Đọc truyện Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta – Chương 215: Đại Kết Cục:kích Hôn Triền Miên(1)
Dưới thân cây cao lớn,Diệp Vị Ương mượn lá cây thô to cùng thân cành
che thân thể nhỏ nhắn của mình.Cô thuận thế tựa vào trên cây khô nhìn
cách đó không xa Thanh Phong Tuấn càng ngày càng gần nơi cô đứng. . . . . .
Thật khẩn trương!Đúng,không biết có thể tạm thời bò lên cây trốn một
chút không? Diệp Vị Ương ngẩng đầu nhìn lên trời,cây này vừa đủ cao,ở
thời khắc mấu chốt xem như cứu một mạng rơm rạ đây.Đột nhiên!Xa xa trên
mái nhà chớp tắt một điểm đỏ hấp dẫn Diệp Vị Ương chú ý!
Đó là. . . . . . súng bắn tỉa tia hồng ngoại mới nhất? !Không lẽ mục tiêu chính là. . . . . .
Diệp Vị Ương quay đầu nhìn về phía phương hướng Thanh Phong Tuấn,hắn
hiện tại trên căn bản đã thoát khỏi phần lớn phụ nữ đeo bám,một mình
hướng đi về phía này tìm kiếm cô.
Mắt thấy mục tiêu súng bắn tỉa nhắm về phía hắn,Diệp Vị Ương bắt đầu lo lắng cho Thanh Phong Tuấn .
Haizzz,tên đàn ông ngu ngốc này,biết rất rõ mình là một con cá lớn
nhất định sẽ có rất nhiều tổ chức tranh nhau cướp đoạt ám sát,ai cũng
không dại gì bỏ một cơ hội kiếm tiền tốt thế này,hôm nay hắn xuất hiện ở chỗ này thật rất nguy hiểm,còn tự tin không mang theo vệ sĩ nửa chứ?
Diệp Vị Ương dĩ nhiên không biết vì dụ xà xuất động,chỉ cần có một cơ hội tìm được cô Thanh Phong Tuấn tuyệt đối đồng ý “bí quá hoá
liều”.Hiện tại,cô lòng như lửa đốt cẩn thận núp phía sau thân cây lớn!
Thanh Phong Tuấn sao vẫn còn ở đây? Còn đứng ở chỗ rất nguy hiểm nửa!
Mà tia hồng ngoại sau khi nhắm trúng tín hiệu thì không còn lúc ẩn
lúc hiện như ban đầu dường như đã định vị trí,không biết có lập tức nổ
súng hay không! Diệp Vị Ương trái tim như muốn vọt lên cổ họng! Khẩn
trương cực kỳ!
Haizzz,không bao lâu sau,vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua,Diệp Vị Ương
không chút suy nghĩ chạy về hướng Thanh Phong Tuấn! Phi người muốn thay
hắn đỡ viên đạn,coi như trả hắn năm đó lần đầu gặp nhau hắn cũng thay cô đỡ một súng!
Nhưng dường như cùng một thời gian phát hiện cô,Thanh Phong Tuấn nhìn thật sâu vào mắt cô,cả người hắn ngẩn ngơ một chút,sau đó trước lúc
Diệp Vị Ương muốn giúp hắn đỡ đạn,theo bản năng cùng với trong lòng
không muốn để cô bị thương mãnh liệt trào dâng,hắn trở tay đẩy Diệp Vị
Ương sang vị trí bên cạnh! Viên đạn bắn tỉa phóng đi sượt qua vai trái
Diệp Vị Ương rồi xỏ xuyên qua vai phải Thanh Phong Tuấn! Máu tươi chảy
ra . . . . .
Tất cả khách khứa đều thét chói tai bỏ chạy .
Lúc này tỉnh táo nhất cơ trí nhất ngược lại chính là Diệp Vị Ương,mặc dù trong lòng vì Thanh Phong Tuấn vào thời khắc quyết định đẩy cô ra
cảm thấy hoảng sợ không thôi,cũng lo lắng cho vết thương trên người
hắn,nhưng cô biết bây giờ không thể tự rối loạn,cứu người quan trọng
hơn! Cho dù không tổn thương vị trí quan trọng.Nhưng nếu không đươc chữa trị kịp thời cũng có thể tàn phế hoặc chảy máu quá nhiều mà chết.
Diệp Vị Ương tĩnh táo trực tiếp căn dặn: “Người nổ súng đã biết đả
thảo kinh xà chắc chắn đã lẩn trốn,chúng ta không cần lãng phí thời gian đuổi theo,các anh nhanh cho người đưa xe đến đây.” Khi này cũng chỉ có
cô mới có thể nhắc nhở mọi người hiện tại cần nhất làm việc gì nhất.
Bọn người hầu bị Diệp Vị Ương khẩu khí như chị hai ra lệnh bọn họ làm việc nhưng rất kỳ quái bọn họ lại không cảm thấy ghét,ngược lại ánh mắt còn lóe ra phần kính nể,lập tức trả lời ngắn gọn một chữ: “Dạ.”
Đúng,bọn họ phải lập lái xe đưa Thanh Phong tiên sinh đi bệnh viện!
Trước hết thử tin cô gái thần bí trước mặt một lần xem.Mà Thanh Phong
Tuấn nằm trong ngực Diệp Vị Ương từ từ rơi vào trạng thái hôn mê,nhưng
khóe môi lại nhếch nụ cười. . . . . .
Hắn có thể cảm giác được,cô gái hiện tại ôm hắn thân thể mềm mại rất
quen thuộc,xúc cảm nói cho hắn biết cô gái tóc rất dài mà quan trọng
nhất chính là. . . . . . Trên người cô có mùi thơm thanh nhã . . . . . . rất quen thuộc. . . . . .
Vị Ương,em về rồi đúng không? Thật sự là em ? Lần này anh sẽ không để em bị thương nửa. . . . . .
““““““““““““““““““““““““““““““`
Biệt thự Thanh Phong Tuấn.
Trong lúc mê man chỉ cảm thấy đau đớn lan truyền khắp cơ thể
hắn,khiêu chiến cùng kích thích mỗi sợi dây thần kinh.Cảm giác đau đớn
như lửa đốt từ vai phải lan truyền đến tứ chi,Thanh Phong Tuấn cố gắng
muốn mở hai mắt ra nhưng không thể,cơn ác mộng mỗi đêm dày vò hắn như
lại muốn kéo đến. . . . . .
Trong mộng Diệp Vị Ương cả người đều là máu,bất luận hắn có thét đến
tê tâm liệt phế,cô vẫn không tỉnh lại,không trở lại. . . . . .
Dường như là mộng lại không phải mộng,hắn nghe được tiếng bước chân
rối loạn,cảm giác có khăn ướt lạnh như băng đặt lên vần trán nóng
hổi,đau đớn giảm bớt một chút.Hắn bắt đầu vô thức nhỏ giọng lẩm bẩm: “. . . . . . Vị Ương,Vị Ương. . . . . . đừng đi. . . . . . đừng. . . . . .
rời khỏi anh. . . . . .”
Hả?Ngồi ở mép giường Diệp Vị Ương ngẩn ra suýt nữa rơi lệ.Cô cùng hắn tách ra năm năm,hắn còn không biết có cục cưng tồn tại đây.
Bỗng nhiên trong giấc mộng Thanh Phong Tuấn bắt đầu bất an vùng
vẫy,Diệp Vị Ương nhướng đôi mi thanh tú,tiến lên nhẹ nhàng ôm thân thể
hắn không cho hắn tiếp tục giãy giụa.
. . . . . . Cảm giác thật ấm áp,đã bao lâu rồi mới có lại! Thanh
Phong Tuấn cảm giác mình đã đợi rất nhiều rất nhiều năm,hắn nôn nóng
nhích lại nơi đem đến ấm áp,hắn lúc tỉnh vô cùng kiên cường còn trong
hôn mê bắt đầu lệ thuộc vào loại quen thuộc này,hắn thật sợ lần nửa mất
đi.
Diệp Vị Ương lại cau mày buồn rầu cực kỳ,đỏ mặt khom nửa người,ngồi
thẳng cũng không phải mà nằm cũng không phải! Cứ ôm thế này,có tính bị
hắn gián tiếp ăn đậu hủ?Rất kỳ quái chính là. . . . . . Ack,cô lại không ghét đụng chạm cơ thể hắn?
Rạng sáng bốn giờ,Thanh Phong Tuấn chớp chớp tròng mắt đã nhắm lâu,từ trong giấc mơ hồ tỉnh lại.
Sắc trời đã mờ sáng.Trên bả vai hắn vết thương còn đang nhói đau,ban
đầu nóng rực đau rát chuyển biến thành tê dại.Thử nhúc nhích bả vai bỗng nhiên đau đớn như kim làm hắn khó chịu cau mày.
Thanh Phong Tuấn đỡ lấy bả vai bị thương miễn cưỡng ngồi dậy,thân thể của hắn bây giờ còn yếu ớt,mấy năm nay không có cô bên người,hắn làm
việc điên cuồng liều mạng khiêu chiến cực hạn không sợ chết,nhiều lần bị thương,hiện tại làm hắn chịu không nổi.Ngoài ra có thể trước đó bị
sốt,hiện tại vẫn còn cảm giác choáng váng,cố gắng mở to hai mắt kiểm tra vết thương của mình.
Ack? Quần áo của hắn. . . . . . không biết bị người nào đổi thành đồ
ngủ,là một bộ rộng rãi dày vốn nên để mùa đông mặc nhưng hiện tại mặc
trên người hắn vừa vặn giúp hắn không nhiễm phong hàng.Không thể không
nói người giúp hắn thay quần áo rất cẩn thật,biết bệnh nhân bị thương
sức chống cự rất yếu.
Đột nhiên! Trong não chợt lóe linh quang,hắn nhớ lại có người phụ nữ
đến đây! Tim đập lại bắt đầu gia tốc,không để ý tình trạng thân thế hiện tại,hắn đứng dậy đi tới gian phòng Diệp Vị Ương nằm cách vách. . . . . .
Két ——— lách tách ———
Có thanh âm mở cửa truyền đến,Diệp Vị Ương vốn chưa ngủ vẻ mặt lập
tức khẩn trương,cô vội vàng kéo lại áo ngủ nhanh chóng nhắm mắt lại bắt
đầu giả bộ ngủ! Nhưng trong lòng khẩn trương không thôi,lập tức một
khuôn mặt anh tuấn hiện lên trong đầu cô,không phải . . . . . . tên
Thanh Phong Tuấn kia tỉnh rồi chứ? Vậy hắn bị thương sao không nghỉ
ngơi,chạy tới đây làm gì?
Cảm giác bên cạnh giường bị trũng xuống,có hơi thở phái nam lại
gần,Diệp Vị Ương giả bộ ngủ càng thêm khẩn trương,lông mi thật dài run
rẩy, tim đập rộn lên. Cô còn chưa biết phải thế nào đối mặt hắn đây.
Thanh Phong Tuấn vốn chỉ cúi người,muốn nhìn khuôn mặt hắn nhớ ngày nhớ đêm nhưng nhìn thấy lông mi Diệp Vị Ương run rẩy.
Cô ấy tỉnh rồi ? Giả bộ ngủ sao?
Cô ấy tỉnh rồi ? Giả bộ ngủ sao?Vậy. . . . . . để hắn đến đánh thức
cô,hắn nhớ mùi vị cô đã rất lâu rồi.Nghiêng người,hôn lên môi cô!
“. . . . . . Ưm!” Người này. . . . . . Người này sao có thể làm vậy?
Diệp Vị Ương thật không thể tiếp tục giả ngủ.Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Thanh Phong Tuấn thả ra nuốt vào nơi nhạy cảm,thậm
chí. . . . . . mang theo kiên nhẫn hết sức dụ người miêu tả đường nét
môi cô,ý đồ muốn cạy ra môi cô.
Hắn giam giữ cánh môi mềm mại của cô như người lữ hành bị lạc trong
sa mạc chịu khát đã lâu bỗng nhiên tìm được dòng nước suối ngọt,nóng
bỏng mà vô cùng quý trọng hôn hít mút lấy!Diệp Vị Ương không tự chủ ngâm khẽ thành tiếng,Thanh Phong Tuấn vươn đầu lưỡi linh hoạt trơn vào thật
sâu dây dưa.
Nụ hôn nóng bỏng như muốn hút cô vào trong thân thể.Tay còn lại của
hắn cũng không dừng lại,không biết lúc nào từ xương quai xanh trượt
xuống đưa vào trong đồ ngủ mỏng manh,cầm nơi căng mịn mềm mại trước ngực cô. . . . . .
———– Trước khi mất đi khống chế,Diệp Vị Ương dùng lý trí cuối cùng nhẹ nhàng đẩy ra người đàn ông trên người.
“. . . . . . Hít.” Thanh Phong Tuấn bị chạm nhẹ vai phải,đau đết hắn hít một hơi.
Diệp Vị Ương lập tứckhẩn trương nhích tới gần chút ít,trên mặt mang
theo quan tâm không thể che giấu”Anh. . . . . . anh làm sao vậy? Thật
xin lỗi,tôi. . . . . . tôi không phải cố ý đẩy anh.Không phải…tôi. . . . . . tôi muốn đẩy anh đấy,nhưng . . . . . . nhưng tôi quên mất trên
người anh có vết thương.”
————-Haizzz,sống hai mươi lăm năm chưa từng có lúc nào nói lắp như
thế này,Diệp Vị Ương cảm thấy nhức đầu,sắc mặt cũng vì mắc cỡ mà ửng
hồng.
“Vậy ý của em có phải. . . . . . Nếu như vết thương anh tốt hơn thì
có thể tiếp tục làm chuyện anh vừa rồi muốn làm sao?” Không biết tại sao thấy hiện tại Diệp Vị Ương từ chối hắn,lòng đau nhói nhưng vẫn cố ý vặn vẹo lời cô,đây là lần đầu muốn lưu manh vô lại đơn giản vì không muốn
cô gái yêu mến trước mắt lần nữa chuồn mất.Bất luận dùng phương pháp vô
sĩ thế nào dụ cô chịu đồng ý đi vào hôn nhân điện phủ rồi hẳn nói,vậy
mới có thể yên lòng.Bởi vì. . . . . . hắn phát hiện dáng vẻ hiện tại của cô rất xinh đẹp.
“Dĩ nhiên không được!” Diệp Vị Ương thoáng cái trợn to hai mắt,vẻ mặt phòng bị.
Nhìn cô từ chối trực tiếp mà dứt khoát,còn nói như đinh đóng cột”. . . . . . Hí.” Thanh Phong Tuấn lại cố ý bắt đầu nhíu mày hút không khí như vô cùng đau đớn.
“Ơ ơ ơ,anh sao thế?” Vừa thấy Thanh Phong Tuấn suýt xoa,Diệp Vị Ương
hoàn toàn không còn tỉnh táo và thông minh như bình thường,có chút lơ
mơ,có chút ngốc nghếch,cũng có chút thẳng thắn chân thật như trong xương vốn đã thế.
“Vết thương của anh hình như bị em vừa rồi dùng sức đẩy mà nứt ra
rồi.” Thanh Phong Tuấn còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘ dùng sức ’,cứ
như hắn hôn cô, bị ‘ tàn nhẫn ’ đẩy ra thật mạnh vậy ý.
Đáng tiếc Diệp Vị Ương đang lo lắng không rãnh để ý lời hắn có ý
gì,lập tức dựa vào thói quen trong phòng tìm được một hộp y tế,cô bò lên chính giữa giường hướng về phía Thanh Phong Tuấn ngồi tại mép giường vẻ mặt phức tạp vẫy vẫy tay: “Ơ,anh đấy. . . . . . tới đây.”
Chưa nói tới cách chào hỏi này như đã biết rất lâu,giữa bạn bè,giữa
người yêu chứ không gọi theo kiểu quan hệ vợ chồng. Dám chào hỏi người
nổi tiếng như Thanh Phong Tuấn thế này đoán chừng chỉ có mỗi mình cô.
Nhưng Thanh Phong Tuấn không bực bội ngược lại tâm trạng rất vui vẻ,không nói gì nghe theo lời cô nhích đến gần.
Hai người thoáng cái cách rất gần,Thanh Phong Tuấn tương đối
cao,trong lúc Diệp Vị Ương cúi đầu nhẹ nhàng kéo đồ ngủ bên vai phải
xuống,cau mày khẩn trương xử lý vết thương có dấu hiệu rách,hắn mỉm cười nghiêng mắt nhìn xuống là có thể nhìn thấy xương quai xanh mẫn cảm thậm chí bởi vì động tác cô cúi đầu mà áo ngủ rũ xuống để lộ gò gực căng mịn nhìn không xót một chút gì.Thân thể cũng vì thế mà nóng rực nhưng vì sợ hù đến cô chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục bình tĩnh.
—–Diệp Vị Ương đang cẩn thận băng bó vết thương tuy nhiên cảm thấy
hắn có biến hóa rất nhỏ,không suy nghĩ sâu sa,cô ngẩng đầu lo lắng nhìn hắn,vươn tay trái nhẹ nhàng chạm lên trán hắn,sau đó lớn tiếng thét
lên: “Ai nha,sao anh lại nóng thế này? Có phải vì vết thương bị nứt làm
anh bị sốt? Không được,tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho anh!” Nói xong cô
muốn nhảy xuống giường.
Bàn tay nhỏ bé vừa muốn rụt lại lạnh bị Thanh Phong Tuấn nắm thật
chặc,một giây sau cô rơi vào lồng ngực rắn chắc,hắn dùng cánh tay không
bị thương ôm cô thật chặt.Bởi vì lo lắng cho vết thương của hắn mà Diệp
Vị Ương không dám giãy giụa quá mức,giọng oán hận càu nhàu: “Nhanh buông ra mau,em đi lấy thuốc hạ sốt cho anh.”
“. . . . . . Không cần,anh không sao.Em đừng động,ngồi im để anh ôm
một lát là được rồi.” Thanh Phong Tuấn cười khổ,những năm qua cô không
có ở đây,vô luận có cô đơn tịch mịch hơn nửa hắn cũng không chạm qua các phụ nữ khác,hiện tại rõ ràng muốn đến nổi lửa cũng không dám hành động
thiếu suy nghĩ,sợ mình quá đáng sẽ khiến người đẹp trong ngực bỏ trốn.
Cuộc đời này,hắn khó có thể buông tay!Không biết bị Thanh Phong Tuấn
ôm bao lâu,Diệp Vị Ương thân thể vẫn giằng co nhưng không dám lộn xộn
Rốt cục giọng hắn không còn khàn khàn đè nén,nhiệt độ thân thể hình
như cũng trở lại bình thường,hắn mới thở dài nói: “Thời gian còn sớm,em
nghỉ ngơi chút nửa đi.”
Diệp Vị Ương đang xấu hổ vừa nghe lời này lập tức im lặng nằm xuống,biết điều nhắm lại hai mắt.
Thanh Phong Tuấn đắp chăn xong cho cô nhưng không muốn rời đi gian
phòng tồn tại hơi thở của cô.Hắn đứng dậy đi tới trước bệ cửa sổ,thất
thần ngắm nhìn bên ngoài,không biết đang nhìn những gì,nghĩ chuyện gì.
Cảm nhận được hắn không rời đi,Diệp Vị Ương không nén khỏi tò mò len
lén mở hé mắt,hắn đứng bên cạnh cửa sổ cách cô một khoảng,hắn có một đôi mắt sâu thâm thúy,trên trán tỏa ra phách khí vương giả không giảm,nhìn
thêm nhiều lần bẫn không nhịn được bị lạc trong đó trong đó.Hắn khẽ
nghiêng đầu,ánh sáng mỏng manh từ cửa sổ sát đất phản chiếu lên mặt,ngũ
quan như điêu khắc,đôi môi đang nhếch,ack,còn có chút nghiêm túc,không
biết đang suy nghĩ vấn đề khó khăn gì,tóm lại. . . . . . người đàn ông
anh tuấn cao lớn này vô luận có bao nhiêu vẻ mặt vẫn rất mê người .
Diệp Vị Ương không biết tại sao ánh mắt cô dường như chỉ có thể dính trên người Thanh Phong Tuấn .
Bởi vì ánh mắt cô quá mức chăm chú,thế nên lúc Thanh Phong Tuấn bỗng
nhiên xoay người,cô không kịp nhắm mắt lại,chỉ có thể âm thầm ảo não tự
mắng mình, mặt thì đỏ bừng lên.
“Anh bị thương cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút!” Cô đỏ mặt không nhịn được dặn dò thêm một câu.
Sau đó,ở nơi cô không nhìn thấy,hắn xoay người cười vui vẻ. Cô đang quan tâm hắn.
Sau khi Thanh Phong Tuấn rời khỏi,Diệp Vị Ương không tiếp tục ngủ mà
nhìn hết thảy xung quanh phong,cảm thấy rất quen thuộc cho nên cô mở ra
ngăn kéo thứ nhất. . . . . .
Diệp Vị Ương mở ra ngăn kéo,ở trong đó đặt một đôi vòng ngọc phỉ thúy không biết Thanh Phong Tuấn đặt ở đây lúc nào!
Là vòng ngọc màu màu xanh biếc! Diệp Vị Ương giống như bị đầu độc hay bị quỷ thần xui khiến lấy vòng ngọc ra khỏi ngăn kéo,cô cẩn thận cầm
lên,vòng tay rõ ràng là lạnh như băng nhưng lại làm cô cảm thấy rất ấm
áp?
Tay vươn vào,thật vừa vặn không lớn không nhỏ.Trong đầu hỗn loạn như
hồi xuân lóe ra một câu nỉ non : “Vị Ương của anh,em giống như nó rất
tinh khiết,vô cùng xinh đẹp. . . . . . . . Hắn từng hết sức chân thành
thâm tình cứ như cô là cô gái thanh thuần tốt đẹp nhất vậy!Vòng tay này. . . . . . vòng tay này vốn thuộc về cô,bọn cướp sao lại muốn lấy vòng
tay này?
Lúc này,điện thoại di động của cô vang lên,vẫn là bọn cướp gọi điện
thoại tới! Diệp Vị Ương vội vàng đón nghe,bối rối xen lẫn lo lắng nói:
“Vòng ngọc phỉ thúy tôi đã tìm được rồi,các người không được tổn thương
con tôi!”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi.
Điều này khiến Diệp Vị Ương sợ hãi,lần nữa vội vàng đi đến nói:
“Ê?Ê?Ê? Có nghe hay không,đồ các ngươi muốn đang ở trong tay tôi,không
được tổn thương con trai tôi!”
Người bên kia điện thoại dường như cảm giác được cô cuống đến phát
khóc,cho nên rốt cục mở miệng,vừa mở miệng lại truyền đến giọng của
thiên tài bảo bối: “. . . . . . Mẹ,là con đây.Mẹ trước đừng nói chuyện
hãy nghe con nói hết.Mẹ không cần lo lắng cho con,con không sao.Con chỉ. . . . . Haizz,con nói rồi mẹ không được tức giận nha.Thật ra căn bản
không có bọn cướp nào hết,là con tự biên tự diễn đấy.Nếu con không làm
vậy,mẹ rõ ràng rất nhớ cha lại chậm chạp không muốn gặp mặt ông ấy, như
vậy sao được đây? Con chỉ muốn dùng cách đặc biệt ép mẹ đi gặp mặt một
lần!Mẹ và cha vẫn vẫn khỏe chứ?”
Nghe được giọng con trai,nghe được tiểu quỷ khác người giải thích một hồi,Diệp Vị Ương vừa bực mình vừa buồn cười,quan tâm hỏi: “Tiểu Bảo,vậy con hiện tại ở nơi đâu? Một đứa bé ở bên ngoài chạy loạn,con không biết mẹ rất lo lắng cho con sao?”
“Ai nha,mẹ,con không còn là nhóc con nửa?Có đứa nhóc nào thân thủ tốt như con chứ? Có đứa nhóc nào thông minh như con vậy sao? Yên tâm đi,con không sao. Mẹ nghe con nói này hôm qua con vốn định tìm một người đi
làm bộ tập kích để cha và mẹ ở thời khắc nguy hiểm nhận ra tình cảm lẫn
nhau,nhưng con còn chưa ra tay,không biết người thất nào lại dám nổ
súng! Mẹ,chuyện này cha nuôi đã biết,hắn nói rất có thể liên quan đến
chuyện lão gia và nữ chủ huyết sắc điện phủ,mẹ yên tâm,tất cả cứ giao
cho con cùng tra nuôi giải quyết.Con chịu trách nhiệm tra tài liệu cho
ba nuôi,ba nuôi chịu trách nhiệm bằng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt kẻ
địch, mẹ chỉ cần đừng phụ khổ tâm con an bài là được rồi,cùng cha nuôi
bù đắp lại tình cảm đi nha!”
. . . . . . Diệp Vị Ương hoàn toàn hết chỗ nói với đứa con trai,yêu
cầu nói: “Con phải bảo đảm chỉ giúp cha nuôi tra tài liệu,không cho phép tham gia hành động thực tế đấy!”
“OK lun,mẹ yên tâm,mấy ngày nữa con sẽ chủ động đến thăm mẹ,trước đó
con sẽ giúp mẹ tiêu diệt tình địch tên là Vương Tuyết gì đó.Dĩ nhiên,cho dù mẹ có yêu cha cỡ nào,nếu như ông ấy chỉ là ông chồng tốt mà không
phải người cha tốt,con cũng sẽ không thích ông ấy.Mẹ có thể nói cho ông
ấy biết,con sẽ tìm một cơ hội bất ngờ khảo nghiệm ông ấy đấy,tạm biệt!”
Thanh Phong Tuấn đứng ở cửa phòng Diệp Vị Ương vẻ mặt kinh ngạc,hắn không nghe lầm chứ? Con trai ? Cục cưng?
Trong phòng tắm bốc đầy hơi nóng,Diệp Vị Ương đang tắm.
Lét két——— lách tách ———!
Cửa phòng Diệp Vị Ương căn bản đã bị Thanh Phong Tuấn mở ra,hắn đi vào.Nhìn khắp nơi.Đâu rồi? Vị Ương đi đâu?
Không nhìn thấy bóng dáng Diệp Vị Ương,hắn không thể làm gì khác hơn
ngồi trước bên giường,nhưng . . . . . . có tiếng động rất nhỏ từ phòng
tắm truyền đến,hắn nghi ngờ nghiêng đầu ———
Cô gái này lại thất thần suy nghĩ lung tung,quên mất đóng cửa ngoài
phòng tắm,kết quả. . . . . . cửa thuỷ tinh thứ hai chiếu rọi ra vóc dáng tuyệt mỹ.Bóng hình lõa lồ tuyệt mỹ. . . . . . đủ để khiến tất cả phái
nam huyết mạch bành trướng.
Thanh Phong Tuấn cảm giác mình miệng đắng lưỡi khô,cô gái này. . . . . . đi tắm sao quên đóng cửa ngoài chứ? Mặc dù cô đang ở trong phòng mình nhưng mà . . . . .cũng không nên thiếu cảnh giác,không biết có phải
muốn thử nghiệm sự kiên nhẫn của hắn hay quá yên tâm về hắn? Trời ơi. . . . . . cửa thủy tinh thứ hai hoàn toàn trong suốt. . . . . .
Hắn bắt buộc mình đem tầm mắt dời khỏi cửa thủy tinh,nếu không. . . . . . thật sự không dám bảo đảm nếu tiếp tục xem hắn có thể sẽ phá cửa
xông vào.Hắn đã nói ,hắn chưa bao giờ là quân tử,huống chi ở trong đó
lại là người yêu vất vả lắm mới tìm lại được.
Đúng,có lẽ chờ xong khoảng thời gian bận rộn,xử lý tốt chuyện công ty cùng bang hội,hắn sẽ đưa cô đi dạo chơi bù đắp lại khoảng thời gian
tiếc nuối không thể ở bên cô.Tốt nhất gạt cô kết hôn rồi hẳn nói! Hắn
không thể đợi thêm nữa,cô gái này hắn nhất định phải lấy rồi! Sau đó. . . . . . đi hưởng tuần trăng mật.
Thanh Phong Tuấn vẫn còn tự hỏi,cửa phòng tắm thứ hai vừa lúc mở
ra.Diệp Vị Ương nhìn thấy mình quên đóng cửa phòng tắm,lập tức giật
mình! Mình cũng quá sơ sót! May không có ai ở đây với lại đây cũng là
gian phòng của cô.Quên mất cầm quần áo ngủ vào,quấn khăn tắm ra ngoài
hẳn không sao chứ?
Diệp Vị Ương cả người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm giống như thủy tiên
tử.Vì không chuẩn bị tâm tư nhìn thấy người trong phòng,hơn nữa còn là
Thanh Phong Tuấn,cô lập tức sửng sờ ở cửa như bị điểm huyệt không thể
động đậy.
“. . . . . . Em,tới đây.” Thanh Phong Tuấn mới gặp cô thân thể rất
thành thực lập tức có phản ứng nhưng thấy cô vẫn còn sững sờ bất động,sợ cô cảm lạnh cho nên dứt khoát lấy khăn lông dài đặt đầu giường,đứng dậy đi tới phía cô.
Diệp Vị Ương toàn thân còn thấm ướt,mái tóc dài tự nhiên xõa xuống,dáng vẻ hết sức động lòng người khiến người yêu thương.
Mắt thấy Thanh Phong Tuấn hai mắt thâm thúy bước nhanh về hướng
mình,Diệp Vị Ương lập tức luống cuống tay chân: “. . . . . . A,em,em mới vừa . . . . . . Tắm.”
———-Lời vừa ra khỏi miệng,cô hối hận thiếu chút cắn đứt đầu lưỡi của
mình,đây là câu trả lời sao! Trăm phần trăm giấu đầu lòi đuôi!
“. . . . . . Vị Ương,anh chờ em rất lâu rồi đấy.” Khàn khàn nói xong
câu đó,Thanh Phong Tuấn nhìn thấu trong mắt Diệp Vị Ương có khẩn trương cùng bất an,cho nên môi mỏng nở nụ cười tà mị đầu độc nói “Vết thương
trên người anh đã không còn đáng ngại.”
“Ừm.” Diệp Vị Ương khẩn trương nghiêng mắt nhìn Thanh Phong Tuấn,hắn
hiện tại nói đến chuyện vết thương trên người làm gì?Hắn không phải nên
xoay người đi ra ngoài,quân tử một chút đem không gian tặng cho cô thay
quần áo sao? Chờ một chút! A a! Chậc chậc. . . . . . người này không
phải đang ám hiệu trần trụi với cô đó chứ? Ám hiệu cô,thân thể hắn đã
không đáng ngại,có thể làm chút chuyện?
Trời, không phải vậy chứ! Cô vẫn còn xấu hổ a.Diệp Vị Ương cả gương
mặt lần nữa hồng thấu! A a a,không biết có kẽ đất không,để cô trực tiếp
chui vào đi!
“. . . . . . Vị Ương,đầu em đang suy nghĩ gì đó? Mặt đỏ giống như. . . . . . táo đỏ,làm anh không nhịn được muốn. . . . . . cắn một ngụm.” Nói xong hơi thở nóng rực của Thanh Phong Tuấn đã gần kề lỗ tai cô,hắn hơi cúi đầu,nghiêng người,thật đem gương mặt cô thành quả táo. . . . . .
ack,cắn một cái! Dĩ nhiên,lực nhẹ vô cùng,thay vì nói cắn không bằng nói hôn yêu!
Một dòng nước xiết trong nháy mắt chạy khắp toàn thân Diệp Vị Ương,cô giống như bị điện giật người đàn ông trước mắt thật sự quá nguy
hiểm,hắn không cần bất kỳ vũ khí nào đã có thể phá tan lòng đề phòng đàn ông của cô!
Cảm giác được cô rùng mình,Thanh Phong Tuấn quên mất dự tính ban đầu
đem khăn lông trong tay quăng trên mặt đất,đổi thành khóa chặt cả người
Diệp Vị Ương trong lồng ngực rộng rãi của mình.Năm năm không gặp nhớ cô
nhớ đến phất điên,cô bây giờ tựa như một khối ngọc thô đang đợi hắn đến
giám định và thưởng thức,thật ra thì. . . . . . hắn đã sớm muốn tiến
thêm một bước thân mật hơn nhưng vẫn cố gắng đè nén mình, khàn khàn
hỏi: “. . . . . . Bây giờ còn lạnh không?”
“Anh. . . . . .” Diệp Vị Ương đỏ mặt muốn rỉ máu,không khí thoáng cái trở nên ái muội,đây không phải đều trước đó cô nghĩ.Cô không nghĩ dụ dỗ hắn,cô rõ ràng lúc chỉ đang suy nghĩ đến chuyện con trai cho nên mới
quên mất đóng cửa phòng tắm.
“. . . . . . Đừng động.” Thanh Phong Tuấn khó khăn mở miệng,ánh mắt
trở nên u ám,hôm nay được ôm mỹ nhân trong ngực,mà mỹ nhân chỉ bọc một
khăn tắm mỏng manh,cho dù có Liễu Hạ Huệ trên đời nhất định cũng khó
kiên trì được.
“Buông. . . . . .” Hai chữ buông ra còn chưa nói hết,Thanh Phong Tuấn đôi môi bỗng nhiên ập đến,hắn bắt đầu hôn thật sâu,cánh môi trơn mịn
thật sự rất mê người để hắn kìm lòng không được sa vào,kéo dài xen lẫn
kịch liệt. . . . . .
Không biết có phải Thanh Phong Tuấn biểu hiện yêu thương quá mức rõ
ràng,Diệp Vị Ương thật sự không chống dược thế công ôn nhu,thân thể cô
dần dần mềm nhũn,hai tay bất tri bất giác chủ động quàng qua cổ hắn,để
thân thể cao lớn của hắn chịu cả sức nặng người cô.
Thanh Phong Tuấn tay cũng bắt đầu khống chế không được di chuyển trên da thịt mịn màng,giữa hai người chỉ cách mỗi chiếc khăn tắm vì không
chịu nổi ma sát mà rơi trên mặt đất,hắn thuận thế vòng tay ra sau
lưng,một tay khác thì đổi hướng xoa căng tròn trước ngực cô,phản phục
trêu chọc xoa nắn,đôi môi từ dịu dàng đổi thành điên cuồng cướp đoạt,hắn hôn một đường từ cổ trắng noãn trợt xuống để lại vô số nụ hôn thâm
tình. . . . . .
Diệp Vị Ương đã không còn lo lắng như ban đầu,hiện tại chỉ có tình
cảm mê loạn vừa xa lạ vừa quen thuộc lẻn vào trong cơ thể cô,khiến cô
muốn nhanh chóng được giải thoát.Cô bắt đầu theo bản năng phụ thuộc vào
thân thể Thanh Phong Tuấn,hai tay cô từ từ lướt qua hông hắn,từng chút
từng chút một dời lên trên,cách áo ngủ đắt tiền cô có thể cảm nhận tiếng tim đập kiên định của hắn!
Thanh Phong Tuấn đã sớm vận sức chờ phát động,ẩn nhẫn khó nhịn hiện
tại thời cơ đã chính muồi,Diệp Vị Ương đã chuẩn bị xong cho hắn,hắn
nhanh chóng ôm ngang lấy cô cùng ngã lên mặt giường. . . . . .
Một giây cả hai ngã xuống mặt giường,Diệp Vị Ương trong lòng tự nói:
“Tuấn,lần này trở lại đối với chuyện đã qua em một chữ cũng không
hỏi.Xin tin tưởng,em thật lòng yêu anh.Xin tin tưởng,vết thương anh gây
ra cho em bị thời gian khâu vá sửa lại thành vết sẹo vĩnh hằng.Mặc dù
trong lòng vết sẹo vẫn còn,mặc dù trái tim vẫn còn hơi đau,nhưng bởi vì
thấy được anh cho tới nay vẫn muốn chữa khỏi nó,cố gắng xóa đi nó mà em
đã quên được.Bất kể vết xẹo xấu xí đó làm cho người ta thấy mà hoảng
sợ,nhưng quá khứ . . . . . . cứ để cho nó qua đi,cứ để lần đầu tiên
chúng ta gặp gỡ và tổn thương lẫn nhau làm thành một tang lễ hoa
lệ,những chuyện đã qua tựa như đóa hoa chết trong ngôi mộ hoang vu,tất
cả cứ để nó hóa thành tro bụi. . . . . .”
Mà Thanh Phong Tuấn đang dục hỏa đốt người vẫn nghĩ đến một chuyện
khác:Chờ hừng sáng hắn và cô sẽ nói chuyện rõ ràng về cục cưng.
Lúc này Thanh Phong Tuấn vẫn còn chưa biết hắn sinh ra một tiểu ác ma thế nào!