Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 24: TIỂU THƯ ÔSIN (2)
“Xin chú ý, mời tất cả các bạn tham gia cuộc thi chạy 200m nữ vào vị trí chuẩn bị…”
Tiếng loa thông báo vang lên cắt ngang cuộc đấu mắt giữa Giang Thiên Di và Hàn Tuyết Linh. Giang Thiên Di nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ra và đi đến vạch xuất phát, hoàn toàn lờ đi khuôn mặt đang đỏ bừng giận dữ của Hàn tuyết Linh và đám bạn của nhỏ ta.
Giang Thiên Di đang làm vài động tác khởi động thì tiếng nhắc nhở lại phát ra từ chiếc loa ở trên cao.
“Vào vị trí… chuẩn bị…”
Thình thịch…thình thịch…
Đứng ở tư thế chuẩn bị, Giang Thiên Di như ngừng thở, đầu cô căng như sợi dây đàn. Tiếng tim đập trong lồng ngực xộc thẳng lên tận não.
“Xuất phát” Tiếng hiệu lệnh vang lên cùng lúc các thí sinh tham dự cuộc thi bắt đầu lao về phía trước, ai ngờ vào thời điểm đó, trước mặt Giang Thiên Di không biết từ đâu bỗng xuất hiện một con nhện to tướng.
“Á….aaaa…”
Tiếng la thất thanh đột nhiên vang lên khắp sân chạy, chỉ thấy một dáng người mảnh mai với mái tóc cao cột lệch sang một bên đang chạy như bay về phía trước, chẳng mấy chốc đã vượt xa các thí sinh khác.
“Giang Thiên Di tuyệt lắm, cố gắng lên!” Đứng trên khán đài cách đó không xa, Trần Tuệ Lâm phấn khích reo lên. Trong lòng thâm vui mừng nhưng bên cạnh đó cũng có chút lo lắng.
Ngay từ khi mới đặt chân vào trường trung học, cô luôn bị mọi người dè bỉu và trêu chọc. Ngay cả những người bạn trước đây khi trông thấy vết sẹo đó cũng dần xa lánh cô như một thứ bệnh dịch xấu xa. Duy chỉ có Giang Thiên Di là người luôn ở bên cạnh cô mỗi lúc bị bắt nạt. Một người bạn tốt như vậy làm sao cô có thể cam tâm để bạn ấy bị đuổi học được chứ? Chính vì thế cô hi vọng người đạt giải quán quân sẽ là Giang Thiên Di…
Nghĩ đến đây, Trần Tuệ Lâm khẽ chạm vào đôi gò má trắng mịn, trong đôi con ngươi đen láy như được phủ một lớp sương mỏng. Đôi môi mềm mỏng khẽ mấp máy.
“Nhất định cậu sẽ làm được!”
Lúc này ở phía cao nhất của khán đài, một bóng đen lặng lẽ đứng quan sát Trần Tuệ Lâm từ nãy đến giờ. Người đó vận một chiếc áo đen, khoác thêm bên ngoài chiếc áo vest cũng màu đen nốt. Cặp mắt kính đen to sụ che đi đôi mắt thoáng sững sờ và có chút mừng rỡ. Khóe miệng khẽ nhếch lên mãn nguyện.
Như cảm nhận thấy điều gì đó khác thường, Trần Tuệ lâm vội ngoảnh mặt lại, nhưng ngoài cả đám đông đang chen chúc xung quanh thì tuyệt nhiên chẳng thấy ai cả.
Tiếng ồn ào của mọi người xung quanh kéo cô trở lại thực tại. Cuộc đua đã sắp kết thúc, và người dẫn đầu lúc này…không phải là Giang Thiên Di nữa, một cô nữ sinh khác đã vượt qua cô từ lúc nào. Vạch đích đã xuất hiện trước mặt.
Không thể nào…hộc..hộc mình không thể thua được…tuyệt đối…không thể!
Giang Thiên Di…cậu cố lên nhé!
Người đang dẫn đầu là Huệ Bân, cô ta đã liên tiếp giành được các giải thưởng có hạng trong bất kì cuộc thi chạy nào. Liêu Thiên Di có thể vượt qua cô ta không khi chính cô còn chưa từng tham gia thi đấu trong lĩnh vực thể thao nào.
Thời gian lúc này như ngựng tụ lại, ai cũng không dám thở mạnh, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Và cuối cùng ngay khi cách đích đến chỉ còn 2 mét, Huệ Bân, người vẫn dẫn đầu từ nãy đến giờ đột nhiên vấp ngã. Chớp cơ hội đó, Giang Thiên Di nhanh chóng vượt lên trên nhưng ai ngờ ngay lúc đó, chân cô như bị ai giữ lại, cả người đâm sầm về phía trước.
“Giang Thiên Di cậu uống chút nước đi!” Trần Tuệ Lâm từ xa đi đến, trên tay cầm theo một chiếc khăn trắng tinh và chai nước khoáng. Cô lo lắng nhìn Giang thiên Di khắp lượt.
“Cảm ơn cậu!” Giang Thiên Di mỉm cười yếu ớt và đón lấy chai nước tu ừng ực. Cả người mồ hôi rũ rượi như tắm.
Cả hai đều theo đuổi những suy nghĩ khác nhau nhưng đều có chung tâm trạng hồi hộp như nhau. Đã đến giờ công bố kết quả cuộc thi… Giang Thiên Di như người trên cõi mộng, cô không dám tin vào tai mình nữa khi nghe kết quả vừa được công bố.
“Thiên Di ơi, cậu…cậu làm được rồi! Cậu thắng rồi…” Trần Tuệ Lâm như người sắp chết đuối vớ được phao, cô vui mừng nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Thiên Di đang thất thần ngay bên cạnh.
“Tớ…tớ thắng thật sao? Trần Tuệ Lâm, cậu nói đi, không phải là tớ đang mơ chứ?” Giang Thiên Di xúc động nói.”Nhưng…làm sao mà…”
Rõ ràng là ngay khúc cuối cùng mình đã bị ngã, nhưng không ngờ tay của mình lúc đó chạm ngay vào vạch đích. Đúng là “trong cái họa lại lòi ra cái may”.
Trên chiếc ti vi nhỏ treo ở một góc của khán đài để mọi người tiện theo dõi đang phát lại cuộc thi chạy ở trân cuối cùng, trong phút bất cẩn, tuy Giang Thiên Di bị ngã ngay gần khi gần về đích nhưng tay phải của cô lại vô tình chạm vào vạch màu đỏ trên sân thi chạy.
Nhưng…sao đột nhiên lại xuất hiện con nhện lông lá mà lại to như vậy khi trọng tài thổi còi ra hiệu lệnh xuất phát nhỉ? Làm mình suýt chút nữa sợ đến nỗi vỡ cả tim!…Phù…phù…
Giang thiên Di sánh bước cùng Trần Tuệ Lâm, cả hai quanh quẩn trong khu vực thể thao của trường. Giang Thiên Di mải theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình mà không biết rằng mình đã đi đến sân thi đấu bóng rổ từ lúc nào. Cô ngạc nhiên nhìn sang Trần Tuệ Lâm chờ đợi câu trả lời. Trần Tuệ Lâm chỉ chăm chú theo dõi trận đấu bóng, cứ như là không hề biết đến Giang Thiên Di đang đứng bên cạnh. Giang Thiên Di tò mò nhìn theo ánh mắt của cô bạn, chỉ thấy một bóng người cao cao đang nhanh nhẹn dẫn bóng vào rổ trong tiếng hò reo của mọi người xung quanh. Trông cậu ta nổi bậc hơn hẳn những người chơi khác.
Ơ là tên tóc vàng Vương Hữu Thiên lần trước liên tục chơi xỏ mình đây mà. Sao…sao Trần Tuệ Lâm…cậu ấy lại…??? Không lẽ Tuệ lâm bị hắn ta mê hoặc rồi ư? Không được, mình tuyệt đối không thể để cậu ấy rơi vào tay hắn được.
“Trần Tuệ Lâm, tớ đói rồi, mình cùng đi ăn nhé!”
“À…tớ…trận đấu đang hay, tớ muốn…xem cho hết đã, hay là cậu đi trước đi có được không?!!!” Trần Tuệ Lâm bối rối trả lời.
“Cậu thực sự là đang xem bóng rổ sao?” Giang Thiên Di vờ giận dỗi lại vừa như đang tra hỏi khiến Trần Tuệ Lâm ấp úng chẳng biết phải trả lời ra sao.
Vừa lúc đó chiếc điện thoại trong túi quần Giang Thiên Di rung bần bật, cô vừa ấn sáng màn hình liền hiện ra một tin nhắn mới vừa gửi đến.
“Cho cô 2 phút, mua ba lon nước ngọt đem đến khuôn viên trường cạnh chỗ đài phun nước”
Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn có mấy chữ mà cả người Giang Thiên Di như bốc hỏa. Cô nắm chặt chiếc di động trong tay, trên đầu bất thình lình xuất hiện một dấu chữ thập to đùng.
Tại sao mình phải phục vụ cho tên khỉ đó chứ?…ơ…hình như giữa mình và hắn có một thỏa thuận. Nhưng hôm đó mình chỉ nói suông thôi chứ có giấy tờ gì đâu? Ahahaha…Giang Thiên Di, mày càng ngày càng thông minh ra nhiều rồi đấy! Để xem ngươi còn gì để nói nữa hay không?
“Tại sao tôi phải đem cho cậu?” Nghĩ đoạn Giang Thiên Di mỉm cười rất ranh ma rồi bấm bấm chiếc diện thoại trong tay. Sau vài phút có một tin nhắn gửi lại đính kèm một đoạn ghi âm ngắn. Sau khi nghe xong tiếng nói quen thuộc phát ra từ chiếc loa nhỏ trên điện thoại, nụ cười trên khuôn mặt cô bỗng chốc bị dập tắt.
Thì ra hắn cẩn thận như vậy, thừa lúc mình không chú ý lén bật máy ghi âm lại những lời mình nói hôm đó! Huhuhu…Sao mình không sớm nhận ra chứ? Bậy giờ mình mới biết thế nào là “gậy ông đập lưng ông”.
Sau một hồi trấn tĩnh trở lại, Giang Thiên Di đành bấm bụng đi mua nước cho Quách Chấn Vũ. Khi gần đến điểm hẹn, Giang Tiên Di chợt dừng bước, đôi đồng tử hơi giãn ra. Tiếp đó cả người cô như tên rộm bị bắt quả tang, nhanh nhẹn nấp vào gốc tường bên cạnh.
Trước mặt Thiên Di là đài phun nước lớn được chạm khắc tinh tế, phía xa xa là một cây hoa anh đào lớn đang dần hé nụ. Những cánh hoa dịu dàng sắc hồng lơ đung đưa trong gió nhẹ, chốc chốc lại sà xuống mặt đất để nô đùa cùng chú mèo có bộ lông trắng như tuyết đang nhảy nhót xung quanh Quách Chấn Vũ.
Trông bộ mặt hắn lúc đang say sưa ngủ cũng thật dễ thương a! Hoàn toàn khác hẳn với bộ mặt lạnh như đá tảng thường ngày ấy nhỉ! Oái…Giang Thiên Di, mày ăn phải cám hấp hay là mắt mày có vấn đề? Tên này mà mày cũng khen hắn dễ thương được ư?…
Nhưng…sao hắn bảo mình mua đến ba lon nước nhỉ? Rõ ràng là chẳng có ai ở đây khác ngoài…
“E hèm…cậu có cần nhìn Vũ say sưa đến nỗi chảy cả nước dãi ra không?”
“A…”
Một tiếng nói trầm trầm đột nhiên vạng lên từ đằng sau, Giang Thiên Di như bị nói trúng tim đen, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
“Lâm…Lâm Khôi Vĩ, ahaha…chào cậu! Tôi chỉ là tình cờ đi qua đây…”
“Vĩ, tới rồi à?”
Oái…giọng…giọng này là của…Quách Chấn Vũ. Hắn ta đến đây từ khi nào nhỉ? Liệu hắn có nghe được gì không? Nếu để hắn hiểu lầm thì mình chẳng biết giấu mặt vào đâu mất.
Giang Thiên Di khẽ đung đưa tròng mắt, một bàn tay trắng hồng thon dài bỗng đưa ra trước mặt. Cô khẽ ngẩn đầu lên thì chạm phải ánh mắt màu nâu khói đang phát ra những tia sáng lạnh băng.
“A…haha cái này…tôi mua nhiều quá nên không uống hết, tình cờ gặp các cậu ở đây…nếu thích cậu cứ lấy mà uống”
Hừm! Lúc này phải kính mồm kính miệng mới được, nếu không lỡ mình vô ý nói ra bản thỏa hiệp giữa mình và hắn ta thì kể như tiêu…
Nghĩ đến chuyện Lâm Khôi Vĩ và Phan Vĩnh Kỳ phát hiện ra mình hiện đang là gia nô của Quách Chấn Vũ, suốt ngày bắt mình phải làm việc vất vả như cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, Giang Thiên Di bất giác rùng mình một cái. Cảm thấy mồ hôi đang túa ra khắp người.
“Vậy…nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước đây!” Giang Thiên Di nuốt nước bọt cười trừ, sau đó nhanh chóng bước đi về phía ngược lại.
Cầu trời ình qua khỏi đại nạn này! Hi vọng mình có thể rút khỏi đây êm xui…
“Khoan đã”
Tới rồi…tới rồi, ông Thần Xui Xẻo ới ơi! Con cứ tưởng ông chỉ có trong trí tưởng tượng của con người thôi…sao bây giờ ông lại nhập vào người tên âm binh này để hại con chứ?
“Đúng 5h sáng mai, không được đến trễ!”Quách Chấn Vũ đưa một mảnh giấy nhỏ ra trước mắt Thiên Di, cô cầm lấy tờ giấy và nhanh chóng nhét vào túi như sợ bị mất trộm.
“Hơ…Giấy gì thế? hai người… đang hẹn hò à?” Lâm khôi Vĩ, kẻ vẫn đang đứng ngơ ngác từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Nhưng…tôi thấy hình như cậu đang ra lệnh cho cô ấy đúng hơn là một cái hẹn phải không Vũ?”
Hẹn hò? Hẹn cái đầu ngươi ấy? Ta thà đi chơi với khỉ còn hơn đi với tên xấu xa đó…
Ông Thần Xui ơi! Sao ông không chuẩn bị sẵn cho con một cái lỗ nẻ để con chui xuống cho xong. Hà khắc gì ông phải khiến con khổ sở thế này?!!!…Huhuhu
“Phan Vĩnh Kỳ, cậu nghe cho kĩ đây, là cậu ta muốn hẹn tôi. Tôi đây mà thèm nghe lời hắn à?” Trong một phút nỗng nỗi, Giang Thiên Di buộc miệng nói lớn.
Á…thôi chết! mình…mình vừa nói gì vậy? Híc! Có khi nào hắn ta muốn trả đũa mình mà nói ra hết sự thật không?
Không biết nên bào chữa thế nào để đỡ lại lời nói vừa rồi, Giang Thiên Di dùng dằng bỏ đi một mạch. Không quên lườm Chấn Vũ một cái đến rách cả mặt.
Thiệt là tức chết đi được mà!…Bây giờ mình không biết là nên cười hay nên khóc đây?!!!…
Tốt nhất mình nên tránh mặt đi thì hơn! Mọi chuyện tới đâu hay tới đó vậy.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt làm cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, Giang Thiên Di vội rút di động ra và ấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo…”
“Cậu làm gì mà mặt mũi tối sầm thế kia? Định đón tiếp tớ bằng bộ mặt đưa đám đó à?!!!”
“Ơ…” Giọng nói quen thuộc phát ra từ chiếc loa khiến Giang Thiên Di dường như không tin nổi vào tai mình. Cô hơi sững người một lúc. Tiếp đó Giang Thiên Di chầm chậm xoay người lại. Đôi mắt đen tròn thoáng chốc mở to, cô nhìn trân trân về phía người đối diện như để xác định xem có phải là mình đang nằm mơ hay không?
Trong ánh nắng vàng nhạt nhẹ buông những cơn gió mát dịu thổi vào không gian khiến vạn vật như tràn đầy sức sống. Ngay cả khuôn mặt Giang Thiên Di cũng dần tươi tắn trở lại. Cô bật cười thật tươi và trả lời.
“Cậu làm tớ đợi lâu quá đó! Tưởng cậu quên tớ luôn rồi…”
Đứng đối diện Giang Thiên Di là một cô gái trong chiếc áo kiểu và quần jean tối màu càng tôn lên làn da trắng không chút tì vết của cô. Gương mặt cân đối tuy không hề được tô điểm qua son phấn nhưng lại rất nổi bậc với hai hàng mi cong dài và đen láy. Điểm đáng yêu nhất trên gương mặt cô chính là đôi má lúm đồng tiền rất duyên. Trông cô như một tiên nữ lạc bước xuống trần vậy.
Giang Thiên Di còn chưa kịp nói hết câu, cả người cô bị một lực bất ngờ đẩy tới. Một cái ôm ấm áp giữa hai người bạn sau một thời gian xa cách như một bàn tay vô hình xóa tan đi mọi âu lo, buồn phiền trong lòng Thiên Di. Tiếng nói dịu dàng như rót mật vào tai theo tiếng gió truyền tới, pha lẫn chút gì đó nghẹn ngào.
“Tiểu Di, tớ nhớ cậu quá! Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi. Cậu trốn kĩ quá đấy.”
“Trương Ánh Tuyết! Tớ cũng rất nhớ cậu đấy. Cậu qua đây khi nào? Sao không gọi tới ra đón mà lại tới đây?”
“Hì hì… tớ muốn tạo cho cậu một bất ngờ lớn mà!”
“Được rồi! Cậu thành công rồi đấy, tớ thật sự bất ngờ tới nỗi còn tưởng là mình đang nằm mơ nữa. Hành lí của cậu đâu?”
“Tớ gửi ở khách sạn rồi. Bây giờ…”
“Bây giờ tớ đưa cậu về nhà để nghỉ ngơi, sau đó mới tính tiếp.”
Giang Thiên Di khoác tay Trương Ánh Tuyết cùng nhau đi về phía cổng trường. Hai người đều nói chuyện rất vui vẻ. Hoàn toàn không hề biết đến sự có mặt của Trần Tuệ Lâm, cô trầm tư đứng ở phía sau, lặng lẽ theo dõi Giang Thiên Di và cô gái lạ mặt mà cô chưa từng gặp qua, trong lòng trào dâng lên một cảm giác bất an…
Không gian dần trả lại sự tĩnh lặng, bao trùm lên khắp cảnh vật là những cánh hoa mỏng manh yếu ớt theo gió bay đi vô định. Trần Tuệ Lâm vẫn đứng ở đó, không hề có ý định rời đi. Không biết cô nghĩ gì mà trong đôi mắt trong veo kia như bị phủ bởi một lớp sương mù mỏng tang. Một tiếng thở dài khẽ vang lên trên sườn núi tĩnh mịch, hòa vào khoảng không trước mắt một nỗi sầu mơ hồ khó tả…
Những cánh hoa mềm yếu kia sẽ trôi về đâu khi cơn gió vô tình đùa giỡn với sự bất lực của nó?
Màn đêm dần buông xuống với cái lạnh giá đang bao trùm lên khắp thành phố Hạ Dương. Trong căn phòng nhỏ sáng rực ánh đèn điện, Giang Thiên Di đang giúp Trương Ánh Tuyết sắp xếp lại đống đồ đạc lỉnh kỉnh của cô ấy. Giang Thiên Di vừa lau lau mồ hôi trên trán vừa nói:
“Haizz…Đây toàn là những vật bất li thân của cậu nhỉ?!!!”
“Cậu đừng nói quá lên thế chứ, chỉ mới có một nửa thôi à!”
RẦM!!!…
Ngay khi Trương Ánh Tuyết vừa dứt lời, Giang Thiên Di liền có cảm giác như chân mình đứng không vững nữa.
Tuy đã quá quen với sở thích của Tuyết, nhưng mình không ngờ nhỏ ta còn vác cả “gia tài” của mình qua đây nữa.
Nghĩ đoạn Giang Thiên Di ngao ngán nhìn quanh căn phòng hiện giờ chứa đầy những vật dụng dùng cho việc may vá và hàng tá những loại vải cao cấp chỉ có ở Nhật.
“Do tớ cứ nhất quyết đòi sang đây nên mama cắt bớt tiền tiêu vặt của tớ rồi, giờ tớ phải buôn bán kiếm tiền chớ sao?”Trương Ánh Tuyết khẽ thở dài, ánh mắt hơi trầm tư.
“Xin lỗi cậu, vì tớ mà…”
“Cậu mà cứ nói xin lỗi là tớ giận đấy! Yên tâm đi với tài năng của tớ thì việc kinh doanh thời trang dễ như trở bàn tay ý mà, cậu quên tớ là ai à?” Trương Ánh Tuyết vừa nháy mắt tinh nghịch vừa đưa ngón trỏ lên miệng ra vẻ bí mật khiến Giang Thiên Di bật cười.
“À…có điều này tớ chưa nói với cậu…”
“Chuyện gì mà trông cậu có vẻ ấp úng quá vậy?”
“À…thật ra hiện giờ tớ không phải sống một mình…”
“Hả?!!!…Vậy…cậu sống với ai nữa?”
“Với tên Phan Vĩnh Kỳ mà anh Thiên Hựu nhờ hắn làm người bảo vệ cho tớ”
“Không sao đâu, nhà cũng rộng mà! Tớ không thấy phiền đâu…” Nói tới đây Trương Ánh Tuyết chợt ngừng lại ngẫm nghĩ gì đó, sau đó cô thận trọng hỏi han”mà… cậu vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra trong tập đoàn Konsai đúng ko?”
“Đúng rồi, suýt nữa tớ quên béng mất. Ba tuần trước đột nhiên anh Hựu bỏ đi một mạch mà chẳng nói gì cả. Chắc chắn là cậu biết lí do đúng không? Mau nói cho tớ biết đi!” Giang Thiên Di nói gọng sốt ruộc, ánh mắt cô chợt trở nên long lanh như đang nài nỉ.
“Chuyện này…haiz thôi được rồi, tớ sẽ kể…” Trương Ánh Tuyết khe khẽ thở dài sau đó cất giọng nói chậm rãi…