Đọc truyện Thiên Sư Không Xem Bói – Chương 33: Kiến cổ
Mao Cửu đi về phía trước, định mở cửa.
Lục Tu Giác bắt lấy tay cậu, cau mày ngăn cản: “Cậu định cứ vậy mà mở à?”
Mao Cửu nói: “Yên tâm, Lục tiên sinh. Chút nguy hiểm như vậy không thể thương tổn được đến tôi.”
Lục Tu Giác không phải để ý cái này, hắn để ý là — “Phía trên đều là máu. Cậu dùng tay đẩy hay dùng chân đá đều sẽ bị dính, tôi nói cậu biết, nếu bị dơ thì đừng chạm vào tôi.”
Cái này tại sao nghe thế nào cũng thấy như cuộc đối thoại của một đôi vợ chồng trẻ vậy?
Cô vợ nhỏ không thích một thân bẩn của chồng, liền cảnh cáo hắn nếu dám làm bẩn sẽ không cho hắn vào phòng ngủ, không làm hòa với hắn.
“Người chồng” Mao Cửu bị tưởng tượng của chính mình làm cho đỏ mặt, trái tim bang bang nhảy, lại nhìn sang Lục Tu Giác, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, chứng khiết phích cùng tự phụ như công chúa, đúng là giống như một cô vợ nhỏ.
Làm xao (tui cố tình sai chính tả:”>>>>>), vị trí trên dưới ở trên giường không quan trọng. Quan trọng là dù người ở dưới cũng có khát vọng làm chồng người ta, có thể sủng vợ mình. Mao Cửu cho dù biết mình là gay, cũng biết mình là thụ, nhưng cũng không thể ngăn cản ảo tưởng tốt đẹp của cậu.
Lục Tu Giác trầm mặc nhìn sắc mặt đột nhiên đỏ lên giống như tiêm máu gà của Mao Cửu, đỏ như tô phấn, cực kỳ diễm lệ. Thanh âm hắn khàn khàn, nói: “Tôi mở cửa.”
Hả? Gì? Ai?
Anh không phải là có chứng khiết phích sao? Công chúa của tôi ơi!
Mao Cửu kinh tủng nhìn về phía Lục Tu Giác, sợ hắn bị quỷ nhập. Kết quả đối phương lướt qua cậu, lấy phù bình quải, hai ba cái đập hư khóa, mở cửa. Mao Cửu đi qua liền nhìn thấy hắn đầy mặt chán ghét nhìn phù bình quải bị dính một chút máu, giống như đang suy xét có nên vẫy nó xuống hay không.
Mao Cửu lại nhớ tới, có người nói người của Lục gia đều phải đi tòng quân. Nếu vậy thì Lục Tu Giác cũng phải đi. Điều kiện trong quân đội gian khổ, hắn kiều quý như vậy thì làm sao mà chịu được? Lúc làm nhiệm vụ phục kích giết tội phạm thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vũ khí dính máu thì phải ném đi?
Lục Tu Giác liếc nhìn cậu một cái, nói: “Chẹp, cho nên tôi dùng súng bắn tỉa, phụ trách phục kích từ xa.”
Chiến đấu tràn ngập máu tươi dơ bẩn cũng lan không đến được Lục Lục thiếu cao quý.
Mao Cửu gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến có chút không thích hợp. Sniper (người bắn tỉa), tên như ý nghĩa, thừa dịp chưa chuẩn bị, đột nhiên tập kích. Cái này cần phải ngụy trang, rất nhiều cuộc phục kích dã ngoại là trực tiếp nằm xuống bùn đất, trên người phủ kín lá cây và cỏ dại. Có đôi khi chim bay ngang rắc phân lên đầu, hoặc còn xem đầu của sniper thành hố phân, hắn cũng không thể động đậy, phải nhịn.
Cái này… Hình như còn bẩn hơn khi vật lộn đánh nhau nha…
Advertisement / Quảng cáo
Bất tri bất giác, Mao Cửu hỏi ra nghi vấn của mình.
Lục Tu Giác đưa lưng về phía cậu, bóng dáng cứng đờ. Khuôn mặt ngược sáng có chút vặn vẹo, hắn tựa hồ nhớ tới thời niên thiếu khinh cuồng, không hiểu chuyện cho nên đi lầm đường, gặp phải những trải nghiệm bi thống đó. Cho nên độ chuẩn xác khi bắn súng của Lục Lục thiếu cực kì tốt, trên cơ bản đã tới cấp bậc thiện xạ.
Cái này đều là vì tốc chiến tốc thắng.
Không ai biết một thân bản lĩnh thiện xạ truyền kỳ của Lục Lục thiếu là từ những năm tháng bị lặn ngụp trong bùn đất tôi luyện ra, là một câu chuyện sử thi truyền kỳ được viết bằng máu và nước mắt.
Lục Lục thiếu thẹn quá thành giận: “Cậu có vào hay không đây?”
Mao Cửu giật mình một cái: “Vào chứ.” Nhưng mà trước đó cậu gọi Lục Tu Giác lại, móc ra khăn tay lúc trước Lục Tu Giác lau tay cho cậu, lau phù bình quải cho hắn. Cúi đầu nhẹ lau, mặt mày dịu ngoan, bộ dáng này, Lục Tu Giác nhìn đến mắt cũng đều thẳng (nhìn thẳng mắt ý).
Mao Cửu lau xong ngẩng đầu, lần đầu tiên nở nụ cười ôn nhuận với Lục Tu Giác.
“Được rồi.”
Quả nhiên, mắt Lục Tu Giác sáng ngời. Hắn thích người ôn nhu, đối với người có khí chất ôn nhuận càng có chút thiên vị. Nhưng mà thời đại này rất khó tìm thấy người có khí chất như vậy, đại khái chỉ có niên đại trước, ở vùng sông nước Giang Nam mới có thể dưỡng ra vị thiếu gia như vậy — ôn nhuận như ngọc, thanh nhã như gió xuân.
Bộ dạng của Mao Cửu chỗ nào cũng phù hợp tâm ý của hắn, hiện giờ nụ cười ôn nhuận này trực tiếp câu đi linh hồn nhỏ bé của Lục Lục thiếu luôn rồi.
Nhưng mà Mao Cửu không phải thiếu gia, cũng không phải là người có tính cách hoàn toàn ôn hòa. Cậu ôn nhuận cũng dữ dằn, thanh nhã cũng tục khí, cực kỳ sĩ diện, lúc không nói không cười đều nghiêm túc đến mức làm người không dám tiếp cận.
Cho nên giây tiếp theo Mao Cửu yên lặng thu hồi khăn tay, xoay người đi. Cậu ngượng ngùng cảm thấy mình xum xoe sai chỗ rồi, khăn tay này lúc trước còn dùng để lau tay, thật bẩn. Bây giờ lau cái phù bình quải kia, máu tươi cùng tơ nhện, tro bụi và rỉ sắt dính lại một chỗ, muốn bẩn bao nhiêu thì bẩn bấy nhiêu.
Đẩy nhanh tốc độ dưới chân, sợ hắn phát hiện chân tướng lại đuổi giết mình.
Lục Tu Giác không phát hiện khóe môi của hắn còn hơi cong mang theo ý cười, bề ngoài là một người nho nhã, kỳ thật lúc này đã có chút choáng váng.
“Đờ mờ!! Cái quỷ gì đây?”
Trong phòng truyền đến tiếng mắng của Mao Cửu, Lục Tu Giác trong lòng quýnh lên, nhanh chóng đi vào. Vừa nhìn thấy cũng thiếu chút nữa mắng theo.
Chỉ thấy trong phòng một mảnh tối đen, cửa đã bị phá nên lọt được một chút ánh trăng vào. Lờ mờ có thể nhìn thấy ở một góc nơi ánh sáng chiếu tới có một khối thịt, sống, thình thịch nhảy lên. Phía trên khối thịt màu hồng hồng có thể thấy tơ máu và đường gân, Mao Cửu ném qua đó một tấm hỏa phù, ánh sáng chiếu sáng toàn bộ căn phòng, tức khắc một trận da gà không tự chủ nhảy lên.
Những khối thịt như chất đầy toàn bộ căn phòng, rậm rạp, như là một tảng thịt thật to mọc đầy bướu, còn sống, thật ghê tởm.
Phía trên tảng thịt, gần vào bên trong có rất nhiều phần còn lại của tay chân bị cụt của con người, tựa hồ còn có phần của động vật. Rất nhiều, phân bố dày đặc, nhìn nhiều cũng cảm thấy da đầu tê dại. Tảng thịt kia đang cắn nuốt người, một khối to như vậy cũng không biết đã bao nhiêu người.
Biến người thành chất dinh dưỡng, ăn xong lại sinh ra càng nhiều bướu thịt. Mao Cửu rất tò mò bên trong những khối thịt kia là thứ gì, tần suất nảy lên giống như trái tim, bên trong hẳn là thứ gì đó sống. Cũng không biết là loại quái vật gì nữa.
Mao Cửu lấy ra một tấm bùa dẫn lôi, cậu định trực tiếp nổ chết đám thịt này.
Lục Tu Giác nhìn thấy, liền hỏi: “Có thể một kích đánh chết không?”
Đám thịt nhìn như đang nghỉ ngơi, bộ dáng không có gì đáng sợ, nhưng hai người đều biết thứ này rất nguy hiểm, nếu không thể một kích giết chết, đánh thức nó dậy, vậy thì phiền toái.
Mao Cửu gật đầu, “Có thể. Bùa dẫn lôi này là tôi cải tiến, biến thành bùa ngũ lôi trừ tà. Hắc hắc, tư vị bị ngũ lôi oanh đỉnh, một lát là biến thành một đám thịt nướng. Lục tiên sinh, anh muốn ra ngoài tránh một chút không? Miễn cho làm anh bị thương.”
Lục Tu Giác lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không sao.”
Mao Cửu cũng không khuyên nữa. Thân thủ của Lục Tu Giác tốt hơn cậu không biết bao nhiêu, hẳn là sẽ không gây thương tổn đến hắn.
Bùa ngũ lôi trừ tà bị gấp thành hình tam giác, khi sử dụng bị Mao Cửu dán vào lòng bàn tay trái, phát ra quang mang ngọn lửa, lóe lóe sáng, ngo ngoe rục rịch. Tay trái của Mao Cửu vươn thẳng ra trước, lòng bàn tay dựng thẳng, đối mặt với đống thịt phía trước.
Tảng thịt kia còn đang ngủ say, lại cứ chậm rì rì nhai nuốt. Ăn là bản năng của nó, tuy rằng động tác của nó thoạt nhìn rất chậm, nhưng thật ra rất nhanh. Chỉ nhìn vào hiện trạng bây giờ, những phần còn lại của chân tay bị cụt lúc trước còn phân bố dày đặc, hiện giờ dùng mắt thường cũng thấy thiếu đi rất nhiều.
Lục Tu Giác ở phía sau chú ý quan sát, từ một đám bướu thịt đến phần còn lại của thi thể dán trên mặt nó, hắn phát hiện những phần đó đều rất mới. Một chút hư thối cũng không nhìn thấy, nói cách khác những thi thể nhân loại này đều là gần đây mới tử vong.
Chỉ là những thi thể nhân loại này từ đâu mà tới?
Nếu nói đi nhầm vào, chết nhiều người như vậy — cái này vừa nhìn thấy liền biết không phải gần đây mới có thi thể, chỉ sợ lúc trước bị cắn nuốt càng nhiều hơn — không có khả năng không có người chú ý tới. Đây là vụ án lớn, nếu những người này thật sự chỉ là đi nhầm vào.
Nhìn đám khối thịt cơ hồ chiếm đầy toàn bộ căn nhà, ít nhất đã sống được bảy tám năm, trong vòng bảy tám năm đó không biết đã cắn nuốt bao nhiêu thi thể mới có thể lớn thành như vậy.
Nhìn… giống như có người đang bí mật nuôi dưỡng nó.
Mao Cửu ngưng mắt, sắc mặt lãnh lệ, bàn tay phải dùng sức cầm lấy tay trái, cố định lấy nó. Lòng bàn tay hướng về bộ vị chính giữa của nó — đó hẳn là giống như phần đầu hoặc trái tim. Bùa ngũ lôi trừ tà trong lòng bàn tay phát ra quang mang màu đỏ cam, quang mang càng ngày càng thịnh, ngo ngoe rục rịch.
“Bách quỷ toàn tru — phá!”
Một tiếng ầm ầm vang dội, tựa như tiếng sấm xé rách không trung, ầm ầm nổ vang trong phòng. Chấn đến cơ hồ toàn bộ căn phòng đều run lên, màng tai của Mao Cửu cùng Lục Tu Giác đồng thời bị chấn động đến không thông. Một đạo lôi điện màu tím hình dạng như mũi tên rời cung bắn tới, phá không xuyên thấu khối thịt, giây tiếp theo, giống như bom nguyên tử nổ mạnh mà nổ tung, tảng thịt kia giống như bị đào rách, bay khắp nơi.
Bùa ngũ lôi vừa bay ra, Mao Cửu liền lôi kéo Lục Tu Giác nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, nhảy mạnh về phía trước, tránh thoát dư chấn của nó.
Nổ mạnh đi qua, khôi phục yên tĩnh.
Mao Cửu chớp chớp mắt, chờ đến khi có thể lấy lại ngũ giác đột nhiên phát hiện mình đang ghé vào một vòm ngực. Cách một lớp quần áo mỏng có thể cảm nhận được một tầng cơ bắp tràn ngập lực lượng — muốn sờ OvO!
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lẽo: “Sờ thích không?”
Mao Cửu trầm mê, đầu óc hồ đồ, nghe vậy tán thưởng nói: “Linh hoạt mà không nị, tràn ngập co dãn, rắn chắc hữu lực mà không loạn, tựa như ngọc thạch, căng chặt, mượt mà, hấp dẫn.”
Trời xanh hỡi, Lục Lục thiếu bị đùa giỡn!
Dòng chữ vàng kim hoa lệ, đính dải lụa rực rỡ cùng hoa tươi không ngừng chớp lóe, lặp lại kèm theo âm thanh lập thể trong đầu Lục Lục thiếu…
Bỗng nhiên hoàn hồn, không phải hắn bị đùa giỡn sao?
Thái dương Lục Tu Giác giật giật, thanh âm trở nên nguy hiểm: “Sờ thoải mái không? Có muốn cởi luôn quần áo để tiện cho cậu sờ không?”
Mao Cửu đông cứng, hoàn hồn. Rút bàn tay ra khỏi áo hắn, khuôn mặt nghiêm túc bày ra biểu tình khiếp sợ — mặt không biểu tình mà khiếp sợ, cực kỳ dối trá.
“Lục tiên sinh, sao lại là anh? Tôi tưởng mình đang vuốt một khối ngọc thạch á?”
Lục Lục thiếu: “…”
Mao Cửu bình tĩnh bò dậy, đặc biệt nghiêm túc đứng đắn, cũng cực kỳ thuần lương vô hại.
Quay đầu lại nhìn: “Ôi đệt!”
Advertisement / Quảng cáo
Lục Tu Giác nhướng mày, cảm thấy Mao Cửu cứ mở miệng ngậm miệng là “đệt, đệt, đệt”, không tốt đâu nha. Hắn đứng lên, nhìn theo tầm mắt Mao Cửu, sau đó: “Đờ mờ!”
Chỉ thấy đống thịt vốn nên bị nổ đến dập nát lại hoàn toàn không tổn hao gì — không, không phải hoàn hảo không tổn hao gì, thịt trong phòng đúng là bị nổ tới dập nát. Nhưng vấn đề là tảng thịt này không phải chỉ trải trong một phòng, mà là xuyên phá vài căn nhà khác, chiếm đầy chúng, nhìn không ra là bao lớn.
Cái đống lúc trước bị làm cho bay nát khiến toàn bộ đều tỉnh lại, ban đầu là yên lặng, nhưng đột nhiên lại run rẩy kịch liệt, tầng tầng lớp lớp, giống như cuộn sóng cái sau tiếp cái trước không ngừng run rẩy. Tình huống cụ thể có thể tưởng tượng ra một bàn tay đập lên bề mặt toàn thịt, sau đó liền hiện lên thịt lãng (gợn sóng ý), nhưng lại không thấy vui vẻ thay thú vị gì cả.
Phải biết rằng khi thịt run rẩy, còn có rất nhiều phần chân tay còn lại và khối thịt như cái bướu cũng đung đưa theo.
Mao Cửu xoa da gà nổi điên cuồng trên cánh tay, dự định lấy thêm mấy lá bùa ngũ lôi trừ tà ra nổ cái đám rác rưởi này ra bã. Nhưng mà bọn nó không cho cậu cơ hội đó, nó run rẩy tức là sắp tấn công.
Lục Tu Giác chú ý tới, hắn giữ chặt Mao Cửu, không muốn cậu lãng phí mấy lá bùa ngũ lôi kia.
Hắn nói: “Thứ này không thể động đậy di chuyển, cậu đoán nó kiếm ăn bằng cách nào?”
Mao Cửu dừng một chút, theo phản xạ nhìn về đám bướu thịt, cơ bắp trên mặt bắt đầu run rẩy: “Không phải chứ.”
Lúc hai người đang suy đoán, đám thịt kia bắt đầu chứng thực suy đoán của họ… là đúng.
Một đám bướu thịt bị vỡ ra, giống như vỏ trứng vỡ, giống như đã ấp ra cái thứ bên trong vậy. Bướu thịt vỡ, thứ bên trong cũng chui ra. Một đám rơi trên mặt đất, quái vật màu tím đen nhìn như trẻ con, khô quắt.
Một khuôn mặt như bị đè đến dẹp lép, không tóc, không mũi cũng không có lỗ tai, đôi mắt là hai cái động trống trơn treo ở trên mặt muốn quỷ dị bao nhiêu thì quỷ dị bấy nhiêu. Cái miệng giống như khẩu liệt nữ* trong truyền thuyết kinh dị của quốc gia nào đó, nứt ra đến lỗ tai, bị dùng kim chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo may lại.
*Khẩu liệt nữ (裂口女 hay Kuchisake – onna): Một trong những truyền thuyết đô thị nổi tiếng của Nhật Bản. Kuchisake – onna là một người phụ nữ tầm 20 tuổi, gầy ốm, làn da tái nhợt, thường mặc một cái áo khoác dài đỏ thẫm để che đi các vệt máu của nạn nhân bắn lên người, ả luôn đeo khẩu trang y tế để giấu đi cái miệng bị rách đến tận mang tai. Cái này có phim luôn thì phải, tên tiếng Anh là Carved: The Slit – Mouthed Woman (vietsub: Rách miệng)
Tất cả quái anh vừa chui ra đã nhảy xuống, tứ chi vừa chạm đất đã quỳ rạp xuống, đôi mắt hướng về — hai cái động đen kia đồng loạt hướng về phía hai người Mao Cửu và Lục Tu Giác. Bỗng nhiên mở miệng, (sợi) chỉ trên miệng bị dùng sức kéo ra, cực kỳ vặn vẹo, đầu lưỡi thật dài tí tách chảy nước dãi, chúng nó phát ra tiếng trẻ con khóc nỉ non —
“Oa —“
Từng con bỗng nhiên nhảy tới muốn gặm cắn máu thịt của người sống, tốc độ không nhanh, đại khái là bởi vì vừa mới sinh ra, không thích ứng lắm. Nhưng tốc độ kia cũng khá rồi, mau lẹ, ít nhất nếu đụng phải người thường chỉ sợ bây giờ đã bị gặm sạch rồi.
Mao Cửu móc ra chỉ đỏ trong túi, quấn quanh lòng bàn tay, vòng lên vài vòng, kéo thẳng chỉ đỏ giống như cầm roi vậy. Tay trái dọc theo chỉ đỏ hung hăng siết một cái, cắt qua lòng bàn tay, mang theo vô số tinh hoa nắng sớm cực kỳ cương mãnh, máu lại nhuộm chỉ đỏ càng thêm đỏ hơn.
Bên trên chỉ đỏ còn tản ra một chút kim quang, là vật chí dương chí cương, khiến cho quái anh đang vây quanh bọn họ đều cảm thấy sợ hãi, đồng loạt lui về phía sau vài bước.
Mao Cửu ngưỡng mặt, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa. Khi cậu vui vẻ cũng ôn hòa cười, khi hung dữ cũng là cười rất ôn hòa, tựa như Kim cang nộ mục, Bồ Tát đê mi*, cười là thiện, cũng là giận, ôn nhu là tế thế, cũng là giết chóc.
*Kim cang nộ mục, Bồ Tát đê mi (金剛怒目菩薩低眉): Kim cang (hay cương) nộ mục nghĩa là Kim cương Đồng tử trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác. Bồ Tát đê mi nghĩa là Bồ Tát rũ hàng mi, miêu tả dáng vẻ hiền từ của người để nhiếp hóa người thiện lương.
Lục Tu Giác đưa lưng về phía Mao Cửu, hắn không có ôn hòa cười, mà là giá lạnh như băng, là sát khí bạo ngược. Hắn giống như sát tinh đến từ biển máu núi thi trong địa ngục.
Hai người này, thật ra đều là sát tinh, đối với quái anh và tất cả loại tà ác ở đây mà nói, đều là sát tinh.
Hai người động, Mao Cửu ném chỉ đỏ, chỉ đỏ dính máu giống như cành liễu trong tịnh bình của Bồ Tát, quất một cái liền khiến chư tà như rơi xuống địa ngục A Tỳ* chỉ đỏ kia vung ra ngoài, tựa như ngàn cân, có thể trực tiếp xuyên qua thân thể quái anh, sau đó xé rách chúng.
*Địa ngục A Tỳ (hay Huyết Trì Địa Ngục, địa ngục vô gián) là ngục nặng nhất trong mười tám tầng địa ngục. Tội nhân bị trừng phạt liên tục không gián đoạn, không xen hở.
“Chứng thực tướng, vô nhân pháp
Sát na diệt khước A Tỳ nghiệp.”
Trích từ “Chứng đạo ca” của Thiền sư Vĩnh Gia Huyền Giác.
Quái anh là quái vật, không phải vật bình thường, dù vậy vẫn là thứ mọc ra từ khối thịt kia, là vật còn sống, bị xé rách sẽ chết. Vừa chết sẽ lập tức hóa thành một bãi nước đen, cho nên sẽ không giữ lại bộ dáng ghê tởm.
Mao Cửu dùng chỉ đỏ dính máu giết chết quái anh, Lục Tu Giác dùng phù bình quải. Những con quái anh đó là vật sống cho nên công kích vật lý vẫn có tác dụng, chỉ là công kích bình thường không có tác dụng gì quá lớn, mà tốc độ của quái anh cũng càng lúc càng nhanh.
Tốc độ Lục Tu Giác cũng nhanh lên, không có một chút nào chậm hơn quái anh. Phù bình quải của hắn một kích tinh chuẩn, hoặc gõ nát đầu quái anh, hoặc là đâm thủng thân thể của chúng. Lúc này, những cái sinh vật dơ bẩn đó phảng phất như không thể kích thích chứng khiết phích của hắn.
Hắn bình tĩnh, lạnh nhạt, sát khí toàn thân, không giống nhân loại mà giống như một vị sát thần. Bây giờ thật ra có thể khiến người ta tin tưởng hắn từng nhập ngũ, từng giết người, không phải cô công chúa nhỏ thấy bẩn thì ghét bỏ.
Lục Tu Giác là một thanh cương đao đã mài bén, đã gặp máu, ngày thường bị giấu trong vỏ, ai cũng có thể sờ vào, nhưng một khi đã rời vỏ sờ một cái là đứt một tay.
Thật nhanh, những quái anh xung quanh bọn họ cơ hồ bị chém giết gần hết, tốc độ “nở” ra quái anh của đống thịt còn kém xa so với tốc độ chém giết của hai người. Đám thịt đã nhận ra nguy hiểm, muốn chạy trốn, nhưng đây là nơi chúng ẩn thân, căn bản không còn nơi để chạy.
Nếu không phải thứ ở nơi này tự cho mình là đúng chơi trò thông minh, kéo cả Mao Cửu lẫn Lục Tu Giác vào Quỷ Vực, không chừng nó còn có thể thuận lợi che giấu chính mình.
Thứ gọi là Quỷ Vực này, là nhà của quỷ. Nếu không phải tự mình mở cửa thì người khác cũng không vào được. Bây giờ lại giống như tự đi tìm đường chết.
Không phải có một câu nói thế này sao — “Đã muốn tìm đường chết, ngươi có trăm phương nghìn kế ngăn cản thì nó cũng có thể lon ton đi tìm ra một con đường để chịu chết.”
Mao Cửu ném chỉ đỏ, nhìn đám thịt muốn giấu mình đi nhưng không có “trứng” trốn, thở ra một hơi, nói với Lục Tu Giác: “Lục tiên sinh, ngài nói có đúng không?”
Lục Tu Giác sắc mặt không vui ứng thanh: “Ò.” Sau đó vẫy vẫy cho rớt mấy thứ dơ bẩn trên phù bình quải, nghĩ một chút lại cọ lên trên tường, cực kỳ chán ghét cọ rớt mấy thứ dính bên trên.
Mao Cửu bớt thời gian nhìn thoáng qua, không khỏi rút gân mặt.
Lục Lục thiếu chém giết xong quái anh, cư nhiên cả người thật sạch sẽ. Ngay cả cậu trong quá trình chém giết cũng không tránh khỏi vô tình dính phải một ít bẩn, người này vậy mà từ đầu đến chân đều sạch, đúng là… kỳ ba!
Lục Tu Giác cọ xong quay lại, hỏi: “Thứ đồ chơi này là cái gì?”
Mao Cửu híp mắt: “Cổ.”
“Cổ gì?”
“Tôi từng nghe sư phụ nói, có một loại cổ dùng xác chết của người bị uổng mạng chế thành. Những người bị uổng mạng đó còn phải rất nhiều, hình thành một cái Vạn Thi Uyên (hố chứa xác của vạn người) loại nhỏ — cái này lấy nghĩa mà thôi, thật ra chỉ cần hơn trăm người là được. Dùng bí pháp luyện bọn họ thành cổ — đúng, là luyện những cái hồn phách chưa ly thể thành cổ, sau đó biến nó thành dựng thể (cơ thể mẹ). Đẻ trứng sinh ra những con quái anh này, hay còn gọi là Cổ anh, sống nhờ gặm cắn máu thịt con người. Cái đống thịt này cũng cần thịt người làm chất dinh dưỡng, cho nên trên mặt có rất nhiều phần chân tay còn lại của con người, nó cần hòa tan, cắn nuốt bọn họ. Thứ cổ này, bởi vì giống như kiến chúa và ong chúa khi đẻ trứng, cho nên gọi là Kiến Cổ, hoặc Ong Cổ.”
“Ở thời cổ đại, loại cổ này rất dễ luyện ra, bởi vì thường xuyên có chiến tranh. Trên cơ bản, một trận chiến tranh sẽ sinh ra một cái vạn thi uyên, hơn nữa mạng người không đáng bao nhiêu tiền, dù mất tích, quan phủ cũng không tra được. Nhưng mà bởi vì quá mất đạo đức lại tốn thời gian, loại tà thuật này trên cơ bản đã thất truyền. Bây giờ thì tương đối khó khăn, đầu tiên, muốn tìm người chết nhiều như vậy cũng rất khó, hơn nữa thi thể của người chết phần lớn đều có người nhận lãnh. Còn có, muốn lấy được một số thi thể lớn cũng rất khó.”
Lục Tu Giác lẳng lặng nghe Mao Cửu trần thuật, lấy bao thuốc từ trong túi ra, ngậm lấy một điếu, dùng bật lửa đốt, hút một ngụm rồi thở ra một vòng khói xinh đẹp.
Nhìn cái vòng khói kia liền biết Lục Lục thiếu là một kẻ nghiện thuốc.
Lục Tu Giác thấy ánh mắt của Mao Cửu liếc tới, nhún vai: “Mùi quá khó ngửi, thư hoãn một chút.”
Mao Cửu thu hồi ánh mắt: “Án mạng bảy tám năm trước hung ác như vậy mà không nổi tiếng khắp cả nước, trừ phi xuất hiện việc ngoài ý muốn khiến cho truyền thông không dám đăng tin. Mà cái ngoài ý muốn này đại khái chính là tất cả thi thể đều không cánh mà bay.”. Tất cả thi thể đều bị trộm đi luyện Kiến Cổ, đột nhiên không cánh mà bay, loại sự kiện mê tín không khoa học như thế này, đương nhiên là bị cấm truyền ra.
“Nhưng mà chuyện làm tôi nghi hoặc đó là, bọn chúng làm sao cuồn cuộn không ngừng vận chuyển thi thể tới nơi này.”
Xã hội hiện đại, mỗi người cơ hồ đều có hồ sơ lưu lại. Hơn nữa tin tức cũng linh thông, dù là một địa phương nho nhỏ có gió thổi cỏ lay cũng truyền đi được cả nước. Huống chi là loại sự kiện mang tính chất tương đối nghiêm trọng thế này, chỗ này lại là ngoại ô của đế đô, không thể nào nuôi cổ bảy tám năm mà không ai phát hiện, một chút động tĩnh cũng không có.
Advertisement / Quảng cáo
Phải biết rằng, đế đô này không chỉ là trung tâm kinh tế chính trị mà còn là nơi tụ hội của kỳ nhân dị sĩ tứ phương. Thiên sư phong thủy, thiên sư trừ tà của đế đô tuyệt đối không phải ít, đều là đại sư. Nhưng mà nuôi cổ ở chỗ này lại vẫn có thể giấu diếm được bọn họ, cái này làm cậu có chút nghi hoặc khó hiểu.
Lục Tu Giác phun ra một vòng khói, nói: “Cũng không phải là khó. Hiện giờ tin tức linh thông, nhưng người cũng nhiều, ngư long hỗn tạp, thật thật giả giả, muốn điều tra chân tướng cũng dễ dàng nhưng cũng khó khăn. Điệu thấp một chút, giấu bảy tám năm cũng không thành vấn đề.”
“Làm thế nào?”
“Bọn họ không phải có thể sử dụng Hành Thi sao? Trộm vận chuyển thi thể, không bằng để thi thể tự mình đi vào. Hơn nữa, bây giờ dân cư thật sự nhiều, siêu sinh, phạm tội, không có hộ khẩu hoặc là không thể có hộ khẩu đều là mục tiêu tốt để xuống tay. Lúc trước tôi còn đang suy nghĩ, Trộm Kim Tặc dụ dỗ nhiều nữ nhân như vậy cùng với những người trợ giúp chúng, dùng hết tác dụng rồi thì xử lý thế nào. Hiện giờ thì biết rồi.”
Trực tiếp ném vào chỗ này trở thành chất dinh dưỡng, phỏng chừng lúc bị ném đó bọn họ vẫn còn sống, đổi một cái mới.
“Là Trộm Kim Tặc lén nuôi cổ?”
“Có vẻ không phải. Là nữ nhân được gọi là bà bà kia.”
Mao Cửu hiểu ra, nữ nhân được gọi là bà bà kia có lẽ là đầu lĩnh của Trộm Kim Tặc, nhưng nhóm Trộm Kim Tặc lại không nhất định là từ cô ta. Đại khái chỉ là đột nhiên tiếp nhận, sau đó lợi dụng Trộm Kim Tặc kiếm tiền — hoặc là nói, mục đích càng quan trọng hơn là quang minh chính đại thu thập thi thể!
“Cổ anh ở nơi này hẳn sắp thành thục rồi. Cần có một số lượng lớn thi thể, cho nên mới mất chừng mực, đột nhiên gióng trống khua chiêng gây sự. Vừa vặn có quân cờ Trộm Kim Tặc này, gây oanh động lớn thu hút sự chú ý, sau lưng không ngừng đưa người vào… Vậy liền khiến cho việc có người mất tích cũng không gây chú ý nhiều đến thế.”
Lục Tu Giác đột nhiên nói: “Không phải mất chừng mực, hoàn toàn ngược lại, một cái kế hoạch tinh vi.”
“Hở?”
*************
Phúc lợi Va lung tung nè nheeeeee. Tui biết cũng có nhiều người ngồi nhà trùm chăn nhìn người ta đi chơi giống tui lắm, nên là lảm nhảm tý với mấy cô mấy chú luôn nè:”>>>>>>
Tác giả tự nhiên chuyển xưng hô với Lục Tu Giác ròi, tui cũng không nhớ là từ chỗ nào nữa, nhưng mà không còn gọi ảnh là Lục Lục thiếu hay Lục Tu Giác nữa mà đổi thành Lục Lục giống ngoài văn án ý, nhưng mà tui thấy tự nhiên chuyển vậy đột ngột quá nên tui vẫn giữ lại, gọi ảnh là Lục Tu Giác. Tiếp theo là cái chỗ siêu sinh ý, ban đầu tui nghĩ nó là tỷ lệ sinh nở cao, nhưng tui lại nhớ tới có một thời gian bên Trung bị trọng nam khinh nữ, cho nên dù bị cấm sinh con thứ hai người ta vẫn cứ cố sinh lén, sinh tới khi có con trai mới thôi, nên này chắc là ý của ảnh.
Tui bị kết kiểu thụ như Mao Cửu ý, ngay gu của tui luôn, tui cũng nói rồi, dịch tới đâu thì tui dịch tới đó, ban đầu thấy là truyện của Mộc Hề Nương, với thấy cũng ngắn nên tui quyết định dịch, giờ thì bị kết cmnl. Kiểu thụ mất tiết tháo, mê trai bất chấp liêm sỉ nhưng mà vẫn cường ý:”>>>>> á hị hị, nên dù sao thì tui cũng sẽ cố đu bộ này tới cùng miahiahia:”>>>>>
Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước miếng là biển rộng =)))))
Xin chào tiết tháo, bái bai tiết tháo!