Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em

Chương 29: Xin lỗi em


Đọc truyện Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em – Chương 29: Xin lỗi em

Những ngày không còn Trân,Nhi và Trúc như cái xác không hồn.Làm việc gì cũng đều không chú tâm vào.Ngay cả ăn,cả hai cũng không thực hiện được đến nỗi Nhi phải nhập viện còn Trúc thì nằm la liệt trên giường,không bước xuống nỗi.Ngồi bên giường bệnh của Trúc,Nguyên Nguyên xót xa nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô,khuôn mặt gầy gọt đến xanh xao.

Khẽ lay lay người Trúc,Nguyên Nguyên vừa gọi cô dậy:

– Nè,dậy đi chứ.

– Ưm…

Cô như con mèo nhỏ bị đánh thức,không chịu mở mắt tỉnh dậy,cô cuộn tròn mình trong chăn ấm.Hành động nhỏ dễ thương của cô làm cho Nguyên Nguyên rung động.Đưa tay lên vuốt khuôn mặt của cô,Nguyên Nguyên vội thức tỉnh mình.Anh một lần nữa gọi cô dậy.

– Kin…Dậy đi…Đừng nướng nữa.

Nghe thấy giọng nói dễ thương mang theo một tia cưng chiều,Trúc cứ ngỡ là Khôi nên lẩm bẩm đủ để cho Nguyên Nguyên nghe thấy.

– Ưm…Anh Nic,đừng làm ồn.Em muốn ngủ.Em mệt lắm.

Nghe thấy lời nói dễ thương đi kèm là điệu chu mỏ đáng yêu của Trúc,Nguyên Nguyên cười nhẹ.Đặt tô cháo đang bưng trên tay qua một bên,Nguyên Nguyên ôm lấy Trúc vào lòng.Gối đầu cô lên tay mình rồi từ từ nằm xuống bên cạnh cô.Tìm được một chỗ ngủ lí tưởng,Trúc thoải mái đi vào giấc ngủ.

Trong một góc khuất của bar R.I.P,Gia Long cùng Khôi ngồi uống rượu.Cầm ly rượu loại mạnh trên tay,Gia Long đưa lên mủi hít một hơi thật sâu rồi nhấp một ngụm vào miệng.Cứ ngỡ khi uống say sẽ quên được hình bóng Trân nhưng không ngờ,càng uống,anh càng nhớ Trân nhiều hơn.Trái tim của anh như bị khoét một lỗ,gió lùa vào…lạnh ngắt.

Khôi ngồi bên cạnh,nhìn chằm chằm vào Long,không thể để hiện trạng này xảy ra được nữa.Nếu cứ như vậy thì Gia Long sẽ buồn mà chết mất.Anh giật ly rượu trên tay Long ra,quăng xuống sàn nhà…vỡ tan.Gia Long nhìn anh căm phẫn.

– Mày làm gì vậy?Đừng cản tao.-Anh tức giận hét lên.


– Bốp…Mày tỉnh táo lại cho tao.- Khôi tặng Gia Long một cú đấm khá đẹp vào mặt.Vì chỉ có cách này mới có thể đánh thức Long mà thôi.- Kun sẽ vui khi nhìn thấy mày như vậy sao.Người đi cũng đã đi rồi.Giờ mày muốn sao nữa.- Khôi nói tiếp.Khuôn mặt anh đỏ lên,những tia giận dữ phát ra từ đôi mắt của anh khiến người khác phải câu nệ.

– Nhưng…Làm sao tao có thể quên cô ấy đây?Cô ấy cứ luôn hiện diện trong đầu tao mà.- Gia Long thả mình rơi tự do xuống ghế,đưa hai tay ôm lấy đầu.

– Tao biết…Và tao cũng đã như mày.Rồi mày sẽ nhanh quên thôi.Đừng tự hủy hoại mình nữa.Thôi…Cùng tao về nhà.

Nói xong,Khôi đi đến đỡ Gia Long lên con siêu xe gần đó rồi phóng vụt đi mất.

Nhìn chiếc xe khuất dần,một tên to con bặm trợn nào đó khẽ nhếch môi rồi lấy điện thoại ra gọi:

– Thưa chủ tịch,đã tìm thấy người.

– “Tốt…Haha…Mau mau đem hắn ta đến đây.Càng sớm càng tốt.”

– Vâng…Thưa ngài.

Cuộc điện thoại kết thúc,tên đó leo lên con mô tô bên cạnh rồi phóng vụt theo con xe của Khôi và Long.

Dừng con xe lại trước biệt thự Phan Gia,Khôi và Long vừa mở cửa bước xuống thì một đám khoảng 20 người mặc đồ đen bao quanh hai chàng.Từ từ lấy lại bình tĩnh và khuôn mặt lãnh băng của mình,Khôi chẫm rãi lên tiếng.

– Muốn gì?

– Oh…Chào phó bang R.I.P.Chúng tôi không có ý xấu.Chỉ muốn đưa hai vị đến gặp chủ tịch của chúng tôi bàn chút công việc thôi mà.- Tên to con lúc nãy cười nhẹ rồi nói.Giọng nói thể hiện rất rõ,bọn chũng không có ý làm hại hai chàng.Nhưng muốn gặp hai chàng để làm gì?

– Chủ tịch???Là ai???- Gia Long trong tình trạng say sỉn hỏi.

– Ông Nguyễn Hoàng Minh Quân.- Tên kia trả lời.Đi kèm là nụ cười xã giao.

– Chủ tịch tập đoàn Nguyễn Hoàng???- Khôi thắc mắc.

– Đúng…Vậy bây giờ có thể đi theo tôi được chưa?- Hắn ta kiên nhẫ trả lời.

– Đi.

Nói xong,cả hai bước lên chiếc xe của bọn kia rồi chạy đi.

Ngồi trong văn phòng,ông Quân sốt ruột nhìn đồng hồ.Lâu lâu lại đi đến cửa kính nhìn xuống đại sảnh.Và cuối cùng Khôi cùng với Long đã xuất hiện.Khẽ chỉnh đốn lại trang phục,ông Quân ngồi xuống chiếc ghế của mình.Đối diện ông là hai chàng,phong cách ngạo nghễ khó cưỡng của Khôi và cuốn hút của Gia Long làm nên một bức tranh khá sinh động.Khẽ cười nhẹ một cái,ông Quân mới từ từ lên

tiếng.


– Có lẽ hai vị đây đã biết đến tôi nên tôi khỏi cần phải giới thiệu vậy.Mục đích gọi hai vị đến đây vì muốn hợp tác với M.B,đây là bản hợp đồng đôi bên cùng có lợi,mời hai vị xem qua.-Nói rồi,ông Quân thảy một tập văn kiện về phía Khôi.

Lấy tập vặn kiện,Khôi từ từ xem xét.Những điều luật trong hồ sơ khá thú vị và nếu hợp tác thành công thì M.B chắc chắn sẽ thu được một món lời khá lớn.Nhưng vấn đề ở chỗ: Khôi không phải là người đứng đầu tập đoàn và anh không có quyền quyết định khi chưa họp hội đồng.

– Xin lỗi nhưng tôi không thể.-Khôi lịch sự trả lời.

– Sao vậy?Những điều lệ trong hợp đồng không hợp lý sao?- Ông Quân ngạc nhiên.

– Những điều lệ trong hợp đồng thực sự rất tốt nhưng tôi không thể kí khi chưa có sự cho phép của ban quản trị.-Khôi chẫm rãi giải thích.- Chúng tôi có thể đi được chưa?-Khôi tiếp lời.

Anh hiện tại đang rất sốt ruột nha.Muốn mau chóng trở về nhà để chăm sóc cho cô em phiền phức.Không biết Trúc có làm gì Nguyên Nguyên không nữa đây.Khôi hiểu tính cách của Trúc khá khó và thích gây thù chuốc oán với Nguyên Nguyên nên sợ Trúc sẽ làm hại đến Nguyên.Giải pháp hiện tại chỉ có cách chạy về nhà thật nhanh để ngăn chặn chiến tranh bùng nổ.

Nghĩ là làm,anh dìu Gia Long đứng dậy rồi đi ra con xe và phóng vụt về nhà.Ở sau lưng,ông Quân cười nhẹ.

“Đúng là một chàng trai có nguyên tắc.Thôi được rồi,tôi sẽ nhanh chóng đưa cô bé ấy trả cho cậu.”- Ông Quân tự lẩm bẩm với chính mình.

Nằm trong vòng tay của Nguyên Nguyên,trúc khẽ cựa quậy vì bị mỏi người khi nằm mãi một tư thế.Bất chợt,cảm thấy có một vật gì đó đặt trên người mình,Trúc mở mắt lên nhìn.Chỉ là một cánh tay thôi mà.Như chợt nhớ ra,Trúc tự hỏi rốt cuộc thì là cánh tay của ai.Tò mò lấn át cả nỗi buồn ngủ,Trúc mở mắt ra.

Đập vào mắt Trúc là khuôn mặt hoàn mĩ của ai đó,đôi mi cong dài,đôi mắt nhắm nghiền khá hoàn mĩ.Nhìn kĩ lại…

– Aaaaaaaaaaaa…Trương Hoàng Nguyên Nguyên,anh đang làm cái gì vậy?-Trúc bất thình lình hét lên.

Âm thanh quá lớn cùng quá gần,Nguyên Nguyên nhất thời không tự chủ được ngã xuống giường,đúng lúc đó,Khôi mở cửa bước vào.

Thấy Nguyên Nguyên lăn lóc đau đớn dưới sàn nhà,Khôi nhìn Trúc tức giận quát.

– Nè,em làm gì Nguyên Nguyên vậy?- Vừa nói,vừa đi đến Nguyên.


– Em đâu có làm gì đâu.Tại anh ta đấy chứ.- Trúc uất ức biện minh.

– Còn dám chối.- Khôi trừng mắt,căm phẫn nhìn Trúc.

– Nic…Không phải do Kin,tao tự té.-Nguyên Nguyên bênh vực.

– Mày nói thật.- Khôi ngờ vực.

– Ừ…Xin lỗi em.- Trả lời Khôi xong,Nguyên Nguyên quay sang Trúc,ầm thầm nói.

– Hứ…- Trúc liếc xéo Nguyên Nguyên một cái rồi bỏ đi.

Nhìn dáng người nhỏ bé của Trúc khuất dần sau căn phòng,Nguyên Nguyên quay sang nói với Khôi:

– Đứng đối xử với Trúc như vậy.

– Tao là đang ngăn chặn tình cảm của mày và con bé.Nên nhớ,trả thù mới quan trọng.

– Tao biết.

Nói rồi,Nguyên Nguyên mệt mỏi nằm xuống.Khôi lẳng lặng đóng cửa rồi bước ra ngoài.Thời gian này,nên để cho Nguyên Nguyên một mình để cậu ấy suy nghĩ lại thì tốt hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.