Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 198: Thiếu


Bạn đang đọc Thiên Tài Cuồng Phi – Phế Vật Tam Tiểu Thư: Chương 198: Thiếu

Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi không nhanh không chậm đi đến giữa đại điện, khóe môi nhếch lên ý cười nhạt nhẽo, ngẩng đầu lên, thoải mái trả lời: “Bẩm bệ hạ, ta biết.”

Ánh mắt Hòa Nguyệt đế dưới mày rậm xẹt qua một đạo tinh quang, hỏi: “Ngươi biết cái gì?”

Lạc Vân Hi nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói: “Đều biết.”

Câu nói này tuyệt đối không phải khoa trương, thế gian này, mấy thứ nữ tử cần biết, thật không khéo, nàng đều học được một chút.

Hòa Nguyệt đế sửng sờ, những người khác cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đều nói, nữ tử này thật là cuồng vọng! Cư nhiên nói nàng đều biết!

“Cầm kỳ thi họa, nữ công thêu thùa sao?” Hòa Nguyệt đế cực có hứng thú mà hỏi.

Lạc Vân Hi gật đầu.


“Khẩu khí của ngươi thật là lớn!” Hòa Nguyệt đế thấy nàng không khiêm tốn như vậy, dung mạo trầm xuống, quát một tiếng.

Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: “Thần nữ chỉ là trả lời vấn đề của bệ hạ, tất cả những thứ thần nữ nghĩ được, không có cái gì mình không biết.” Ý tứ chính là chỉ có không ngờ, không có không làm được.

Hòa Nguyệt đế cau mày nhìn nàng, bên cạnh, không biết Hoa hoàng tử đã đi tới khi nào, thấp giọng nói vài câu.

Mày rậm của Hòa Nguyệt đế giương lên, vẫy tay nói với cung nữ bên cạnh: “Đi mang 18 loại nhạc cụ trong cung đến đây cho trẫm!”

Các vị khách đang ngồi nghe thấy hoàng đế hạ lệnh như vậy, đều lấy làm kinh hãi.

Đây là muốn để Lạc Vân Hi biểu diễn sao?

Mặt Lạc Vân Hi không biến sắc, thần sắc tự nhiên, bên tai là giọng nói có chút giảo hoạt của Hòa Nguyệt đế: “Lạc tiểu thư có tài như vậy, thì có lẽ ngoài đàn ra, 18 loại nhạc cụ này, chắc là ngươi cũng biết hết đúng không?”

Trong lòng hắn đã chuẩn bị tốt, chỉ cần Lạc Vân Hi nói chữ “không”, hoặc là chần chờ, hắn liền giội nước lạnh, châm chọc một phen.

Không phải nói đều biết sao? 18 loại nhạc cụ, rõ ràng đều là một trong những thứ mà các nữ tử học, thiên kim các nhà cũng chỉ chọn một hai loại nhạc cụ trong đó mà học, người tài giỏi trong thanh lâu kỹ viện cũng chỉ biết 4, 5 loại nhạc cụ mà thôi, Lạc Vân Hi sao có thể biết hết chứ?

Hắn nghĩ như vậy, những người khác cũng không ngoại lệ.

“Đây cũng là làm khó cho người ta quá rồi phải không?”

“Coi như là nhạc sĩ, cũng không tinh thông hết tất cả!”

Quý tộc của Thiên Dạ Quốc dồn dập nói nhỏ.

Quan chức Hòa Nguyệt quốc cũng không cam lòng yếu thế, ở bên cạnh châm biếm: “Đó chẳng phải do Lạc Vân Hi nước các ngươi nói, nàng đều biết hết sao, nhạc cụ không phải kỹ năng nữ tử nên học à?”

Mặt mấy người Quân Lan Phong, Đoan Mộc Ly cũng đầy vẻ nghi ngờ, tuy bọn hắn tin tưởng Lạc Vân Hi, nhưng có tới 18 dạng nhạc cụ, nàng chưa chắc có thể biết được hết.


Thế mà, khóe miệng Lạc Vân Hi khẽ nhếch lên nụ cười, tuyệt đối không hoang mang, càng không thấy cảnh gặp khó khăn chút nào.

Sự nghi ngờ của mọi người nặng hơn.

Không lâu sau, mười mấy cung nữ nối đuôi nhau đi vào, trong tay nâng rất nhiều loại nhạc cụ, có chung, dây cung, đàn, đàn tranh, cùng với rất nhiều nhạc cụ mọi người ít dùng hoặc là chưa dùng bao giờ, chuyển toàn bộ đến giữa điện, nhạc cụ to nhỏ đều để chung một chỗ, ánh bạc rọi sáng cả đại điện, khiến mọi người hoa cả mắt.

“Mời.” Cung nữ cầm đầu đưa tay làm tư thế mời với Lạc Vân Hi, liền dẫn một đám người lui ra.

Không đợi Hòa Nguyệt đế sai bảo, Lạc Vân Hi đã đi lên trước, tiện tay rút ra một cây đàn tranh, đeo móng tay nhọn vào đôi tay thon dài, sau đó tiếng nhạc liên tiếp ay ra từ ngón tay nàng như nước chảy xuôi dòng, ngón út hơi vạch, âm thanh đột nhiên dừng lại, trước mắt mọi người như xuất hiện hình ảnh ngọn núi tráng lệ hùng vĩ, lúc bọn hắn đang nghe tới say mê, tiếng nhạc lại im bặt.

Lạc Vân Hi đã ngẩng đầu, thanh thúy hỏi: “Bệ hạ, ngài muốn nghe nhạc gì?”

Hòa Nguyệt đế đã bị bộ dạng tùy tiện chọn một nhạc cụ vừa rồi của nàng làm chấn động, quét mắt phía nhạc cụ ở dưới, trầm ngâm nói: “Vậy thì khèn đi.”

Lạc Vân Hi liền lấy khèn trúc ra ngoài, một chiếc khăn tay trắng tinh đã kịp thời đưa tới.

Nàng quay đầu lại, trông thấy là Quân Lan Phong, liền nhận khăn, lau sạch miệng khèn, để sát vào bên môi.

Tiếng nhạc vang lên, sáng sủa ngọt ngào, âm cao trong trẻo trong suốt, âm trung nhu hòa đầy đặn, âm thấp thì chất phác trầm thấp, trong lúc nhất thời lại “làm người say mê”.


Một khúc thôi, tất cả các vị khách không hẹn mà cùng vỗ tay, tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Mặt Hòa Nguyệt đế đầy vẻ kinh ngạc, nói không ra lời, Hoa hoàng tử liền mở miệng nói: “Trống đi!”

Lạc Vân Hi đi tới bên trống, lấy hai cái dùi trống ở hai bên, hai cổ tay cùng vung lên, nhịp trống nhỏ rồi lớn dần, từ chậm đến nhanh, dồn dập rơi vào trống mặt như mưa rơi, tạo thành một khúc nhạc chiến rất rõ ràng.

Quân Lan Phong đứng gần đó, nghe khúc nhạc chiến quen thuộc kia, tron lòng không khỏi sôi trào, âm nhạc này, thực sự quá nhập cảnh.

Bắp thịt của nữ tử nhỏ, nhưng Lạc Vân Hi đánh trống, lại nghe ra được vô cùng có lực.

Nhịp trống cuối cùng hạ xuống, tất cả khách khứa đều lớn tiếng khen hay.

“Quả nhiên là đều biết!” Mặt Hòa Nguyệt đế đầy vẻ chấn động và chán nản than một tiếng, Thiên Dạ lại có nữ tử hiếm thấy như vậy, tiếc thay không phải người của Hòa Nguyệt.

Mặc dù

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.