Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 16: HOA TUYẾT BAY LẶNG LẼ (3)
“Cái…cái gì? Rừng…cấm sao?” Cả người Giang Thiên Di như con rô bốt hết pin. Cô lắp bắp lặp lại những lời Quách Chấn Vũ vừa mới nói, sau lưng cô bất thình lình xuất hiện một giọt mồ hôi to bằng hạt đỗ.”Vậy…sao cậu lại ở đây?”
“Tối nay có sao băng…” Quách Chấn Vũ hơi liếc mắt nhìn Giang Thiên Di rồi trả lời.
“Sao băng? Có…có thật không?!!!”Giang Thiên Di mừng rỡ đến nỗi quên cả cái chân bị thương. Cô tiến về phía trước vài bước, cơ mặt bỗng nhăn lại.
Chết thật! Chân mình bị trật rồi.
Nhưng không sao…đúng là trong cái rủi có cái may! Không ngờ mình vô tình bước vào đây lại có thể được ngắm sao băng.
“Cô…có tin vào truyền thuyết sao băng không?”
“Truyền thuyết…về sao băng ư?!!!”
Kể từ hôm đó…mình đã không còn tin vào những ngôi sao sẽ thực hiện được ước mơ của những ai cầu nguyện với nó, và cho đến tận bây giờ, mình cũng chẳng hề ngắm sao băng thêm một lần nào nữa! Liệu bây giờ…mình có nên đặt niềm tin vào nó một lần nữ không?
Nghĩ tới đây, đôi hàng mi dài cong vút của Giang Thiên Di bỗng hơi cụp xuống, che đi đôi mắt buồn bã.
“Truyền thuyết kể rằng xưa có một đôi nam nữ yêu nhau rất say đắm. Nhưng nữ thần Venus lại rất tức giận vì cô gái Hath đó rất xinh đẹp, bà ta đã ra tay giết hại cô. Chàng trai Gimi nghèo khó phải vượt qua bao khó khăn để tìm cách cứu người mình yêu. Để làm được điều đó, anh ta đã ném một ngôi sao băng trong dãy ngân hà xuống trái đất và chính bản thân anh ta sẽ đã thế chỗ cho ngôi sao đó…” Quách Chấn Vũ nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên nền trời, cậu cất giọng chậm rãi.
“Tôi…cũng không biết mình có nên tin vào truyền thuyết đó không nữa! Vậy còn cậu?” Giang Thiên Di ngồi xuống cạnh Quách Chấn Vũ, cô vừa xoa mắt cá chân bị sưng tấy lên vừa hỏi.
“…” Quách Chấn Vũ mỉm cười buồn buồn”Có lẽ…là không…”
“Vậy…tại sao cậu lại đến đây để chờ sao băng?”
Quách Chấn Vũ sững người một lúc lâu. Ánh mắt cậu bất giác nhìn xuống chỗ chân Giang Thiên Di đang bị thương, sau đó im lặng không nói thêm gì nữa.
Trên nền trời tối đen như mực bỗng xuất hiện một vệt sáng vụt ngang qua, rất nhanh và cuối cùng biến mất.
“A…sao băng…là sao băng kìa!” Giang Thiên Di bỗng hét toáng lên và đứng bật dậy, nhanh chóng chắp hai tay lên trước ngực và lẩm nhẩm điều ước.
“Cậu không cầu nguyện gì sao?” Thấy Quách Chấn Vũ nhìn mình chăm chăm, Giang Thiên Di ngạc nhiên hỏi.
“Cô…rất tin tưởng và những ngôi sao đó?” Quách Chấn Vũ đột nhiên buông ra một câu hỏi mà cứ như là khẳng định.
“Ơ…” Giang Thiên Di bất ngờ trước câu nói thẳng thừng đó. Cô như bị nói trúng tim đen, trong miêng cứ mấp máy gì đó mà không nói thành lời.
Rõ ràng là mình đã tin rằng sao băng không bao giờ biến ước mơ thành sự thật, nhưng tại sao vừa rồi mình lại vui đến vậy khi sao băng xuất hiện chứ?
Suy nghĩ của cô dần lạc vào chốn hoang vắng xám xịt, đâu đó trong chuỗi ki ức của Giang Thiên Di hiện về một khung cảnh xa xăm nào đó…
“Sao băng ơi! Cuối tuần này là sinh nhật của Tiểu Di, sao băng hãy giúp cho ba mẹ có thể cùng mình chúc mừng sinh nhật nhé!”
……….
“Xin lỗi con yêu, ba mẹ không thể về kịp để mừng sinh nhật với con được! Nhưng ba mẹ có gửi cho con một món quà con rất thích…”
“Con không cần…con không cần những món quà đắt tiền đó! Con chỉ cần ba mẹ ở đây ngay bây giờ thôi…hức…”
“Alo…Tiểu Di…”
……….
“Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau!”
“Sao băng sẽ bảo vệ cho tình bạn của mình mãi mãi…Đúng không”
“Nhất định là vậy! hi hi”
……….
“Vũ…cậu không được rời xa tớ, mau tỉnh lại đi!”
“Đừng đùa nữa! Tớ không thích cậu im lặng như vậy đâu…”
“Làm ơn! Xin cậu…hãy tỉnh lại…”.