Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 14: HOA TUYẾT BAY LẶNG LẼ
…Cuối chân trời mùa đông
bình minh đang ửng hồng vài giọt nắng…
Vào khoảnh khắc chuyển mùa. Những chiếc lá vàng úa thôi không rơi nữa, thay vào đó là một chút lạnh lẽo của mùa đông khiến đường phố vì thế cũng trở nên vắng vẻ hơn.
“Hắt xì!…
”
Trên con phố dẫn đến trại trẻ em mồ côi Viễn Tinh vang lên tiếng hắt hơi liên tục. Giang Thiên Di rùng mình thu người lại trong chiếc áo bông to sụ được kết từ những sợi lông cừu trắng tinh. Đi song song với cô là Phan Vĩnh Kỳ. Cậu ta uể oải bước đi, đôi mắt hơi cụp xuống như một con mèo lười. Hai bên là hàng cây xanh mát trải dài cùng những khóm hoa rực rỡ đan xen nhau. Phía xa xa, ông mặt trời bắt đầu thức tỉnh, chậm chạp nhô lên sau những mái ngói cao cao. Nhưng ánh nắng vàng rực vẫn không đủ để xua đi tiết trời lạnh lẽo.
“Vậy là sắp đến mùa đông rồi!
” Giang Thiên Di ngước mắt nhìn những giọt sương vẫn còn đọng trên lá, sau đó mỉm cười song nụ cười dường như chẳng ánh lên chút niềm vui nào. Cô khe khẽ thở dài.
Lại một mùa đông nữa sắp về…
Mùa đông vốn là thời gian mà Thiên Di yêu thích nhất trong năm, nhưng không hiểu vì sao tâm trạng cô bây giờ lại có chút gì đó vừa u buồn lại vừa như đang mong đợi một điều gì đó. Trong đôi mắt cô đã nói rõ điều đó.
“Cẩn thận!
”
“Binh
”
Một tiếng nói theo gió từ đằng sau truyền tới tai Giang Thiên Di nhưng không kịp nữa rồi…
“Á… ui da, đau quá!
” Chỉ mải theo đuổi những suy nghĩ đâu đâu, Giang Thiên Di không hề phát hiện ra cây cột điện đang thừng thững trước mặt. Cô nghiến răng dùng tay ôm lấy cục u trên đầu, tức tối trợn trừng mắt quay phắt mặt lại.
“Cậu có phải là vệ sĩ không vậy? Tôi bị u đầu rồi còn lên tiếng làm gì nữa? Cậu cố ý có phải không?
”
Phan Vĩnh Kỳ tủm tỉm cười ngồi xuống bên cạnh Giang Thiên Di, sau đó nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa cục bướu trên đầu cô. Khuôn mặt Giang Thiên Di bỗng chốc nóng bừng bừng như thiêu đốt.
“Là cậu tự hại mình chứ không phải tôi. Đừng có lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác…Hơn nữa tôi cũng không hẳn là vệ sĩ của cậu!
”
“Sao lại không phải? Vậy cậu vào nhà tôi là có mục đích gì?
” Giang Thiên Di gạt tay Phan Vĩnh Kỳ qua một bên rồi dùng dằng bỏ đi.
“Sau này cậu sẽ hiểu…Việc chúng ta ở cùng nhau cũng chẳng phải là quyết định của tôi, cậu nên hỏi anh của cậu ấy.
”
“Vậy tại sao cậu lại nhận lời anh Thiên Hựu?
”
“…
” Nghe cô gái bên cạnh hỏi vậy, Phan Vĩnh Kỳ đột nhiên im lặng không nói gì.
“Hắt…hắt xì! lạnh quá…
”
“Trời sắp vào đông, không lạnh mới lạ…Tôi cứ tưởng dòng họ rùa nhà cậu sẽ tranh thủ ngày nghỉ để mà ngủ nướng nữa chứ!
” Phan Vĩnh Kỳ hai tay xách theo hai chiếc túi to sụ, cất giọng ra vẻ bất mãn.
“Tôi đâu cần cậu đi theo, là cậu tự nguyện cơ mà!
” Giang Thiên Di nói đoạn đi thẳng vào cánh cổng nhỏ dẫn và trại trẻ em mồ côi Viễn Tinh. Phan Vĩnh Kỳ thở dài theo sau.
“Chị Tiểu Di! Chị Tiểu Di tới rồi này!
” Giang Thiên Di còn chưa kịp đặt chân xuống sàn nhà đã nghe thấy có tiếng thét từ trong vọng ra, tiếp đó là hàng loạt tiếng bước chân dồn dập…
Một đám trẻ con từ khắp phía chạy ra nhằm vào người Giang Thiên Di làm cô xém té vì bị bất ngờ.
“Chị Tiểu Di, Ái Ái nhớ chị lắm! Sao lâu quá chị không tới thăm bọn em?
”
“Chị không nhớ Mạc Vân nữa ư? Đã hơn hai tuần rồi chị không qua đây…
”
“Hôm nay chị phải ở đây với bọn em tới khi chúng em ngủ mới được về đấy!
”
………….
Bọn chúng chắc là nhớ mình lắm đây! Cũng phải, dạo này mình không có thời gian đến chơi với chúng. Xem ra hôm nay ở đây lâu hơn để bù cho chúng vậy.
Giang Thiên Di cười tươi đáp lại lời lũ trẻ, sau đó lễ phép chào cô Kim-người trông coi bọn trẻ ở viện cô nhi.
“Tiểu Ni và Tiểu Thiên ở đây có ngoan không?
” Giang Thiên Di mắt sáng rỡ quàng hai tay ôm lấy hai đứa trẻ rồi ân cần hỏi han.
“Ngoan lắm ạ!
“Tiểu Thiên tự tin trả lời, để lộ cả cái răng khểnh.
“A…anh Kỳ Kỳ! anh cũng tới sao, Tiểu Ni cũng rất nhớ anh!
”
Phan Vĩnh Kỳ-kẻ bị bỏ rơi từ nãy đến giờ bỗng may mắn được Tiểu Ni để mắt tới. Cô bé vội vàng chạy đến bên cạnh cậu và tíu tít hỏi han.
“Phải, hôm nay bọn anh có quà cho tụi em đây!
” Phan Vĩnh Kỳ mỉm cười trả lời, lôi ra hai chiếc túi lớn. Tụ trẻ nghe được chia quà liền lập tức sấn tới, cả bọn trẻ nhao nhao lên vây quanh Phan Vĩnh Kỳ. Giang Thiên Di bật cười lắc lắc đầu. Đúng là trẻ con!
Sau khi chơi đùa đến nỗi mệt lừ, bọn trẻ mới chịu ngồi yên một chỗ nghe Giang Thiên Di kể chuyện. Phan Vĩnh Kỳ cũng đã đi đâu từ nãy đến giờ. Chờ cho bọn chúng ngủ say, Thiên Di mới yên tâm gọi điện thoại cho Vĩnh Kỳ để cùng về.
Lúc này ở một căn phòng trắng toát, không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Một cậu thanh niên ngồi yên bất động bên chiếc giường màu trắng, ánh mắt màu nâu sữa buồn bã chăm chú ngắm nhìn người phụ nữ đã qua tuổi thanh xuân đang nhắm nghiền đôi mắt. Trong trí nhớ cậu hiện lên khung cảnh ở quán cà phê Roma cách đây một tuần.
“Cậu đã suy nghĩ lời đề nghị của tôi chưa?
”
“…
”
“Tôi biết là bệnh tình của mẹ cậu đang chuyển biến xấu đi, và số tiền để cứu lấy mạng sống của bà cũng không phải là nhỏ. Chỉ cần cậu đồng ý, với cậu chỉ có lợi chứ không có hại!
”
“Tại sao lại chọn em?
”
“Bởi vì tôi cảm thấy có thể tin tưởng ở cậu!
”
“Anh dựa vào điều gì để kết luận em là người đáng tin cậy?
”
“Dựa vào trực giác. Tôi chưa bao giờ nhận lầm người cả…và tôi tin lần này cũng vậy.
”
“Alo…
“Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, Sau khi nghe xong, khuôn mặt Phan Vĩnh Kỳ đột nhiên biến sắc
“Tôi biết rồi.
”
“Được, em nhận lời!
“Câu nói cuối cùng của Phan Vĩnh Kỳ khiến người ngồi đối diện cậu từ nãy đến giờ thở phào nhẹ nhõm. Người đó đưa cho Phan Vĩnh Kỳ một tờ giấy, yêu cầu cậu kí vào và cẩn thận cho lại vào túi.
Tiếng điện thoại vang lên làm cậu bừng tỉnh thoát khỏi dòng hồi tưởng. Phan Vĩnh Kỳ đột nhiên ngắt máy. Trong ánh đèn sáng trưng, khuôn mặt cậu như bị một lớp sương mờ bao phủ.