Đọc truyện Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em – Chương 9: Giải Cứu Và Sự Nổi Giận Của Hot Boy 3
Nghe Duy nói, bọn hắn và bọn nó đứng lại. Hắn quay lại nhìn Duy, bắt gặp ánh mắt tha thiết của Duy, hắn hơi khựng lại. Trong một tháng, hắn đánh nhau không quá 10 lần, cứ mỗi lần, cứ mội lần như vậy thì hắn lại có thêm vài tên đàn em. Những chuyện như vậy hắn đã gặp nhiều rồi nhưng lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt tha thiết như vậy. Thực sự ánh mắt này rất giống…cực kỳ giống.
Mọi người thấy biểu hiện của hắn thì cảm thấy lạ. Lần đầu tiên hắn đơ như vậy. Khôi thấy hắn cứ nhìn chắm chằm vào mắt Duy thì Khôi cũng nhìn theo và…ánh mắt của Khôi cũng như Phi. Nhìn vào ánh mắt ấy, Khôi như chết đứng. Sao lại giống đến như vậy, giống đến mức đau lòng.
Lúc nảy thì Phi đơ bây giờ lại đến lượt Khôi.Tụi nó và tụi hắn thật không hiểu vì sao nữa.Duy thấy Phi mãi không nói gì thì đi đến trước mặt Phi.
– Được không vậy?-Duy hỏi lại lần nữa.
Bây giờ, Phi đã thực sự thoát ra khỏi ánh mắt đó. Phi quay qua nhìn Khôi một cái, không nói gì, chỉ lẳng lặng bỏ đi. Thấy Phi bỏ đi, Duy đinh lên tiêng ngăn cản nhưng lời chưa kịp nói thì đã bị Khôi ngăn cản. Duy tức giận gạt tay Khôi ra rồi đi theo Phi.
– Đừng đi theo nữa. Moon không trả lời đâu. – Khôi ngăn cản khi Duy đi theo hắn.
– Tại sao ? – Duy thắc mắc.
– Moon đã đồng ý cho cậu vào bang. Từ nay,cậu là người của bang R.I.P .- Long gỡ mối thắt trong lòng Duy. Nhìn ánh mắt Phi thì cậu biết chắc là Phi đã cho Duy vào bang nên không đợi Khôi nói, cậu lên tiếng trước.
– Thật sao. Hahaha…. – Duy vui mừng chạy đến ôm Long.
Gia Lòng bất ngờ khi bị Duy ôm. Cậu cất giọng đùa giỡn:
– Cậu bị gay à ?
Nghe Long nói vậy, Duy vội vã buông Long ra, quay đi trước. Thấy Duy đi, Long hỏi:
– Đi đâu vậy ?
– Về bang chứ đi đâu. Từ nay cứ gọi tôi là Jen. – Duy quay lại trả lời rồi bước đi tiếp.
– Về thôi. – Mãi nghe hai người này nói chuyện mà nãy giờ cậu quên vết thương của Trúc và cả bọn đang rỉ máu.
Nhi và Trân bước lên đi trước. Thấy Nhi đi, Khôi thấy nhói nhói ở tim. Trong lòng cậu giờ xuất hiện rất nhiều câu hỏi. Không biết Nhi có sao không ? Có bị thương ở đâu không ? Nhưng mà tại sao cậu lại phải quan tâm Nhi. Nhi có là gì của cậu đâu nhỉ. Cậu khẽ nhếch môi, từ trước đến nay, cậu chưa quan tâm ai ngoài Yun cả. Cậu thật không hiểu nổi là mình đang nghĩ gì nữa. Lắc đầu với dòng suy nghĩ của mình, Khôi cũng bước đi.
Long thì cố chạy theo Trân. Cậu cũng giống như Khôi. Cậu lo cho Trân lắm. Không biết Trân có hoảng sợ lắm không…. Bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cậu khiến cậu nhức đầu. Để tránh tổn hại đến sức khỏe, cậu chạy theo Trân hỏi là xong.
Bây giờ hai cái đứa hạnh phúc nhất vẫn là Nguyên và Trúc. Người ta thì nhức óc suy nghĩ còn hai đứa này thì cứ tí ta tí tửng. Mặc dù là vết thương của Nguyên Nguyên rất nặng nhưng cậu lại không có cảm giác đau đớn mà ngược lại cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vì được Trúc dìu đi. Trúc cũng vậy, mặc dù vai rất đau nhưng có Nguyên đi bên cạnh lại cảm thấy lâng lâng như ở trên trời ý.
Tụi nó và tụi hắn mỗi người một suy nghĩ, một cảm giác nhưng cùng chung một trái tim. Một trái tim đang lớn dần lên ngọn lửa mang tên tình yêu. Hắn thì đã về tới nhà. Vừa bước vào nhà đã nghe thấy giọng của một người đàn ông trung niên.
– Con đi đâu bây giờ mới về ? – Người đàn ông đó chính xác là ba hắn.
– Tôi đi đâu không liên quan tới ông. Cuộc sống của tôi không cần ông bận tâm. – Hắn lạnh lùng trả lời rồi bước thẳng lên phòng mà không thèm nhìn ông dù chỉ một cái.
– Haizz…. -Ông lại thở dài. Không biết ông đã thở dài bao nhiêu lần từ khi hắn về nhà. Hắn là mối lo lắng lớn nhất của ông. Ông phải làm gì đây ?
Còn hắn, hắn bước thẳng lên phòng rồi đi vào nhà tắm. Hắn muốn dòng nước mắt sẽ làm hắn tỉnh táo lại, lúc này có phải hắn rất quá đáng không. Thực sự là hắn không muốn nói những lời cay độc như vậy.
Hắn đã định tha thứ cho ông nhưng khi nhìn thấy ông thì hắn lại nhớ hình ảnh mẹ hắn nằm trên một vũng máu, khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ đập vào mặt hắn… Hắn không muốn nghĩ nhiều nữa. Hắn sợ khi nghĩ về người mẹ quá cố thì hắn sẽ lại nổi giận và có thể giết cả ông. Tốt nhất là không nên nghĩ nhiều quá sẽ khiến mọi chuyện phức tạp.
Sau khi tắm xong, hắn bước đến bàn làm việc và bắt đầu giải quyết mớ lộn xộn trong công ty. Nếu không phải hắn muốn báo thù cho mẹ thì hắn đã không lập ra cái công ty này để rồi bây giờ ngồi mà giải quyết.
Cốc…cốc…cốc…
– Ai vậy ? – Hắn nói khi có người gõ cửa
-Là tôi. Sun đây. Tôi đem ngước lên cho cậu đây. Tôi mở của vào nhé. – Nó nghe hắn hỏi thì vội nói.
– Không cần, tôi tự ra lấy. – Hắn nói rồi đi ra mở cửa
Hắn mở cửa ra:
– Thưa thiếu gia, tôi đem nước lên cho cậu đây. – Một giọng nói con gái ở ngoài nói vọng vào. – Đập vào mắt hắn là bộ dạng nhếch nhác của nó. Nó mặc một chiếc quần sọc ngắn cộng thêm chiếc áo thun in hình Doraemon. Khuôn mặt thì lấm lem bột mì, tóc cột đuôi ngựa nhìn rất là trẻ con. Hắn lắc đầu bó tay về bộ dạng của nó. Thật không hiểu nó đang nghĩ gì nữa.
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào người mình thì nó ái ngại lấy tay quơ quơ trước mặt hắn. Hắn quay mặt đi nơi khác để che dấu khuôn mặt đỏ ửng của mình.
– Tôi đem nước lên cho cậu đây. – Nó lên tiếng trước.
– Ai làm ? – Hắn hỏi.
– Là lão phu nhân làm. Lão phu nhân nhờ tôi đem lên cho cậu. – Nó đem ly sữa đến trước mặt hắn rồi nói.
Hắn không nói gì chỉ giật lấy ly sữa trên tay nó rồi bỏ vào phòng đóng cửa lại. Nó thiệt là bó tay với cái kiểu vô phép vô tác của hắn. Hắn nói một lời cảm ơn thì tổn hại kinh tế nhà hắn thì phải. Nó tức giận bước về phòng và tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ phục vụ cho một tên không biết lễ độ như hắn nữa.
Còn hắn, hắn bước vào phòng, đóng cửa lại rồi tiếp tục giải quyết công việc. Đang vật lộn với cái mở hợp đồng, giấy tờ thì có điện thoại gọi đến. Hắn nhìn lên màn hình điện thoại có hiển thị lên cái tên Rin.
– Chuyện gì ? – Hắn lạnh lùng.
-……
– Được rồi.
-……
– Anh đến liền.
Đó là tất cả cuộc nói chuyện điện thoại của hắn và Rin. Sau khi nghe điện thoại xong, hắn vào trong phòng thay đồ rồi bắt đầu đi đâu đó. Vừa bước tới đại sảnh thì đã nghe tiếng nói hắn kêu lại.
– Chuyện gì vậy ạ ? – Hắn quay lại hỏi.
– Con đi đâu vậy ? Tối rồi đứng ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm. – Nội hắn lo lắng.
– Nội đừng lo, con ra ngoài một tí rồi về. – Hắn trấn an nội.
– Hãy để nội kêu con bé Sun đi với con nha. Sun ơi. – Nội hắn nói rồi kêu nó ra.
– Không cần. – Hắn lạnh lùng.
– Có chuyện gì vậy ạ ? – Hắn vừa nói xong cũng là lúc nó bước ra.
– À, con đi theo Moon nha.
– Đi đâu ạ ?
– Ta cũng không biết nữa. Con cứ đi theo nó là được.
– Con không cần. – Nãy giờ hắn mới lên tiếng.
– Con đi như vậy ta không yên tâm. Cho Sun đi với con đi nha.
– Không.
– Coi như ta cầu xin con đi cũng được. Chẳng lẽ còn muốn bà già này cứ ở nhà thấp thỏm không yên à. – Bà nội hắn ra chiêu.
-Được rồi. Con đồng ý. – Hắn suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. – Đi thôi.
Nói rồi hắn đi trước, nó te te theo sau.
Ra tới xe, hắn mở cửa sau cho nó lên còn hắn ngồi ở vị trí lái. Hắn phóng với tốc độ ánh sáng trên đường, nó ngồi ở sau tái xanh mặt cứ la hét điên cuồng làm hắn nhức cả đầu. Sau khi chạy xe khoảng 5 phút thì tới một tòa cao ốc, hắn bước vào trước, nó đi nép sau lưng hắn. Hắn đi tới đâu thì mọi người đều cúi chào hắn tới đó. Nó thì cứ ngơ ngác trước nội thất của tòa cao ốc này và cả sự kính nể của mọi người đối với hắn. Hắn và nó cứ đi cho đến khi trước mắt hiện ra một căn phòng. Hắn mở cửa ra rồi bước vào, nó cũng bước vô theo.
Bên trong căn phòng có một bộ bàn ghế sa-lông, một cái ti vi màn hình phẳng, nhà vệ sinh, giường ngủ, nhà bếp…. Cái gì cũng không thiếu. Cứ như đây là một căn nhà nhỏ chỉ vẻn vẹn có 10 m vuông.
– Cô ngồi đây đợi tôi giải quyết xong công việc sẽ đến đón. Còn cô, chăm sóc cô ta cho tử tế vào. – Hắn nói với nó rồi quay qua căn dặn cô nhân viên đứng bên cạnh hắn.
– Tôi sẽ đi cùng với cậu. – Nó đề nghị.
– Cô ở đây. – Hắn gằn từng chữ như để cảnh cáo.
– Nhưng lão phu nhân đã kêu tôi phải đi với cậu. – Nó sợ hãi khi thấy thái độ của hắn.
– TÔI KÊU CÔ Ở ĐÂY…… – Hắn gần như hét lên.
– Đư….được…rồi. Ở đây là được chứ gì. – Nó sợ hãi chạy lại cái ghế sa-lông rồi ngồi xuống.
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng bước đi. Vừa đi, hắn vừa lấy cái mặt nạ màu đen trong túi đeo vào. Thật ra lúc này hắn không muốn nổi giận với nó nhưng mà nó cứ không chịu nghe lời hắn nên hắn mới tức giận vậy thôi. Hắn đi cho đến khi trước mắt hiện ra một cánh cửa màu đen, trên cánh cửa có ghi “Phòng họp R.I.P”. Hắn mở cửa ra rồi bước vào.
Bên trong, mọi người thấy hắn bước vào thì đứng dậy chào hắn. Hắn đi đến chỗ ngồi cao nhất dành cho mình rồi ngồi xuống, phía bên tay phải hắn là Khôi, tay trái là Nguyên Nguyên và Gia Long. Mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi xen một chút lo lắng. Thấy hắn đã ngồi xuống thì mọi người cùng ngồi vào vị trí của mình. Sau khi mọi người đã ổn định, không còn một tiếng ồn nào thì Rin ở trên bục cầm micro lên và nói:
– Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay, chúng tôi tổ chức ra cuộc họp này là để chào mừng chủ tịch của chúng ta đã trở lại… Chủ tịch Moon.
Sau tiếng nói của Rin là một tràng pháo tay nhiệt liệt của 100 người lãnh đạo bằng R.I.P. Hắn đứng dậy, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, chỉ khẽ cúi đầu nhẹ một cái.
– Ngoài việc chào đón chủ tịch của chúng ta trở lại thì tôi còn một việc khác muốn thông báo. Sẽ có một người gia nhập bang của chúng ta.
Tiếng xì xào,bàn tán ngày một lớn sau câu nói của Rin.
– Có người gia nhập sao ? – Một người trong số các vị lãnh đạo ở đây lên tiếng.
– Không biết người đó như thế nào ? – Người khác thắc mắc.
– Chủ tịch Moon cho người đó gia nhập à ?
Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tất cả những người ở đây chỉ trừ tụi hắn. Hắn là một người khó tính, vì vậy việc lựa chọn người nhập bang rất khắt khe. 100 người ở đây đều là những nhân tài do chính tay hắn đào tạo. Họ còn nhớ lúc hắn tuyển dụng họ rất khó. Hàng ngàn người đến đăng kí nhưng hắn chỉ chọn lấy 5 người tài giỏi nhất. Hắn cứ tổ chức tuyển dụng cho đến khi đủ 100 người chính là những người ở đây. Những người tài giỏi nhất đều nằm trong tay hắn rồi vậy thì còn ai gia nhập băng nữa đấy.
– Xin mời chủ bang Snow.
Bảo Duy bước vào trước sự ngạc nhiên của mọi người. Một lần nữa, vòng xoay bình luận nổi lên…
– Chủ bang Snow không phải là kẻ thù của chúng ta sao ?
– Đúng vậy. Tại sao chủ tịch lại cho cậu ta vào đây.
– Để giải đáp thắc mắc của mọi người. Tôi xin thông báo bang Snow sẽ xác nhập vào bang R.I.P và bang chủ Snow là Bảo Duy sẽ là người của bang R.I.P. – Sau tiếng nói của Rin là một tràng vỗ tay thật nồng nhiệt để chào đón thành viên mới của R.I.P.
Và họ đã biết nguyên nhân tại sao Bảo Duy lại được vào đây. Chắc là vị chủ tịch trẻ này đã thu phục được thêm một người nữa rồi. Cứ mỗi tháng là lại có vài ba người nhập bang nhưng chỉ là thuộc hạ mà thôi, không phải thủ lĩnh như 100 người ở đây.
– Chào mừng bang chủ Snow gia nhập R.I.P. – Một người đàn ông khoảng 50 tuổi đứng lên vào nói. Mọi người thấy người đàn ông đó nói như vậy thì cũng nói theo. Rin dơ tay lên tỏ ý im lặng.
– Bây giờ thì xin mời Bảo Duy lên phát biểu.
Bảo Duy bước lên bục thay thế cho Rin rồi nói:
– Cảm ơn mọi người đã tiếp đón tôi nồng hậu như vậy. Bây giờ tôi đã là người của R.I.P vậy thì mọi người cứ gọi tôi lên Jen đi. – Bảo Duy nói xong cười một cái rõ tươi.
– Được rồi. Mọi việc đã xong, tôi về. – Bây giờ tảng băng nghìn năm mới lên tiếng. Nói là làm, hắn đứng dậy và bước đi. Mọi người vội cúi người xuống chào hắn cho đến khi bóng hắn khuất dần sau cánh cửa. Hắn đi rồi thì mọi người ai đi làm việc nấy chỉ còn lại Nguyên Nguyên, Khôi, Gia Long và Bảo Duy.
Nó hết ngồi xem ti vi, chơi máy tính, vọc thứ này thứ kia để giết thời gian nhưng sao mà chán quá.
– Chị lại đây chơi với em đi. – Nó quay sang cô nhân viên đang đứng bên cạnh nói.
– Không được. Em cứ chơi đi. Chị đứng đây được rồi. – Cô nhân viên cười tươi nói.
Cạch…
Cánh cửa mở ra, hắn bước vào.
– Cậu về rồi sao. Hay quá…. – Thấy hắn, nó mừng rỡ chạy lại.
– Về thôi. – Hắn nói rồi đi trước để lại nó đơ như cây cơ. Con người này lúc nào cũng vậy…Haizz. Bó tay.
Về đến nhà, vừa thấy hắn thì nội hắn đã chạy đến hỏi hắn đủ điều làm hắn nhức cả đầu. Sau một lúc hỏi đủ thứ, hắn cũng đã được nội tha cho về phòng. Hắn vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ và đánh một giấc.
Còn nó, nó về phòng mình rồi bắt đầu học bài. Cả buổi đi với hắn , nó còn chưa làm bài tập. Bây giờ phải chiến đấu với đấu với đống bài tập này. Nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần nó tập trung vào cuốn sách ngữ văn thì hình bóng hắn lại hiện lên trang sách. Hình ảnh lạnh lùng, tức giận của hắn cứ hiện lên làm nó không thể nào học được và thế là nó quyết định ngủ cho khỏe. Bài tập mai dậy sớm làm cũng được.
Tít…tít…tít…
Cái đồng hồ báo thức cứ kêu lên làm nó không tài nào mà ngủ được. Cầm cái đồng hồ lên và….
– Cái gì ? 7h kém 20. Chết rồi, trễ học rồi. – Nó cứ chạy xốn xáo tìm áo quần và rối nó bước ra trong bộ đồng phục trường Moon. Nó chạy ra đại sảnh với tốc độ ánh sáng. Vừa ra tới nơi thì nó đã thấy hắn đứng đó cùng nội hắn.
– Sun, con chưa đi học sao ? – Nội hắn quay lại thì thấy nó.
– Dạ… Tại hôm nay con dậy muộn. – Nó ngại ngùng nói.
– Thôi được rồi. Con đi với Moon đi không thôi trễ. – Nội hắn đề nghị.
– Con không thích. – Hắn từ chối nói.
– Nhưng bây giờ đã trễ rồi mà. – Nội hắn.
– Không là không. – Hắn lên tiếng chắc nịch.
– Đi mà. – Nội hắn nài nỉ.
– Thôi khỏi cũng được. Con đi bộ được rồi. – Bây giờ nó mới có dịp lên tiếng.
– Không được. Bây giờ đã trễ rồi còn đâu. Con mà đi bộ thì thể nào cũng bị nhốt ở ngoài cổng. Còn nếu đi với Moon thì bảo vệ mới cho vào. Moon, bây giờ ta ra lệnh con phải chở Sun đi. – Nội hắn nói với nó rồi quay sang ra lệnh cho hắn.
– Đã nói là không thích mà. – Hắn gần như là hét lên.
– Con mà không cho Sun đi cùng thì hôm nay đừng hòng ra khỏi nhà. – Nội hắn đe dọa.
– Thôi được rồi. Đi thì đi. – Hắn miễn cưỡng nói.
Nó và hắn bước vào trường trước con mắt của mọi người. Nữ sinh thì nhìn nó bắng ánh mắt hình viên đạn còn nam sinh thì nhìn hắn khinh bỉ. Chắc là ghen tỵ với hắn đó mà.
Hắn không liếc mắt nhìn bọn họ dù dù chỉ một cái mà đi thẳng vào trong lớp học. Còn nó thì lủi thủi đi sau hắn. Vừa bước vào lớp là đã thấy ngay cái bản mặt của Gia Long cười tươi rói nhìn hắn và nó rồi. Hắn bước đến chỗ Khôi, Long và Nguyên đang đứng rồi nói:
– Ra sân sau gấp.
Ba chàng dường như đã biết trước được sự việc nên không có gì là ngạc nhiên cả, chỉ lẳng lặng đi theo hắn ra ngoài. Còn tụi nó thì khó hiểu nhìn theo.
– Không biết lại có chuyện gì nữa đây. Sao dạo này anh Khôi nhiều bí mật quá vậy ? – Trúc nghi ngờ nói.
– Kệ đi. – Nhi lên tiếng.
– Ừ kệ. Ủa, Uyên, mày đến khi nào vậy ? – Bây giờ Trúc mới để ý đến sự hiện diện của nó.
– Lúc Phi vào. – Nó vừa ngồi vào chỗ vừa trả lời.
– Xuống căn tin đi. Tao đói quá. – Trân xoa bụng nói.
– Ukm. Mày đi không Uyên ? – Nhi quay qua hỏi nó.
– Không, Uyên phải làm bài tập. – Nó trả lời.
– Ukm, vậy thôi. Tụi tao đi đây. – Trúc nói xong thì bước đi.Nhi và Trân cũng theo sau.
““““““`Ở sân sau học viện““““““““`
– Tụi tao không muốn mày vừa về nước đã phải giải quyết mấy chuyện này. – Nguyên Nguyên lên tiếng khi hắn đối diện với cậu.
– Bây giờ mày muốn phạt tụi tao như thế nào ? – Gia Long hỏi khi thấy hắn mãi không nói gì.
– Phục vụ. – Hắn nhàn nhạt trả lời.
– Ở đâu ? – Khôi kiệm lời.
– Căn tin. – Hắn dửng dưng.
– Cái gì ? Mày muốn tụi tao phục vụ cho tụi học sinh trường này ? – Gia Long gần như hét lên.
– Không sai. – Vẫn thái độ đó, hắn khoanh tay nói.
– Không còn hình phạt khác sao ?
– Không.
– Vậy thì tụi tao đành phải chịu thôi.
– Được rồi. Vào lớp thôi.
Đó là tất cả cuộc nói chuyện của tụi hắn. Hắn phạt Khôi, Nguyên vì cái tội tự quyết định đi giải cứu Gia Long mà không thông báo với bang chủ. Còn Gia Long bị phạt vì cái tội tự tiện quyết định đi gặp bang Snow mà không thông báo cho người trong bang.
Luật của R.I.P đã nói rất rõ ràng là không được tự tiện quyết định khi không họp bang hay không thông báo với bang chủ mà đã tự mình giải quyết. Nhưng tới nay đều đang bị phạt. Và hình phạt là do chủ tịch hay những người trong bang họp lại rồi đưa ra quyết định. Và hình phạt cho những hành động trên là: Phải xuống căn tin làm phục vụ cho tất cả các học viên trong học viện.
Tụi hắn lên tới trước cửa lớp thì gặp tụi nó đi căn tin về nên cùng nhau vào lớp luôn. Sau khi ổn định ai vào chỗ này thì có Lily bước vào. Hắn lại nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt và cả giọng nói này của cô đều rất giống.Giống đến độ đau lòng.
“Có phải là mẹ về với con không?” – Dòng suy nghĩ này cứ lấn át tâm trí hắn cho đến khi cô Lily lên tiếng kéo hắn về thực tại.
– Em bị sao vậy ? – Cô Lily bước xuống bàn hắn rồi nói.
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng quay mặt ra nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn không muốn nhìn cô Lily để hy vọng thật nhiều rồi sau đó lại thất vọng. Hắn muốn tránh mặt cô để không lầm tưởng đó là mẹ mình.
Khôi thấy biểu hiện của hắn thì như hiểu ra vấn đề. Lúc đầu cậu, Nguyên và Long cũng lầm tưởng đó là mẹ nhưng sau một hồi tiếp xúc thì cậu cũng nhận ra điểm khác nhau giữa cô và mẹ.
Khôi khẽ quay qua chỗ cô rồi nói:
– Phi không sao đâu, cô đừng lo.
– Ukm. – Nói rồi cô bước lên bảng bắt đầu bài học mới.
Hai tiết học trôi qua trong sự lo lắng của Khôi, Nguyên và Long. Bây giờ đã đến lúc họ phải chịu hình phạt do hắn đề ra. Thật là khủng khiếp khi nghĩ đến cái cảnh tượng huy hoàng trong căn tin. Phải làm sao đây ?
– Xuống căn tin đi. – Hắn nhắc nhở ba chàng.
Nghe giọng nói lanh băng cảu hắn,ba chàng lật đật đi xuống.
– Hay là chúng ta trốn đi. – Long đưa ra ý kiến.
– Không được. Thằng Moon sẽ phát hiện ngay thôi. – Nguyên Nguyên lắc đầu.
– Vậy bây giờ phải làm sao đây ? Tao không muốn phải phục vụ cái đám mê trai đó. – Gia Long nghĩ đến cảnh tượng trong căn tin mà khẽ rùng mình.
– Chịu thôi. Chúng ta không có sự lựa chọn. – Khôi nói rồi đi thẳng xuống căn tin. Long và Nguyên thấy vậy cũng bước theo sau.
Cảnh tượng trong căn tin thật hỗn loạn. Người này chen người khác, xô đẩy lẩn nhau. Chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “Khủng khiếp”. Mà nguyên nhân cho sự hỗn loạn này là:
– Ê, tao nghe nói. Hôm nay 3 prince của chúng ta làm phục vụ phải không ? – Nữ sinh 1.
– Ukm, tao cũng nghe nói vậy. – Ns 2.
– Cái gì ? Ba prince của chúng ta làm phục vụ ? – Ns 3 đi ngang qua nghe hai người kia nói vậy thì hét lên.
– Ukm.
– Ở đâu vậy ?
– Căn tin đó.
– Vậy đi thôi. Tôi cũng muốn được ba prince phục vụ.
– Ukm đi thôi.
—————–TẠI CĂN TIN——————
– Áaaaaaaa. Anh Moon kìa. – Một nữ sinh thấy hắn ngồi ở góc bàn thì hét lên. Phong cách ngạo nghễ khiến bao nhiêu trái tim của nữ sinh tan ra. Hắn ngồi dựa ra ghế. Hai chân gác lên bàn, tay cầm cái ipod, mắt nhắm hờ. Trên bàn còn có thêm ly cafe đen. Hắn như vậy thì khỏe rồi. Còn Khôi, Nguyên và Long thì khổ hết sức. Cứ chạy tới chạy lui, đi chỗ này đến chỗ khác nhìn đến tội nghiệp.
Gia Long thì bị các nữ sinh kêu đến gọi đồ ăn làm cậu đi không biết bao nhiêu vòng.
– Anh Yic, cho em một sanwich nha. – Một nữ sinh nói rồi đá lông nheo với Long khiến chàng ta chạy mất dép.
Sau một lúc lấy đồ ăn, Long quay lại chỗ nữ sinh đó.
– Của bạn đây. – Long đưa sanwich bỏ lên bàn rồi nói.
– Em cảm ơn anh Yic. – Vừa nói, nữ sinh vừa vuốt tay Long khiến cậu cảm thấy ghê tởm.
– Hihi… – Long cố gượng cười một cái rồi chạy không thấy tăm hơi luôn. Mà chính xác là chạy vào washington city rồi nôn tháo thốc. Thiệt là tội nghiệp Long quá.
Nguyên Nguyên cũng chẳng đỡ hơn gì Long. Cậu bị nữ sinh lôi kéo đến nổi đứt luôn hai nút áo ở trên cùng để lộ ra bờ ngực săn chắc khiến các nữ sinh trầm trồ cả lên. Cậu cứ bị người này đến người khác lôi kéo đến nổi gần ngất luôn. May mà có Trúc giải cứu kịp thời.
Người đỡ nhất vẫn là Khôi. Cậu mang bộ mặt lạnh băng khiến các nữ sinh không dám đến gần mà chỉ dám kêu cậu đến để ngắm nhìn mà thôi.
Cuối cùng giờ ra chơi cũng kết thúc. Hình phạt của tụi hắn cũng dừng tại đây. Tiếng trống vào lớp như vị cứu tinh cứu ba chàng khỏi cái tụi mê trai này. Ba chàng thở phào nhẹ nhỏm rồi đi vào lớp.
Khôi, Nguyên và Long đang đi thì bị Trúc chặn ngang.
– Chuyện gì vậy Kanna ? – Khôi thấy Trúc thì vội hỏi.
– Em có chuyện muốn gặp riêng Zic thôi. Không có gì đâu anh. – Trúc nói xong kéo Nguyên Nguyên đi trước sự ngỡ ngàng của Khôi.
– Bây giờ thì thực hiện lời hứa đi. – Vừa ra tới sân sau thì Trúc vội nói.
– Ukm. Chuyện là…. – Nguyên Nguyên kể lại luật của bang R.I.P cho Trúc nghe. Vì lúc nãy Trúc đã cứu Nguyên khỏi cái đám háu trai đó nên đổi lại là Nguyên Nguyên phải cho Trúc biết vì sao Khôi, Nguyên và Long phải làm phục vụ cho căn tin. Sau khi nghe Nguyên kể xong, Trúc gần như là hét lên.
– Hả…Cái gì ? Mấy anh là phó bang R.I.P. – Trúc gần như là hét lên.
– Nhỏ nhỏ thôi. Mọi người nghe hết bây giờ. – Nguyên Nguyên vừa nói vừa bịt miệng Trúc lại.
– Ukm. Vậy mấy anh từ khi nào vào bang R.I.P vậy ? – Trúc thắc mắc hỏi.
– R.I.P là do Moon lập ra. Tụi tui chơi với hắn từ nhỏ nên tụi tui được làm bang phó. – Nguyên Nguyên giải thích. – Cô là em thằng Nic mà không biết sao ? – Nguyên Nguyên hỏi ngược lại.
– Ờ thì…. Anh Nic không nói thì sao mà biết. – Trúc nói xong rồi bỏ đi để lại Nguyên đứng đơ ở đó.
Một lát sau, Nguyên Nguyên cũng đi vào lớp luôn. Những tiết học bắt đầu trong sự mệt mỏi của Khôi, Nguyên, Long và sự hứng thú của Trúc.