Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em

Chương 20: Bữa tiệc đặc biệt


Đọc truyện Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em – Chương 20: Bữa tiệc đặc biệt

Đoàng…đoàng…đoàng…

– Này,con không sao chứ.Đừng dọa chú.Tỉnh lại đi.

Trên xe,một người đàn ông cùng một cô bé bảy,tám tuổi hoảng loạn ôm lấy nhau.Cái chết cận kề,trong màn đêm tĩnh mịch,một đốm sáng xuất hiện trước mặt.Thiên Sứ chăng?Không thể nào.Ba nói trên thế giới sẽ không có Thiên Sứ.

Đùm…

Con xe lao thẳng xuống vực.Tiếng nổ lớn vang lên.Khuấy động cả một vùng trời….Máu…Nước mắt không ngừng chảy.Đôi mắt Thiên Thần từ từ khép lại.Bên kia chân trời,một bàn tay vẫy gọi.Đưa đôi tay bé nhỏ với lấy bàn tay kia…Với không tới.Kiệt sức,mệt mỏi,đau đớn,bàn tay buông lơi giữa không trung,rớt xuống đất.

– Phải tìm cho ra.Sống thấy người chết thấy xác.

Tiếng cỏ cây,tiếng bước chân,tiếng hét chói tai làm cảnh vật xung quanh càng đáng sợ hơn.Gió rít lên từng tiếng.Lạnh lẽo,cô độc….

– Không,không…Mẹ ơi cứu con.Lạnh…Đau quá.

– Sun,Sun,con sao vậy.Tỉnh lại đi con.

Nghe tiếng gọi,nó gật mình choàng tỉnh lại.Nhìn mọi thứ xung quanh,là phòng ngủ của nó.Nhìn qua bên cạnh mình,thấy mẹ ngồi bên cạnh.Nó sợ hãi ôm chầm lấy mẹ.Lại là ác mộng.Thật đáng sợ.Nước mắt khẽ rơi,ướt đẫm đôi vai gầy gò của mẹ.

Lấy bàn tay của mình,xoa xoa lên người nó,mẹ nó nhẹ nhàng nói:

– Đừng sợ,có mẹ ở đây.Đừng khóc,con gái yêu của mẹ nín đi.

– Mẹ à,con sợ lắm.Rất sợ.

– Mẹ biết,con gái tội nghiệp của mẹ.

Ngồi trong vòng tay mẹ,nó lấy lại được bình tĩnh.Một lúc sau,nó buông mẹ ra rồi đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh mà không để mẹ nói thêm câu gì.Lấy tay tát nước vào mặt mình,nó tĩnh táo nhìn mình trong gương.Khuôn mặt này,thật khác biệt.


Ánh nắng chói chang xuyên qua ô cửa kính,chiếu thẳng vào mặt của hắn.Khẽ nhăn mặt lại,hắn từ từ mở mắt ra,dần dần làm quen với thứ chói chang kia,hắn bước xuống giường,nhìn qua tấm hình cô gái xinh đẹp bên cạnh rồi khẽ nói:

– Sẽ nhanh thôi.Hãy đợi anh.

Hắn rời ánh mắt của mình khỏi tấm hình đó,nhanh chân bước vào nhà vệ sinh rồi đi ra trong bộ đồng phục của học viện Moon.Đến bàn làm việc,hắn thu lấy chiếc laptop,một số giấy tờ gì đó rồi bước thẳng xuống dưới nhà.

Ở dưới đại sảnh,không có một bóng người,trong bếp cũng không,ngoài vườn cũng tất nhiên không.Hắn mệt mỏi ngồi dựa mình vào chiếc ghế sô pha.Thấy hắn ngồi một mình,nó đi lại đứng đối diện hắn rồi hỏi:

– Sao lại ngồi đây?Cậu không đi học à?

– Có.Mọi người đâu hết rồi?

– Mẹ tôi nói hôm nay phải chuẩn bị bữa tiệc gì đó.À mà hôm nay là 15/8 phải không.Vậy là rằm dương rồi.Cũng là birthday của cậu đấy.Cậu không nhớ à-

Bỗng dưng nhớ ra điều này,nó hét lên như vớ được vàng.

– Ừ,tôi biết rồi.Thôi,cô lên xe tôi chở đi học luôn.

Chưa kịp để nó trả lời,hắn lôi thẳng nó ra ngoài rồi đẩy mạnh vào xe.Bước đến ngồi vào vị trí lái,hắn lên ga rồi phi thẳng đến học viện.Ngồi ghế bên cạnh,nó lâu lâu lại liếc nhìn hắn.Ngũ quan của hắn quả thật khó ai sánh bằng.Khí thế đầy người,lạnh băng cùng hàn khí tỏa ra khiến người ngồi bên cạnh phải run sợ.

Reng…Reng…Reng…

Đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình thì điện thoại hắn vang lên.Bản nhạc Tuyết Thiên Thần vẫn đều đều vang.Hắn với tay lấy cái điện thoại rồi nghe:

– Alô.

– …

– Tôi biết rồi.


– …

– Cứ làm theo kế hoạch là được.

– …

– Tối nay.

– …

– Được rồi,làm việc đi.Nhớ đấy.

Chưa để đầu dây bên kia trả lời,hắn vội cúp máy.Quăng chiếc điện thoại qua một bên,hắn đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nó.Bị hắn nhìn chằm chằm vào mình,nó lắp bắp hỏi:

– Cậu…nhì…n cái g…ì?

– Không có gì.

Hắn thu lại ánh mắt của mình,tập trung chạy xe.Sau 5 đua với tử thần,cuối cùng thì hắn và nó cũng đã tới học viện an toàn.Chiếc xe dừng lại trước cổng,nó bước xuống trước hàng trăm con mắt hình viên đạn của nữ sinh.Nó tưởng chừng như đang có hàng trăm mũi tên bắn về phía mình.Khẽ rùng mình một cái,nó vội phi thẳng vào lớp.

Chạy nhanh xuống bàn mình và yên vị vào chỗ ngồi,những ánh mắt dường như vẫn không tha cho nó.Nó sợ hãi úp mặt xuống bàn.Như chợt nhớ ra điều gì đó,nó ngước mặt lên tìm kiếm….Hắn đâu rồi???

Mãi vẫn không tìm thấy hắn,nó lấy điện thoại ra gọi thì ” Thuê bao quý khách….”.Chưa bao giờ ó cảm thấy ghét bà này như bây giờ.Đang trong cơn hoang mang lo lắng thì Nhi và Trân từ đâu đi đến từ phía sau khiến nó giật mình.

– Hai người làm Uyên giật mình à.

– Hehe…Mà đứng đây làm gì vậy?Không vào lớp đi.Đến giờ học rồi đấy.-Trân cười cười nhẹ rồi nói.


– Ừ,đúng đấy.Vào lớp thôi.-Nhi nói rồi bước thẳng vào lớp.Nó với Trân cũng lủi thủi bước theo sau.

Những tiết học được bắt đầu trong sự lo lắng của nó.

Tùng…Tùng…Tùng…

Nghe được ba tiếng này,nó phóng như bay ra ngoài đường đón taxi rồi chạy thẳng về biệt thự.Vội chạy vào trong đại sảnh thì thấy hắn đang nằm trên sô pha bình yên vô sự.Nội lo lắng của nó cũng tan biến nhanh.Đi đến ngồi ghế đối diện hắn,nó khẽ hỏi:

– Nè,sao lúc nảy cậu không vào học?

– Không thích.-Hắn trả lời cọc lóc.

– Tôi bó tay với cậu rồi.Cậu đói không,tôi đi làm gì cho ăn nha.

– Không cần.

Nói xong,hắn bước thẳng lên phòng,nó ngồi dưới ngơ ngác nhìn theo.Cái con người này kì thực rất lạ nha.Cực kỳ khó tính,lại đáng ghét nữa chứ.Nhìn bóng dáng hắn khuất sau cầu thang,nó cũng vội đi vào phòng thay quần áo rồi chạy nhanh đến nhà hàng mà chủ tịch nói.

Ngồi trên chiếc ghế xoay,hắn đưa điện thoại lên nhìn tin nhắn mà baba gửi:

– “Moon à,tối nay con đế nhà hàng FaMilY nha.Ta có bất ngờ dánh tặng con”

Hắn khẽ nhếch mép khi đọc tin nhắn này.Bước thẳng vào phòng thay đồ,hắn chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trằng treo ở một chiếc tủ riêng biệt,hoàn toàn khác với các tủ quần áo khác.Một chiếc quần jeans đen là thứ đồ được hắn nhắm đến.15 sau,hắn bước ra,ngắm ngía mình trong gương,hắn mỉm cười hài lòng.Giờ khắc quan trọng đã đến.Có lẽ mọi thứ nên kết thúc tại đây…Chọn cho mình con Lamborghini Veneno Roter,hắn như một ông hoàng bước lên siêu xe.Khởi động máy,chiếc xe phóng như bay trên đường.

7h30,bữa tiệc bắt đầu,tất cả các khách mời đã có mặt đầy đủ.Chỉ thiếu duy nhất nhận vật chính của buổi tiệc này.Ông Kiệt bận rộn đi từ bàn này sang bàn khác để chào hỏi xã giao.Tuy rất mệt nhưng nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của ông vẫn không hề mất.Đã bao nhiêu năm,trong giấc mơ ông mơ đến một ngày được tận tay tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho hắn và ngày hôm nay,giấc mơ đã trở thành hiện thực.

– Chào chủ tịch Dương.Sắc mặt của ngài hôm nay rất tốt đó nha.-Thấy ông Kiệt đi đến.Chủ tịch Lâm đưa tay ra bắt rồi nói.

– Haha,hôm nay thằng bạn tôi còn biết đùa cơ đấy.-Ông Kiệt cười to nói.

– Tao biết đùa từ lâu rồi mày.-Chủ tịch Lâm cũng cười.

– Mà Nic đâu?Lâu lắm rồi không thấy thằng nhỏ đến nhà tao chơi nha.


– Nó ở bên kia,mấy bữa nay nhìn nó cũng vui hắn lên.Tao cũng bớt lo.- Ông Nhật,baba Khôi chỉ về phía Khôi,Nguyên và Long đang đứng rồi nói.

– Ừ….

Két…

Ông Kiệt chưa nói hết câu thì một tiếng thắng xe kéo dài vang lên khiến tất cả mọi người chăm chú nhìn vào con xe và chủ nhân của nó.Từ trên xe,hắn như một bậc vương đế bước xuống,hai hàng vệ sĩ đứng cúi đầu chào đón hắn.Ở trên tầng cao nhất của nhà hàng là một dải băng rôn nhấp nhày đèn LED với chữ “Happy Birthday MOON”.Từ từ bước vào trong,những bước chân của hắn như những mũi dao đẩm thẳng vào tim mọi người.Hắn bước lên trên sân khấu,nơi MC đang đứng.Mãi không thấy MC có phản ứng gì,hắn giật micrô rồi nói:

– Trước tiên,tôi chân thành cảm ơn mọi người đã đến dự party này.Điều thứ hai,tôi nghĩ mọi người có lẽ đã biết tôi trở về nước với thân phận là con trai chủ tịch tập đoàn Star Dương Lâm Hoàng Phi.Nhưng tôi không muốn chỉ mang danh phận là thiếu gia,tôi xin tuyên bố.Từ ngày tôi rời khỏi biệt thự Moon thì tôi đã không còn là con của ông ta *chỉ về phía ông Kiệt*.Tôi hiện tại là chỉ là một Dương Lâm Hoàng Phi bình thường,không có chức trách gì với họ Dương cũng không còn quan hệ gì với dòng tộc này.Ngay cả cái tên Moon cũng không thuộc về tôi *vừa nói vừa đi đến giật cái băng rôn có chữ Happy Birhtday Moon*,từ nay hãy gọi tôi là Ric.

Câu nói cuối cùng,hắn đi đến trước mặt ông Kiệt rồi nhấn mạnh từng chữ.Nghe từng câu từng chữ hắn nói ra như có hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim ông.Không phải hắn đang mất trí nhớ sao?Không phải hắn đã quên mọi thứ sao?Điều gì khiến hắn nói như vậy?Lòng ông Kiệt hoang mang vô cùng.Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu ông.Rất muốn hỏi nhưng không thể nào mở miệng được.Lời của ông Kiệt như bị nhấn chìm bởi ánh mắt khát máu của hắn.

Nhìn vào trong mắt ông Kiệt cùng một cỗi lo lắng,lòng hắn hả hê cười thầm.Hôm nay có lẽ mọi thứ nên kết thúc.

– Ông rất ngạc nhiên phải không?Muốn hỏi vì sao tôi biết tất cả đúng không?Bởi vì tôi có bao giờ mất trí nhớ đâu mà quên….

– Ồ,….-Hắn chưa nói hết câu thì những tiếng ồ vang lên.Không gian như náo nhiệt lên hắn nhưng cũng bị ánh mắt lạnh băng của hắn dọa cho sợ hãi mà im lặng không một tiếng động.

– Mà cho dù tôi có mất trí thì tôi cũng sẽ không bao giờ quên được ngày đó.Ông nên nhớ lấy.Tốt nhất đừng để tất cả hành động của tôi vượt quá mức kiểm soát.Tôi sẽ không chắc rằng tôi không làm ông đau.Từ ngày mai,tôi sẽ trở về biệt thự White Rose.

Nói xong,hắn chậm rãi bước đi nhưng dường như,hắn bị một cánh tay ai đó kéo lại.Quay lại nhìn thì thấy Khôi nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên.Hắn kéo tay Khôi ra khỏi tay mình rồi nhanh chân bước ra khỏi nhà hàng.Nhìn bóng dáng hắn khuất dần,ông Kiệt khụy xuống dưới nền nhà,thật sự thì bây giờ,ngay cả sức để đừng ông còn không có thì lấy gì ngăn cản hắn.Khôi,Long,Nguyên và ông Nhật vội vàng chạy đến dỡ lấy ông Kiệt rồi đưa về biệt thự.

Ngồi trên con siêu xe,hắn lên ga với tốc độ nhanh nhất.Ánh mắt hắn bình thường đã lạnh lẽo,giờ đây còn lạnh hơn.Lấy chiếc điện thoại trong túi,hắn bấm lên một dãy số nào đó rồi gọi:

– “Alô”- Đầu dây bên kia,một giọng nói trầm ấm bắt máy.

– Đến bar RP họp gấp.Gọi điện cho Nic,Yic và cả Zic nữa.Nhanh lên.

Chưa kịp để đầu giây bên kia trả lời,hắn vooijc úp máy rồi phóng như bay đến bar.Trong bar,tiếng nhạc sập sình lúc nhanh lúc chậm,hắn khẽ lấy chiếc mặt nạ đeo lên mặt rồi đạp cửa và đi vào trong.Tuy nhạc rất to,nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng đạp mạnh.Tất cả các ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn.Đột nhiên,như nhớ ra hình dáng này đã từng gặp ở đâu đó,tất cả mọi người có mặt trong bar liền khụy một chân xuống rồi cùng đồng thanh:

– Thiết kiến bang chủ Ric.

————END CHAPTER 20————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.