Thiên Sư Tái Xuất

Chương 557


Đọc truyện Thiên Sư Tái Xuất – Chương 557


Soạt!
Một luồng khí mạnh mẽ đột nhiên bộc phát ra khỏi người Diệp Phùng, một lượng sức mạnh vô hình đó lấy người anh là trung tâm, rồi tản ra tứ phía, Trần Huấn, người ở gần nhất, vô tình bị hất tung, Diệp Phùng vào lúc này, giống như sát tinh hạ phàm, thật sự là không thể đến gần
Không biết tung tích? Thế nào là không biết tung tích:
Một người lớn sống sờ sờ, đã biến mất trong Học viện Thiên Cơ của anh, nhưng anh lại đến nói với tôi bằng một câu không rõ tung tích mà được sao?
“Trần Huấn!”
Giọng của Diệp Phùng cực kỳ trầm, thấp đến mức gần như không nghe được, nhưng Trần Huấn đột nhiên rùng mình khi nghe giọng điệu này, anh biết lúc này gia tộc mình sắp đi tới bờ vực mất kiểm soát rồi!
“Hãy chia hết người của băng đảng Lang ra!”
“Thông báo cho các học trò, và cử Vương Khinh Lâm, Tịch Triều Mạnh, Tống Chính Đăng và những người khác dốc hết tốc lực đến Học viện Thiên Cơ!”
“Thông báo cho Thiết Chính Nhạc, ra lệnh cho kỵ binh của Lãnh địa phương Bắc lập tức đi phong tỏa tất cả điểm trọng yếu của giao thông Học viện Thiên Cơ!”
“Thông báo cho Khúc Hiền Thánh, trực tiếp đến Học viện Thiên Cơ!”
Đột nhiên, Diệp Phùng ngẩng đầu lên, hai mắt dường như lộ ra màu máu: “Không tìm được người, không cần dè dặt mà tắm máu học viện Thiên Cơ!”
Việc Hoàng Thanh Triều bị đánh lén tất nhiên là đã kinh động đến tất cả các lãnh đạo của học viện Thiên Cơ.
Người đứng đầu học viện, Khổng Hàm Tuấn và bốn trưởng lão lớn tuổi đều ở đây.

Theo ý kiến của họ, việc bị một kẻ lạ mặt tấn công trong Học viện Thiên Cơ là điều không thể tin được.

Tuy nhiên, khi họ sau khi nghe tin tức về Hà Tố Nghi biến mất từ miệng của Hoàng Thanh Triều vừa mới tỉnh dậy, các ông thầy già này mới nhận ra rằng chuyện này vô cùng lớn.

Diệp Phùng hiện đang ở Học viện Thiên Cơ!
“Viện trưởng Khổng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mọi người đều nhìn vào một ông lão đứng giữa.

Đó là một ông già chừng sáu mươi tuổi, tóc bạc phơ nhưng có khí chất Nho gia.

Người này là một nhà Nho đương thời, và là người đứng đầu dòng họ Khổng, Khổng Hàm Tuấn!
“Đừng hoảng! Diệp Phùng bây giờ ở đâu?”
Hà Tố Nghi biến mất, việc cấp bách nhất trước tiên là phải ổn định tâm trạng cho Diệp Phùng!
Nghe câu hỏi của Khổng Hàm Tuấn, Khổng Tuấn Kiệt liền đáp: “Thưa ba, Diệp Phùng đang ở trong phòng dành cho khách VIP.

Tuy nhiên, theo như con tìm hiểu, Diệp Phùng rất chiều chuộng vợ mình.

Nếu ba để cho anh ta biết, vợ anh ta bị mất tích ở Thiên Cơ của chúng ta, sợ là sẽ…”
Khổng Tuấn Kiệt chưa nói hết lời nhưng Khổng Hàm Tuấn đã hiểu ý con trai mình, có thể Diệp Phùng sẽ mất kiểm soát và làm điều gì đó tổn thương đến ông, nhưng Khổng Hàm Tuấn đã nhẹ nhàng xua tay: “Dù nói thế nào thì bà Diệp cũng đã mất tích ở trong Học viện Thiên Cơ của chúng ta.

Tất nhiên là chúng ta cần phải gánh vác trách nhiệm này!”
“Không cần biết anh ta phản ứng như thế nào, việc cấp bách nhất là phải tìm ra chỗ bà Diệp!”

“Nhưng mà ba, với thực lực của Diệp Phùng, anh ta không đơn giản chỉ là một giáo viên bình thường đầu.

Nếu ba cứ làm như vậy, con thực sự sợ anh ta sẽ mất bình tĩnh mà làm gì tổn hại đến người.”
“Hay là, để con thay ba đi nhé!”
Khổng Hàm Tuấn vẫy tay và vừa định nói thì đột nhiên có một tiếng nổ dữ dội, cánh cửa gỗ dày của sân trước lập tức vỡ tan, một bóng người giống như Tu La đứng trước mặt mọi người.

Anh đưa mắt quét qua tất cả mọi người trong sân như một vị thần.

Ánh mắt sắc bén, tiếp theo đó là một giọng nói lạnh lùng truyền ra khắp sân: “Nếu như vợ của tôi mà gặp phải tai nạn, học viện Thiên Cơ, kể từ nay, sẽ tan thành khói bụi!”
Vào thời khắc này, cho dù là những bậc trưởng lão có cổ hủ nữa thì cũng không có ai dám lên tiếng.

Trạng thái của Diệp Phùng bây giờ, chính là muốn chém giết
Bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ, nếu có người dám can đảm đứng lên tỏ vẻ vào lúc này, thì giây phút sau, bọn họ sẽ nghiễm nhiên trở thành một cái xác vô hồn!
Đế Sư tức giận, trời long đất lở! Nếu lúc này người kinh hoàng nhất,
e rằng chính là Mạc Hành Chỉ trong lòng anh ta bây giờ hối hận đến chết đi sống lại, nóng lòng muốn tát chính mình mấy cái, lúc trước anh ta là bị ma đưa lối quỷ dẫn đường như thế nào mà anh ta lại có thể hợp tác với nhóm người này?
Bây giờ thì hay rồi, đã xảy ra chuyện lớn, anh ta cũng không có đường lui, cho nên chỉ có thể thầm cầu nguyện, đừng để xảy ra biến cố, nếu không, đừng nói đến danh tiếng, mà đến cái mạng này cũng không giữ được!
“Đế Sư Diệp!”

Khổng Hàm Tuấn đứng dậy, nhìn Diệp Phùng rồi lớn tiếng nói: “Lệnh bà đã biến mất trong Học viện Thiên Cơ của tôi.

Học viện Thiên Cơ đương nhiên có một trách nhiệm không thể chối từ.

Xin Đế Sư Diệp hãy yên tâm rằng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra tung tích của lệnh bà!”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn hắn: “Chỉ dựa vào các người?”
“Vậy thì miễn đi! Từ nay về sau, toàn bộ học viện Thiên Cơ từ trên xuống dưới, không ai được phép vào đây một bước nếu không có lệnh của ta!”
“Người nào phạm phải, giết!”
“Diệp Phùng! Anh có ý gì đây! Anh muốn giam lỏng chúng tôi hay sao?!”
“Đúng vậy!” Diệp Phùng nói mà không chút ngại ngùng!
“Đây là học viện Thiên Cơ.

Chúng tôi không phải là học trò của Đế Sư anh.

Anh không có tư cách này!”
Mấy người già không khỏi tức giận, nếu như vậy, toàn bộ mặt mũi của học viện Thiên Cơ sẽ không còn nữa!
“Các người làm lạc mất vợ của Đế Sư, cho dù tàn sát toàn bộ học viện Thiên Cơ của các người, thì người ở khắp nơi còn có thể làm gì?”
“Vớ vẩn! Đúng là phu nhân của người đã biến mất, nhưng cũng không thể đổ cái trách nhiệm này lên học viện Thiên Cơ của chúng tôi!”
“Đúng vậy, học viện Thiên Cơ luôn đọc sách của các vị hiền triết, sao có thể làm ra những việc ngụy quân tử như vậy được?”
Diệp Phùng ánh mắt dần trở nên sắc bén, sau đó, trong phòng vang lên một giọng nói như tảng băng ngàn năm: “Vợ tôi sáng nay cùng Hoàng Thanh Triều đến học viện Thiên Cơ, hai người cùng đi.


Bây giờ, Hoàng Thanh Triều đã bất tỉnh, vợ tôi thì biến mất không có lý do.

Lũ ngu xuẩn già mồm các người nói cho tôi biết, đám học sinh của học viện Thiên Cơ thật sự không có bản lĩnh bắt vợ tôi đi?”
“Nhưng, nếu có ai đó tố giác, cổ tình tiết lộ tung tích của vợ tôi, thì chuyện này có liên quan gì đến các người hay không?!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên với những gì Diệp Phùng nói, họ nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ, mặc dù họ thực sự không muốn thừa nhận lời nói của Diệp Phùng, nhưng họ phát hiện ra rằng những gì anh nói không phải là không có khả năng như vậy!
“Đế Sư Diệp nói rất đúng!”
Lúc này, một giọng nói yếu ớt từ phía sau truyền tới, đáp lại lời anh vừa nói, Hoàng Thanh Triều loạng choạng bước ra, Khổng Tuấn Kiệt vội vàng bước tới, đỡ lấy anh ta, quan tâm nói: “Thanh Triều, vết thương vẫn còn chưa lành, tại sao lại đi ra đây?”
Hoàng Thanh Triều xua tay, tuy rằng giọng nói yếu ớt, nhưng vô cùng kiên định: “Thầy, các vị trưởng lão, Đế Sư Diệp nói rất đúng, toàn bộ lộ trình tham quan đều do một mình Thanh Triệu dẫn dắt, hơn nữa Tử Trúc Lâm cuối cùng cũng là nơi vô cùng vắng vẻ.”
“Vì vậy, các học sinh cũng nghi ngờ rằng ai đó đã cố tình tiết lộ tung tích của chúng tôi cho hung thủ, và từ đó mới gây ra thảm họa này.

Hơn nữa, mục tiêu của hung thủ này rất có thể là nhắm vào bà Diệp!”
Mặc dù nhóm học giả già này rất không muốn tin, nhưng những gì phát ra từ miệng Hoàng Thanh Triều đều khiến họ phải tin.

Hai mắt của họ đã đã lâu lắm rồi mới nhất thời hiện lên một mảng vẩn đục.

Họ cũng dường như dự đoán được, danh tiếng mà học viện Thiên Cơ tích lũy bao lâu nay, giờ đây đã bị vấy bẩn hoàn toàn rồi!
“Tất cả mọi thứ! Hãy làm theo những gì Đế Sư Diệp đã nói! Tất cả người của Học viện Thiên Cơ phải hợp tác vô điều kiện!”
Giọng nói của Khổng Hàm Tuấn đột nhiên vang lên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.