Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 40: Đánh tiểu nhân


Đọc truyện Thiên Sư Không Xem Bói – Chương 40: Đánh tiểu nhân

*Khuyến cáo, đừng đọc chương này khi đang đói:”>>>>>>>

Trúc Lí Quán là tứ hợp viện điển hình, vừa đi vào là một cái ảnh bích* tùng hạc** tường vân, vòng qua ảnh bích là một con đường hình chữ thập với bốn lối rẽ, lần lượt là đi thẳng vào và ba chỗ hành lang gấp khúc, trên hành lang lại có cửa sổ phòng sơn đỏ.

*Ảnh bích (影壁): ảnh, tranh vẽ lên bức tường.

**Tùng hạc (松鶴): Tùng (cây tùng) thể hiện cho sự quân tử, sang trọng và trường thọ, Hạc (chim hạc) thể hiện cho sự may mắn và quý phái. Biểu tượng hạc và tùng thường được biết đến với tên gọi “tùng hạc diên niên”, mang nghĩa trường thọ, hoà thuận, mang lại năng lượng, sự may mắn cho gia chủ lẫn khách viếng thăm.

Sân rất đơn giản, một cái trần, bên dưới trồng một ít rau quả, còn có một lu nước lớn, bên trong lu trồng hoa sen. Một tảng lớn sen cơ hồ che toàn bộ miệng lu, tươi mát xanh biếc, thật là đáng yêu. Góc tường trồng một cây lựu, trái cây đỏ rực chồng chất rủ xuống.

Toà tứ hợp viện này lấy màu son là chủ yếu, cột trên hành lang gấp khúc, lan can, khung cửa sổ và cửa chính đều là màu đỏ thắm, nhưng không chỉ không làm người cảm thấy tục khí mà còn có một chút không khí vui mừng, vừa nhìn đã thấy vui vẻ.

Lục Tu Giác đưa Mao Cửu vào, đi vào gian phòng lớn ở chính giữa. Bên trong không gian thật lớn, giống như đại đường ở khách điếm thời cổ đại, nhưng lại càng thêm sạch sẽ, lịch sự tao nhã.

Người bên trong đại đường rất nhiều, nhưng bộ dáng lại thật thanh thản, hơn nữa cũng không ầm ĩ như vậy, nói chuyện cũng rất hoà khí.

Lục Tu Giác đi về phía quầy, bên trong có một cô gái, vừa nhìn thấy Lục Tu Giác, lập tức nở nụ cười, điềm mỹ đáng yêu.

Cô gái cao hứng nói: “Lục thiếu, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây rồi?”

Lục Tu Giác nói: “Không chào đón sao?”

“Hoan nghênh hoan nghênh, bồng tất sinh huy*, vẫn chỗ cũ được không?”

*Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): nhà tranh phát sáng, lời khách sáo, đồng nghĩa với câu rồng đến nhà tôm, ý nói vinh hạnh khi có khách ghé thăm.

Lục Tu Giác nói được. Cô gái chốt đơn đặt vào trong máy tính, sau đó lấy ra một khối thẻ bài đưa cho Lục Tu Giác.

Mao Cửu chú ý tới khối thẻ bài được làm rất tao nhã, màu nâu gỗ đàn, khác một chữ “mạt” (末) giản thể. Phía trên thẻ bài còn khác một cây trúc thật sinh động, phần đầu treo một sợi chỉ đỏ.

Lục Tu Giác nhận lấy thẻ bài, ngước mắt liền thấy cô gái đang gọi điện thoại, vội vàng nói: “Tôi chỉ mang một người bạn tới ăn thử, không cần phải gọi bà chủ của cô đâu.”

Cô gái nghiêm túc nói: “Cái này không được, Lục thiếu. Lúc nào ngài tới ăn mà bà chủ của chúng tôi không tự mình xuống bếp? Lần này ngài tới mà tôi không thông báo, bà chủ sẽ mắng chết tôi á.”

“Thôi được rồi. Tính tình của bà chủ các cô rất tốt, có mắng gì đâu.”

Cô gái le lưỡi, vẫn tiếp tục gọi điện thoại.

Lục Tu Giác quá quen với cảnh này, mỗi lần tới đây, bà chủ quán đều phải hưng sư động chúng (làm cho mọi người đều biết) tới gặp. Dù nói biết bao nhiêu lần vẫn cứ không nghe.

Mao Cửu thật ra rất kinh ngạc những người ở chỗ này rất quen thuộc với Lục Tu Giác, cũng kinh ngạc hắn quen thuộc chỗ này. Hắn vốn nghĩ Lục Tu Giác thường tới đây ăn mới như vậy, nhưng nghe cô gái kia nói, bà chủ ở đây rất ân cần với Lục Tu Giác nha.

Lục Tu Giác vừa đi vừa nói: “Bà chủ của nơi này là danh trù truyền nhiều thế hệ. Tổ tiên đều là ngự trù trong cung, có thực đơn truyền thừa, nếu không phải khách quen, hoặc không ai dẫn dắt, tuyệt đối tìm không ra nơi này.

Ngự trù trong cung? Danh trù nhiều thế hệ?

Mao Cửu hứng thú nổi dậy, nhưng mà nhìn bộ dáng quen đường quen nẻo nơi này của Lục Tu Giác, không khỏi hỏi: “Anh thường tới đây ăn?”

“Đã tới vài lần.”

Mới đến vài lần?

“Tôi thấy người ở chỗ này rất quen thuộc với anh, ngay cả bà chủ cũng tự mình xuống bếp.”

Lục Tu Giác dừng lại, cười như không cười nhìn Mao Cửu.

Mao Cửu dời ánh mắt, dừng trên khung cửa màu son trước mặt, trong lòng phỏng theo hoa văn tinh xảo bên trên, yên lặng làm lơ ánh mắt của Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác đẩy cửa đi vào. Thanh âm nhẹ nhàng phiêu phiêu tiến vào lỗ tai cậu: “Nghĩ gì vậy? Tôi từng giúp bà chủ ở đây một việc, cô ấy cảm kích tôi mà thôi.”

Mao Cửu sờ sờ cái mũi, khoé môi mang theo nụ cười bước vào.

Bên trong nhà chính cũng là bài trí điển hình của nhà chính tứ hợp viện, một cái bàn bát tiên, hai bên đặt hai cái ghế dựa, bên sườn đặt một cái giường tựa lên tường, còn có một cái ghế nằm. Bên trên cạnh ghế nằm còn có một cái lồng chim, bên trong trống rỗng.

Nhưng Mao Cửu mãnh liệt nghĩ, nếu có khách tới, bên trong lồng chim sẽ nuôi một con sáo, ríu rít nói mấy lời cát tường.

Lục Tu Giác ngồi lên ghế cạnh bàn bát tiên, rót trà vào chén đặt ở đối diện, sau đó dắt Mao Cửu ngồi xuống.

Mao Cửu ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn đến hai bức chữ “phúc” (福) và tranh vẽ treo chính giữa, chữ viết thật đẹp, tranh cũng vẽ đến xuất thần, văn nhã, rất có ý cảnh.

Cậu đi qua, ngồi xuống nói: “Người bạn này của anh cũng rất thú dzị á.”


Biến một nơi dùng cơm trở nên văn nhã như vậy, cảnh đẹp ý vui, ăn cũng vui vẻ. Nếu còn kèm thêm một bàn mỹ thực danh xứng với thực, như vậy càng làm người ăn rồi lại ăn, trở thành khách quen tới vô số lần.

Hai người ngồi ở nhà chính uống trà, không bao lâu liền có người lục tục tiến vào, bưng rất nhiều món. Một bàn thịt được bưng lên, còn có một nồi lẩu hấp dẫn, nước lẩu đỏ rực cay nồng rải một chút hoa tiêu bên trong, diễm lệ lại kích thích vị giác.

Bếp cắm điện, chậm rãi chờ nó nóng lên. Trên bàn bày đầy món ăn đủ màu sắc, còn có rất nhiều thịt và lá sách. Tiếp đó là mì, rau xanh cùng nước chấm. Cuối cùng là rượu và một đĩa thịt bò tương.

Người cuối cùng bưng nồi lẩu sắt đặt qua một bên liền lui ra.

Lúc này bên trong cũng chỉ còn lại hai người Mao Cửu cùng Lục Tu Giác, Lục Tu Giác cầm bình rượu, rót ra hai ly, đẩy cho Mao Cửu một ly.

“Không phải đói bụng sao? Ăn thịt bò tương trước lót bụng, đợi một chút lẩu sôi lại nhúng thịt.”

Mao Cửu tiếp nhận chén rượu, tay còn lại cầm đũa. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm thịt và lá sách trên bàn: “Đây là thịt dê? Thịt dê tái?”

Lục Tu Giác nhướng mày: “Đúng vậy, cậu cũng nhìn ra được.”

Thịt bò và thịt dê bị cắt cực kỳ mỏng, là dùng máy để cắt ra, mỗi một miếng đều mỏng đều đều, không ăn vào miệng nếm thử vị thì sẽ không phân biệt được là thịt bò hay thịt dê. Huống hồ còn có một đĩa thịt bò tương trước mặt, người thường đều sẽ nghĩ lầm là thịt bò tái.

Lại không nghĩ tới Mao Cửu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, đây hẳn là lão thao rồi.

Mao Cửu cong mắt cười, gắp thịt bò tương ăn thử. Hương vị kích thích nơi đầu lưỡi, vị nước sốt nồng hậu dung hoà cùng vị đặc biệt của thịt bò, đầu lưỡi lập tức bị chinh phục.

Lại uống một ngụm rượu gạo Trúc Lí Quán tự ủ, mùi vị cay nồng lập tức tràn ngập khoang miệng cùng đầu lưỡi, thật sảng.

“Ăn ngon! Rượu ngon!”

Trên môi Mao Cửu nhiễm ánh rượu, có chút diễm lệ, trong mắt bởi vì ăn ngon mà tràn ngập ánh sáng lấp lánh, rất đẹp, thái độ hưng phấn kia cũng cảm nhiễm được Lục Tu Giác.

Khoé môi Lục Tu Giác hơi cong, hắn đã sớm biết Mao Cửu sẽ thích mỹ thực ở chỗ này.

Quả nhiên không đoán sai.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một giọng nữ dịu dàng mang theo ý cười tiến vào: “Người bạn Lục thiếu mang tới thật sự quá đúng ý, khen đến nỗi người nấu là tôi cũng phải ngại ngùng.”

Mao Cửu ngẩng đầu, đối mặt với người đi tới. Nữ nhân khoảng 30 tuổi, tướng mạo thanh tú, khí chất dịu dàng, mặt mày sạch sẽ thanh triệt, là một người thiện lương trong sạch.

Cô ấy vừa nhìn thấy Mao Cửu lập tức kinh ngạc một chút: “Là anh bạn nhỏ này sao?” Ngay sau đó lại nhìn về phía Lục Tu Giác, trong mắt mang theo chế nhạo: “Bạn trai sao?”

Mao Cửu vừa uống được một ngụm rượu lập tức phun ra, sặc tận yết hầu cùng khoang mũi, khó chịu cực kì.

Lục Tu Giác thấy vậy rót cho cậu một ly trà để xoa dịu yết hầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Bà chủ Liễu, đừng doạ người.”

Bà chủ Liễu che miệng cười khẽ, tư thế bảo hộ này, còn nói không phải?

Lục Tu Giác liếc mắt nhìn nàng một cái, trên mặt giăng đầy bất đắc dĩ.

Bà chủ Liễu sửng sốt, hiểu ra, hẳn là còn chưa có theo đuổi được.

Ngay sau đó cười cười tiến lên, xin lỗi Mao Cửu. Mao Cửu vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không ngại, chợt lại hỏi, thịt dê tái nhúng lẩu này có phải có bí quyết gì hay không.

Bà chủ Liểu sửng sốt một chút, hỏi: “Sao cậu lại nghĩ có bí quyết?”

Mao Cửu nói: “Tôi nghe cô gái tiếp tân ở ngoài nói, Lục ca đến thì cô nhất định tự mình xuống bếp. Nước lẩu và thịt bò tương hẳn là cô đích thân làm, nhưng nếu như vậy thì quá khách khí.”

Lời nói này, vì nàng tự mình xuống bếp liền ý trong ý ngoài đều đề cao, quá biết nói chuyện luôn, lại cứ chạm vào chỗ ngứa.

Bà chủ Liễu lập tức thích Mao Cửu, huống hồ nhìn bộ dạng anh bạn nhỏ tham ăn cười hì hì, tướng mạo lại dễ nhìn, không thích cũng khó

“Bí quyết thì có. Ngày nóng nực mà ăn lẩu thì bí quyết duy nhất chính là —“

Mao Cửu nín thở chờ nghe, Lục Tu Giác vẫn ngồi uống rượu, lười xen vào.

“Bật điều hoà á.”

Mao Cửu: “…”

Bà chủ Liễu cười ha ha, cảm thấy phản ứng của Mao Cửu quá đáng yêu. Mặt không biểu tình mím mím môi lại có chút bộ dạng uỷ khuất, quá đáng yêu. Bà chủ Liễu có một đứa con nhỏ, tình thương của mẹ tràn lan, cực kỳ muốn đem Mao Cửu về nhà nuôi.

Đáng yêu xỉu.

Bà chủ Liễu nói: “Được rồi, không đùa cậu. Tôi giúp cậu nhúng thịt dê.”

Mao Cửu xin miễn, cũng không phải tay tàn.


Bà chủ Liễu nghe vậy cười cười: “Ăn thịt dê nhúng lẩu quan trọng là thời gian và trình tự. Trình tự nhúng không đúng sẽ hỏng hương vị của nước lẩu. Thời gian nhúng không đúng, quá ngắn sẽ nửa sống nửa chín, quá dài thịt sẽ bị dai. Thịt nhúng xong rồi ăn như thế nào cũng cần phải chú ý.”

Mao Cửu bị gợi lên hứng thú.

Cậu không thích được người ta hầu hạ, nhưng nếu nhắc đến ăn ngon, vậy thì là một chuyện khác.

“Vậy đành làm phiền bà chủ Liễu.”

Ây da, còn lễ phép như vậy nữa.

Bà chủ Liễu rất kinh ngạc, nhìn ánh mắt kia của Mao Cửu, hận không thể nhanh chóng nhúng thịt dê vào ăn, nhưng dù có khát vọng đến vậy, vẫn cứ quy củ, nghiêm trang, cực kỳ có lễ phép, có giáo dưỡng. Nghiêng đầu liếc liếc mắt nhìn Lục Tu Giác, hắn đầy mặt vui vẻ, mỉm cười nhìn chằm chằm Mao Cửu.

Rũ mắt, nội tâm bật cười lắc đầu, yên lặng chịu đựng một đợt cẩu lương ập thẳng tới.

“Trình tự nhúng lẩu thật ra rất đơn giản, đầu tiên là lá sách, sau đó đến thịt dê, tiếp theo là những thứ khác và mì. Nước lẩu sau khi nhúng đã có hương vị của nước dùng, lại còn có vị của thịt và đồ ăn, mì nhúng vào, thấm hương vị của nước lẩu, tươi mới mỹ vị lại nhiều nước.”

Bà chủ Liễu vừa nói vừa gắp lá sách và thịt dê đã vừa chín, chấm nước sốt bọc trong rau xà lách tươi mới xanh tươi, đặt vào trong chén của Mao Cửu: “Nếm thử xem.”

Mao Cửu ăn lên, miệng bị nhét đầy, vừa ăn vừa nhịn không được khen: “Ăn ngon! Ăn quá ngon!”

Cậu mặt không biểu tình, nhưng trong mắt đều là ánh sáng, so với đầy mặt biểu tình nịnh nọt khen đến hoa cũng muốn nở còn chân thành hơn, khiến bà chủ Liễu vui vẻ cực kỳ, liên tiếp nhúng thịt dê, lá sách, chấm tương, cuốn rau xà lách cho Mao Cửu.

Hai người này, một người đút tới vui vẻ, quên hết tất cả, một người được đút tới vui vẻ, quên hết tất cả.

Thật là… mẫu tử tình thâm.

Lục Tu Giác có chút cô đơn tự nhúng thịt, uống rượu trắng, bà chủ Liễu rõ ràng tự xuống bếp vì hắn mà vừa nhìn thấy Mao Cửu liền chỉ lo cho cậu. Rõ ràng hắn mang Mao Cửu tới ăn cơm, cậu lại một ánh mắt cũng không ném cho hắn, toàn cùng bà chủ Liễu ăn uống.

Bất tri bất giác, ăn no bảy tám phần, Mao Cửu xoa xoa bụng, cảm thấy mỹ mãn, hơi hơi híp mắt. Giống như con mèo Anh lông ngắn ở nhà, ăn no một cái thoả mãn rồi liền duỗi bốn chân, híp mắt thất thần.

Lục Tu Giác không nhịn được, đưa tay lên xoa xoa. Mao Cửu sửng sốt một chút, sau đó thả lỏng người. Vì vậy, Lục Tu Giác cuối cùng không thể khắc chế bộ mặt cầm thú của mình, tiếp tục xoa.

Bà chủ Liễu ngượng ngùng buông đũa, chậm một bước không thể xoa lên, xoay người đi ra ngoài gọi người tới dọn dẹp, thuận tiện bưng trái cây tráng miệng tới.

Phục vụ nhanh chóng dọn dẹp bàn sạch sẽ, cũng đặt trái cây lên bàn. Bà chủ Liễu dọn một bộ trà cụ ra, đang nấu nước.

Lục Tu Giác ghim trái cây đưa tới bên miệng Mao Cửu, lúc này phỏng chừng là hầu hạ tới nghiện rồi.

Nhưng Mao Cửu lập tức hồi phục tinh thần, phát hiện tư thế của hai người quá thân mật. Ngẩng đầu vừa thấy ánh mắt ái muội chế nhạo của bà chủ Liễu, da mặt có chút nóng lên. Đứng dậy tránh ra, tự đi lấy trái cây ăn.

Lục Tu Giác biểu tình nhàn nhạt, giống như không bực bội vì bị cự tuyệt, kỳ thật trong lòng có chút thất vọng.

Dư quang khoé mắt Mao Cửu liếc nhìn Lục Tu Giác, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương giống như thất vọng sau khi bị một con mèo không cho vuốt lông.

Trong một khoảnh khắc, căn phòng có chút yên tĩnh. Chỉ có tiếng nước sôi cuồn cuộn, đó là nước bà chủ Liễu nấu để pha trà.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đánh vỡ yên tĩnh, Mao Cửu nhìn qua, là chuông điện thoại của Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, sau đó đứng dậy ra ngoài nhận cuộc gọi. Mao Cửu không chú ý tới ánh mắt của mình vẫn luôn dán lên người Lục Tu Giác, theo tới bên ngoài cũng không thu lại.

Bà chủ Liễu đột nhiên “xì” một tiếng phì cười.

Mao Cửu bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt đối diện với bà chủ Liễu đang cười khanh khách, hiếm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng chỉ trong chốc lát, thật nhanh liền thản nhiên trở lại.

Bà chủ Liễu nấu nước xong, pha trà. Công phu pha trà của nàng cũng là tổ truyền, tay nghề điêu luyện, cách thức xinh đẹp, vị của trà cũng rất ngon. Nàng rót vào một cái ly, đưa cho Mao Cửu.

Cười nói: “Tôi gọi cậu là A Cửu được không?”

Mao Cửu gật đầu nói được.

Bà chủ Liễu nói: “Cậu là người đầu tiên Lục thiếu đưa tới đây… Bất ngờ sao? A, vừa rồi tôi đùa với cậu thôi. Lục thiếu vẫn luôn tới đây một mình, cậu là người đầu tiên hắn đưa tới cùng ăn.”

Phải không…

Ngón tay Mao Cửu vuốt ve miệng ly, ánh mắt dừng lên bóng dáng Lục Tu Giác đang gọi điện thoại ở bên ngoài, lộ ra biểu tình suy tư.

Ồ ~, xem ra Lục thiếu không phải đơn phương tương tư, nhưng muốn tu thành chính quả cũng không dễ dàng á.


Bà chủ Liễu híp mắt cười nghĩ.

“A Cửu, cậu muốn biết Lục thiếu làm sao biết tới Trúc Lí Quán không?”

Mao Cửu nghiêng đầu, thu hồi ánh mắt: “Hửm?”

“Hắn tự chạy tới nơi này, Lục thiếu từ nhỏ lớn lên ở đế đô, nhưng vẫn không có cơ hội ra ngoài dạo. Sau đó… Tôi cũng không biết vì sao, hắn đi khắp nơi ở đế đô. Đi tới được chỗ này, vào được đây. Lúc ấy không còn chỗ, phục vụ mời hắn rời đi. Hắn không đi, lúc đó tôi tâm huyết dâng trào, tự mình xuống bếp nấu cho hắn. Sau đó hắn quen được nơi này, cũng tới chỗ này ăn rất nhiều lần, lần nào tới tôi cũng tự xuống bếp.”

Trực giác của Mao Cửu biết bà chủ Liễu không phải chỉ muốn nói những chuyện này, nhưng cậu chọn lắng nghe.

Thái độ như vậy làm cho bà chủ Liễu cảm thấy tôn trọng cùng thoải mái, đáy lòng lại thích cậu thêm vài phần.

Nàng tiếp tục nói: “Một lần nọ, Lục thiếu đã cứu tôi một mạng.”

Mao Cửu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn che giấu rất khá.

“Tôi đã từng thiếu chút nữa bị chồng cũ hại chết.”

Mao Cửu không thể nhịn được ngạc nhiên, bà chủ Liễu tuy tướng mạo thanh tú, nhưng khí chất thật sự quá tốt, nói là một tiểu thư khuê các cũng không quá. Một nữ nhân độc đáo như vậy mà lại gặp phải một trượng phu nhẫn tâm đến thế?

Trên mặt bà chủ Liễu mang nụ cười, nhưng khi nhắc tới chồng mình thần sắc trở nên phai nhạt, ẩn ẩn có chút chán ghét. Nàng chậm rãi nói tới chuyện đã xảy ra —

Nhà bà chủ Liễu là đầu bếp từ nhiều thế hệ, tổ tiên còn xuất hiện vài ngự trù. Đứng đắn mà nói, là một thế gia ngự trù. Trúc Lí Quán là truyền thừa Liễu gia, tuy toà tứ hợp viện ở đế đô này đã là vật báu vô giá, nhưng báu vật vô giá chân chính lại là thực đơn truyền thừa của Liễu gia.

Bà chủ Liễu là đứa con gái duy nhất của thế hệ này, vì truyền thừa không thể đoạn nên dự định kén rể. Chồng cũ của nàng là con trai một người bạn tốt của cha nàng, gia cảnh khốn cùng, dựa vào tiếp tế của cha nàng mới tiếp tục sống được.

Chồng cũ cũng xem như có chí tiến thủ, dựa vào nỗ lực của chính mình thi đậu vào đại học trung y, làm bác sĩ. Từng bước một thăng chức trở thành chủ nhiệm khoa, một nhà chồng cũ đều cực kỳ cảm kích Liễu gia, đặc biệt là mẹ của chồng cũ, mỗi lần gặp nàng đều xem nàng như con gái ruột. Em trai, em gái cũng cung kính nàng, xem nàng như chị gái.

Chồng cũ theo đuổi nàng, hơn nữa còn nguyện ý ở rể. Nhà bọn họ không phải chỉ có hắn là độc đinh, cho nên ở rể hay không không quan trọng. Mẹ của chồng cũ cũng đồng ý, bởi vì nhìn được như thế, cha của nàng liền đồng ý.

Bà chủ Liễu vốn không đáp ứng, nàng không thích chồng cũ. Sau đó cha mẹ lại qua đời vì tai nạn, chồng cũ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc trước sau, cùng nàng đi qua giai đoạn âm u đó.

Sau khi bà chủ Liễu kết hôn với hắn, nghĩ rằng đã trở thành người nhà cho nên đưa mẹ cùng em trai, em gái của hắn từ căn phòng cho thuê chật chội kia về đây cùng ở.

Bởi vì là thế giao, rất quen thuộc lẫn nhau. Cho nên ở chung cũng thật sự vui vẻ, hoàn toàn không có mâu thuẫn, cực kì hoà hợp. Mẹ của chồng cũ — cũng là mẹ chồng của nàng, đối xử với nàng rất tốt. Bà thật hiền lành, việc nhà mỗi ngày đều là bà làm, hoàn toàn không cho bà chủ Liễu có cơ hội động tay.

Mẹ chồng kéo tay nàng, nói: “Cha mẹ con khi còn sống đều xem con như công chúa để sủng ái, không thể bởi vì cha mẹ không còn thì không ai thương con, sủng con. Con yên tâm, mẹ thương con. Mẹ vẫn luôn xem con như con gái ruột của mẹ.”

Bà chủ Liễu thật cảm động, sau khi kết hôn mẹ chồng đối xử với nàng đúng là rất tốt. Rất nhiều lúc, khi nàng cùng chồng cũ có tranh cãi, hơn phân nửa bà sẽ đứng về phía nàng, nàng biết cả nhà chồng cũ rất cảm kích mình.

Nếu không có Liễu gia trợ giúp, cả nhà chồng cũ thật sự sẽ chìm trong khốn cùng, thất vọng, thậm chí bệnh tật, tử vong.

Cả nhà chồng cũ đều biết tri ân báo đáp, cũng là chỗ khiến cho bà chủ Liễu yên tâm nhất, chỉ cần là người biết tri ân báo đáp thì chứng tỏ phẩm tính có thể tin được.

Mẹ chồng của nàng mỗi ngày đều nấu canh cho nàng uống, canh này nghe nói là chồng cũ kê đơn thuốc chuyên dùng cho nữ nhân điều dưỡng thân thể.

Kết hôn 5 năm, bà chủ Liễu vẫn luôn không có thai. Dần dần nàng cũng sốt ruột, đi bệnh viện khám mới biết ống dẫn trứng của nàng bị tắc nghẽn, không dễ mang thai. Chồng cũ và mẹ chồng đều an ủi nàng, nói không có con thì nhận nuôi một đứa cũng được.

Chồng cũ và mẹ chồng đều cảm thông khiến nàng cảm thấy thật hổ thẹn, sau đó lại thấy mẹ chồng không phải lo lắng hương khói của con trai, mà là lo lắng Liễu gia bị chặt đứt truyền thừa thì càng thêm cảm động.

Nàng đưa hai đứa em của chồng cũ theo bên người dạy dỗ, dự định truyền dạy tay nghề của Liễu gia cho bọn họ. Ban đầu chồng cũ và mẹ chồng đều không đồng ý, nói rằng không phải người Liễu gia thì làm sao có thể học truyền thừa của Liễu gia.

Bà chủ Liễu liền nói: “Mọi người đều là người nhà, sao lại không thể học truyền thừa của Liễu gia?”

Nàng đưa hai đứa nhỏ theo bên người dạy dỗ, cho chúng học thuộc thực đơn. Chúng học xong thực đơn nàng liền bắt đầu bị bệnh, thân thể suy yếu, đi bệnh viện khám cũng không rõ nguyên nhân.

Thân thể từng ngày suy nhược, ngay cả Trúc Lí Quán cũng không thể quản. Chồng cũ lúc này giúp đỡ nàng tiếp quản quán cơm, sau đó lại tìm cách bồi bổ thân thể, chữa bệnh cho nàng.

Chồng cũ học trung y, cũng bó tay không còn cách nào với căn bệnh của nàng. Mẹ chồng khi đó mỗi ngày đều ở nhà làm việc nhà, nấu cơm, dốc lòng chăm sóc nàng.

“Nói thật, khi đó tôi thật cảm động. Cảm ơn trời cao đã để tôi gặp được gia đình chồng như thế. Khi tôi không thể sinh con còn cổ vũ tôi, khi bị bệnh cũng không rời không bỏ, tận tâm tận lực.” Trầm mặc một lát, bà chủ Liễu cười lạnh: “Đương nhiên, sau đó tôi liền biết những cảm kích kia của mình đem cho chó ăn còn thấy lãng phí.”

Mao Cửu mơ hồ có thể đoán được ngọn nguồn khiến thân thể bà chủ Liễu suy yếu là từ ai.

Lục Tu Giác lần đầu tiên đến Trúc Lí Quán, vừa hay là khi bà chủ Liễu cảm thấy vô vọng đối với bệnh tình của chính mình, mang theo nuối tiếc trở lại Trúc Lí Quán. Tình cờ gặp Lục Tu Giác, liền nghĩ xuống bếp một lần cuối cùng.

Lục Tu Giác ăn xong, ăn vạ không đi, một hai đòi gặp chủ. Lúc phục vụ tới tìm, bà chủ Liễu thấy có chút phiền, nhưng khi tới nơi, nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy kia của Lục Tu Giác, trong lòng tức khắc toát ra một loại hy vọng khó nói rõ.

Bà chủ Liễu có chút lãnh đạm hỏi Lục Tu Giác còn có chuyện gì, sau đó hạ lệnh trục khách.

Lục Tu Giác nhìn lướt qua nàng, nói mấy câu: “Cung Mệnh ao hãm, gặp tai hoạ bất ngờ, hung hiểm. Xích mạch quán đồng, tai hoạ, tiền tài, ruộng đất mất hết. Cung Phu Thê có vân (đường, vết hằn), gặp phải người không tốt. Cung Nam Nữ (con cái) phong phú vô khuyết, tức đã có con cái. Hiện giờ Cung Nam Nữ hơi sụp, duyên con cái đạm bạc*.”

*Cung Mệnh nằm giữa hai lông mày, trên sống mũi (hay còn gọi là ấn đường, mi tâm).

Cung Phu Thê, hay còn gọi là Cung Thê Thiếp (Phu Quân), nằm từ khoé mắt kéo dài tới tóc mai (hay còn gọi là Gian Môn)

Cung Nam Nữ (con cái) nằm ở dưới mắt, trên gò má (hay còn gọi là Lệ đường)

Xích mạch quán đồng là trong mắt có tơ máu cắt ngang.

Ý câu cuối cùng của Lục thiếu là bà chủ Liễu vốn có Cung Nam Nữ đầy đặn, con cháu đầy đàn, nhưng bây giờ Cung Nam Nữ hơi sụp, con cháu đạm bạc.

Bà chủ Liễu ngây ngẩn cả người, ngơ ra nhìn thiếu niên trước mặt, nửa câu cũng không thể thốt ra. Đến khi Lục Tu Giác rời đi để lại một mình nàng, căn phòng vốn ấm áp lại như rơi vào hầm băng.

Sau đó chồng cũ cùng hai đứa em tới, vẻ mặt lo lắng, câu đầu tiên mở miệng vậy mà hỏi nàng và Lục Tu Giác có quan hệ gì, có phải hắn mơ ước quyền kế thừa của Trúc Lí Quán hay không?


Lời nói của chồng cũ, rõ ràng xem nàng như người đã chết.

Giờ khắc này, bà chủ Liễu nhìn vẻ mặt lo lắng của chồng mà như lạc vào hầm băng. Cảm giác rét lạnh lan ra từ lòng bàn chân, làm thế nào cũng không xua đi được.

Lời của Lục Tu Giác phân tích ra chính là nói bà chủ Liễu gặp tai hoạ bất ngờ, không phải tai nạn mà là người làm. Hắn nói bà chủ Liễu gặp người không tốt, như vậy người nào làm cũng rất dễ dàng đoán ra.

Nàng vốn nên có con, lại gần như đánh mất duyên phận con cái. Bà chủ Liễu liên tưởng đến chồng mình là trung y, mỗi ngày để mẹ chồng nấu canh cho mình, lập tức không rét mà run.

Bà chủ Liễu mở nắp, một lần nữa thêm nước ấm pha trà. Vừa pha vừa nói: “Sau đó tôi trở về điều tra, phát hiện chân tướng. Thì ra bệnh của tôi là do lão thái bà kia đánh tiểu nhân.”

Mao Cửu rất quen thuộc với trò đánh tiểu nhân này, cậu là người phía nam, mà đánh tiểu nhân lưu hành nhiều nhất là khu Quảng Phủ ở phía nam. Đánh tiểu nhân là một loại tập tục cầu bình an, nhưng cũng là vu thuật hại người.

Viết sinh thần bát tự của một người lên tờ giấy, ở một thời gian, địa điểm đặc biệt tế bái hung tinh Bạch Hổ, vừa dùng gót giày đánh tiểu nhân vừa nguyền rủa, việc này sẽ đánh tan tất cả khí vận của một người, trở nên suy yếu, cuối cùng bệnh chết.

“Chồng cũ của tôi và mẹ chồng lẫn người nhà hắn, thì ra đã sớm bất mãn với tôi. Không, không chỉ với mỗi tôi, sớm bất mãn với cả nhà Liễu gia. Bọn họ căm hận Liễu gia chúng tôi, a, thật buồn cười có phải không? Đây đại khái chính là bản hiện thực của câu chuyện nông phu và rắn* rồi.”

*Vào một buổi sớm mùa đông một bác nông phu ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại. Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và bác nông phu biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh: “Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn” – Truyện ngụ ngôn của Aesop.

Một nhà chồng cũ của bà chủ Liễu thì ra đã sớm bất mãn với mười mấy năm giúp đỡ của Liễu gia, bọn họ căm ghét sự đồng tình của Liễu gia nhưng lại không có dũng khí cự tuyệt tiếp tế cùng trợ giúp của Liễu gia. Bọn họ dựa vào Liễu gia để sống sót, sau đó lại bắt đầu mơ ước thực đơn truyền thừa và Trúc Lí Quán của Liễu gia.

Cha mẹ bà chủ Liễu chết cũng là bút tích của nhà chồng cũ. Nhà chồng đã sớm thiết kế âm mưu, tâm cơ thâm trầm, miệng nam mô bụng bồ dao găm*. Một nhà bốn người ngủ đông bảy, tám năm chỉ vì tài sản Liễu gia.

*Khẩu mật phúc kiếm (口腹蜜剑): miệng đường mật dạ gươm đao.

Chồng cũ không tiếc ở rể mà cưới nàng, người một nhà hoà thuận vui vẻ, phủng nàng, chăm sóc nàng. Mẹ chồng mỗi ngày sắc thuốc tránh thai, đến nỗi chứng tắc ống dẫn trứng gì đó, chồng cũ là bác sĩ, muốn dùng mấy thứ này lừa nàng cũng không có gì là khó.

Làm nàng tưởng mình không thể sinh con, áy náy truyền dạy thực đơn Liễu gia cho em chồng. Sau đó mẹ chồng lợi dụng đánh tiểu nhân nguyền rủa nàng, khiến cho đi khám cũng không thể tìm thấy nguyên nhân sinh bệnh.

“Cả nhà họ dựa vào Liễu gia chúng tôi mới sống được, lại còn muốn mưu đoạt gia sản cùng thực đơn của Liễu gia, còn muốn mạng của người Liễu gia. Cậu nói thử xem, trên đời này sao lại có thể có bạch nhãn lang ghê tởm như vậy cơ chứ?”

Mao Cửu nghe cũng thấy ghê tởm.

“Đáng tiếc, quá sốt ruột. Bọn họ chỉ biết thực đơn, lại vẫn không biết làm sao nấu ăn. Năm đó tôi dùng năm, sáu năm mới hiểu được thực đơn, bọn họ chỉ dùng ba tháng mà muốn hiểu tường tận? Hắn nếu chậm rãi chút, lại đợi thêm chút, tôi liền đem Trúc Lí Quán để lại cho hắn. Hình như bởi vì bệnh viện hắn làm sắp chọn phó viện trưởng, thiên kim của viện trưởng nhìn trúng hắn, hắn nhịn không nổi nữa, nhà hắn cũng nhịn không nổi, muốn tôi chết sớm chút. Cậu nói xem, cả một nhà như vậy, thật sự là quỷ hút máu. Hút xong Liễu gia chúng tôi liền đi hút nhà viện trưởng kia. Thiên kim viện trưởng kia hoàn toàn không biết hắn đã kết hôn, còn tưởng hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

“Vậy, cuối cùng thế nào?”

Bà chủ Liễu cười một chút, trong mắt đều là hàn băng: “Tôi báo cảnh sát, hắn không phải muốn tôi chết sao? Tôi làm như ý nguyện của hắn, vờ sa vào thế cục của hắn, góp thêm chút củi lửa, mưu sát cùng chiếm đoạt tài sản cũng đủ khiến hắn phải vào cục cảnh sát ngồi đến thiên hoang địa lão. Bên trong lại có không ít người chiếu cố, có thể khiến hắn học được cái gì gọi là hối hận không kịp. Còn người nhà kia của hắn, tất cả đều bị đuổi ra. Năm đó bọn họ khốn cùng, thất vọng cùng tuyệt vọng thế nào thì hiện giờ sống như vậy, thanh danh còn bị vứt đến chân trời, tồn tại bị người người phỉ nhổ.”

“A Cửu, cậu có cảm thấy tôi quá tàn nhẫn không?”

Mao Cửu: “Đã có tâm hại người, đương nhiên sẽ có lúc nhận lại hậu quả.”

Bà chủ Liễu vỗ tay một cái, cười vui vẻ: “Nói đúng lắm. Ài, tôi thật sự càng nhìn càng thích cậu, bằng không, cậu cưới con gái của tôi đi.”

“Con gái của chị?”

“A, sau đó tôi kết hôn với mối tình đầu, sinh một đứa con gái. Con bé rất xinh, cậu nhìn xem —“

“Từ từ, chị… chị bao nhiêu tuổi?”

“Tôi sinh sau 70.”

Mao Cửu trừng lớn đôi mắt, hơn bốn mươi mà trẻ như vậy á?

“Cậu nhìn thử con gái của tôi, xinh không? Nếu không —“

“Bà chủ Liễu, lại đang đẩy mạnh tiêu thụ con gái đấy à?”

Bà chủ Liễu xấu hổ, đứng dậy chạy mất.

Trong phòng còn lại Lục Tu Giác cùng Mao Cửu hai mặt nhìn nhau.

Thật lâu sau, Lục Tu Giác rất không cao hứng hỏi: “Cậu thật muốn con gái của bà chủ Liễu?”

*************

*Tranh Tùng hạc tường vân (hay Tùng hạc diên niên):

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Bàn bát tiên: Bộ bàn ghế ác mộng huyền thoại =)))))) Bàn bát tiên bình thường là kiểu bàn thấp uống trà tiếp khách, còn trong này là bàn ăn, nên nó là đoản kỷ bát tiên thì đúng hơn.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Lá sách: Trong Sinh 7 từng học thì phải, động vật ăn cỏ, nhất là động vật nhai lại thì cấu tạo cơ quan tiêu hoá (phần dạ dày) có dạ cỏ, dạ tổ ong, dạ lá sách, dạ múi khế. Ảnh dưới là dạ lá sách (毛肚)  của bò để nhúng lẩu =))))))

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Thịt bò tương (酱牛肉): 

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Chương sau có đua xe =))))))) tui cũng muốn đăng liền lắm mà hàng tồn hổng còn bao nhiêu nên thôi giữ lại đây, á hị:”>>>>>>>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.