Đọc truyện Thiên Sư Không Xem Bói – Chương 29: Quái anh
Bệnh viện.
Lão Tiền nhận được điện thoại xử lý việc đứa nhỏ Chu gia, ứng phó xong Chu gia thì đuổi tới bệnh viện. Nghe báo là người sáng nay tập kích Lục Lục thiếu bị tai nạn, nhưng không bị thương nặng, chỉ là bị chấn động não một chút. Sau khi làm giải phẫu xong liền chờ trong phòng bệnh, Lão Tiền cho hai người tới trước giữ ở cửa.
Nội tâm Lão Tiền lắc đầu thở dài, người đánh lén Lục Lục thiếu rất có thể có quan hệ với Trộm Kim Tặc. Vậy mà đua xe ở trên quốc lộ người đến người đi xảy ra tai nạn còn không thiếu cánh tay, cụt cái chân, thật là ông trời không có mắt.
Vì chuyện này, Tiểu Lý dọc đường đi cùng Lão Tiền cũng thở dài theo.
Tiểu Lý đã từ lòng đầy căm phẫn tới bây giờ chỉ còn lạnh nhạt.
Hai người đi đến trước phòng bệnh, hai cảnh sát mặc thường phục đang đứng giữ, đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh, cả hai vừa thấy Lão Tiền lập tức chào: “Tiền đội.”
Lão Tiền xua tay: “Không có gì, tôi vào xem.” Đi tới vài bước, dừng lại hỏi hai người: “Bên trong có động tĩnh gì không?”
“Báo cáo Tiền đội, không có.”
Lão Tiền chớp chớp mắt, “Tỉnh chưa?”
“Có tỉnh một lần.”
Tỉnh thì tốt. Chứng tỏ không nghiêm trọng lắm, có thể chịu được kích thích da thịt.
Lão Tiền động đậy mũi, ngửi được một mùi nước hoa cực kỳ nồng, nồng đến nỗi ông thiếu chút nữa nôn ra. Vội vàng che mũi: “Sao mùi nước hoa lại nồng tới vậy?”
Hai cảnh sát mặc thường phục chớp chớp mắt, nói: “Báo cáo Tiền đội, nghi phạm tổng cộng đòi ba bình nước hoa, nói là nhiều côn trùng.”
“Bệnh viện thì côn trùng ở đâu ra? Cái mùi này cũng phải đến mười bình.”
Hai người cảnh sát tới rất sớm, mùi nước hoa bên trong dần dần nồng lên, mũi của bọn họ chậm rãi quen thuộc, cho nên không cảm thấy quá nồng. Lão Tiền cùng Tiểu Lý vừa tới bất chợt ngửi thấy mùi hương này, thiếu chút nữa bị sặc chết.
“Nhanh, mở cửa.”
Tiểu Lý phản ứng nhanh lẹ, một chân đá văng cửa phòng bệnh. Lập tức một cỗ hỗn hợp mùi nước hoa nồng nặc cùng mùi máu tươi tanh hôi xông vào mũi, khiến người buồn nôn. Mấy người tức khắc nhìn không được, muốn nôn, bọn họ đều là người trải qua vài vụ án mạng, thi thể hoàn toàn hư thối đều từng nhìn thấy.
Nhưng những mùi vị tanh tưởi đó có tăng thêm cũng không bằng cái mùi khiến người ta buồn nôn này, Tiểu Lý gắt gao che mũi miệng, đi vào xem xét, nhìn thoáng qua liền lui về bên cạnh thật sự nôn ra. Lão Tiền tiến lên phía trước, ông còn ổn, rất trấn định. Ông móc Nhuyễn Trung Hoa trong túi ra châm lửa, lúc châm lửa tay vẫn đang run rẩy, châm vài lần đều không được.
Mùi vị của thuốc lá kích thích một chút cái đầu hỗn độn, Lão Tiền rời khỏi phòng bệnh, nói với Tiểu Lý: “Thông tri người trong đội, lại đây nhặt xác.”
Mở một khoảng cửa sổ chỉ mèo con mới chui lọt, gió thổi vào làm màn cửa bay lên, cũng thổi không tan những tanh tưởi trong phòng. Chỉ thấy trên giường bệnh là một khung xương máu chảy đầm đìa, thịt trên người bị ăn không đồng đều, giống như là bị dã thú gặm cắn, nội tạng đều bị ăn hết.
Lão Tiền hỏi hai cảnh sát: “Các cậu không nghe được bên trong truyền đến động tĩnh gì?”
“Không có, vẫn luôn rất an tĩnh.”
Hai người cực kỳ khẳng định nói.
Lão Tiền tin, bởi vì nơi này là bệnh viện, dù cho hai người không có nghe được, vậy người bệnh trong phòng bệnh bên cạnh thì sao? Bác sĩ y tá đi tới đi lui thì sao? Không ai nghe được, không ai phát hiện dị trạng. Bị chết thê thảm như vậy, cằm cũng vì thống khổ kêu lớn mà biến dạng, lại cố tình không ai nghe được động tĩnh bên trong.
Chuyện này, đúng là mịa nó không khoa học mà!
Hôm nay Dư Tiêu Hồn không cần tăng ca, bởi vì Boss nhà mình không làm việc đàng hoàng chạy trước rồi. Sau khi tan tầm về nhà hắn liền ra chợ mua thức ăn, lựa chọn một chút đồ ăn vừa ngon vừa dinh dưỡng, dự định đem về làm.
Trương Tiểu Đạo đang lúc phát triển cơ thể, hắn nên nghĩ làm sao bồi bổ thân thể cho nhóc.
Người trong chợ trên cơ bản đều quen biết hắn, sẽ không cân điêu cho hắn, có đồ tốt cũng sẽ giữ lại cho hắn một chút. Hôm nay mua được một ít đồ tốt, một con gà ác nhà không nuôi bằng thức ăn công nghiệp. Là bà chủ giết dự định giữ lại tự mình hầm, nghe hắn nói phải bồi bổ thân thể cho em trai mới nhường cho hắn.
Dư Tiêu Hồn thật vui vẻ, trên đường về còn suy nghĩ cách làm gà. Cuối cùng vẫn quyết định làm một nồi gà thuốc (chắc là gà ác hầm thuốc bắc), dinh dưỡng bổ thân thể, có thể phát huy lớn nhất tác dụng của gà ác.
Nhà hắn không ở trung tâm thành phố, mà là mua một căn phòng ba phòng ngủ, một phòng khách ở tiểu khu trên vành đai hai*. Dùng hết tiền tiết kiệm, vẫn là còn phải trả nợ thêm mấy năm. Nhưng mà hắn vốn dĩ cũng không phải người địa phương, có thể mua nhà, mua xe ở trung tâm vành đai hai, đã là tuổi trẻ cực kỳ hứa hẹn.
*Tui nghĩ là kiểu quy hoạch chia cấp bậc ý, càng gần trung tâm thì giá nhà càng cao, cũng tập trung nhiều người có tiền, mấy cô có coi anime Attack on Titans thì dễ hình dung hơn á.
Nhà hắn ở lầu chín trong tiểu khu, đứa nhóc Trương Tiểu Đạo kia lúc vừa mới tới còn đặc biệt mê tín, nói: “Cửu cửu quy nhất*, số này rất cát tường, chọn tốt lắm nha anh họ.”
*Cửu cửu quy nhất (九九归一): Tui cũng hổng biết dịch câu này sao, đại ý là nói số chín là số cát tường thôi.
Dư Tiêu Hồn lắc đầu cười cười, mở cửa đứng ở huyền quan. Phát hiện trong phòng không bật đèn, không biết Trương Tiểu Đạo có ở đây không. Hắn thử gọi: “Tiểu Đạo, Tiểu Đạo, nhóc có đó không?”
Không ai đáp lại, Dư Tiêu Hồn không biết Trương Tiểu Đạo chạy đi đâu rồi. Nhóc ở chỗ hắn hơn hai tháng rồi, vẫn luôn trạch ở nhà, chỉ chơi game, lướt diễn đàn, có thể không ra đường thì không đi. Cho nên suy nghĩ đầu tiên của Dư Tiêu Hồn không phải là Trương Tiểu Đạo chạy ra ngoài chơi, mà là nghĩ nhóc còn đang ngủ.
Nghĩ vậy nên cũng không tiếp tục gọi nữa. Hắn bật đèn, sau đó đổi giày ở huyền quan, mang dép lê vào xong xách túi thức ăn cùng cặp công văn đi vào. Đầu tiên là mở đèn phòng khách, sau đó để đồ ăn lên thớt, trở lại phòng thay quần áo.
Hắn bắt đầu rửa rau, vừa rửa được một nửa đột nhiên nghe có chút động tĩnh ở ban công. Dư Tiêu Hồn dừng lại, cẩn thận lắng nghe, thật yên tĩnh, không có tiếng động gì.
Hắn mở vòi nước, nước máy ào ạt chảy xuống, cọ rửa lá rau xanh non. Thanh âm của dòng nước ở trong phòng yên tĩnh có vẻ vang dội, thật là quỷ dị.
Dư Tiêu Hồn vốn nên quen với loại yên tĩnh này, ngày thường cũng rất hưởng thụ nó. Nhưng bây giờ trong lòng hắn lại có chút kinh hoảng, loại cảm giác này giống như bước vào một căn phòng trống đã lâu không có người ở vậy, một mình đứng bên trong thì sẽ cảm thấy khủng hoảng một cách vô cớ, một loại khủng hoảng hãi hùng khiếp vía.
Lúc này, Dư Tiêu Hồn không cách nào liên tưởng đến hai chữ “yên tĩnh” nữa, hắn nghĩ tới một từ khác thích hợp hơn: Tĩnh mịch.
Ban công lại truyền đến tiếng động lạ, Dư Tiêu Hồn tắt vòi nước, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Phòng bếp này của hắn là hình thức mở, nối liền với phòng khách, chỉ dùng một cánh cửa kính để ngăn cách lại mà thôi. Ban công ở bên cạnh phòng khách, từ chỗ hắn đứng có thể nhìn thấy những thứ trên ban công. Lúc này cửa kính ban công đóng chặt, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có thể nhìn đến một chút ánh đèn từ tòa nhà cao tầng phía xa xa.
Nơi này của hắn là lầu chín, không thể nào có ăn trộm được. Có thể là chim bay trong đêm vô tình đụng trúng cửa kính, rớt xuống ban công rồi không bay lên được mới phát ra tiếng động. Hoặc là gió thổi lon nước để trên ban công — Trương Tiểu Đạo luôn thích uống Coca ở ban công, uống xong thì đạp dẹp lon, ép dẹp như cái bánh, tựa như thu phế liệu, sau đó để ở góc ban công.
Dư Tiêu Hồn lau tay, đi về phía ban công. Càng lại gần, hắn lại phát hiện thanh âm kia càng thêm vang dội, sột soạt sột soạt, giống như có thứ gì đang bò tới bò lui, khiến da đầu tê dại.
Ngón tay dừng lại trên cửa kính, sau đó kéo ra. Tiếng động trên ban công lập tức biến mất, Dư Tiêu Hồn mở đèn ban công, quét mắt xung quanh một vòng, cái gì cũng không có. Hắn tiến về phía trước, thăm dò nhìn xuống bên dưới, bỗng nhiên nhìn thấy hai cái lỗ trống trơn, một gương mặt cơ hồ bị đè dẹp lép. Miệng bị may lại xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu lưỡi thật dài chảy nước dãi tí tách. Tứ chi giống như thằn lằn leo lên từ dưới ban công, cơ hồ mặt dán mặt với hắn.
Quái vật nhìn giống như đứa trẻ con, nhếch môi, (sợi) chỉ bị kéo căng ra mà lại không đứt đoạn. Tiếng khóc khủng bố nỉ non xuyên phá màng tai: “Oa —“
Quái vật mở cái miệng rộng đầy răng nhọn như cá mập, thân hình chợt lóe, cực kỳ nhanh chóng phóng tới.
Dư Tiêu Hồn chưa kịp tự hỏi, nhanh chóng bắt lấy sào phơi đồ bằng thép bên cạnh, dùng hết sức quét con quái vật này xuống lầu. Sau một lúc lâu không có động tĩnh, hắn chần chờ đi lên trước, mới vừa nhìn xuống thử, tốc độ của quái anh lập tức tăng nhanh đến mức chỉ còn lại hư ảnh bỗng nhiên nhào về phía hắn.
Dư Tiêu Hồn kinh ngạc thứ này vậy mà có trí tuệ, biết trốn đi để đánh lén. Hắn tránh thoát một kích kia, quái vật toàn thân màu đỏ tím, như là trẻ con bị hít thở không thông, da thịt trần trụi, nhìn thật ghê tởm. Nó ghé vào góc ban công, đôi mắt tối om thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.
Cực kỳ đáng sợ.
Dư Tiêu Hồn vừa nhìn chằm chằm quái vật trên ban công, vừa lui về phía sau. Trong giây lát, bước chân lùi về phía sau dừng lại. Không biết vì sao, phía sau lưng lại toát lên một trận sởn tóc gáy, hắn bỗng nghiêng người, kinh khủng phát hiện phía sau còn có một con quái vật ở cửa.
Giờ phút này tâm tình của hắn đã bị kinh ngạc cùng sợ hãi chiếm lĩnh, bởi vì hai con quái vật trước mắt này có trí tuệ, hơn nữa trí lực rõ ràng cũng không thấp, một con phía trước hấp dẫn lực chú ý của hắn, con phía sau chỉ im ắng giữ ở cửa, chỉ chờ hắn bước tới một bước, sau đó nhào lên cắn cổ hắn, gặm cắn máu thịt của hắn.
Cái này thật khó giải quyết, đặc biệt là chứng kiến những thứ trước mắt đã vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn. Hai mươi mấy năm giáo dục, cho tới bây giờ cũng không ngờ sẽ gặp được loại sinh vật không được ghi chép lại trên địa cầu này — ngoại trừ phim khoa học viễn tưởng.
Dư Tiêu Hồn đứng yên, hắn bây giờ cách cửa kính ban công có bốn, năm bước, đối diện là một con quái vật nằm bò trong góc, bên cạnh cửa kính là một con nữa đang ngồi xổm chờ hắn. Phía sau là độ cao chín tầng lầu, trừ phi hắn có thể bay.
Hai cái động tối om ở vị trí đôi mắt trên mặt hai con quái vật dịch chuyển theo chuyển động của hắn, hắn đứng lại thì chúng cũng dừng lại, giống như có thể nhìn thấy vậy.
Dư Tiêu Hồn chú ý tới miệng của chúng đang run rẩy, hai mảnh môi bị gắt gao may lại bắt đầu giãy dụa mấp máy. Hắn nhớ lại hai lần công kích trước, dường như trước khi tấn công đều sẽ phát ra tiếng thét chói tai của trẻ con khóc.
Quả nhiên, thứ tiếng thét vang dội đến đau tai kia lại vang lên: “Oa —“
Cùng với tiếng thét chính là công kích cực kỳ nhanh chóng, hai con quái vật nhảy dựng lên, sức bật của chúng tốt đến kinh khủng, độ cao còn rất chuẩn. Dư Tiêu Hồn không lùi, ngược lại còn chạy về phía trước, thừa dịp hai con quái vật vồ hụt, hắn múa may sào phơi đồ trong tay. Gân xanh trên cánh tay vì dùng sức mà hiện rõ, quét ngang hai con quái vật xuống lầu. Một con không kịp phòng ngừa đột nhiên bị quét xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn. Con còn lại trực tiếp bắt lấy sào phơi đồ, mặc cho Dư Tiêu Hồn ném kiểu gì cũng không buông.
Càng đáng sợ hơn là sau khi nó thích ứng được sào phơi đồ liền theo đó bò lên trên, Dư Tiêu Hồn ném sào phơi đồ xuống xoay người chạy vào nhà. Quái vật rơi xuống liền bỗng nhiên nhào lên, trùng hợp hắn đóng cửa kính lại. Quái vật đập lên cửa kính, vừa lúc dán mặt vào trước mắt Dư Tiêu Hồn.
Chỉ ngăn cách một cánh cửa kính, khoảng cách của hai người cực kỳ gần. Dư Tiêu Hồn thậm chí có thể thấy nước dãi màu đen ào ạt chảy ra từ cái miệng tím đen bẩn thỉu kia, có thể nhìn đến thịt vụn dính trên hàm răng sắc nhọn.
Dư Tiêu Hồn khóa chặt cửa, xoay người muốn xuyên qua phòng khách rời khỏi. Hắn vừa đi đến phòng khách, bỗng nhiên nghe được trần nhà trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động. Ngẩng đầu nhìn lên, không có thanh âm cũng không có động tĩnh gì.
Đột nhiên, đèn treo trên đầu lung lay một chút, gần như không thể phát hiện. Sau đó dừng lại, bên trên trần nhà truyền đến tiếng sột soạt, sột soạt, nghe… như có thứ gì đang bò tới.
Đồng tử Dư Tiêu Hồn mở lớn, ý thức được đó là cái gì, nhanh chóng chạy về phía cửa, chạy không được vài bước, đèn treo phía sau “bang” một tiếng rơi vỡ trên mặt đất. Một cái đèn tắt đi, phòng lập tức tối thêm một ít.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trần nhà bị phá ra một cái động lớn, một con quái vật bò ra từ trên trần, nhe răng thét “oa” một tiếng chói tai nhào tới. Con quái vật này so với hai con ngoài ban công rõ ràng tấn công càng thêm mãnh liệt, cũng lớn hơn một vòng.
Lúc này, con ngoài ban công phá được cửa kính, cực kì nhanh chóng bò vào, cho dù là tư thế cực kỳ vặn vẹo vẫn cứ bò nhanh như cũ.
Dư Tiêu Hồn trốn không xong, dù xoay người chạy ra cửa hay tránh né sang bên cạnh đều trốn không được, ngược lại khiến cho chính mình không hề phòng bị mà bại lộ ra. Còn không bằng chính diện nghênh đánh hai con quái vật này, cho dù bị thương, ít nhất còn có cơ hội sống sót.
Đang lúc hai con quái vật đồng thời nhào tới, cửa bỗng nhiên bị đá văng: “Anh họ, tránh ra!”
Cùng với tiếng kêu còn có một cây kiếm gỗ đào nhanh chóng bay nhanh tới. Dư Tiêu Hồn theo phản xạ né tránh xong liền chạy đến phòng bếp, cầm một con dao phay chém con quái vật nhỏ ra làm đôi. Mà kiếm gỗ đào của Trương Tiểu Đạo bên kia trực tiếp đâm trúng đầu con lớn hơn.
Nó kêu cũng không kịp kêu một tiếng đã nhanh chóng hòa tan thành một bãi nước đen, con nhỏ bị chém rớt nửa người mà vẫn hoạt động tự nhiên, hét thảm một tiếng sắc nhọn, nhanh chóng chạy về ban công rời khỏi.
Trương Tiểu Đạo cầm kiếm gỗ đào đuổi theo ra ban công, không còn nhìn thấy bóng dáng của con quái vật kia. Nhóc quay người trở về chán ghét nhìn lướt qua bãi nước đen trên sàn nhà cùng nửa phần thân thể quái vật, nhìn thấy Dư Tiêu Hồn ngồi dưới đất liền gấp lên, vội vàng hỏi: “Anh họ, anh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Dư Tiêu Hồn bị bắt lấy cánh tay hung hăng lay động, thiếu chút nữa đầu vựng hôn mê, hắn bắt lấy Trương Tiểu Đạo ngăn lại: “Anh không sao, không sao. Đừng gấp, không bị thương. May là em về kịp.”
Trương Tiểu Đạo nghe vậy, buông cánh tay Dư Tiêu Hồn ra, nhìn hắn từ trên xuống dưới, đến khi nhìn thấy lòng bàn tay hắn có vết thương, mày liền nhíu lại: “Cái này mà nói là không bị thương?”
Dư Tiêu Hồn nhìn lướt qua lòng bàn tay, không biết nên khóc hay cười: “Đại khái là lúc cầm dao chém dùng sức lớn quá, ngược lại làm mình bị thương, thật sự không có gì. Tiểu Đạo, ăn cơm chưa?”
Trương Tiểu Đạo ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Dư Tiêu Hồn, “Đã xảy ra chuyện như vậy mà anh còn có tâm tình hỏi em ăn cơm chưa hả?”
Dư Tiêu Hồn mỉm cười: “Vậy em có muốn ăn không?”
“… Muốn”
Trương Tiểu Đạo kỳ thật không thân thiết mấy với người anh họ này, chỉ biết hắn từ nhỏ rất độc lập, cũng cực kỳ ưu tú. Hắn là người đầu tiên trong gia tộc thi đậu đại học trọng điểm ở đế đô, cũng là người đầu tiên dựa vào năng lực của bản thân để mua nhà. Tuyệt đối được xem như thế hệ sau ưu tú của gia tộc.
Mà hiện giờ cậu càng phát hiện tố chất tâm lý của người anh họ này cực kỳ tốt, tốt đến độ làm cậu kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng đêm nay hắn mới vừa gặp một sự kiện phi khoa học, còn rất nguy hiểm. Nhưng mà sau khi quái vật bị xử lý, hắn liền thong dong bình tĩnh dọn dẹp sàn nhà, đem nửa cái thi thể của quái vật ném vào thùng rác — không, túi rác, đặt qua một bên, nói là muốn giao cho cảnh sát.
Sau đó hắn rửa tay, đi nấu cơm, xào rau.
Trương Tiểu Đạo nhịn không được hỏi: “Anh họ, anh không sợ à?”
Dư Tiêu Hồn đang xào rau, nghe không rõ, hỏi lại một câu.
Trương Tiểu Đạo liền lớn tiếng lặp lại.
Dư Tiêu Hồn trầm mặc trong chốc lát: “Sợ. Bây giờ trong lòng anh rất loạn, kiếm chút chuyện để làm, yên tĩnh suy nghĩ.”
Trương Tiểu Đạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy anh họ, anh không tò mò sao?”
“Tò mò.”
“Sao anh không hỏi?”
Dư Tiêu Hồn cười, hỏi: “Vậy thì, Tiểu Đạo, mấy thứ kia rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại công kích anh? Em… Em là đạo sĩ sao?”
Trương Tiểu Đạo dựng ngón trỏ trả lời: “Em là đạo sĩ. Anh từng nghe qua Chính Nhất Đạo chưa?”
“Từng nghe.”
Trương Tiểu Đạo bộ dáng có chút vinh dự: “Truyền thừa Chính Nhất Đạo mấy trăm, thậm chí là hơn ngàn năm, ở phương Bắc thì không nổi danh. Nhưng ở phía Nam, nhắc đến một cái liền biết được tôn kính. Trương gia của em là dòng chính truyền nhân của Chính Nhất Đạo, truyền đã mấy trăm năm, ba em nói, hiện tại Mã gia Bắc Mao Sơn cũng không nhất định hơn được Trương gia của em. Nhưng mà…”
Dư Tiêu Hồn ôn hòa đánh gãy mấy lời lải nhải giới thiệu của Trương Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo, em rất lợi hại, một kích đã giết chết quái vật. Nhưng những quái vật đó rốt cuộc là cái gì, một cây… kiếm gỗ đào là có thể giết nó?”
“Bởi vì nó là tà vật nha.”
“Tà vật? Cái gì tà vật?”
Trương Tiểu Đạo nói: “Ặc… Em, em cũng không rõ lắm. Nhìn, nhìn có chút… giống như quỷ đồng tử.”
“Có chút giống… thì là không phải rồi.”
“Cũng không nhất định, em không nhìn thấy rõ bộ dáng của chúng nó, không biết rõ lắm.” Trương Tiểu Đạo mới không muốn thừa nhận mình học nghệ không tinh.
Dư Tiêu Hồn khen ngợi nói: “Nhưng Tiểu Đạo rất giỏi nha.”
Trương Tiểu Đạo ngưỡng mặt kiêu ngạo, lại có chút ngượng ngùng: “Cũng không đến nỗi… Nhưng mà anh họ, mấy thứ kia sao lại tập kích anh? Anh gần đây đắc tội ai sao?”
Dư Tiêu Hồn như suy tư gì đó, hắn nhớ tới phần tư liệu hôm nay nhìn thấy. Trộm Kim Tặc muốn bắt cóc mục tiêu thì sẽ xuống tay từ người quen thuộc, được tín nhiệm bên cạnh mục tiêu, người nọ tốt nhất là người có thể tùy thời nắm giữ hành tung của mục tiêu. Mục tiêu hiện tại của Trộm Kim Tặc là Lục Lục thiếu, mà hắn lại là trợ lý của Lục Lục thiếu, nói như vậy, hắn là người nắm giữ hành tung của Lục thiếu.
Cho nên xuống tay từ chỗ hắn là phương pháp tốt nhất.
Nhưng hắn không rõ lắm, nếu xuống tay từ chỗ hắn là phương pháp tốt nhất, như vậy thuyết phục hắn cùng hợp tác không phải càng tốt sao? Nhưng mục đích của đối phương lại là muốn trực tiếp giết chết hắn.
“Cái này còn không hiểu sao? Thật rõ ràng là muốn giết chết anh, sau đó thay thế.”
Dư Tiêu Hồn hỏi: “Làm sao thay thế?”
“Tìm một người giả thành anh. Đương nhiên còn có biện pháp khác là luyện anh thành Hành thi — không, cái này không phải biện pháp tốt, Hành thi sẽ không nói chuyện, lập tức sẽ lộ tẩy. Cho nên tìm một người giả thành anh là tốt nhất.”
Dư Tiêu Hồn thật ngạc nhiên: “Trên đời này không có hai mảnh lá cây giống nhau như đúc. Dù có đi chỉnh dung giống hệt nhau, hành vi, cử chỉ cũng sẽ không giống được. Phương pháp này có chút ngu xuẩn.”
Quan trọng nhất chính là, Lục Lục thiếu không phải người thường, sức quan sát của hắn hơn xa thường nhân. Dư Tiêu Hồn không cảm thấy sẽ có ai giấu diếm được hắn cái gì.
“Xé da mặt của anh xuống may trên mặt người khác, đào não của anh ra ăn luôn. Dùng phương thức nào đó nhổ trí nhớ cùng gương mặt của anh trồng lên người kẻ khác, có chút tà thuật có thể làm được việc này.”
Dư Tiêu Hồn nghe mà sởn tóc gáy, mày nhíu chặt: “Có tà thuật lợi hại như vậy, vậy thì không phải có thể tùy ý làm bậy sao?”
Trương Tiểu Đạo hừ một tiếng: “Những cái đó đều là tà thuật, là tà ma ngoại đạo, phàm là thiên sư Đạo gia chính thống đều có nghĩa vụ trảm ma trừ tà. Tà không thắng được chính, hiện giờ những cái tà thuật đó không có mấy người luyện, dù có luyện cũng phải che che đậy đậy không dám gặp người. Cho dù hại người cũng phải thật cẩn thận, một khi bị phát hiện sẽ bị mọi người trong chính đạo treo thưởng đuổi giết.”
“Một khi đã vậy, Trộm Kim Tặc kiêu ngạo đến mức này, vì sao không có thiên sư ra tay chém giết?”
Nghe vậy, Trương Tiểu Đạo có chút ấp úng, lại có chút phiền não, nhăn mũi lẩm bẩm: “Không phải không ra tay… Ây dô, có chút việc… bây giờ không phải lúc — bọn chúng chuyên chọn lúc này gây sự, sớm không gây chậm không gây, cố tình gây dự lúc này, còn không phải tìm được cơ hội không có ai rảnh thu thập bọn chúng sao. Ây dồ, thật là… giảo hoạt mà… Nhưng mà cũng tiêu dao không được bao lâu nữa đâu, cùng lắm là một tháng. Nhưng mà có thể sau một tháng nữa bọn chúng sẽ biến mất không thấy tăm hơi rồi, ài, thật là giảo hoạt.”
Trương Tiểu Đạo nói năng lộn xộn, không rõ ràng. Nhưng mà Dư Tiêu Hồn nghe xong đại khái, suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra nguyên do.
Hẳn là thiên sư ở đế đô trong thời gian này đều có việc, không tiện ra tay thu thập tà ma ngoại đạo. Cho nên Trộm Kim Tặc thừa dịp thời gian này gây sự, khó trách mấy tháng trước còn không dám kiêu ngạo như vậy, ít nhất không làm ra chuyện như giết con tin cùng dùng Hành thi đi lấy tiền chuộc này.
Nhưng lời của Trương Tiểu Đạo cũng nói, khoảng một tháng sau những thiên sư không thể ra tay sẽ ra tay. Mặt khác, Trộm Kim Tặc hẳn sẽ nóng lòng hành động, dù sao thì thời gian của bọn chúng không còn nhiều.
Khó trách hành động của đối phương đêm nay làm hắn cảm thấy có chút kỳ quái, cảm giác giống như gấp không chờ nổi.
Theo lẽ thường mà nói, dùng tiền tài hối lộ sẽ càng thêm bảo hiểm. Một điểm khác, hắn chỉ là một người thường, đối phương muốn giết hắn, lại phái ra ba con quái vật. Cảm giác như muốn tốc chiến tốc thắng, còn muốn phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, cho nên muốn một kích phải chết.
Dư Tiêu Hồn hỏi: “Giới thiên sư xảy ra chuyện gì?”
Trương Tiểu Đạo ấp úng: “Không thể nói.”
Dư Tiêu Hồn cũng không hỏi tiếp, an tĩnh nấu cơm.
Trương Tiểu Đạo an ủi hắn: “Nhưng mà anh cũng không cần quá lo lắng, em nghe trộm được, vài lão gia hỏa đã định liệu trước, hình như đã tìm được người đối phó Trộm Kim Tặc.”
“Ai?”
“Không biết. Bọn họ thật thần bí, lại giống như rất kiêng kị. Hẳn là người rất lợi hại. Nhưng anh yên tâm đi anh họ. Em sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
Dư Tiêu Hồn bật cười, cảm ơn Trương Tiểu Đạo.
*******************
Tiếp tục tiếp tục phúc lợi ~~~~ chương này có tý kinh dị rồi nè mlem mlem ~
Ầy dô tui than thở linh tinh với mấy cô chút, ta nói, trần đời tui sợ nhất, cũng đau đầu nhất là cái tiết mục họ hàng cùng tới chúc tết rồi ăn nhậu hát hò. Tui 2k mà thuộc tuýp bà cô già rồi, khó tính thì không đến nỗi nhưng mà bị ghét tiếng ồn, ta nói mấy đứa nhóc nào em nào cháu ùa tới nhảy nhót, la hét, muốn tiền đình luôn 囧.