Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 111: Video


Đọc truyện Thiên Sư Không Xem Bói – Chương 111: Video

Thân hình bé nhỏ của Angel loạng choạng, đôi mắt to tròn chuyển động, thấy Mao Cửu bên kia đang cúi đầu đọc sách không để ý đến mình, vì thế nó lén quay đầu 180 độ nhìn Trương Tiểu Đạo đang vẽ bùa.

Đối với nó mà nói, vẽ bùa khó như đọc thiên thư vậy. Mao Cửu dạy có một lần rồi bắt nó vẽ theo trí nhớ, lại còn phải vẽ một trăm lá!

Sao mà vẽ được?

Angel muốn nhờ Alice giúp, nhưng Alice lại chạy vào bếp xem Lục Tu Giác nấu ăn mất tiêu, cô bé nói rất lâu về trước mình đã muốn có một căn bếp riêng, có thể để cô bé làm mọi thứ theo ý mình.

Mao Cửu nhúc nhích, tiếng lật sách vang lên.

Angel giật mình, vội vàng thẳng người, không dám nhìn xung quanh.

Mao Cửu nhấc mắt nhìn lướt Angel rồi lại dời về quyển sách trên tay.

Phòng khách bỗng trở nên thật yên tĩnh, mãi cho đến khi Lục Tu Giác nấu cơm xong gọi bọn họ qua rửa tay ăn cơm. Trùng hợp là Tiểu Sơn vừa về đến, Lão Tiền cũng đến nói vài chuyện về vụ án, mà Dư Tiêu Hồn lại đến để đón Trương Tiểu Đạo.

Vừa hay thấy Lục Tu Giác nấu cơm xong nên đồng loạt chọn ở lại, vô cùng tự giác đi lấy chén xới cơm cho mình.

Lục Tu Giác xanh mặt, kẹp đũa vội vàng gắp đùi gà, đồ ăn, thịt ngon nhất sang cho Mao Cửu, vừa ăn vừa dùng ánh mắt hình viên đạn rét lạnh giết về phía mấy người dư thừa nọ.

Da mặt mấy người ngồi ở đây đều dày cả, bình tĩnh ăn cơm trước mặt, bật chế độ miễn dịch với Lục Tu Giác.

Lão Tiền vừa cướp đồ ăn vừa nói: “Bây giờ Vệ Hoành vẫn còn đang hôn mê nhưng về cơ bản thì có thể định tội cậu ta rồi. Ít nhất thì chứng cứ cậu ta bắt cóc Lục Hạo cũng quá rõ ràng, mà Vệ Hồng vẫn đang bị giam giữ. Nếu có thể lợi dụng Vệ Hồng để biết được chỗ cô ta giao dịch bán mấy đứa trẻ, trong đó có những người nào tham dự thì hẳn là có thể một lưới bắt hết tổ chức tội phạm lừa đảo buôn bán trẻ em ra nước ngoài rồi. Đám Tiểu Lý đang thẩm vấn Vệ Hồng, nhưng mà cô ta kín miệng một cách tàn nhẫn, e là không hỏi được gì.”

Mao Cửu hỏi: “Có thể dùng Vệ Hoành để uy hiếp Vệ Hồng không?”

Lão Tiền lắc đầu: “Không, đã thử rồi. Lúc đó chúng tôi nói nếu Vệ Hồng khai ra thông tin về chỗ giao dịch thì chúng tôi sẽ chữa trị cho Vệ Hoành, cũng có thể xử nhẹ cho cậu ta. Nhưng…” Ngừng một lúc, ông nhớ đến câu trả lời của Vệ Hồng, ngay cả ông cũng cảm thấy cô ta không đơn giản một chút nào, vừa thông minh vừa tàn nhẫn.

“Vệ Hồng rõ ràng ý thức được cho dù xử nhẹ cho Vệ Hoành thì mức án nhẹ nhất cũng là tù chung thân, chẳng thà chết luôn cho rồi. Dù có phán tù có thời hạn thì hình phạt ít nhất cũng phải hơn hai mươi năm, cái tuổi đấy mà ra tù thì chỉ có thể bị người ta chà đạp mà thôi. Lại nói, chỉ bằng cái thân thể tàn phế bị cưa chân của Vệ Hoành cũng không biết có thể sống sót chờ đợi được đến ngày được thả ra hay không. Cho nên nếu nói ra, hai người bọn họ sẽ không còn đường sống, không nói gì chờ luật sư đến thì cùng lắm là phán bọn họ tội bỗng nảy lòng tham nên dụ dỗ bắt cóc trẻ con mà thôi, hơn nữa cô ta còn có thể khai quá trình Vệ Hoành đưa đứa trẻ đó đi giao dịch thành vừa mới tỉnh ngộ, nói không chừng không cần phải ngồi tù luôn. Vệ Hoành có thể được phóng thích để chạy chữa.

Đó đều là những gì Vệ Hồng chính miệng nói với người thẩm vấn cô ta, cô ta muốn ép cảnh sát không chịu nổi rồi tức giận đánh cô ta, đến lúc đó cô ta có thể kiện ngược lại, nói cảnh sát ngược đãi cô ta.”

Trương Tiểu Đạo trợn mắt há miệng: “Cái đệt! Người phụ nữ này đúng là quá tàn nhẫn, quá độc ác, trong tình huống như thế này mà còn có thể bình tĩnh tính kế ngược lại cảnh sát?”

Lão Tiền liếc mắt: “Nếu không thì sao cô ta có thể trộm được huyết mạch của biết bao nhân vật lớn ở đế đô ngay dưới mí mắt của bọn họ chứ? Lần này và vụ mất tích hồi tháng hai đều rất kỳ lạ, xuất hiện các loại bất ngờ vốn dĩ không nên xuất hiện nên mới khiến bọn họ bại lộ. Nếu không thì đến tận bây giờ có thể bọn họ vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Lục Tu Giác nói: “Làm nhiều chuyện xấu, trời không ưa nên giáng nghiệp quật thôi.”

Mao Cửu thầm tán đồng.

Đừng tưởng làm chuyện xấu thì không bị trừng phạt, đó là vì chưa đến nỗi ông trời không ưa thôi, tự nhiên sẽ có người đến trừng phạt. Nhưng đến nỗi trời cũng không thèm nhìn nữa thì gọi là trời giận người hận đấy.

Lão Tiền “ha” một tiếng: “Nói không sai. Đám nhãi ranh cấp dưới của tôi quá vô dụng, xém chút là không kiềm chế được rồi động tay động chân với cô ta. Cuối cùng tôi không nhịn được nữa mới sai người đưa cô ta đi tạm giam. Kết quả lúc đưa ra ngoài vừa hay trong cục có một người phụ nữ tới báo án con mất tích, phát điên rồi hay sao ấy, đứa nhỏ mất tích lâu rồi, ba ngày tới báo án hai lần, vừa nghe Vệ Hồng là buôn người thì nổi điên lên nhào về phía Vệ Hồng cắn tai cô ta. Cắn rớt một bên lỗ tai ngay tại chỗ luôn, một nửa bên má cũng bị gặm đến tận xương.

Nghe vậy, Mao Cửu lắc đầu một cách dối trá: “Bất hạnh ghê.”

Lão Tiền phụ họa: “Đúng vậy, bất hạnh thật, chuyện ngoài ý muốn cả.”

Ngoài ý muốn thật không thì ai mà biết được?


Người phụ nữ phát điên ba ngày tới báo án hai lần vừa hay nghe thấy Vệ Hồng là buôn người. Lúc nhào lên cắn lỗ tai cô ta, xung quanh toàn là cảnh sát mà không một ai cản được, một chuyện không hợp lý như thế lại có thể xảy ra thì chứng tỏ nó đúng là chuyện ngoài ý muốn rồi.

Lão Tiền nói tiếp: “Người mẹ cắn cô ta còn bị trật cằm, mu bàn tay bị cào chảy máu nữa. Mọi người xung quanh đều rất lo lắng, quần chúng bị thương ở cục cảnh sát thì không ổn chút nào, phải vội vàng gọi xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Chạy tới chạy lui, quên xử lý vết thương cho Vệ Hồng nên cuối cùng không nối lại lỗ tai được, cũng xem như là chuyện bình thường. Vậy mà cô ta lại muốn dùng chuyện này để kiện chúng tôi.”

Lục Tu Giác gật đầu: “Cô ta hẳn nên thông cảm mới đúng. Nhưng chuyện này ngoài ý muốn thật — các người cần luật sư không?”

Ánh mắt Lão Tiền sáng lên: “Cậu có thể cho mượn ư? Lục thiếu?”

Lục thị có một đoàn luật sư người gặp người sợ, ở vài tình huống nào đó thì cũng người gặp người thích, ví dụ như khi ở cùng một chiến tuyến ấy.

Lục Tu Giác đồng ý cho mượn.

Lão Tiền cười hề hề, tiết kiệm được mớ tiền mời luật sư rồi.

“Cậu không biết đâu, Vệ Hồng mời một tên luật sư cầm bệnh án của bệnh viện một hai đòi kiện chúng tôi. Đang nói chuyện tạm giam thì hắn lại đưa ra đòi chạy chữa, còn bày đặt nói nhân quyền chứ. Nhân quyền cái mẹ gì? Cút mẹ về bên M đi! Uống mực Tây riết ăn mòn đầu ra nguyên cái hố, ngu xuẩn! Nói nhân quyền cái mẹ gì ở Hoa Quốc này? Ở đây chúng tôi chỉ nói luật pháp!”

Hoa Quốc không có nhân quyền là cao nhất, đến nỗi không cần biết đúng sai hay xem luật pháp như một đống giấy phế liệu giống như quốc gia nào đó. Hoa Quốc chỉ nói pháp luật, pháp luật bao trùm lên tất cả, chỉ cần có chứng cứ phạm tội thì ai thèm quan tâm mấy người bị cái gì? Lôi đầu ra tòa hết!

Quốc gia nào đó nói nhân quyền, nói nhân quyền với mấy tên giết người hung ác tàn nhẫn kia, mỗi ngày kêu gào lên phố biểu tình kháng nghị đòi cải thiện ngục giam. Cầm tiền nhân dân nộp thuế để cải thiện ngục giam cho phạm nhân, mẹ nó chứ nhân quyền!

Một đám kỹ nữ thánh mẫu!

“Chờ vết thương trên tai Vệ Hồng được xử lý thì vẫn phải bắt cô ta. Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi vơ vét chứng cứ, cái này không khó. Chỉ cần nắm được một cái manh mối là có thể lôi ra cả gốc lẫn ngọn. Hừ! Hai chị em Vệ Hồng làm biết bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức như thế, trong ngục giam có người chờ bọn họ.”

Phạm nhân trong tù có rất nhiều thể loại, phạm đủ các loại tội. Tình cờ có phạm nhân trong hai khu ghét nhất là ấu dâm, luyến đồng, cũng hận nhất là đám buôn bán trẻ em.

Bởi vì hai thủ lĩnh trong hai khu này phạm tội trong quá trình tìm kiếm đứa con bị thất lạc, cho nên bọn họ hận nhất là bọn buôn người, từng có hai người bị tách ra giam vào hai khu này, cuối cùng bị bọn họ tra tấn phát điên.

Cảnh ngục cũng có nghe thấy những thủ đoạn tra tấn người như thế. Dưới tình huống khác thì có thể sẽ để ý can ngăn nhưng đều đồng loạt làm như không thấy với bọn buôn người nọ.

Mao Cửu dời ánh mắt hỏi nhỏ bên tai Lục Tu Giác: “Anh làm cho Vệ Hồng nói ra lời thật được không?”

Lục Tu Giác: “Được.”

Mao Cửu: “Vậy thì đi thử chút đi, hỏi ra càng sớm thì càng có thể cứu được đám trẻ sớm.”

Lục Tu Giác: “Ừ. Lát nữa anh nói với Tiền đội một tiếng. À mà bên Triệu Oái sao rồi?”

Mao Cửu: “Đã xác định được địa điểm và thời gian Triệu Oái livestream, em cảm thấy cô ta sẽ làm gì đó, cứ thấy bất an thế nào ấy.”

Lục Tu Giác: “Vậy em nhớ cẩn thận đấy.”

Mao Cửu: “Em biết mà.”

Lục Tu Giác đến bệnh viện gặp Vệ Hồng, lúc đó luật sư của cô ta đang kiêu ngạo nói muốn kiện cảnh sát vì đánh người vô cớ, không có chứng cứ mà bắt giam người vô tội, vân vân.

Cảnh sát đứng nghe mà giận đỏ cả mắt, nhưng cố tình là cái tên luật sư kia còn đang kêu gào, nói bọn họ có ngon thì đánh hắn đi. Chỉ cần đánh một cái là chứng cứ nóng hầm hập ra lò.


Lục Tu Giác thấy vậy thì bước tới túm tên luật sư đang gào nọ, đè cằm xuống rồi bẻ cho trật, cuối cùng còn đá vào bụng một cái cho ngất luôn.

Mà mũi chân hắn lại không cẩn thận dẫm lên ngón tay của tên luật sư nọ, người nọ vừa hôn mê đã tỉnh lại. Ngón tay run rẩy, cái cằm lệch vị trí chỉ vào Lục Tu Giác, hùng hổ không nói được một câu nào hoàn chỉnh, cả buổi chỉ có thể chảy nước miếng.

Lục Tu Giác bễ nghễ nhìn xuống từ trên cao, thoải mái bày ra bộ mặt ỷ thế hiếp người, kiêu ngạo bá đạo của hắn.

“Có gì thì nói với luật sư của tôi đi.” Sau đó quay sang nói với luật sư của mình: “Người này có ý định mưu sát tôi, hại tôi gãy xương. Đợi lát nữa lấy bệnh án rồi nói chuyện với vị luật sư này cho đàng hoàng.”

“Không thành vấn đề, Lục thiếu.”

Luật sư trừng bộ dạng không tổn hao gì của Lục Tu Giác, hắn không thể tin được lúc còn sống mình có thể thấy được ác bá nói dối một cách trắng trợn như thế. Hắn nhảy dựng lên chỉ trỏ với cảnh sát, ý tứ đại khái là, các người không thấy tôi bị đánh, bị bôi nhọ à? Thân là cảnh sát mà lại không trừ gian diệt ác hả? Hắn phải kiện bọn họ!

Cảnh sát đồng loạt làm như không thấy gì cả, nhưng bọn họ đều “thấy” vị luật sư nào đó có ý đồ muốn mưu hại công dân ba tốt là Lục Lục thiếu.

Luật sư tức giận suýt hộc máu, hắn thừa dịp muốn đi giám định thương tật.

Ai ngờ lúc chạy đi tìm bác sĩ khám thì chả khám ra được thương tích gì cả, hắn tưởng cằm mình bị bẻ trật, thật ra vẫn bình thường, nhưng hắn rõ ràng là không nói được lời nào, cũng bị chảy nước miếng một cách mất kiểm soát.

Bác sĩ lạnh mặt nói, có thể lưỡi hắn bị chuột rút.

Luật sư nhăn nhó mặt mày, muốn mắng mà không mắng được.

Lục Tu Giác đuổi những người khác ra khỏi phòng bệnh, một mình đối diện với Vệ Hồng.

Một nửa bên mặt và lỗ tai của Vệ Hồng đã bị cắn mất, đang phải bó băng gạc. Lúc này tác dụng của thuốc an thần đã hết rồi, cô ta đau đến nỗi thần kinh trên cả khuôn mặt đều đang run rẩy, vừa dữ tợn vừa đáng sợ.

Cô ta mở đôi mắt đỏ ngầu trừng Lục Tu Giác: “Đường đường Lục thiếu của Lục thị lại đến đây tìm tôi, chẳng lẽ là muốn báo thù cho đứa nhóc kia?”

Lục Tu Giác ngồi xuống, hắn cầm một con dao gọt hoa quả, thưởng thức nó trên tay: “Tôi tới để biết tổ chức tiến hành buôn bán trẻ em với cô ở Hoa Quốc đang ở đâu.”

Vệ Hồng: “Tôi không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói với các người.”

Lục Tu Giác nhấc mắt: “Tôi không tới để hỏi, tôi tới để tìm đáp án.”

Vệ Hồng ngẩn ra rồi nở một nụ cười quái dị. Cô ta vốn muốn cười lớn nhưng tình hình hiện giờ không cho phép, vậy nên mới biến thành nụ cười đáng sợ này.

“Cậu muốn tìm thế nào? Bổ đầu của tôi ra à?”

Lục Tu Giác ném con dao gọt hoa quả xuống: “Bẻ miệng cô ra.”

Vệ Hồng như bị chọc cười: “Đừng chơi thôi miên với tôi, vô dụng thôi.”

Lão Tiền cũng từng thử mấy trò thôi miên với Vệ Hồng rồi. Nhưng ý chí của cô ta rất kiên định, không hề bị thôi miên.

Lục Tu Giác vươn tay ra, Vệ Hồng rùng mình, bỗng cảm thấy sợ hãi.


Sau đó Lục Tu Giác lại không hề chạm vào cô ta, chỉ đưa tay ra giữa không trung, nhúc nhích mấy cái thì Vệ Hồng bắt đầu cảm thấy không thể tự khống chế bản thân.

Không phải đầu hay tim bị khống chế, mà là miệng, đầu lưỡi hoàn toàn không nghe theo lệnh của cô ta.

Vệ Hồng không sợ kẻ ác, không sợ quỷ thần, chỉ duy độc ngay giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi. Loại người như cô ta có dục vọng khống chế rất mãnh liệt, sợ nhất là khi mình bị mất khống chế.

Lục Tu Giác thong thả lấy máy ghi âm ra, hờ hững hỏi: “Cô lừa bán trẻ con từ khi nào?”

Vệ Hồng nghe thấy mình mất khống chế, buột miệng thốt ra: “Bảy năm trước.”

“Tổng cộng lừa bán bao nhiêu đứa?”

“23.”

Lục Tu Giác nhíu mày, liệt kê hết mười bảy cái tên trong hồ sơ những đứa trẻ mất tích hắn từng thấy, sau đó hỏi: “Tất cả?”

“Đúng vậy.”

“Sáu đứa khác đâu?”

“Chết rồi.”

“Vì sao chết?”

“Không nghe lời, khóc lóc ầm ĩ, bóp chết.”

Lục Tu Giác im lặng, sau đó bẻ gãy xương sáu ngón tay của Vệ Hồng.

Cô ta đau đến nỗi đổ đầy mồ hôi nhưng lại không thể phát ra được một âm thanh nào.

Đôi mắt của Lục Tu Giác càng lạnh lẽo hơn như đóng một lớp băng mỏng: “Cô đưa những đứa trẻ đó đi đâu?”

Giọng của Vệ Hồng hơi run rẩy nhưng vẫn nói ra cái tên của một quốc gia nào đó.

Quốc gia này không phải là nơi có câu lạc bộ cao cấp lúc trước.

“Bọn họ mua những đứa trẻ làm gì?”

Vệ Hồng nhìn thẳng Lục Tu Giác, trên mặt toàn là ác ý: “Chơi chứ gì nữa? Tiết dục đấy! Trẻ con có làn da đẹp nhất, lúc khóc thì mặt sẽ đỏ lên, đương nhiên là chơi vui nhất rồi!”

Lục Tu Giác bẻ gãy hết những ngón còn lại của cô ta.

“Bọn họ có những ai?”

“Không biết.”

“Trước đây cô tiếp xúc với bọn họ bằng cách nào?”

Vệ Hồng mím chặt môi, bộ dạng vừa thảm thiết vừa hung ác, vô cùng chật vật. Tuy cô ta đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn nói ra đáp án: “Foxtail.”

“Đó là cái gì?”

“… Website.”

“Website gì?”


Vệ Hồng như bị đau đớn tra tấn muốn ngất xỉu nhưng vẫn còn chừa một chút ý thức: “Web giao dịch… của chợ đen.”

“Chợ đen ở đâu?”

“… Deepweb.”

Vệ Hồng hôn mê. Lục Tu Giác đi ra ngoài giao bút ghi âm cho cảnh sát rồi bảo người nọ giao nó cho Lão Tiền, mà bản thân hắn thì rời khỏi bệnh viện, vừa đi vừa gọi điện cho Mao Cửu.

Hắn nói những chuyện mình hỏi được cho Mao Cửu nghe.

Mao Cửu hỏi: “Deepweb?”

Lục Tu Giác trả lời: “Là chợ đen giao dịch qua internet dành cho tội phạm lớn nhất toàn cầu, ma túy, súng ống, đạn dược, thậm chí thuê giết người, bên trong cũng có rất nhiều video về ấu dâm, nói tóm lại, tất cả những loại tội phạm trên đời đều có thể tìm được ở deepweb. Vệ Hồng bán những đứa trẻ qua một trang chợ đen ở deepweb, tên là Foxtail. Anh nghi ngờ Triệu Oái cũng tiếp xúc đến deepweb, tuy không biết giao dịch ở cái nào, nhưng anh nghĩ… chắc vẫn là “Foxtail”.”

“Vì sao?”

Lục Tu Giác hít sâu một hơi: “Em còn nhớ câu lạc bộ cao cấp anh từng kể không? “Vườn địa đàng” và “Eve”, khách hàng trong đó không chỉ là danh nhân ở hai giới chính, thương đến từ quốc gia đó, còn có người ở quốc gia khác nữa. Những người này phần lớn đều thông qua chợ đen “Foxtail” này mới biết đến “Vườn địa đàng” và đặt hàng “Eve”. Hơn nữa, trong chợ đen của deepweb có rất nhiều… rất nhiều video, trong đó, phần lớn video ấu dâm đến từ “Vườn địa đàng”. Bên trong còn có rất nhiều video hành hạ một người đến chết, cao cấp nhất là những video như thế này, cần phải dùng rất nhiều tiền mới có thể xem được. Tất cả những việc không phù hợp với pháp luật của nhân loại, không phù hợp với pháp tắc của xã hội đều có thể được hoàn thành trong deepweb, chỉ cần có đủ tiền.”

“Một nơi hỗn loạn không có quy tắc gì như thế sao lại không bị dẹp đi? Gặp khó khăn gì sao?”

“Đương nhiên. Khó khăn là ở chỗ đám trang web này đều tồn tại bằng cơ sở dữ liệu không thể tìm được bằng cách bình thường, là một trang web không thể thấy được, cũng không thể tìm được. Hơn nữa, nó còn trải rộng toàn cầu, phạm vi vô cùng rộng, rất khó để dẹp đi.”

Bất cứ một chuyện gì một khi động đến quan hệ quốc tế thì sẽ trở nên khó giải quyết ngay. Huống chi deepweb chứa rất nhiều trang chợ đen, là cái nôi của tội ác. Hơn nữa, có rất nhiều trang web không thể tìm được hoặc không muốn bị tìm được bằng những công cụ tìm kiếm bình thường. Trừ khi dùng một con đường đặc biệt để đi vào, cho dù đi vào rồi thì IP bên trong cũng bị che giấu bằng vô số tầng lớp bảo mật, muốn phá giải nó cũng khó khăn vô cùng.

Nhất là chợ đen, mỗi một trang web giao dịch đều có người sáng lập đứng sau màn. Cả trang web đều bị nắm giữ một cách vô cùng chặt chẽ trong tay bọn họ, mang tiền tài về cho bọn họ. Trừ khi cảnh sát tiếp quản đám chợ đen này, nếu không thì không thể nào lấy được danh sách khách hàng phạm tội.

Trong internet toàn cầu, những trang web có thể tìm được bằng công cụ tìm kiếm bình thường chỉ có khoảng 4%, 96% còn lại đều chìm nghỉm dưới biển sâu, không thể nào bắt được, đó là deepweb.

Vì tính chất không thể khống chế và phạm vi khổng lồ như thế của deepweb nên dẫn đến việc xuất hiện của một lượng lớn chợ đen, trở thành thiên đường của kẻ phạm tội.

Gần như có thể tìm được dấu vết về rất nhiều vụ án bị che lấp trong bóng đêm, không thể bày ra bên ngoài từ deepweb, cho dù là một cuộc thí nghiệm cực kỳ tàn ác trên cơ thể người cũng có thể tìm được chứng cứ từ trong đó.

Bởi vậy, đám người Triệu Oái, Vệ Hồng, tám chín phần mười là phạm tội từ deepweb.

Tác giả có lời muốn nói:

Tui cảm thấy vô cùng chán ghét ngục giam của quốc gia nào đó mà được làm như khách sạn 5 sao, cả một đám kỹ nữ thánh mẫu ngu ngốc!

Tui từng đọc về một vụ án giết người ở Canada, hắn là song tính luyến, giết một nam du học sinh người Trung Quốc rồi ăn luôn một bộ phận thân thể của cậu ấy, tứ chi bị gửi đến những quốc gia khác nhau. Cuối cùng hắn sa lưới mà lại không hề có một chút xíu hối cải nào, vì vụ giết người lần này còn nhận được một đống fans!

Sau đấy sống một cách cực kỳ dễ chịu trong tù, còn trở thành bạn thân với một tên ấu dâm từng cưỡng gian trẻ con, rồi lại tìm bạn tri kỷ trên mạng, cuối cùng hắn kết hôn với một tội phạm giết người, tình cảm còn rất tốt nữa chứ!

Hắn sống một cách dễ chịu như thế chủ yếu là vì ngục giam có đãi ngộ quá tốt, chú trọng nhân quyền, còn có một đám người đầu bị úng nước sùng bái hắn, yêu hắn.

Ha hả, tui cũng phục đám kỹ nữ thánh mẫu này luôn!

Còn kháng nghị đòi cải thiện ngục giam mỗi ngày, nhấn mạnh việc tội phạm cũng có nhân quyền. Toàn là một lũ đầu úng nước! Thánh mẫu như thế thì làm ơn vào tù chịu phạt dùm người ta luôn đi má!

Nói sang chuyện khác, deepweb là có thật, người quản lý của chợ đen Alpha – đã từng là chợ giao dịch lớn nhất, bị bắt nên trang web này cũng biến mất. Còn có vụ Chương Bảo Dĩnh mất tích nữa, tên tội phạm từng lên một trang web, trang web này cũng từ deepweb mà ra.

Có lần tò mò nên tui cũng từng thử xem có thể vào deepweb được không, cuối cùng không kịp giờ nên không vào được, sau đó thì không thử nữa, dù sao máy tính của tui cũng nát quá rồi! (Sau đó nữa, tui nghĩ chắc chắn là tui không vào được. Vì tui dùng máy tính của trường vào thử xem được không, nhưng mà đoán được rồi đấy, máy tính của trường không thể nào load nổi đám trang web trên đó).

**********

End phúc lợi Tết nhe:”>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.