Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 198: Hành Động Của Hắn, Ánh Mắt Của Hắn,khí Chất Vương Giả Không Cho Cự Tuyệt!


Đọc truyện Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta – Chương 198: Hành Động Của Hắn, Ánh Mắt Của Hắn,khí Chất Vương Giả Không Cho Cự Tuyệt!

Khi nhìn thấy Hàn Thiên Tuyết và Thanh Phong Tuấn cùng nhau tiến tới
sân khấu lộ thiên bên ngoài khách sạn, ánh mắt Diệp Vị Ương không thể
kiềm chế được ảm đạm thêm mấy phần! Cô tới đây có ý nghĩa gì đây? Người
đó thấy cô lại không thèm để ý xem cô như không khí tiếp tục hôn lễ lãng mạn!

Diệp Vị Ương cảm thấy tất cả sức lực đều bị rút hết, ở một góc khách
sạn giống như đưa đám,cúi đầu,mặc cho ánh mắt phức tạp của Đông Phương
Thước cứ soi kĩ trên người cô.

Một lúc lâu sau, Đông Phương Thước mở miệng dò hỏi “Tiểu Diệp, chậc
chậc, xem ra em rất thích Thanh thiếu. Nhưng………Làm sao bây giờ? Hắn………………..hình như không còn yêu em.”

“Tôi biết rõ……….vậy nên………không cần anh nắc nhở!” Thanh âm của cô giống như người đưa đám không còn sinh khí

Tiếng cười tà mị xôi truyền tới, toàn bộ cơ thể yêu nghiệt của Đông
Phương Thước dựa hẳn vào bức tường trơn bóng, một tay đút túi, mị hoặc
nói ” Tôi nhớ mấy hôm trước lúc quen Tiểu Diệp, rõ ràng là một con mèo
có móng vuốt nha, tại sao hiện tại lại dịu dàng như vậy? Dễ dàng bỏ qua
vậy sao? Không hối hận? Nếu em gật đầu tôi lập tức dẫn em rời đi, nếu em lắc đầu, tôi có thể giúp em thử lòng Thanh thiếu một chút. Bởi
vì………..tôi cũng rất muốn hiểu rõ, em ở trong lòng hắn quan trọng tới mức nào!”


Lời của hắn tà mị lại làm ra vẻ nghiêm túc khiến Diệp Vị Ương không tự chủ ngẩng đầu lên!

Bốn mắt nhìn nhau, hắn lại hỏi cô “Thế nào? Tiểu Diệp, em có muốn
đánh cuộc một lần nữa không? Dù có thua cũng không có thiệt hại gì
nhiều, nhiều lắm là hơn tình huống trước mặt một chút mà thôi.”

Đúng vậy, không mất gì, nếu như đối phương vẫn không hề để ý giống
lúc trước, nhiều lắm là đau lòng thêm một chút mà thôi, đau chết là tốt
nhất, xong hết mọi chuyện!

Vì vậy, Diệp Vị Ương bình mẻ lại sứt, nặng nề gật đầu một cái.

Khi hai người họ ra sân khấu lộ thiên thì hôn lễ không hiểu vì sao cô dâu lại bị ngã!

Chỉ thấy cô dâu Hàn Thiên Tuyết thì thầm vào tai chú rể, nghe không
rõ nội dung. Sau đó, chỉ thấy chú rể có vẻ như thở phào nhẹ nhõm gật đầu một cái. Tiếp đó, cô dâu lên tiếng “Các vị tiên,phu nhân, tất cả mọi
người đã thấy rồi, tôi cùng vị hôn phu của tôi trước kia ai cũng không
phải người bình thường, nói cách khác, tôi và anh ấy đều là người không
câu nệ tiểu tiết, chỉ muốn mở lòng mình, khiến cho hôn lễ hôm nay không
có gì phải tiếc nuối là tốt rồi! Nhưng bây giờ, khi nghi thức hôn lễ đã
tiến hành được một nửa, tôi đột nhiên nhớ lại, vị học trưởng tôi tôn
kính nhất lại có chuyện trên đường, chậm trễ không tới được, không có
lời chúc phúc của anh ấy, tôi cảm thấy rất buồn, cho nên……….nghi thức
hôn lễ lại phải hoãn lại lần thứ hai! Tôi biết rõ mọi người đều là những người nổi tiếng khắc nơi, tất cả moi người đều mang theo người ban yêu
quý của mình tới, để tăng thêm không khí cho hôn lễ, để mọi người không
cảm thấy nhàm chán, tiếp sau đây sẽ là thời gian khiêu vũ tự do! Khi âm
nhạc vang lên, mọi người có thể cùng với người bạn yêu quý tùy hứng nhảy một khúc!”

Hàn Thiên Tuyết nói câu đó rất lành nghề, hội trường lập tức có tiếng vỗ tay hưởng ứng! Cô tự nói trong lòng với mình, nếu như sau đó Dạ Phi
Phàm đáng ghét còn không chạy tới, cô sẽ tức giận mà ngã thật! Thực sự,
cô không có dũng khí để chờ thêm nữa, đã nhiều năm trôi qua dường như Dạ Phi Phàm đối với cô chỉ có hận, không còn yêu nữa!

Mọi người sau tiếng vỗ tay, âm nhạc dịu nhẹ vang lên, trong hội tường những nhân vật nổi tiếng đều đứng lên! Họ từng bước hướng tới giai nhân đi tới, thậm chí còn làm rất tốt động tác mời khiêu vũ!

Đông Phương Thước cũng ưu nhã đưa tay trái lên vuốt miệng cổ tay áo

bên phải, động tác thờ ơ rồi lại rất nho nhã anh tuấn, đối với hội tường hoa lệ đã quen, lời nói lại lọ ra tính âm trầm lại bướng bỉnh,đưa tay
mời Diệp Vị Ương đang đứng bên cạnh, lại vừa tỉ mỉ dùng ánh mắt quan sát tất cả biểu tình của cô “Tiểu Diệp! Xin hỏi tôi có vinh hạnh được mời
em nhảy cùng tôi một điều đêm nay không?”

Thú vị! Rất thú vị!Thì ra cảm giác lúc trước của hắn là không sai!
Ngoài thanh thiếu, hội trường còn có một người giấu diếm vô cùng tốt
nhưng ánh mắt chưa từng rời đi cô dâu Hàn thiên Tuyết !

Ách………..người cóthể ẩn mình giỏi,có thể tùy ý ra vào nơi này trừ Dạ Phi Phàm………….chắc là không còn người khác đúng không?

Ha ha, cảm giác này thật không tệ,trò chơi so với tưởng tượng của hắn càng thú vị hơn rồi! Chậc chậc, nếu như cả Dạ Phi Phàm trầm ổn cũng ẩn
mình phá rối hôn lễ này, không phải người Dạ Phi Phàm muốn cướp chính là cô dâu chứ? Vậy thì sau đó Đông Phương Thước hắn chỉ cần đảm bảo Thanh
Phong Tuấn không cướp đi tiểu Diệp là được.

Tinh quang trong mắt Đông Phương Thước một lần nữa lóe lên, rất dễ
nhìn ra hiện tại tâm tình rất tốt, không để Diệp Vị Ương lùi bước phản
kháng, hắn đã cầm tay cô dắt vào sàn nhảy………..

Hành động như vậy, vẻ mặt như vậy, đó là một loại khí chất vương giả không thể cự tuyệt!

Bình tĩnh vô ba đích biểu tượng hạ thường thường giấu kín trứ cuộn trào mãnh liệt ba đào.

Đông Phương Thước đưa Diệp Vị Ương khiêu vũ, càng ngày càng tiến gần về phía Thanh Phong Tuấn.

Lập tức! Âm nhạc trỏ nên dồn dập! Diệp Vị Ương chỉ cảm thấy bên không có một lực nhẹ buông ra, Đông Phương Thước đổi thành một tay nhẹ nhàng

kéo tay cô cùng cô xoay vòng 360 độ! Đến khi dừng lại đã đem eo cô ôm
vững lại.

Một động tác rất hoàn mĩ! Cô dùng đôi lông mi dài, đôi mắt đẹp, ngón
tay, vòng eo, biểu diễn điệu múa mềm mại, tiếng giày cao gót trong trẻo
vang lên một tiếng như gió lốc tật chuyển,biểu đạt làm cô nhất thời kinh ngạc.

Bước nhảy của Diệp Vị Ương xoay tròn một chỗ, rực rỡ trước ánh mắt
của bao người.Nhưng chính cô cũng không hề biết những điều này , mấy năm nay mặc dù cũng được học khiêu vũ nhưng trừ đi biểu diễn, Diệp Vị Ương
đều chưa từng một lần nhảy nghiêm túc,một đoạn cũng không hết nhưng lại
mang tới nhiều sự chú ý, khiến cô khó tránh khỏi căng thẳng.

Chỉ nghe Đông Phương Thước giống như đang thân mật cúi xuống bên tai
cô êm ái nói “Chớ khẩn trương, đi theo bước chân của tôi là được rồi!”
Thanh âm trầm thấp dễ nghe, đã bớt đi sự bất cần đời trước đó, hơn nữa
lại có phần dụ dỗ khích lệ.

Chính một câu trấn an lòng người như vậy khiến Diệp VỊ Ương cảm thấy
có thể nhảy tốt hơn, như vậy……………cũng để cho Thanh Phong Tuấn nhìn thấy
cô cùng người khác khiêu vũ rất đẹp !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.