Đọc truyện Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em – Chương 23: Trở về biệt thự White Rose
Kính…Kong…
Nghe tiếng chuông cửa,một tên bảo vệ vội vàng chạy đến mở cổng,chiếc xe Lamborghini từ từ tiến vào trong khuôn viên biệt thự Moon.Hắn nhẹ nhàng bước xuống xe,tên bảo vệ thấy vậy liền đi đến lấy chìa khóa xe rồi cho vào gara.Ở trong đại sảnh,nội và baba hắn đã chờ sẵn.Thấy hắn,cả hai cùng đứng lên,hắn tiến từng bước rồi ngồi đối diện cả hai.Khuôn mặt lãnh băng,phong cách ngạo nghễ khiến hắn cuốn hút hơn bao giờ hết.
– Con không thể không đi sao?- Nội hắn nén nước mắt hỏi.
– Không thể.- Vừa nói,hắn vừa đưa ánh mắt tàn khốc nhìn ông Kiệt.
– Xin con mà.-Nội hắn nài nỉ.
– Xin lỗi nhưng không thể.Lên phòng lấy laptop cho tôi.- Hắn nói với nội xong liền quay qua quản gia Trương ra lệnh.
Nói xong,hắn đứng dậy bước đi mà không thèm nhìn hai người lấy một lần.Cả hai đi theo hắn ra tới cổng chính,nhìn chiếc xe hắn chạy khuất dần,lòng cả hai như bị lửa đốt.Khó chịu lắm.
Con xe của hắn vừa chạy ra khỏi cổng thì nó cũng vừa về đến biệt thự.Trong phút chốc,ánh mắt nó lướt qua con người đang ngồi trong xe kia với ánh mắt buồn tủi.Còn hắn,hắn cũng đưa mắt nhìn nó nhưng cũng chỉ trong chút lát.Thu ánh mắt của mình lại,hắn chú tâm vào chạy xe.
Con siêu xe sau 10 chạy đua với tử thần thì cuối cùng cũng đã tới biệt thự White Rose.Lấy chiếc laptop đã được quản gia bỏ vào trong xe,hắn từ từ mở cổng ra,căn nhà vẫn không khác xưa là mấy,lại chiếc xích đu màu trằng gần đó,hắn ngồi lên.Vẫn là cái cảm giác đó.Ấm áp đến lạ thường.
– Mẹ à,mẹ vẫn khỏe chứ.Phi nhớ mẹ lắm.Làm sao để nhìn thấy mẹ bây giờ?Mẹ ở nơi đó có tốt không?Phi mệt mỏi lắm.
Hắn thì thầm với chính mình.Giọng nói trầm trầm khiến người khác không thể không cảm động.Rời khỏi chiếc xích đu đó,hắn mở cửa đi vào trong nhà.Thả mình rơi tự do trên chiếc ghế sa lon,mọi thứ đã được quản gia sắp sếp gọn gàng.Đặt chiếc máy tính lên bàn,hắn từ từ mở cửa sổ làm việc ra và tự chôn mình vào trong công việc.
1 giờ…2 giờ….3 giờ….4 giờ…5 giờ rồi 6 giờ ngồi trước máy tính,hắn vươn vai một cái.Lúc này,cái bụng đang biểu tình dữ dội.Biết mình không thể nhìn đói thêm,hắn đi vào trong phòng bếp,mở tủ lạnh ra.Trống không là từ ngữ duy nhất để diễn tả cái tủ lạnh bây giờ.Hắn vội đi đến bàn lấy chùm chìa khóa rồi ra xe chạy nhanh đến siêu thị.
Đẩy cửa bước vào trong,hắn nhanh nhẹn bước đến quầy thực phầm rồi chọn một vài món đồ gì đó.Sau khi đã chọn xong,hắn hướng về quầy tính tiền đi đến.Đang đi thì đột nhiên,hắn thấy một cậu bé lấy mãi một thứ gì đó ở trên cao mà không vói tới.Hắn vội đi dến lấy rồi đưa cho cậu bé.
– Cảm ơn anh.- Nhận lấy món đồ từ tay hắn,cậu bé lễ phép lên tiếng.
– Không có gì.Mà nhóc đi một mình sao?-Hắn xoa đầu cậu bé hỏi.
– Vâng.Tại ba mẹ và chị em bận nên không thể đi cùng em.Anh cao nhỉ! Ước gì em cũng cao giống anh nhỉ!- Cậu bé mỉm cười nói.
– Chỉ cần nhóc uống nhiều sữa thì sẽ cao thôi.Mà nhà nhóc ở đâu,anh đưa nhóc về.-Hắn cười nhẹ hỏi.
– Em ở biệt thự Hàn Gia.
– Hàn Gia sao?Vậy chị nhóc là Hàn Hoàng Nhi?
– Vâng,sao anh biết.
– Anh học cùng lớp với chị nhóc.
– Oh,có duyên nhỉ.- Cậu bé kia cười cười nhìn hắn với ánh mắt nham hiểm.
– Thôi,anh đưa nhóc ra tính tiền rồi còn về.
Nói xong,hắn nắm lấy tay cậu bé kia rồi dẫn đi ra quầy tính tiền và lên xe về nhà.Trên xe,cậu bé kia không ngừng hỏi đủ điều về hắn.Đại loại là:
– Anh tên gì nhỉ?
– Phi,Dương Lâm Hoàng Phi.-Không hiểu sao,đối với cậu nhóc này,hắn không có một chút đề phòng,tất cả những tính cách lãnh băng.khuôn mặt lạnh lùng đều biến mất,thay vào đó là một chàng trai ấm áp với nụ cười rạng rỡ.
– Tên anh đẹp quá.Còn em,em tên là Khang,Hàn Hoàng Khang.Ước gì tên em cũng giống như anh nhỉ,Dương Lâm Hoàng Khang,cũng rất đẹp mà.
Nghe cậu nhóc phân tích,hắn cười nhẹ.Nụ cười vô tình lọt vào mắt Khang,cậu nhóc nghĩ hắn cười chê mình liền nói:
– Sao?Em chỉ muốn mang họ anh,như vậy không được à?
– Không,nếu nhóc muốn,vậy từ nay anh gọi nhóc là Dương Khang vậy.Ok?
– Dương Khang sao?Rất hay nha.Em thích.Vậy từ nay gọi em là Dương Khang ha.
– Ok.
Két…
Chiếc xe hộ tống cậu hoàng tử nhỏ dừng lại trước cổng biệt thự Hàn Gia.Hắn bước xuống xe trước,tự mình tận tay mở cửa cho Khang.Thấy Khang bước xuống,đám vệ sĩ gần đó vội chạy dến cúi đầu rồi nói:
– Thiếu gia đã về.
– Ừ,anh vào nhà em chơi không?-Nói với đám vệ sĩ xong,Khang quay qua hỏi hắn.
– Không được rồi,anh phải về,nhóc vào nhà đi.-Hắn lắc đầu từ chối.
– Vậy thôi.Chờ dịp khác vậy.Mà nãy giờ em nói với anh câu này chưa nhỉ?
– Câu gì?
– Anh rất đẹp trai đó.Nhưng vẫn không bằng em-Cậu nhóc ghé vào tai hắn rồi nói nhỏ.Cậu cố tình hạ thấp tông của câu sau xuống.
– Nhóc cá tính lắm.Khi nào nếu có cơ hội,anh sẽ đến đưa nhóc đi chơi.Còn bây giờ thì nhóc vào nhà đi.
– Vậy thôi,bye bye anh.-Nhóc Khang vẫy vẫy tay rồi đi vào trong biệt thự.
Hắn nhìn bóng dáng nhóc Khang khuất dần rồi thì khẽ cười một cái và lên xe về biệt thự.Trên xe,đầu óc hắn như muốn nổ tung.Hắn thật không hiểu nổi chính mình.Tại sao lại tốt với nhóc Khang đến như vậy?Tại sao lại nói nhiều đến như vậy?Tại sao lại cười khi nhìn những biểu hiện đáng yêu của nhóc?Hàng loạt câu hỏi vì sao khiến hắn đau đầu.Hay là vì,hắn chưa bao giờ là một con người lạnh lùng.Cũng giống như Nguyên Nguyên nói đó chỉ là vỏ bọc khiến hắn che giấu đi con người thật của mình.Thật là phức tạp.
Mãi chìm đắm trong những dòng suy nghĩ,không biết từ bao giờ,con xe đã dừng trước biệt thự White Rose.Chưa bước xuống xe vội,hắn lấy chiếc điện thoại ra rồi bấm số Khôi gọi.Chưa đầy một phút,đầu dây bên kia liền có tiếng trả lời.
– “Có chuyện gì sao?”-Giọng nói lãnh băng của Khôi vang lên đều đều.
– Mày đang ở đâu vậy?Đến đây có việc gấp.Gọi luôn cả Yic và Zic qua luôn.
Không dể đầu dây bê kia trả lời,hắn cúp máy luôn.Ném đống thức ăn qua một bên,hắn ngồi xuống ghế sô pha chờ ba chàng kia đến.Chẳng mấy chốc,ba chàng đã cuất hiện trước mặt hắn.
– Mày gọi tụi tao đến đây làm gì vậy?-Nguyên Nguyên thắc mắc.
– Công việc bên Mĩ sao rồi?-Không trả lời câu hỏi của Nguyên Nguyên,hắn hỏi lại.
– Mọi việc đã ổn.Nhưng có lẽ,mày phải qua bên đó một chuyến.
– Lại có chuyện gì nữa sao?
– Cũng không hẳn là có chuyện nhưng…
– Nhưng gì?
– Thôi,không nói chuyện này nữa.Mà mày đã đến trụ sỡ chưa?
– Làm gì?
– Trời ơi,có phải mày không vậy?Vài ngày nữa là đến ngày tuyển thêm người cho R.I.P đó.- Gia Long bất ngờ thốt lên.Không thể ngờ người tỉ mỉ,cẩn thận như hắn lại có thể không nhớ ngày này hàng năm.
– Ừ,mấy bữa nay bận quá nên tao quên.Bây giờ đi luôn.-Nói xong,hắn bước thẳng lên lầu chuẩn bị quần áo.Còn lại Nguyên,Khôi và Long,cả ba chàng đơ mặt nhìn nhau rồi cùng nhau đi ra xe chờ hắn.
Hai con siêu xe phóng như bay trên đường.Ngồi trên xe hắn,Khôi lân la bắt chuyện:
– Thiên My…mày còn nhớ chứ- Khôi hơi ấp úng khi nhắc đến cái tên này.
– Tao chưa từng quên và không bao giờ quên.- Hắn đau lòng khi nghe Khôi hỏi về Thiên My.
– Chuyện này mày tính sao?
– Vẫn như cũ,không có gì thay đổi.
– Vậy Thái Thiên hà,mày không nghĩ sẽ làm gì cậu ta chứ?
– Tao chưa nghĩ đến hắn ta.Nhưng tao chắc chắn,hắn không thể làm chậm đi kế hoạch của tao.
– Ừ
Không khí rơi vào im lặng cho đến khi,tào nhà mang tên R.I.P hiện ra trước mắt.Hai con xe dừng lại trước tòa nhà,bốn chàng trai bước xuống khiến những người đi đường không thể nhấc chân rời khỏi đó.Cả bốn nhanh chân bước vào tòa nhà để giảm bớt tình trạng…tắc nghẽn giao thông.
Thấy bọn hắn,tất cả nhân viên vội cúi đầu chào.Đi nhanh lên phòng dành cho chủ tịch,hắn ngồi vào chiếc ghế của mình,còn Nguyên,Khôi và Long thì ngồi đối diện hắn.Sau khi xem tập hồ sơ của những người ứng cử,hắn chậm rãi nói:
– Rất ấn tượng.
– Mày đã chọn được ai chưa?
– Không thể chọn được.Có lẽ phải chờ đến ngày thi thì mới có thể bắt đầu lựa chọn.Mà đã tìm ra Rin chưa?
– Rồi,để tao gọi điện kêu nó đến.-Nói xong,Gia Long rút chiếc iphone trong túi ra rồi bấm một dãy số nào đó và gọi.
Chưa đầy 10 sau,Rin đã đứng trước mặt hắn.Anh cúi gầm mặt xuống,không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lãnh băng của hắn.Thấy Rin,hắn từ từ nhìn người anh một lượt từ trên xuống dưới rồi mới cẩn thận lên tiếng.
– Mấy ngày qua em đi đâu?
– Dạ?-Đột nhiên,cách xưng hô của hắn thay đổi khiến Rin có hơi giật mình.Vội lấy lại bình tĩnh,Rin trả lời.- À,em xin lỗi thưa bang chủ.
– Ở đây không cần gọi như vậy.Mau trả lời đi.- Giọng hắn lạnh hẳn đi.
– Em…
– Sao vậy.Không trả lời được chứ gì.Quên cô ta đi.Chú tâm vào lo việc trong bang.Sau khi mọi thứ kết thúc.Em muốn gì cũng được.
– Anh biết sao?
– Rất rõ là đằng khác.Không gì có thể qua mắt được anh.
– Vâng,em biết rồi.-Rin buồn bã trả lời.Làm sao có thể bắt anh quên được Thiên My chứ.Nhưng…Sao hắn có thể biết được???Dẹp đi những suy nghĩ trong đầu mình,Rin nhanh chân bước ra ngoài.Khôi,Long và Nguyên thấy mình cũng không còn việc gì nên cũng đi luôn.Trong phòng chỉ còn lại mình hắn.Nhìn tấm hình ở trên bàn làm việc,hắn mỉm cười nhẹ.Đưa tay xoa xoa khuôn mặt cô bé trong hình,hắn thấy tâm hồn mình thanh thản hẳn đi.Đúng rồi,đã lâu rồi hắn không đến gặp cố ấy.
– Xin lỗi vì đã quên mất em.
Nói rồi,hắn chạy nhanh ra nghĩa trang YN,nơi ngôi mộ màu trắng cùng những chậu hoa tiên ông.Đứng trước khuôn mặt của cô gái đó,hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh rồi khẽ nói:
– Ở ngoài này em lạnh chứ?Em có khỏe không?Em có gặp mẹ không?Anh nhớ em lắm.Rất rất nhớ.
Nước mắt lại tràn ra khóe mi,lấy tay lau đi ngăn không cho dòng nước mắt rơi,hắn lại nói:
– Chờ anh,anh nhất định sẽ trở về bên em.
Nói xong,hắn đứng dậy,bước đi,không quên quay lại nhìn cô gái một lần cuối.
—————–END CHAPTER 23————–
Liệu đây có phải là lời hứa hẹn?Hay hắn đã biết trước được sự thật?Quay về bên Thiên My hay ở lại vì một người?Hắn sẽ lựa chọn như thế nào?Nên giữ lời hứa hay chỉ vì một người mà trở thành kẻ thất hứa?