Đọc truyện Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta – Chương 213: Con Trai Thiên Tài Năm Tuổi, Đã Không Còn Nụ Hôn Đầu (1)
Bởi vì thiên tài biểu Bảo la hét nhất định đòi về thành phố A học một buổi đào tạo thiên tài mà Đông Phương Thước cũng ngầm đồng ý,vì vậy,hôm nay Diệp Vị Ương……………..trở về thành phố A! Đúng hơn phải nói cô,thiên tài Bảo bối và Đông Phương Thước cùng nhau trở về!
Lại nói một ngày nào đó, Diệp Vị Ương đọc được một mẩu tin tức………….
“Thành phố A Trung Quốc bốn mươi lăm người khiêu chiến Băng Phong,trong đó ba mươi người chết,mười người mất tích,năm người bị thương nặng,trong đó có chủ tịch tập đoàn Phản Quang – Thanh Phong Tuấn tiên sinh! Chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia này tuổi đời vẫn còn trẻ giống như rất thích phong trào khiêu chiến cực hạn thế này,trước mắt đang được điều trị tại bệnh viện lớn nhất thành phố A ………..Để biết thêm thông tin xin mời theo dõi tin tức buổi chiều,những ký gia chúng tôi sẽ thông báo tình hình cho các bạn!”
Khi Diệp Vị Ương nhìn thấy được mẩu tin tức này,cả người choáng váng,tay không ngừng run rẩy.
Đợi đến khi thiên tài Bảo Bối chơi ở ngoài mệt rồi trở về TV đã được tắt đi từ lâu,cậu nhìn thấy Diệp VịƯơng một mặt nước mắt,sắc mặt tái nhợ như tờ giấy, đây cũng lần đầu tiên thiên tài Bảo Bối thấy mẹ khóc thút thít.
Vì vậy,cậu đem cây súng đồ chơi tiêu sái ném lên ghế salon,nhíu đôi lông mày đẹp trai lại,cởi đôi dép có số đo lớn hon đôi chân nhó bé xin xắn ra, lịch bịch chạy đến trước mặt Diệp Vị Ương,hết sức rõ ràng nói “Mẹ, có phải mẹ lại nhớ tới cha rồi phải không?”
Diệp Vị Ương sửng sốt một chút,mặt tái nhơt hỏi”Ack, làm sao con biết?’
Bảo bối thiên tài hếch cánh môi mềm mại,ánh mắt thông minh giảo hoạt đảo vòng,thản nhiên nói “Phụ nữ đều có bộ dáng đó nha,lần trước sau khi con cùng cha nuôi đi Anh quốc du lịch trở về,kết quả nghe nói lớp của con có một bạn nữ bắt đầu từ lúc con đi Anh Quốc liền òa khóc mãi không thôi, ôi, mẹ, mẹ đừng khóc nữa,phụ nữ khóc trông thật khó coi. Nếu không phải con cố gắng hôn bạn gái khóc đến xấu như quỷ kia thì…. Thôi đi, thật đúng là không biết bạn ấy con khóc lóc thương tâm tới lúc nào đây…………….”
Chuyện này thế nào vậy? Con trai bé như vậy đã đem nụ hôn đầu cho mất?
Diệp Vị Ương vốn đã rất thương tâm,bây giờ nghe con trai nói dở khóc dở cười! Khóe miêng cô không tự chủ được vừa thút thít vừa cười,miễn cưỡng có thể gọi là cười đi!
“A, cười rồi, mẹ rốt cuộc cũng đã cười! Nhìn thấy mẹ khổ sở con cũng không biết làm thế nà để dỗ mẹ,lại không thể trực tiếp dùng kẹo dỗ dành mẹ giống như học sinh nữ! Mẹ, mẹ đừng khóc nữa nếu không con cũng sẽ hôn mẹ một cái được không? Thật ra thì nếu như mẹ nhớ cha ruột có nhiều lời muốn nói, vậy có thể nhìn lên trời hoặc hướng mặt lên trời hét lên,nhất định cha ở thiên đường sẽ nghe được! Sau đó cha nuôi sẽ tới, đến lúc đó có hắn và mẹ, mẹ sẽ không cô đơn nữa.”
Được rồi,tiểu tử này tự mình nhận Đông Phương Thước làm cha nuôi, hơn nữa lại còn giả ngu nói cha cậu vì sự nghiệp vinh quang vì sự phồn vinh thịnh vượng của tổ quốc mà cống hiến hết sức mình là một anh hùng vĩ đại mà hi sinh.(Được rồi,về điểm này,sau này Thanh thiếu sẽ tìm con trai từ từ tính sổ, dĩ nhiên đó là chuyện sau này.)
Diệp Vị Ương nín khóc mỉm cười,con trai cô rất giống cha,không thích dỗ dành người khác,cũng không thích dính dáng tới nữ sinh tuổi,tuy nhiên ở trong trường học nó luôn được hoan nghênh,còn được gọi là thiên tài trẻ tuổi.Cũng vì tư duy phát triển sớm nên đã sớm có thể học nhảy cóc lên lớn hai cao trung, vì thế mà khiến cậu không có một tuổi thơ không thuộc về cậu,sau này Diệp Vị Ương nhất quyết không cho cậu học nhảy cóc.Vì vậy,tiểu tử này ở trong trường chịu đủ kiểu “ngược đãi” của các nữ sinh!
Tiểu tử này cũng thích sạch sẽ,mỗi lần từ trường học trở về liền vội vàng rửa tay rửa mặt,sau đó như tiểu đại nhân oán trách Diệp Vị Ương
“Mẹ! Hôm nay một nữ sinh háo sắc suýt nữa cởi y phục của con………..Nếu không phải đôi mắt của cô ấy rất đẹp,con thật muốn đánh vào mông cô ấy! Hơn nữa……..con cũng sợ cô ấy khóc,ai,tại sao một đại nhân như con lại phải uy hiếp một đứa bé chứ? (đứa nhỏ này cũng quên mất nó mới có năm tuổi)
“Mẹ! Hôm nay thầy cô giáo lớp còn đều rất bỉ ổi,vừa thấy con hết xoa mặt lại hôn hôn, thật buồn nôn…………….” Ai bảo dáng dấp cậu so với một cô bé còn xinh xắn hơn?”
“Mẹ,mẹ đừng xem vóc dáng con nhỏ bé nha, lớp con có một tiểu hỗn đản(==) không đánh thắng được còn,hừ, ai bảo hắn cười cha ruột con chết sớm! Con còn có mẹ thân ái và cha nuôi đẹp trai! Cha nuôi nói không sai…người khác đánh con một quyền, con sẽ phải trả lại gấp đôi.”
Mấy chiêu cha ruột chỉ con quả nhiên hữu dụng,vài đường đã xử lý xong tên kia,hiện tại con đã là đại ca của hắn,con muốn hắn đi Đông,hắn tuyệt đối không dám đi Tây! Chẳng qua phiền toái nhất chính là hắn giống cô bé kia càng ngày càng sùng bái con………………..”
—————- Mỗi lần như thế Diệp VịƯơng đều hết sức đau lòng. Cô biết tiểu Bảo là một đứa bé khéo léo hiểu chuyện lại quá thông minh,trưởng thành sớm, lâu lâu lại giả vờ giả vịt nói lung tung để chọc cô cười,bởi vì………đứa nhỏ này biết trong lòng cô có một khúc mắc vẫn nhớ tới người kia,vẫn không mấy vui vẻ,rồi lại không cách nào chủ động liên lạc.
Thậm chí đối với đứa con này,mấy năm mất trí nhớ cô không biết vì sao không đặt tên chữ cho cậu.
Con cô chỉ mới năm tuổi mà gọt táo như đang đùa giỡn với dao hay sao ấy? Sau giờ học lại về nhà gọt táo cho cô ăn,còn nói do Đông Phương Thước huấn luyện.
Ngoài ra đứa con nghịch ngợm này còn có thể trực tiếp phá giải trò chơi tổng động viên mật mã của chính phủ mà vẫn không bị phát hiện ? Nghe nói chiêu này được một siêu cấp sư phụ gặp trên internet dạy cho.
Tóm lại chỉ cần nghĩ tới đứa con đáng yêu,Diệp Vị Ương có thể tạm mỉm cười,không muốn tiếp tục khiến con trai lo lắng.
Nhưng kể từ khi thấy thời sự đưa tin,mỗi ngày mỗi đêm cô đều bừng tỉnh trong cơn ác mộng. Cũng may con trai cô tuy chỉ có năm tuổi,suy nghĩ lại khác hắn với những đứa trẻ bình thường,nội tâm rất mạnh mẽ,ba tuổi đã ở phòng riêng không ngủ cùng người lớn,cho nên cô không quá lo lắng.
Bên dưới là cuộc nói chuyện giữ Đông Phương Thước và Diệp VịƯơng.
Đông Phương Thước từ bên ngoài trở về như thường ngày vuốt vuốt tóc Diệp Vị Ương “VịƯơng,em còn chưa ngủ sao? Đang đợi tôi về sao?”Diệp Vị ƯƠng lại không trả lời,lùi về phía sau một bước rời vòng tay Đông Phương Thước.
Đông Phương Thước rất dễ nhận thấy cũng xem qua một số thông tin quốc tế cho nên nụ cười của hắn trong nháy mắt liền biến mất.
Diệp Vị Ương lấy dũng khí, khó khăn cười “Anh Đông Phương Thước,thật xin lỗi,em không thể tiếp tục làm bạn với anh được nữa!”
Nhưng ngay cả cười khổ Đông Phương Thước cũng không thể cười,nhiều năm như vậy,năm năm rồi,năm năm chưa từng ép buộc cô,năm năm coi thiên tài bảo bối như con ruột, đổi lại hắn được cái gì?
Trong mắt Diệp Vị Ương,cô và Đông Phương Thước chỉ là người thân,hiện tại cô đã biết rõ ràng điểm đến tình yêu của mình,cô và hắn tuyệt đối không thể trở thành vợ chồng.
Ân tình nặng hơn núi,cô không muốn làm tổn thương nhưng lại nhất định dũng cảm đối mặt.
“Thật xin lỗi,anh Đông Phương Thước,năm năm qua anh không biết rằng em sống một ngày tựa như một năm.Năm năm rồi,em không thể cứ mãi sống cuộc sống vô hồn,cuối cùng em cũng nhớ ra hắn.Anh nhất định phải tha thứ cho em. ” Diệp Vị Ương cố ý hạ thấp giọng,không muốn đánh thức thiên tài bảo bối đang ở phòng cách vách.
Trong lòng Đông Phương Thước vô cùng bi thương,không ai hiểu rõ hắn mất bao nhiêu tâm tư cho mĩ nhân này,hắn yêu cô.
Năm năm này, hắn không muốn tạo áp lực cho cô,thậm chí bằng mọi cách đối tốt thiên tài bảo bối để mình danh chính ngôn thuận ở bên cô, nhưng rốt cuộc vẫn không thể đi tới trái tim Diệp vị Ương.
“Đông Phước Thước,anh rất tự tincũng rất ưu tú,nếu không anh cũng không tốt với em mà đã trực tiếp cưỡng bách em rồi.Những năm này rất cảm ơn anh, có lẽ sau khi em rời đi ít nhất anh cũng có thời gian như người bình thường,có thể tim được người thật sự yêu anh.” Diệp VịƯơng thành tâm chúc phúc.
Tại sao cô lại có thể chúc phúc cho hắn gặp người khác? Sẽ cùng những người phụ nữ khác hạnh phúc? Đông Phương thước đau lòng nghĩ.
“Nghe nói người kia đã thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa…….bên cạnh hắn còn có mốt người phụ nữ tên Vương Tuyết,bọn họ sắp kết hôn.” Đông Phương Thước cười khổ, không nhịn được hỏi “Có muốn anh làm người thay thế không,nếu như hắn không quay lại em cùng anh trở thành một đôi vợ chồng chân chính, thế nào? Em trở tại anh cũng sẽ cần em,được không? Anh không ngại.”
Diệp vị Ương kiên định lắc đầu một cái “Anh luôn tốt như vậy,thật ra em rất hối hận vì đã kéo anh vào vũng bùn,đều tại trước kia em mất trí nhớ,điều này khiến em cảm thấy mình rất ích kỷ.”
Đông Phương Thước lại hi vọng cô ích kỉ một chút. Hắn nhìn thủy quan sâu trong tròng mắt của Diệp Vị Ương,biết mình cho dù có ngang ngược nói thế nào cũng không đành lòng để cô phải khổ sở khóc thút thít,lại mềm lòng rồi.
Cho dù hận cô nhiều năm rồi vẫn không yêu mình,cuối cùng vẫn không thể khiến cô khổ sở mà chỉ có thể lựa chọn buông tay.
“Được,anh muốn em và hắn hạnh phúc……Anh sẽ quay trở về cuộc sống một mình.” Hắn nhắm mắt lại, đau đớn nhượng bộ.
Diệp Vị Ương áy náy nói”Không cần tự em mang theo tiểu Bảo về thành A cũng được,cho dù lần này trở về kết quả thế nào,em đều muốn thử một lần,mặc dù……………bên cạnh hắn đã có bạn gái nhưng dù sao hắn vẫn chưa kết hôn.Em,vẫn còn cơ hội.”
Đông Phương Thước cố gắng kiên nhẫn nghe Diệp VịƯơng nói hết lời,sau đó nhíu mày tự giễu nói “Chuyện gì cũng có thể xảy ra.Có lẽ….đây là lần cuối cùng anh đưa em đi,để em một mình đưa con trai về thành A anh thực sự không yên tâm,chẳng lẽ cơ hội cuối cùng đưa em trở về cũng không được sao? Chỉ một lần cuối anh muốn quan tâm tới em,em cũng nhất quyết cự tuyệt sao? Em yên tâm,nếu em hạnh phúc,anh sẽ không tới quấy rầy em. Nhưng……..nếu em gặp phải bất kì chuyện không vui nào,nếu như cái tên Thanh Phong Tuấn kia có bất kì hiểu lầm nào với em,hắn dám có gan làm em tổn thương, không coi trọng lời em, em nhất định phải liên lạc với anh, anh sẽ lập tức chạy từ Băc Hảo đảo về thành A, dẫn em rời đi một lần nữa. Anh hi vọng………Thanh Phong Tuấn sẽ không cho anh thêm một cơ hội nữa, bởi vì……anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng buông tay em. Mong rằng hai người……hạnh phúc.”
————— Không ai biết khi Đông Phương Thước nói xong những lời này lòng hắn đau cỡ nào.
———————-Cùng lúc, không ai thấy bóng người nhỏ bé của tiểu tử ngoài cửa phòng Diệp VịƯơng!
Trong mắt con trai thiên tài lóe lên ánh sáng như tia chớp,thầm nghĩ, hắc, không sao! Chờ sau khi cậu mà mẹ trở về thành phố A, cậu sẽ giúp mẹ chặt đứt hết hoa đà của cha ruột! Hừ, ai dám cướp đi hạnh phúc thuộc về mẹ cậu chứ! Ách, nhưng mà………….nói như vậy, con trai thiên tài đột nhiên cảm thấy cha nuôi cậu thật đáng thương! Cha nuôi cậu có tinh thần hi sinh rất lớn!
Trước kia con trai thiên tài thường nói đùa rằng mẹ Diệp Vị Ương chưa bao giờ chung chăn gối với cha nuôi, còn hỏi cậu không phải từ trong kẽ đá sinh ra chứ? Vì sao năm năm rồi mẹ và cha nuội không đến nhà thờ cử hành hôn lễ, không trở thành vợ chồng chân chính?
A, hiện tại rốt cuộc cũng hiểu rõ, không phải cha nuôi không thương mẹ mà vì mẹ quá yêu cha ruột của cậu rồi!
Chỉ là….Ai nha nha, cha nuôi cũng ất ất ưu tú, rất rất lợi hại a, một đại nhân vật như vậy mà mẹ lại không yêu,thật không biết cha ruột cậu là loại người gì? Chẳng lẽ dáng dấp vừa cao to vừa đẹp trai? Ừm, suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, cậu ở trường yêu nghiệt như vậy, khuynh quốc khuynh thành,mẹ lại đẹp như thế, cha ruột nhiều lắm cũng chỉ kém cậu vài điểm thôi.
Oa oa, thật là mong ngày trở về nước quá!
Thành phố A, con trai thiên tài sắp tới rồi!
—————- Con trai thiên tài cứ thế ôm một bụng hưng phấn lén trở về phòng mình cái đầu nhỏ lăn qua lộn lại suy nghĩ rất nhiều chuyện, tận tới gần rạng sáng mới thiếp ngủ di!
Sang ngày thứ hai con trai thiên tài cùng Diệp VịƯơng và Đông Phương Thước trở về thành phố A
“Ô a……………..tiểu Bảo ca ca, không phải anh muốn tới thăm tiểu Ngẫu sao? Anh hôn tiểu Ngẫu rồi không muốn chịu trách nhiệm bỏ về nước sao? Nhưng….cha với mẹ em nói, bọ họ tạm thời không thể trở về thành phố A! Ô ô….làm sao anh có thể vứt bỏ tiểu Ngẫu được?! Làm sao anh có thể như vậy được?!”
————–Mẹ nó, con gái nhà ai mà khóc thương tâm như vậy,đúng là một vốc nước mũi một đống nước mắt.
Con trai thiên tài nghĩ vì mình mới mua áo sơ mi trắng mới, không thể không thỏa hiệp nói “Ai nha, được rồi được rồi, cùng lắm là tôi đáp ứng cậu khi về nước sẽ gọi điện thoại cho cậu! Chỉ cần cậu không khóc,sau này mỗi ngày tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu được không?”
“Ô ô, đây là anh nói đó nha, anh gạt em thì anh là con cún!” Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to, đáng thương muốn hứa hẹn.
Tất cả người lớn cùng cười lớn. Con trai thiên tài nghĩ thầm,còn gạt người sẽ biết thành con cún! Thật ngây thơ! Thật khờ khạo! Thật không có văn hóa! Thật mê tín! Nhưng mà cũng thật……………đáng yêu! Ha ha………….
Sau khi Đông Phương Thước đưa Diệp VịƯơng và con trai thiên tài trở về thành phố A, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, rất nhanh cậu trực tiếp lao vào một địa phương. Vì vậy một việc hết sức trùng hợp xảy ra,Vương tuyết lại là học sinh của Diệp VịƯơng!
Đúng vậy, thân phận ban ngày của Diệp Vị Ương là giáo sư trong trường đại học thiết kế thời trang nổi tiếng.
Ngày mới vừa bắt đầu.Tầm tám chín giờ sáng gì đó.
Thành phố A rực rỡ hoa lệ,cửa phòng học ban C của học viện nghệ thuật vang lên tiếng mở cửa “kÉt két”, tiếp đó chính là tiếng “Lộc cộc lộc cộc” của giày cao gót bước trên sàn nhà bằng gỗ thượng hạng.
Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về một người phụ nữ ………Diệp Vị Ương xinh đẹp!