nhiều người nhìn như vậy, nếu không qua đó, thì đấy là thất lễ đó.” Lạc Vân Hi thấp giọng nói một câu, liền nhẹ nhàng bước về hướng Lạc Kính Văn, đứng cách xa, thi lễ một cái, thanh âm trong trẻo: “Đa tạ Lạc đại nhân quan tâm!”
Lạc Kính Văn đành thở dài một hơi: “Ngươi đến bây giờ còn không thể tha thứ cho cha sao?”
Trên mặt hắn nhìn có vẻ cực kỳ bi thương, Lạc Vân Hi cũng không có phản ứng gì quá lớn, bình tĩnh nói: “Lúc trước khi ngươi đuổi hai mẹ con chúng ta ra ngoài vô tình như vậy, Thiên Dạ ai cũng biết, từ đó cũng có thể đoán được tháng ngày chúng ta sống ở Lạc phủ sẽ như thế nào rồi. Bây giờ, ngươi lại đổi ý, muốn chúng ta quay trở lại, nhưng ta lại không muốn trải qua cuộc sống như thế nữa.”
Sau khi nàng nói một lời đó, bốn phía liền vang lên tiếng bàn luận nhỏ lẻ, mày Lạc Kính Văn hơi nhíu, trên mặt xẹt qua một tia âm trầm nói: “Ta nghĩ mình đối xử với hai nương con nhà ngươi không tệ, khi nào khiến các ngươi chịu khổ chưa?”
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: “Vậy thì như thế nào? Cuối cùng dù sao cũng là đuổi chúng ta đi, còn có thể tốt tới đâu chứ? Hưu thư cũng đã viết, quan hệ cũng đoạn hết, ta nghĩ, chuyện này không cần thiết phải bàn lại.”
Nàng nói đúng tình hợp lý, không chỉ là bởi vì bất mãn đối với Lạc Kính Văn, căm ghét với Lạc gia, mà bởi vì nàng biết, mình cũng chẳng phải nữ nhi của Lạc Kính Văn.
Đã như vậy, đến cuối cùng thì liên hệ huyết thống cũng không tồn tại, nàng còn cần gì phải khách khí với bọn hắn chứ?
Lời nói uyển chuyển như vậy, chẳng qua là do trước mặt nhiều người như vậy, không muốn bị người khác nói này nói nọ thôi!
Lạc Kính Văn tức đến xanh mét cả mặt.
Lạc Phi Dĩnh ngồi ở bên cạnh, trong đôi mắt hẹp dài chứa đầy đánh giá và tính toán, ánh mắt đảo qua trên người Lạc Vân Hi, sắc mặt càng trở nên âm trầm.
Phế vật này, khí chất vậy mà lại có thể thay đổi thành tốt như vậy! Nàng ta chính là không chịu nổi dáng vẻ nàng ung dung tự tại như vậy, phảng phất toàn bộ mọi chuyện đều không để trong lòng!
Một bên, Tử Quyên nhìn thấy thần sắc tiểu thư, biết nàng ta đang suy nghĩ gì, nhẹ cúi người xuống, kề miệng vào bên tai nàng ta, hai mắt gắt gao nhìn trước ngực Lạc Vân Hi, thấp giọng nói: “Tiểu thư, dáng người tam tiểu thư quá gầy rồi!”
Lạc Phi Dĩnh ngẩn ra, quay đầu, thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn lại, hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng ta.
Kỳ thực, trước đây nàng ta cũng chú ý tới, chỉ có điều không nói ra, để trong lòng mà vụng trộm đắc ý thôi! Xem lại bản thân, lớn hơn hai tuổi so với Lạc Vân Hi, nhưng lúc nàng ta mười lăm tuổi, trổ mã đã rất khá, so bạn cùng lứa tuổi thậm chí còn đầy đặn hơn một chút, đây là việc nàng ta khi ở ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn lấy làm tự hào.
Tử Quyên vừa nói như thế, khi lạnh trên mặt nàng ta lập tức tản đi hơn một nửa, khóe miệng cong lên.
Quả nhiên, eo Lạc Vân Hi tuy thon nhỏ, nhưng trước ngực lại bằng phẳng, miễn cưỡng nhìn sẽ thấy hơi nhô ra, thật là nét bút hỏng.
Nhìn nàng nhẹ nhàng đi về hướng chỗ ngồi ở Đại phủ phía đối diện, Lạc Phi Dĩnh cười lạnh hóa thành hừ nhẹ, Đại phủ, một chức quan nhỏ, vậy mà cũng có thể mang người nhà tới tham gia đại điển phong vương này!
Không chỉ là nàng ta, gần như tất cả mọi người đều đang nhìn Lạc Vân Hi.
Nữ tử từ cửa điện đi về hướng chỗ ngồi, chẳng qua có mấy chục bước, nhưng lại trở thành tiêu điểm khiến mọi người đưa mắt nhìn.
Cả đại điện, nữ tử quý tộc cũng không ít, người người ăn mặc lòe loẹt, trang phục kiều diễm, mỗi người mỗi vẻ, thế nhưng, Lạc Vân Hi vừa tiến đến, đã trở thành một đóa hao kiều diễm nhất trong vạn bụi, khí chất ung dung, biểu tình bình tĩnh, con ngươi sâu thẳm, làm cho người khác chú ý tới cực điểm.
Phảng phất, trời sinh nàng ra đã là vương giả cao cao tại thượng, cao quý tao nhã đè ép cả thành viên có huyết thống hoàng tộc, khiến vô số thiên kim đố kị.
Sau khi Lạc Vân Hi ngồi xuống, cũng không nhìn những kia ánh mắt, mà tự nhiên uống trà.
Mọi người trong cung đều đang chờ đợi, các thái giám và cung nữ lần lượt dâng hoa quả đúng mùa, kiểu bánh ngọt mới lên, cho mọi người dùng.
Rất nhanh, hơn nửa giờ liền trôi qua rồi.
Đám người trong điện vẫn xen kẽ lui tới, bận rộn, thế nhưng, Kim Loan điện vẫn chưa truyền tin tức ra, mở đại điển lúc nào, cũng không có thông báo cụ thể.
Có mấy người đã ngồi chán, liền hẹn bạn bè ra khỏi cung điện để đi dạo.
Đang trong lúc đại điện rối loạn, một thái giám chạy vào kêu lên: “Người của đại thế gia tới, chờ bọn hắn tới đủ, thì đại điện tại kim loan điện sẽ đợi, đại điển tiến hành sau nửa canh giờ nữa!”
Trong điện, thần sắc mọi người đều tràn đầy ước ao.
Thế gia chính là các đại gia tộc thế gia, tham gia nghi lễ cũng có thể tới chậm chút, không giống bọn hắn, dựa theo việc hoàng đế quyết định thời gian tiến cung, sau đó uổng công đợi thời gian dài như vậy.
Lập tức có quý phụ đứng dậy hỏi: “Tình Yên tiểu thư cũng đến đây sao?”
“Có đến, đang nghỉ ngơi tại Thiên điện.” Một cung nữ trả lời.
Bên này rất nhiều quý phụ dồn dập đứng dậy, tươi cười chào hỏi lẫn nhau: “Vậy chúng ta đi thăm nàng ấy một chút.”
Cung nữ cười nói: “Nhân duyên của Đỗ tiểu thư thật là tốt, mấy vị phu nhân đi thăm nàng ấy, nàng ấy khẳng định rất vui.”
Một quý phụ trong đó che miệng cười: “Chỉ sợ nhiều người đi, quấy rầy nàng ấy nghỉ ngơi. Đúng rồi, Lạc tiểu thư, ngươi đi không?”
Câu chuyện của nàng ta, không có dấu hiệu nào đã chuyển tới trên đầu Lạc Vân Hi.
Bầu không khí trong điện vào giờ khắc này có chút giằng co, sức chú ý của tất cả mọi người đều chuyển về hướng Lạc Vân Hi.
Thiếu nữ một thân quần áo đơn giản, ngồi trên ghế gỗ, tư thế cũng chẳng phải rất đoan chính, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy thoải mái. Một tay nàng nâng chung trà sứ Thanh Hoa, một tay khác đỡ khăn, nhè nhẹ lau sạch nước miếng, bờ môi phấn nộn bị nước trà thấm vào khiến nó vô cùng diễm lệ.
“Ta không đi.” Lạc Vân Hi đối với việc quý phụ đột nhiên nói đến tên mình biểu hiện vẫn trấn định vững chắc, trả lời cũng cực kỳ tự nhiên.
Quý phụ gật đầu: “Nói đến thì bệnh của Tình Yên tiểu thư chính là ngươi trị khỏi, thật không nhìn ra, nhỏ tuổi như vậy đã là thần y!”
Người trong điện đều không khỏi phát ra tiếng than thở, không nhịn được lại mồ hôi lấm tấm nhìn nàng.
Lạc Phi Dĩnh thấp giọng chửi một tiếng: “Dối trá!”
Đại phu nhân tới gần, ánh mắt nhìn về phía Lạc Phi Dĩnh, dùng âm thanh cực thấp hỏi: “Dĩnh nhi, ngươi đi không?”
Những người kia vừa đi, trong cung lại bắt đầu huyên náo, khóe miệng Lạc Phi Dĩnh treo ý châm biếm: “Nhiều người đi như vậy, không thể thiếu nhà chúng ta được!”
Ánh mắt Đại phu nhân tối tăm nói: “Đỗ Tình Yên hiện tại chỉ sợ không quá ổn, chuyện từ hôn đã được xác nhận, muốn giấu diếm cũng không che giấu nổi, ai cũng đều nghe nói.”
Nghe thế, Lạc Phi Dĩnh nở nụ cười nồng nặc, hừ nhẹ nói: “Thiên Dạ đệ nhất tài nữ thì đã làm sao? Gia thế tốt, tài mạo tốt, thì thế nào? Ai nấy cũng nâng niu nàng ta, nhưng kết quả thì sao, không chiếm được nam nhân mình thích, chẳng qua chỉ là một chuyện cười thôi!”
Đương nhiên, nhìn Đỗ Tình Yên như vậy, nàng ta vô cùng thoải mái, đố kị cũng vặn vẹo mà phát tiết.
“Dĩnh nhi, Trung Sơn Vương không phải người bình thường, hắn đến Đỗ Tình Yên đều coi thường, còn có thể vừa ý ai chứ?” Sắc mặt Đại phu nhân nghiêm túc hơn một chút: “Chẳng lẽ, thật sự là nam nhân ư?”
“Chỉ sợ không phải.” Lạc Phi Dĩnh một mặt nói, một mặt cảnh giác đánh giá bốn phía.
Đại phu nhân nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng ta, khen: “Vẫn là Dĩnh nhi nhà ta hoàn mỹ, hoàn toàn xứng với danh hiệu Thiên Dạ đệ nhất mỹ nhân! Trung Sơn Vương chắc là cũng yêu thích Dĩnh nhi nhà ta mới đúng.”
“Nương, đừng nói nhảm.” Mặt Lạc Phi Dĩnh ửng đỏ, nhanh chóng chặn nàng ta nói tiếp.
Đại phu nhân cười cười, không để ý lắm.
Lúc Lạc Phi Dĩnh quay đầu, tâm tư lại bắt đầu tăng lên.
Đoan Mộc Triết đã bị định là Triết Vương, hiển nhiên là triệt để mất đi tư cách tranh ngôi vị hoàng đế, Đoan Mộc Ly cũng giống như vậy, Đoan Mộc Kỳ thì không có thực lực này, nếu nói là tương lai ai sẽ là người đắc thế, chỉ sợ cũng chẳng phải Thái tử, mà là Trung Sơn Vương Quân Lan Phong xuất quỷ nhập thần kia!
Người nam nhân này có trí mưu, có quyền lực, càng quyết đoán khó có người có thể sánh bằng, có thể nói là một chính trị gia ưu tú, bởi trận doanh bất đồng, hắn lại có vị hôn thê môn đăng hộ đối, nên mình đối với hắn chỉ có kính sợ.
Nhưng hiện tại, hắn đã thoái hôn với vị hôn thê của hắn!
Nghĩ tới đây, lòng dạ Lạc Phi Dĩnh không khỏi đầy sẹo, nói như vậy thì, nàng ta sao có thể trở thành nữ nhân của hắn!
Nếu như có thể gả cho hắn, dù cho không làm hoàng hậu, vậy cũng hẳn là nữ nhân có thân phận tôn quý nhất thiên hạ này! Thế nhưng, dùng năng lực của hắn như vậy, ai nào biết tương sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Chỉ là… chân mày Lạc Phi Dĩnh cau lại, Quân Lan Phong dường như đối với mình không có ý kia!
Nàng ta đối với bản thân mình rất tin tưởng, thế nhưng, Lạc Vân Hi lại là tử huyệt của nàng ta, tướng mạo tài học, nàng đều không kém mình! Thế nhưng, nàng còn nhỏ hơn mình, Quân Lan Phong đối với nàng còn rất không bình thường!
Nữ nhân chết tiệt! Lạc Phi Dĩnh càng nghĩ càng căm tức, đáy mắt, khó nén oán độc và đố kị.
May mà, Lạc Vân Hi rốt cuộc có hai thứ không đuổi kịp được nàng ta, một là thân thế, nàng ta là con vợ cả, Lạc Vân Hi là thứ nữ, lại là thứ nữ bị đuổi ra khỏi phủ; hai là dáng người, nàng ta có vòng ngực cao hơn người, Lạc Vân Hi lại rất phẳng.
Nghĩ tới đây, lòng Lạc Phi Dĩnh tahr lỏng hơn một chút.
Nhìn người cả điện, nàng ta nhìn phía ngoài cung, bất chợt quay đầu nói: “Nương, ta đi xem Đỗ Tình Yên một chút!”
Có thể, Quân Lan Phong cũng đang ở đó, mà Đỗ Tình Yên giờ khắc này hẳn là rất tiều tụy, mình lại rực rỡ thu hút người nhìn, so ra, ai tốt ai xấu chớp mắt đã nhìn ra được.
Thấy Lạc Phi Dĩnh cũng đi theo ra để thăm hỏi Đỗ Tình Yên, khóe miệng Lạc Vân Hi treo nụ cười giễu cợt, phải tay chống cằm, chuẩn bị chợp mắt một lát.
Quả thực thức dậy quá sớm, nàng rất mệt.
Vừa lúc có chút mơ hồ, bên tai truyền đến một tiếng kêu to: “Hi nhi!”
Nàng bất mãn mà mở mắt ra, đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Đoan Mộc Kỳ cười thành một đóa hoa ngồi ở bên mình, làn da so với lần trước thấy đã ngăm đen không ít.
“Ngươi đi đâu mà bị đốt thành cục than đen vậy?” Lạc Vân Hi buồn cười hỏi.
Đoan Mộc Kỳ nghe thế, thu lại khuôn mặt tươi cười, thở dài tuyệt vọng nói: “Lần trước cũng không kịp nói với ngươi, phụ hoàng đã đưa ta vào quân doanh, còn nói cho oai là để rèn luyện thể trạng, nhưng lại làm ta rất mệt mỏi!”
Nói rồi, hắn nằm ườn ra trên ghế dựa, kịp thời thả người, trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Ta thấy đúng là ngươi thiếu hụt rèn luyện.” Lạc Vân Hi không khách khí nói: “Một cái quân doanh nhỏ đã làm khó ngươi, ngươi có phải nam nhân không?”
“Cái gì? Ngươi nói ta không phải nam nhân!” Đoan Mộc Kỳ la một câu, đột nhiên từ trên ghế ngồi dậy.
Đại điện, bất chợt trở nên yên lặng.
Lạc Vân Hi cũng chẳng có gì, còn Đoan Mộc Kỳ thì khá xấu hổ, nhanh chóng tìm lời nói để dời đi lực chú ý: “Hi nhi, cái kia, Đỗ Tình Yên đến đây, nghỉ ngơi ở Thiên điện, mẫu hậu, nhị ca, Trung Sơn Vương đều ở bên kia, chúng ta cũng tới xem thử đi.”
“Vậy đi thôi.” Lạc Vân Hi dẫn đầu đứng lên.
Xuân Liễu ở lại bên cạnh Đại Văn Quyên, nàng chỉ cùng Đoan Mộc Kỳ ra khỏi cung, bước tới ngoài cung.
Thấy Lạc Vân Hi đi về hướng ngự hoa viên, Đoan Mộc Kỳ nhanh chóng giữ chặt nàng: “Bên này, Càn thanh cung ở bên ngoài cung.”
Lạc Vân Hi lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Vừa rồi thuận miệng nói đùa thôi, thật ra ở đó coskhoong ít người đi? Nhiều người chen chúc như vậy, tới đó chịu tội à!”
Đoan Mộc Kỳ nghe thấy có lý, gật đầu, liề cùng nàng đi về hướng ngự hoa viên.
Trên đường, Đoan Mộc Kỳ tự nhiên hỏi chủ đề gần mấy lan truyền khắp Kinh Thành: “Trung Sơn Vương cùng Đỗ Tình Yên thật sự đã thoái hôn rồi.”
“Ừm.” Lạc Vân Hi thản nhiên đáp.
“Hi nhi.” Đoan Mộc Kỳ nghiêng đầu đánh giá nàng, trong mắt lóe ra sự sùng bái sáng như ngôi sao nhỏ: “Ngươi là nữ hài ưu tú và đẹp nhất tử ta từng thấy, ta thích tính cách của ngươi. Tuy thân thế của ngươi có chút chênh lệch, nhưng thoạt nhìn ngươi lại thấy giống như công chúa cao quý, chẳng trách Trung Sơn Vương đối đãi với ngươi như thế, chỉ hận ta trước đây có mắt không tròng.”
Lạc Vân Hi hơi nhếch môi nói: “Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ! Bị người khác nghe thấy sẽ nghĩ ta ra sao đây?”
Đoan Mộc Kỳ lập tức hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, thấp giọng nói: “Ta biết, ta sẽ không nói lung tung. Xung quanh là ám vệ của ta, không có người ngoài.”
“Không phải… ” Lạc Vân Hi nhìn động tác của hắn có chút ngốc manh, không biết nói gì: “Ta không phải muốn ngươi giữ bí mật, mà là bảo ngươi không cần suy đoán lung tung, sự việc không có gì chắc chắn cả.”