Đọc truyện Thiên Sư Không Xem Bói – Chương 50: Quỷ Cổ
Lời an ủi của Trương Tiểu Đạo cũng không thể làm chủ xe yên tâm được, chuyện liên quan đến tính mạng của con gái không yên lòng mới là bình thường, cho nên Trương Tiểu Đạo cũng không nói thêm gì, tập trung nhìn động tác của Mao Cửu.
Thấy người giấy ở trong chén có một nửa nằm trong nước, Trương Tiểu Đạo khó hiểu, hỏi: “Cửu ca, tại sao lại đặt người giấy vào trong nước?”
Mao Cửu: “Bởi vì con người làm từ nước.”
Trương Tiểu Đạo: “???”
Mao Cửu: “Cơ thể người có 70% là nước, phần lớn người không nhìn thấy quỷ, một số ít người có thể thấy được quỷ — đương nhiên rất ít, cho nên có thể bỏ qua, nhưng dưới tình huống nào đó, ví dụ như từ trường giao nhau, hoặc cường độ từ trường trở nên mạnh hơn, sinh ra cảm ứng vào một thời điểm nhất định nào đó thì người có thể cảm giác được tồn tại của quỷ. Quỷ cũng giống như vậy, phần lớn quỷ đều dựa theo cảm giác để tìm người. Bây giờ anh tạo ra một sinh vật giả có từ trường giống như vậy. Cơ thể người đựng nhiều hơi nước nhất, mà hơi nước đó đều ở trong dịch nội bào và dịch ngoại bào. Dịch nội bào và ngoại bào có chứa các chất điện giải, hàm lượng nước chuyển động, sự trao đổi chất điện giải sẽ sinh ra điện, biến hoá điện lưu sẽ sinh ra từ trường — trong nước có vi khoáng (vitamin và chất khoáng) cũng sẽ sinh ra từ trường.”
Mấy người ở đây ngoại trừ Tiểu Sơn thì đều bày ra vẻ mặt “hình như tôi nghe rõ mỗi một câu của cậu nhưng mà thực tế thì không hiểu gì hết á”
Mao Cửu: Một đám học tra!
“Khoa học, khoa học, từ nhỏ sách vở đã dạy mấy người phải tin vào khoa học, phải hiểu khoa học, gặp được những chuyện không thể hiểu được thì phải dùng phương pháp khoa học để giải quyết.”
Trương Tiểu Đạo uỷ khuất: “Em là đạo sĩ…”
“Ha hả, cậu tưởng yêu cầu cứng nhắc khi chọn một quốc sư, trên thông thiên văn dưới tường địa lý là do tổ sư gia ăn no rửng mỡ cố ý làm khó dễ thôi hả?”
Giới thiên sư trước kia có một quy định bất thành văn, nếu muốn làm quốc sư thì cần phải trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Nguyên nhân là do sợ mất mặt, bởi vì quốc sư tới từ sơn thôn, nếu không có hiểu biết thì sẽ bị người ta chê cười.
“Cậu không hiểu vũ trụ tinh tượng, thời tiết và sự biến hoá của môi trường, không biết phong thuỷ tướng mạo hay quy luật tự nhiên. Không rành cách đối nhân xử thế, không biết lịch sử, không biết tính toán, còn không có tư duy logic tinh tế tỉ mỉ thì cậu làm sao trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, tinh thông âm dương? Kỳ môn độn giáp là thiên văn và vật lý học nâng cao, bát quái là kết hợp của triết lý và số học. Nếu cậu không hiểu được khoa học thì còn học đạo thuật cái gì nữa?”
Ngữ khí của Mao Cửu thật nghiêm khắc, vừa trách cứ vừa hận sắt không thành thép (chờ không kịp), nghiễm nhiên đã có phong phạm của một vị sư phụ nghiêm khắc.
Trương Tiểu Đạo hơi giương miệng, ngồi nghe mà hai mắt vẫn cứ mơ hồ. Mao Cửu nói có lý như vậy, hơn nữa mấy thứ này từ trước đến nay cậu chưa bao giờ biết, giống như những lời Mao Cửu vừa mới nói thì những thứ kỳ môn độn giáp, âm dương bát quái mà trước giờ không thể giải thích được thì đều có thể lý giải hết.
Cho nên, Trương Tiểu Đạo không hề ảo não và bất mãn, ngược lại càng vui mừng: “Cám ơn Cửu ca đã chỉ dạy.”
Còn hai cha con chủ xe lại đồng thời lộ ra biểu cảm cực kỳ khiếp sợ, dường như ngồi nghe đạo sĩ giảng về khoa học thì đã dao động thế giới quan của bọn họ.
Tiểu Sơn đã thấy nhiều nên quen với loại trường hợp này, tiếp tục đọc sách.
Đang nói chuyện thì cô bé kia cảm thấy đau đớn, đã tới mức khó có thể chịu đựng.
Mao Cửu thấy vậy, nói: “Đè lại cô bé trước đã, đừng để cho cô bé động đậy. Tiểu Đạo, cậu qua hỗ trợ đi.”
Trương Tiểu Đạo đồng ý, sau đó cùng với chủ xe áp chế tay chân của cô bé. Không biết là bởi vì đau đớn hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, sức lực cô bé trở nên vô cùng lớn, nếu không phải hai người cùng đè lại thì có thể cô nàng đã chạy mất rồi.
Lúc Trương Tiểu Đạo áp chế cô bé lại chú ý đến trên đỉnh đầu cô có một cái mụn mủ bị vỡ, trong đó vươn ra một đoạn râu ngắn — là phần đầu của con trùng, Thực Phát Trùng thử thăm dò bò từ trong bò ra.
Dường như nhận thấy không có nguy hiểm gì, hơn nữa có tóc trên đầu người giấy và sự dụ hoặc của hương cúng, sau khi thử thăm dò vài cái nó liền bò ra ngoài.
Thứ kia dài cỡ ngón út, nhỏ như tăm xỉa răng vốn không đáng sợ mấy, cùng lắm là lúc nhìn kỹ sẽ thấy sợ. Nhưng cứ tưởng tượng tới con trùng này bò ra từ trong da đầu thì vẫn thấy kinh hãi.
Cô bé dùng mái tóc của mình nuôi dưỡng quỷ cổ luyện từ Thực Phát Trùng và Thực Phát Quỷ, sau đó quỷ cổ tham lam thành tính nên đã ăn sạch mái tóc của cô bé. Sau khi ăn sạch tóc thì bắt đầu ăn da đầu, khiến đầu của cô bé bị lở loét.
Nếu còn không kịp thời dẫn quỷ cổ ra, sợ là toàn bộ phần da đầu của cô bé đều sẽ bị gặm hết.
Mà lấy tóc của chủ xe để dụ dỗ quỷ cổ cũng là vì hắn có quan hệ quyết thống với cô bé.
Thực Phát Trùng được nuôi lớn chui ra bò về phía người giấy đặt trên bàn, lập tức cắn nát phần đầu của người giấy, sau đó bắt đầu ăn tóc.
Dáng vẻ kia làm người ở đây đều không rét mà run, Thực Phát Trùng trực tiếp cắn lên phần đầu của người giấy, mà người giấy lại phỏng theo người thật. Nói cách khác, cái thứ này sẽ cắn rách da đầu của người, ký sinh ở bên trong.
May là không phải ký sinh trong não, nếu không thì lại không dễ lấy ra như vậy.
Ngón tay Mao Cửu vẽ một cái, bày ra một tư thế. Người giấy nhanh chóng bay lên bao Thực Phát Trùng lại bên trong. Bởi vì lúc trước Mao Cửu vẽ bùa lên người giấy cho nên quỷ cổ không thể nào tránh thoát được. Người giấy xoay một cái thì biến thành lá bùa, bốc lửa thiêu cháy quỷ cổ bên trong.
Trong phòng phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết nhưng nhanh chóng biến mất. Người phục vụ bên ngoài nghe được, gõ cửa đi vào thì thấy trên bàn có một cái chén sứ, bên trong có một nhúm tro.
Cái này vừa nhìn liền cảm giác được họ không phải người gì đứng đắn.
Người phục vụ lập tức cảnh giác, dò hỏi bọn họ có muốn gọi đồ ăn không. Trong lời nói có ý tứ muốn đuổi khéo.
Trong nháy mắt người phục vụ gõ cửa đi vào, Mao Cửu liền nhanh chóng cất lư hương và hương cúng vào. Hơn nữa, chuyện này cũng đã giải quyết rồi, không cần thiết phải ở lại chỗ này, bởi vậy bọn họ rất thoải mái rời đi.
Nơi này có thể đón được xe buýt, cho nên đám người Mao Cửu tách ra.
Lúc gần đi, Mao Cửu nói với chủ xe: “Ông mang con gái tới bệnh viện khám đi, chữa trị mụn mủ trên đầu. Sau khi trị hết tóc sẽ mọc lại.”
Sau đó nói với cô bé kia: “Đừng tuỳ tiện cung phụng thứ gì, cũng đừng tuỳ tiện trao đổi với người khác. Bình thường những người trao đổi như vậy đều là bán hàng đa cấp, nếu em nghiêm túc thì sẽ thua. Hơn nữa, em trả không nổi đại giới đó đâu.”
Cô bé vừa cảm kích vừa vặn vẹo mặt, làm sao mà tà thuật khủng bố, âm u như vậy qua mắt Mao Cửu lại thành bán hàng đa cấp được thế? Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hình như nói cũng đúng lắm.
Giống như ngay từ đầu cô bé biết tới Nhân Ngư Ốc và Tảo bà bà là từ mấy người bạn, mà mấy người bạn lại nghe nói từ mấy người bạn khác, suy theo như thế thì ai cũng không biết được Tảo bà bà xuất hiện từ khi nào, sao lại đột nhiên xuất hiện. Sau đó cô nàng đi gặp Tảo bà bà, đối phương cũng thần thần thao thao, khi nói chuyện không hề có trọng điểm gì cả, nhưng tới cuối cùng thì trong đầu cô bé cũng chỉ có một suy nghĩ — tin Tảo bà bà thì cô bé có thể thực hiện được mộng tưởng.
Cái này có khác gì mấy với thủ đoạn tẩy não của bán hàng đa cấp đâu?
Cô bé nghĩ như vậy liền nói mấy thứ này với Mao Cửu, còn nói với cậu: “Tảo bà bà ở Nhân Ngư Ốc, nhưng vị trí cụ thể thì không biết là ở đâu. Lúc trước là ở trong một góc của khu trò chơi trong công viên, cũng có người gặp nàng ta ở công viên. Chỉ cần nhìn thấy Nhân Ngư Ốc thì sẽ có Tảo bà bà. Bởi vì nàng ta nói mình là thầy bói, cho nên Nhân Ngư Ốc sẽ thường xuyên xuất hiện trong một vài phòng bói toán. Bình thường nếu không có người quen mang tới thì sẽ không tìm được. Nhưng mà anh có thể lên mạng tra, ở trên diễn đàn sẽ có giới thiệu tương đối kỹ càng tỉ mỉ hơn.”
“Còn có diễn đàn giới thiệu sao?”
Cô bé xua tay: “Không, không phải diễn đàn “đặc biệt” giới thiệu mà là Ghost, Diễn đàn quỷ quái.”
Trương Tiểu Đạo nhướng mày: “Diễn đàn quỷ quái?”
Cô bé nói: “Anh biết hả? Đây là diễn đàn dành cho tất cả những người yêu thích quỷ quái, trên đó còn có một vài vị đại sư —“
Chủ xe ngắt lời: “Con à!”
Cô bé ngượng ngùng cười: “Ờ thì… Con biết cái này không tốt, sau này chỉ xem thôi, không làm gì hết.”
Chủ xe tuy rất bất mãn với lời bảo đảm của con gái nhưng hắn cũng biết chuyện này không thể gấp được, không nói thêm gì nữa, cảm ơn Mao Cửu xong thì mang con gái đi bệnh viện.
Ba người Mao Cửu ngồi trên xe buýt, đi tới trung tâm pháp y.
Trương Tiểu Đạo kiểm tra qua một lần video vừa quay, sau khi xác nhận sẽ không bại lộ Mao Cửu thì đăng nó lên Weibo, dùng tài khoản Cửu sư thúc mới vừa tạo.
Sau khi đăng lên thì đương nhiên sẽ không có tương tác gì, dù sao thì mấy vạn fans kia chỉ là giả thôi. Cho nên Trương Tiểu Đạo thu điện thoại, ghé lên lưng ghế, ngẩng đầu hỏi Mao Cửu: “Cửu ca, anh không lo Tảo bà bà kia lại hại người sao?”
Mao Cửu ngước mắt: “Lo lắng có tác dụng không?”
“Ừm… vô dụng.” Cô bé kia cũng nói rồi, hành tung của Tảo bà bà rất bất định, trừ phi được người quen mang tới. Cho dù có lo lắng nhưng mà không biết người ta ở đâu thì cũng không làm được gì.
“Nhưng, Tảo bà bà và Thảo Quỷ Bà lúc trước có liên hệ gì không?”
Mao Cửu cho Trương Tiểu Đạo một ánh mắt tán thưởng, bởi vì cậu có thể liên hệ quỷ cổ và trùng cổ lại với nhau, không trực tiếp xem nhẹ điểm này.
“Trùng cổ và quỷ cổ đều là cổ thuật, trong cổ thuật có một chi là Hắc Vu, chuyên lấy tà thuật hại người. Quỷ cổ cực tà, trình độ nguy hiểm không hề cùng cấp bậc với trùng cổ. Bởi vậy cho nên trong giới thiên sư có một cái quy định, phàm là gặp người nuôi quỷ cổ, giết chết không cần luận tội.”
Phần lớn cổ là trùng cổ, trùng cổ cũng là một loại vu thuật. Cổ thuật ở trong tay người chính trực thì có tác dụng trị bệnh trừ tà. Nhưng ở trong tay người có tâm thuật bất chính thì có thể bị lấy ra hại người. Cho nên giới thiên sư mới không đuổi tận giết tuyệt đối với cổ thuật, ngược lại còn liệt nó vào một nhánh của đạo thuật.
Nhưng chỉ có quỷ cổ là trực tiếp bị chia thành tà thuật. Bởi vì có quỷ cổ thì nhất định sẽ đổ máu. Không cần biết là lúc đang luyện hay sau khi luyện thành đều cần phải hại mạng người. Bởi vì bản thân quỷ cổ là dựa vào mệnh của người khác để kéo dài tồn tại của chính mình.
“Cùng thuộc Hắc Vu, lại cùng tồn tại ở đế đô, chắc chắn là có liên hệ.”
Hắc Vu tuy máu lạnh vô tình, nhưng vì số lượng rất ít, lại cùng cảnh ngộ cho nên liên hệ tương đối chặt chẽ.
“Nhưng liên tục xuất hiện thì mục đích nhất định không tầm thường. Vẫn cần phải xem xét cho kỹ.”
Mục đích của Thảo Quỷ Bà là khiến dân chúng khủng hoảng, mục đích của Tảo bà bà lại chưa rõ. Mao Cửu cần phải xác định mục đích của hai người này có giống nhau không, nếu giống thì đã nói lên việc Hắc Vu thật sự đang chuẩn bị âm mưu, đến lúc đó thì cần phải có kế sách ứng đối thích hợp.
“Nhưng mà bây giờ lo lắng cái này cũng không có tác dụng, vẫn nên đi trung tâm pháp y giúp Tiền đội xem thử mấy vụ án giết người kia đi.”
Ba người tới được trung tâm pháp y, Lão Tiền đã sớm ở đó chờ bọn họ. Mao Cửu vừa tới, Lão Tiền liền nói rõ tình huống với bọn họ, đặc biệt cường điệu hành vi quỷ dị của cha người chết.
Mao Cửu như có điều gì suy tư: “Không hiếu thuận…”
Lão Tiền hỏi: “Cậu Mao, cậu nghĩ đến cái gì sao?”
Mao Cửu lắc đầu: “Không chắc lắm, đưa tôi đi xem thi thể.”
Lão Tiền đưa ba người đi xem thi thể của Hoàng Trung, lúc đưa cả Tiểu Sơn đi, ông lại có chút do dự. Ông có tâm tư khác, ông muốn bồi dưỡng Tiểu Sơn thành người nối nghiệp, nhưng bây giờ nhóc còn chưa đầy mười lăm tuổi, đưa nhóc đi nhìn thi thể có chút máu me, ông lo nhóc sẽ có bóng ma tâm lý.
Mao Cửu nhìn ra được suy nghĩ của Lão Tiền, cũng rất vừa ý. Chuyện này chứng tỏ Lão Tiền thật lòng suy xét cho Tiểu Sơn, cho nên nói: “Tiểu Sơn cũng đi vào đi.”
Tiểu Sơn gật đầu, vẻ mặt không vấn đề gì.
Trong thôn Tiểu Sơn có khi cũng sẽ phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn, mạng người rất yếu ớt, hơn nữa tai hoạ ngầm cũng rất nhiều. Trong thôn đã từng có người chạy xe đạp ngã từ trên đường xuống. Phía dưới là đồng ruộng chỉ cao tầm nửa người, đất cũng mềm xốp, theo lý mà nói thì còn không thể bị trầy da. Nhưng mà trùng hợp là bên dưới có một cái cuốc, đầu của người kia trực tiếp bị chẻ ra, bị cắt rớt nửa bên đầu, óc trắng vung đầy đất, chết không nhắm mắt.
Cách chết thảm thiết như vậy cũng phát sinh vài lần, người trong thôn đều tò mò cho nên không có ý định ngăn cản mấy đứa nhỏ đi xem, cùng lắm thì nói hai ba câu, mà mấy đứa nhỏ trong thôn gan lại lớn, thường chạy ra xem.
Cho nên Tiểu Sơn cũng không có bóng ma gì đối với thi thể.
Nói đến cũng kỳ quái, người trong thôn Tiểu Sơn kính sợ với tổ tiên, nhưng ngược lại không có kính sợ gì với thi thể.
Mấy người đi vào, chỉ thấy trên bàn đặt một khối thi thể, nhìn kỹ thì phát hiện tứ chi tách ra khỏi cơ thể, hơn nữa còn không có đầu.
Mao Cửu hỏi: “Không có đầu sao?”
Lão Tiền nói: “Không có, tìm không thấy.”
Trương Tiểu Đạo vòng quanh thi thể một vòng, nghi hoặc nói: “Cửu ca, không có hồn.”
Mao Cửu nhướng mày, hỏi Lão Tiền: “Chết mấy ngày rồi?”
“Không quá 48 tiếng đồng hồ.”
“Cũng tức là chưa tới hai ngày.”
Lão Tiền thấy sắc mặt của Mao Cửu và Trương Tiểu Đạo có chút quái, không rõ lý do nên đành hỏi nghi hoặc trong lòng ra.
Mao Cửu để Trương Tiểu Đạo giải thích, Trương Tiểu Đạo nói: “Người vừa mới chết, bảy phách lập tức rời khỏi cơ thể tiêu tán, hồn phách cần 24 giờ mới có thể rời khỏi cơ thể. Người uổng mạng thì ba hồn phải ở lại trong thân thể một đoạn thời gian dài mới có thể rời đi.”
Mao Cửu đột nhiên nói: “Còn có ngoại lệ. Cậu nói thử đi.”
Trương Tiểu Đạo suy tư một lát, nói: “Hoặc là người uổng mạng lúc sắp chết chịu kinh hách, doạ chạy mất ba hồn, hoặc là ba hồn bị tà thuật đem đi.”
Mao Cửu gật đầu, vừa lòng, sau đó nói với Lão Tiền: “Ước chừng là những tình huống này, dựa theo lời của ông thì cái chết của Hoàng Trung đúng là rất kỳ lạ. Hơn nữa tôi còn có thể cảm nhận được quỷ khí nhàn nhạt, nhưng mà hai vụ giết người trước thì lại không cảm nhận được quỷ khí. Tôi nghĩ là người làm, nhưng báo cáo nghiệm thi lại chứng minh rằng trong đó có rất nhiều tình tiết phi lý, tôi vẫn cảm thấy khả năng người làm là rất lớn, có lẽ có thứ gì đó giúp đỡ giết hai người của Ngọc Mỹ Dung. Tôi nghĩ mấy cái này vẫn cần các vị phá án chuyên nghiệp đi tra.”
Lão Tiền nghe hiểu lời của Mao Cửu, đặc biệt là hai vụ án mạng của Ngọc Mỹ Dung. Chỉ cần người làm thì sẽ ở trong lĩnh vực chuyên nghiệp của bọn họ, ông có lòng tin sẽ tra ra được hung thủ.
Lão Tiền đưa mấy người ra khỏi phòng nghiệm thi, nói lung tung rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng vẫn kéo về chủ đề chính: “Tiểu Sơn cũng không phải đạo sĩ gì đó, mấy cậu đi tra án nó cũng sẽ nhàm chán, chi bằng để cậu nhóc ở lại đây, ở đây có rất nhiều người chơi với nó.”
Mao Cửu liếc Lão Tiền, chơi với Tiểu Sơn?
Ông xem cấp dưới hình cảnh của mình là người trông trẻ hay là xem Tiểu Sơn như đứa nhóc ba tuổi?
Lão Tiền mặt dày xuống tay từ chỗ Mao Cửu, dù sao ông cũng thấy rõ rằng Tiểu Sơn không nghe lời ông nói, nhưng lại nghe lời Mao Cửu. Ban đầu thì thấy chua chua trong lòng, sau đó nghĩ thông suốt rồi, chỉ thay đổi người cần phải thuyết phục lấy lòng thôi mờ!
Không sao, chỉ cần đồ đệ còn ở đây, có thể bắt về là được.
Mao Cửu trong mắt mang ý cười, đương nhiên cậu đoán được suy nghĩ của Lão Tiền, nhưng cậu không nói rõ là chính cậu cũng không lay chuyển được quyết định của Tiểu Sơn, yên lặng nhận sự lấy lòng của Lão Tiền.
Dù sao bắt đầu từ chỗ Tiểu Sơn cũng không dễ, nếu bắt đầu từ chỗ cậu, thật ra cậu có thể thúc đẩy Tiểu Sơn một chút. Lão Tiền nhận Tiểu Sơn làm đồ đệ thì cậu cũng thấy vui mà.
Mao Cửu hỏi Tiểu Sơn: “Tiểu Sơn, nếu không thì em ở lại đây nha?”
Tiểu Sơn nắm tay mím môi, không nói gì.
Nhóc không muốn đồng ý với Lão Tiền, muốn từ chối, nhưng lời tới cổ họng thì lại không nói ra được, đành bảo trì im lặng.
Thấy vậy, Lão Tiền cười đắc ý, sợ Mao Cửu đổi ý nên vội vàng đuổi người đi, sau đó gọi cấp dưới nhanh chóng đón Tiểu Sơn vào.
Mao Cửu và Trương Tiểu Đạo trực tiếp bị đuổi ra khỏi trung tâm pháp y — đương nhiên là được mời ra rất khách khí, nhưng bản chất thì không thay đổi, bọn họ bị đuổi ra.
Trương Tiểu Đạo nhịn, cứ nhịn, nhưng nhịn không được đành mắng: “Tiền đội sắp đội Tiểu Sơn lên đầu luôn rồi.”
Mao Cửu nhún vai: “Không còn cách nào, cầu hiền như khát* mà”
*Cầu hiền nhược khát, duy tài thị cử: một chiêu dùng người của Tào Tháo, khao khát chiêu mộ hiền tài (cầu hiền nhược khát), người có tài có thể tiến cử, không tìm hiểu xuất thân (duy tài thị cử)
Trương Tiểu Đạo xoa xoa cánh tay, nghĩ nghĩ chút, hỏi Mao Cửu: “Cửu ca, anh cảm thấy đầu của Hoàng Trung sẽ ở đâu?”
“Chắc là ở chỗ hung thủ.”
“Hắn muốn giữ cái đầu làm gì? Làm kỷ niệm? Hay làm chiến lợi phẩm? Câu nói của cha Hoàng có ý gì? Tại sao hắn lại lạnh nhạt với con trai của mình như vậy? Chẳng lẽ bởi vì bị gia bạo cho nên trở nên đạm mạc với cái chết của con trai? Nhưng mà không phải nói hai năm gần đây Hoàng Trung rất ngoan ngoãn nghe lời cha mình sao?”
“Nói thẳng ra là cậu nghi ngờ cha Hoàng chứ gì?”
Trương Tiểu Đạo cào cái ót, cười: “Cửu ca thông minh, vậy chúng ta đi tìm cha Hoàng sao?”
“Không vội. Anh hỏi cậu, khi cậu nhìn thấy cách chết của Hoàng Trung, nghe được lời nói và thái độ lạnh nhạt của cha Hoàng thì cậu liên tưởng tới cái gì?”
Trương Tiểu Đạo sửng sốt, khi đối diện với ánh mắt tuy ôn hoà nhưng lại áp bách của Mao Cửu, vô tình suy nghĩ dựa theo ý nghĩ mà cậu cung cấp thử đưa ra giả thiết: “Chẳng lẽ cha Hoàng cảm thấy Hoàng Trung bất hiếu nên giết hắn?”
Mao Cửu liếc mắt nhìn qua, Trương Tiểu Đạo sợ hãi rụt cổ.
“Vậy quỷ khí thì giải thích thế nào?”
Trương Tiểu Đạo nghẹn lời.
Mao Cửu hận sắt không thành thép, cực kỳ muốn gõ đầu Trương Tiểu Đạo. “Cậu không thể học đạo thuật thì tốt xấu gì cũng phải nghiêm túc đọc sách vở. Không cần đậu Harvard, Cambridge, ít nhất cũng phải đậu được Thanh Hoa Bắc Đại đi chứ!” (Em lạy anh, thế giới của học bá em không hiểu, anh làm em tủn thưn QAQ)
Trương Tiểu Đạo: “…” Tự nhiên để mắt em làm em hơi thẹn thùng á… Nhưng cũng có chút hưng phấn nè!
Mao Cửu: “Nói thế này, gặp phải tình huống như này thì phải suy nghĩ xem chúng có liên hệ gì với nhau, càng phải nghĩ xem trước kia có chuyện gì tương tự hay không. Mấy việc quỷ thần này thật ra để lại rất nhiều dấu vết. Những cái cậu gặp không phải lần đầu xảy ra, có thể trước kia cũng từng xảy ra rồi. Nếu cậu có thể nhớ tới trường hợp nào đó tương tự thì có thể biết được thủ pháp giết người, mục đích giết người. Nếu đã biết những cái này thì muốn tìm được hung thủ cũng không khó khăn nữa.”
“Vậy, vậy Cửu ca, anh liên tưởng đến cái gì?”
Mao Cửu liếc cậu một cái, đi về phía trước: “Hiếu.”
Trương Tiểu Đạo không hiểu.
“Hoàng phụ nói không hiếu thuận. Hành vi gia bạo đối với cha ruột của Hoàng Trung trước kia và sự ngoan ngoãn nghe lời, còn việc mua thực phẩm chức năng của hắn hai năm gần đây, tất cả đều liên quan đến một chữ “hiếu”. Cậu biết ngũ xa phanh thây… là ngũ mã phanh thây, ở cổ đại thì tội gì mới phải chịu hình phạt này không?”
“Phản quốc?”
“Không hẳn sai. Vậy cậu biết bất hiếu ở cổ đại là tội gì không? Sẽ phải chịu hình phạt thế nào?”
Cái này thì Trương Tiểu Đạo biết, yêu cầu của pháp luật ở cổ đại đối với đạo hiếu khắc nghiệt đến nỗi người hiện đại không thể nào hiểu nổi, thậm chí còn cảm thấy rất tàn nhẫn. Tội nặng nhất ở cổ đại là mưu phản, tiếp đến là bất hiếu.
Chỉ nhục mạ cha mẹ một câu thì có thể đem đi xử tử. Hơn nữa rất nhiều luật pháp khiến người ta không thể hiểu được, đến nỗi vô nhân đạo. Từng có một người mẹ đi vay tiền hàng xóm, con trai lén trả nợ giúp mẹ. Người mẹ biết được hổ thẹn mà chết. Quan phủ liền bắt con trai đi xử tử.
Nghe tới thì thấy đúng là không nói lý lẽ gì, nhưng đúng là như thế. Hơn nữa pháp luật cổ đại cũng có quy định rất rõ ràng với các mức độ bất hiếu.
“Nếu con cái lén giấu tiền mà bị phát hiện tố cáo thì phải chịu phạt ngũ mã phanh thây.”
Trương Tiểu Đạo nhịn không được chửi thề: “Cái đậu má! Quá vô nhân đạo.”
“Hoàng Trung trước kia thích uống rượu, thường đánh cha Hoàng. Sau đó lại trở nên ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa, còn mua thực phẩm chức năng cho cha Hoàng. Thực phẩm chức năng của người già không hề rẻ, phỏng chừng tiền kiếm được đều phải cầm đi mua. Cứ như vậy thì không có tiền mua rượu uống. Nếu hắn lén giấu tiền, bị phát hiện, như vậy thì chỗ bị ngũ xa phanh thây này cũng có thể hiểu được.”
Trương Tiểu Đạo đột nhiên nhớ tới lời của Lão Tiền: “Tiền đội từng nói, lúc phát hiện thi thể của Hoàng Trung thì ví tiền và các loại giấy tờ đều còn, nhưng trong ví chỉ có một trăm đồng. Vốn cảm thấy không thể nào, một người đàn ông trưởng thành mà trên người có ít tiền như vậy thì không hợp lý. Bây giờ xem ra Hoàng Trung tại vì giấu một trăm đồng này mà bị xử tội. Nhưng mà cũng quá… quá tàn nhẫn.”
Kỳ lạ nhất là cha Hoàng, Hoàng Trung trước kia thường xuyên gia bạo, nhưng dù vậy thì cha mẹ cũng sẽ đều không thù hận gì quá sâu với con cái. Hoàng Trung chết thảm như vậy mà cha Hoàng không hề cảm thấy đau lòng, chỉ thấy đáng đời thì rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ cha Hoàng còn căm hận con trai ruột của mình đến nỗi giết còn không đủ để trút giận sao?
“Cho nên phải đi xem thử, anh muốn biết… ai chấp hành hình phạt.”
**************
Tuần đầu đi học lại, cũng hổng khác gì bình thường, chỉ hơi vui vẻ khi được ra đường thôi. Trời thì nắng nóng, đi học còn phải leo lầu, chưa kể quạt còn bị hư, đã vậy còn phải đeo khẩu trang, cái combo cầu trời cho về nhà này còn thiếu thầy cô như tiến sĩ gây mê nữa là chửn bài ròi QAQ!!!