Đọc truyện Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em – Chương 52: Đi chơi – nảy sinh tình cảm
Trong đại sảnh rộng lớn,Bảo Duy ung dung ngồi trên bộ sa lon xem phim.Cứ cách 5 anh lại nhìn đồng hồ một lần.Nguyên Nguyên ngồi đối diện nhìn biểu hiện của Duy thì cũng ngán ngẫm lắc đầu.
– Làm gì nhìn đồng hồ hoài vậy???
– Mấy đứa này đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy đến.Tao đặt vé máy bay lúc 2h chiều đấy.- Bảo Duy tức giận nhìn về phía cửa.
– Bây giờ mới có 1h45 chứ mấy.- Nguyên Nguyên nhìn đồng hồ của mình,vô tư nói mà không hay biết,ngọn núi lửa ngồi đối dienj chuẩn bị bùng nổ.
– Mày tỉnh lắm Nguyên à.Từ đây ra sân bay cũng mất 20 rồi đó con.- Bảo Duy đi đến cú vào đầu Nguyên Nguyên rồi nói.
– Mặc xác mày.Thằng khùng,cứ ngồi đó mà nhìn đồng hồ đi.Tao vào bếp kiếm thức ăn.- Nguyên Nguyên tức giận xoa xoa đầu rồ đứng dậy bước thẳng vào bếp mà không thèm nhìn Bảo Duy them một lần nào nữa.
– Ờ…Mày đi cho khuất mắt tao.- Bảo Duy lấy cái gối sô pha ném Nguyên Nguyên nhưng ai ngờ.
Bụp…
Khôi mặt đen xì nhìn Bảo Duy bằng đôi mắt như muốn ăn thịt người.Vâng,…Chính xác là cái gối đã phi thẳng vào mặt Khôi đẹp trai.Bảo Duy trợn tròn hai mắt nhìn Khôi rồi cười giảng hòa.
– Mày muốn đi gặp bác Vương hả thằng kia.- Khôi rít lên từng chữ khiến Bảo Duy lạnh xương sống.
– Ấy ấy,Khôi đẹp trai đừng giận.Đến Nha Trang,tao hứa sẽ mua cho mày thật nhiều,thật nhiều hải sản.Ok chứ.- Bảo Duy kéo Khôi ngồi xuống bên cạnh mình,nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị hấp dẫn.
Nghe đến đây,tự nhiên trên đầu Khôi xuất hiện ba vạch đen cùng con qua chạy qua.Bảo Duy nghĩ Khôi là con nít chắc.Gì mà hải sản chứ.Bảo Duy ngây thơ thật.
– Mày nghĩ tao là con heo à.- Khôi cười như không.
– Ơ…Ở nhà,mỗi khi mà cháu tao khóc,tao cũng “dụ dỗ” nó như vậy mà ta.- Bạn Duy vừa nói xong câu thì ngay lập tức,hai cái Khôi hạ cánh an toàn trên mặt anh.
– Thẳng Khôi là cháu mày hả.
Chính xác một cái gối là của Khôi,cái còn lại là của Nguyên Nguyên.Nguyên vừa cầm cái bánh rán nhau ngâu nghiến vừa nói.
– Mày lại muốn gì đây hả thẳng kia.- Bảo Duy trợn tròn mắt nhìn Nguyên Nguyên.- Cái gì ngon vậy.Cho tao ăn với.- Thấy cái bánh rán trên tay Nguyên,Bảo Duy như quên mất mình đang cãi nhau với anh mà chạy đến giựt lây cái bánh.
– Hừ…Cho mày vậy.- Nguyên Nguyên đau lòng nhìn cái bánh ra đi không giấu vết.
Két…
Từ ngoài cửa,ba con siêu xe thắng lại tạo nên một tiếng động lớn.Từ trên xe,Nhi,Trúc và couple Long- Trân bước xuống cùng một đống hành lí.Cả bốn người ung dung bước vào đại sảnh.
– Nè thằng khỉ kia.Mày không thấy bà đang vác một đống đồ nặng thế này hả???- Vừa bước vào phòng khách,Trúc đưa ngón trỏ chỉ vào Nguyên Nguyên khi đang thấy anh vô tư ngồi xem phim.
– Vậy thì sao???- Nguyên Nguyên ngu ngơ hỏi.
– Mày không biết ra vác đồ cho bà à???Người gì đâu mà không ga lăng tí nào.Nhìn Long kia,con trai là phải như thế chứ.- Trúc hờn dỗi nói.
– Hừ…Em đừng so sánh anh với thằng Long đó.- Nguyên Nguyên liếc xéo Gia Long khiến Long nhà ta rợn cả tóc gáy.
Không thèm đôi co với Nguyên Nguyên,Trúc đi thẳng vào phòng khách,cô mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Khôi rồi lấy chai nước lọc uống hết một hơi.
– Đi được chưa???- Bảo Duy vừa xử lí cái bánh rán vừa hỏi.
– Đợi thằng Ric và Sun nữa.- Khôi nhàn nhạt trả lời.
Câu nói của Khôi vừa dứt thì từ trên cầu thang,hắn và nó bước xuống.Vẫn là dáng vẻ ngạo nghễ thường ngày nhưng hôm nay lại có chút dịu dàng hiếm thấy.Diện cho mình chiếc áo thun đơn giản cùng chiếc quần jean baggy,nó mỉm cười khi đi bên cạnh hắn.
– Đi thôi.- Đến chỗ cả bọn,hắn lạnh lùng lên tiếng.
Nghe giọng nói lãnh băng của hắn,cả bọn vội đưa hành lí ra xe rồi phóng nhanh đến sân bay.
Sau 30 ngồi máy bay,bọn hắn và bọn nó uể oải bước về biệt thự của hắn.Đứng trên lan can sân thượng,nó thoải mái đưa hai tay ra đón lấy gió trời.Làn gió làm tóc nó bay phất phới.Khung cảnh lãng mạn như vậy đã sớm bị ai đó nhìn thấy.
Hai tay đút vào túi quần,chậm rãi bước về phía nó,hắn lên tiếng:
– Thích không???
– Rất thích.Biệt thự này là của anh sao???- Nó hướng ánh mắt mình ra biển.
Biệt thự này rất tuyệt vời.Đứng ở trong phòng cũng có thể nhìn thấy biển,nghe được tiếng óng nhè nhẹ.
– Biệt thự này là của ngoại tôi.Ngoại tặng tôi nhân dịp sinh nhật lần thứ 8.Lúc đó,cả nhà tôi và gia đình Khôi cùng nhau đi du lịch tại đây.Rất hạnh phúc.- Hắn cũng nhìn ra biển.Đôi mắt tím buồn buồn khi nhớ lại chuyện cũ.
Nó không nói gì,chính xác là không biết nói gì.Nó đặt tay mình lên tay hắn,nhẹ nhàng xoa xoa như để an ủi.Dù sao,..Hắn cũng đáng thương hơn đáng ghét.
Ở xa xa,ngoài bờ biển thơ mộng,một đôi nam nữ đang cùng nhau đi dạo.Chàng trai cao lớn,ngũ quan anh tuấn.Còn cô gái xinh đẹp hoàn mĩ.Cả hai như thiên sứ đi dưới cái nắng chiều.Hai người đó không phải ai xa lạ mà là Nhi và Khôi.
– Rất mát phải không???- Khôi bỗng nhiên lên tiếng làm không khí bớt căng thẳng hơn.
– Ừm…- Nhi gật đầu cười nhẹ.
– Em đã bao giờ đi biển chưa???- Khôi vừa nói vừa ngồi xuống bãi cát mịn.
– Có một lần đi với ba mẹ.Nhưng không phải ở Nha Trang mà là Hawai.- Nhi cũng ngồi xuống bên cạnh Khôi.Hướng ánh mắt ra biển lớn mà nói.
– Cảm giác thế nào???Có phải rất vui không???
– Đi với gia đình thì tất nhiên là vui rồi.Nhưng cảm giác đi cùng với bạn bè thì hoàn toàn khác.Có vui vẻ,có hạnh phúc,có hồi hộp,…Nhiều cảm giác lắm.Còn anh???- Nhi chăm chú nhìn từng biểu hiện của Khôi rồi hỏi.
– Lần đầu tiên anh đi cùng gia đình của anh và của Phi.Cảm giác lúc đó rất hạnh phúc.Anh,Phi và Thiên My cùng nhau chơi đùa dưới cát rất vui vẻ.Nhưng bây giờ,khi quay trở lại đây.Anh lại cảm thấy khó chịu,rất đau ở đây*chỉ vào tim*.- Khôi đau lòng nhìn ra biển.Những hình anh của ba người bọn họ cứ hiện ra trước mắt anh khiến anh rất khó chịu.
– Không sao đâu.Bây giờ còn có tôi,có mọi người ở cạnh anh,anh sẽ không phải cô đơn đâu.- Nhi đặt tay của mình lên vai Khôi,nhẹ nhàng trấn an,xua tan nỗi sợ hãi sâu thẳm trong con người Khôi.
– Cảm ơn em.Hứa với anh,không rời xa anh nhé.- Khôi dịu dàng nhìn Nhi,chờ đợi cái gật đầu từ cô.
– Ừ.- Nhi cười nhẹ rồi gật đầu.
Khôi vui vẻ ôm Nhi vào lòng.Cằm anh đặt trên vai cô thật nhẹ nhàng.Anh mắt anh bỗng trở nên gian xảo.Anh giơ tay lên đưa ra dấu Ok về phía ba chàng trai ở đàng xa.
– Yeah….Thành công rồi.- Nguyên Nguyên,Bảo Duy và Gia Long ở đàng xa,thấy Khôi lầm dấu Ok liền hét lên.
– Thành công gì???- Không biết từ đâu chui ra,Trúc và Trân đồng thanh hỏi.
– À…Ờ…Không có gì.- Cả ba chàng vội vàng chối.
– Thằng khỉ kia,có nói không thì bảo.- Trúc tức giận nhìn Nguyên Nguyên.
– Phan Minh Gia Long.- Trân cười gian sảo rồi rít lên từng chữ.- Có nói không???
– Ờ…thì nói.- Nguyên Nguyên và Gia Long đồng thanh.
– Ê hai thằng kia.Định tạo phản à.- Bảo Duy ngoẹt mặt mình hai thằng sợ vợ.
– Mày im mồm.- Gia Long bịt miệng Duy lại,còn Nguyên Nguyên thì kể cho hai nàng ta về kế hoạch vĩ đại của bọn họ.
– Cái gì???- Nghe xong kế hoạch của ba chàng,cả Trân và Trúc đồng thanh hét lên.Còn Nguyên Nguyên,Gia Long và Bảo Duy thì cười gian xảo.
– Một bản diễn văn sướt mướt.Một cái ôm nhẹ nhàng.Vậy thôi sao???- Trúc khinh bỉ nhìn ba chàng.
– Vậy thôi mà xem kìa,bạn Nhi đã bị bạn Khôi cưa đổ rồi.- Bảo Duy vừa nói vừa hướng ánh mắt của mình về phía cặp tình nhân xa xa.
– Không được,tôi phải đi đến ngăn chặn họ lại.- Trân vừa nói vừa hùng hổ bước về phía trước.
Trân vừa đi được mấy bước thì…
Bụp…Bụp…Bụp…
Vâng,chính sát là ba nắm cát hạ cánh an toàn tại cái lưng đáng yêu của Trân.Và thủ phạm ném không ai khác mà là Nguyên,Duy và Trúc.Gia Long mặt méo xệch nhìn Trân.
– Này,tao nghĩ mày phải bênh vực tao chứ.- Trân đi đến đôi diện Trúc,khó hiểu nhìn cô.
– Bênh cái đầu mày.Khôi là anh trai tao.Nếu Nhi và Khôi trở thành một couple thì không phải tốt sao.- Trúc cười nham hiểm.- Mà nếu ba ngườ bày trò cho anh Khôi thì mấy người được gì???- Trúc quay sang chỗ Duy,Nguyên và Long rồi hỏi.
– Một bữa hải sản miễn phí.- Long,Duy và Nguyên đồng thanh.
– Chỉ có vậy thôi sao.Mấy người chỉ đáng giá bằng một bữa hải sản.Hừ,…- Trúc khinh bỉ nhìn ba chàng.- Nhưng đến lúc đó thì cho tôi ăn với nha.- Trúc cười nhẹ.
– Cô cũng chỉ đáng giá bằng bữa hải sản.- Cả ba chàng đồng thanh.Còn Trân ở bên cạnh thì cười như được mùa.