Đọc truyện Thiên Sư Không Làm Huyền Học – Chương 17: Mệnh ta do ta
Con người một khi sụp đổ, sẽ rối loạn thần kinh, lần nữa chất vấn người khác đang lừa họ, nhìn ai cũng giống như đang nhìn lừa đảo.
Bây giờ Cố Quân Dịch là tình hình đó, cậu lắc đầu, trên mặt mang vẻ tức giận sau khi bị lừa, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Các người đều lừa tôi, các người hợp lại lừa tôi.”
Sau đó cậu nhìn Cố Nhiên và Vinh Trân, chất vấn: “Có phải hai người dùng tiền bảo họ diễn kịch cho con không? Đúng không?” Cậu càng nói càng cảm thấy mình nói rất đúng, Cố Nhiên và Vinh Trân có thể tìm người thôi miên cậu khi cậu hôn mê thần chí không rõ, bây giờ mời mấy người diễn kịch trước mặt cậu còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?
Bọn họ chướng mắt mình và Liễu Khiếu Thiên, muốn nghĩ cách tìm cách chia rẽ ngăn cản hai người ở bên nhau.
Ngày thường Cố Nhiên là người có tính gia trưởng, thích được người khác tâng bốc khen ngợi, lại thêm thân phận của ông ta, chưa từng bị người làm cho sượng mặt như thế ngay trước mặt.
Bây giờ ông ta chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi thể diện trước mặt ông nội Cố và Đạo Thanh đại sư, nếu không phải ông chỉ có một đứa con trai là Cố Quân Dịch, khi Cố Quân Dịch phát bệnh, ông đã đưa người vào bệnh viện tâm thần khám đầu óc rồi.
Nhìn thấy Cố Quân Dịch không hề có ý hối cải, còn ở đây rống to không lý do chỉ trích họ, Cố Nhiên tiến lên một bước, suy nghĩ đầu tiên là giơ tay lên định cho Cố Quân Dịch một bạt tai thật mạnh, đánh cho cậu tỉnh táo lại.
Lần này ông nội Cố từ đầu đến cuối không nói lời nào có hành động, ông bảo vệ Cố Quân Dịch bên cạnh, ngước mí mắt lên với Cố Nhiên: “Anh muốn làm gì đây?”
Bàn tay giơ lên của Cố Nhiên chậm rãi rơi trên bả vai mình, ông ta phủi phủi bụi vốn không tồn tại ở đó. Ông ta có thể gia trưởng với người ngoài, nhưng đối diện với ông nội Cố mọi tính tình lập dị đều phải thu lại.
Cố Nhiên thuận thế thu tay lại, vẻ mặt vô cùng cung kính nói với ông nội Cố: “Cha, con chỉ muốn hỏi Quân Dịch rốt cuộc nó muốn thế nào. Đạo Thanh đại sư là hạng người gì cha hiểu rõ nhất, sao có thể lừa nó. Nó nói như vậy không phải cầm bô ỉa chụp lên đầu con sao, quả thực muốn chọc con và mẹ nó tức chết.”
Ông nội Cố à một tiếng, ông nói: “Tại sao nó không tin anh chị, anh chị làm gì, bản thân không rõ sao?” Nếu dùng một câu khá phổ biến trên Internet hiện nay để khái quát đó chính là, mày làm gì, trong lòng không tự hiểu sao[1], ở đây giả vờ làm bông sen trắng thanh thuần cái nỗi gì.
[1] câu gốc là 你心里没点b数吗: bắt nguồn từ ngôn ngữ Đông Bắc, là câu mắng chửi người, chỉ người nào đó giả vờ hồ đồ, không có đầu óc
Ông nội Cố khá thất vọng với đứa con trai Cố Nhiên này, chuyện Cố Quân Dịch có bạn trai ông là người cuối cùng trong nhà biết được, khi Cố Nhiên giấu mình tìm người thôi miên cho Cố Quân Dịch, trong lòng ông cũng không vui cho lắm.
Nhưng chuyện đã đến mức đó, ông cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Bây giờ Cố Quân Dịch trở nên như vậy, Cố Nhiên không nghĩ cách giúp con trai đi ra, ngược lại còn sĩ diện khắp nơi, để người khác thấy trong lòng sẽ bốc cháy.
Trong lòng ông nội Cố ngoại trừ thất vọng không tìm ra được cảm xúc thứ hai.
Bởi vì lời nói không nể tình chút nào của ông nội Cố, thể diện như hỏa thiêu trên mặt Cố Nhiên càng không nhịn được. Nhưng ông ta không dám to tiếng với ông nội Cố, chỉ có thể im như gà mổ thóc rụt lại đứng ở một bên.
So sánh với Cố Nhiên chú trọng thể diện của mình, Vinh Trân thì rặt vẻ đau lòng và bất đắc dĩ, bà bị Cố Quân Dịch chỉ trích sắp khóc thành tiếng.
Bà nói: “Quân Dịch, cha mẹ thật sự không liên hợp lại lừa con. Nếu biết chuyện biến thành như bây giờ, cha mẹ sẽ không tìm người thôi miên con. Cha mẹ nào không hy vọng con cái đi trên đường ngay, làm cha mẹ chúng ta tính toán vì con mình là ích kỷ, trong lòng cha mẹ là vì tốt cho con. Con biết Đạo Thanh đại sư, con có thể không tin lời của cha mẹ, dù sao con cũng nên tin lời của Đạo Thanh đại sư nói.”
Vinh Trân nói tình ý chân thành, nước mắt trong mắt là thật, đau lòng và hối hận trong con ngươi cũng là thật, Cố Quân Dịch biết mình nên tin bà, nhưng cậu không muốn tin.
Liễu Tiếu Thiên của cậu tốt như thế, làm sao lại không thấy đâu.
Lúc này Phượng Tiêu mở miệng, hắn nhìn Cố Quân Dịch hơi ngơ ngác: “Tôi không nhìn thấy quỷ khí oán khí trên người cậu, nếu tình huống cậu nói là thật, tôi nghĩ còn có một loại tình huống, lúc đó có thể cậu ta gặp may đúng dịp trở thành trạng thái linh thể. Cậu suy nghĩ kỹ một chút, lần nữa các cậu gặp nhau, trong quá trình ở chung có gì không hợp lý không?”
Phượng Tiêu vừa nói vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hắn, trong đó biểu cảm của Cố Quân Dịch mong đợi và sợ hãi nhất, sau đó cậu nhíu mày cẩn thận nhớ lại từng li từng tí cậu và Liễu Tiếu Thiên ở chung.
“Trạng thái linh thể?” Đạo Thanh nhíu mày, lần đầu tiên ông ta nghe được từ này đấy.
“Gặp may đúng dịp, người bình thường sau khi chết có được linh khí, linh khí hóa giải oán khí và quỷ khí trên người cậu ta. Cho dù là ngày sau có dính dáng với người, cũng sẽ không bị người trong Huyền môn cảm nhận được.” Phượng Tiêu giải thích.
Nếu thật sự hỏi những điều này có xuất xứ thế nào, Phượng Tiêu không trả lời được, hắn cũng không nhớ tại sao mình lại biết những thứ này, nhưng hắn biết.
Trịnh Quân bĩu môi, cảm thấy Phượng Tiêu đang làm ra vẻ, gì mà trạng thái linh thể, người trong tu hành bọn họ nghe cũng chưa bao giờ nghe cách giải thích này. Người sau khi chết, hoặc là vào luân hồi, hoặc trong lòng có chấp nhất trở thành quỷ, nào có linh thể gì đó.
Giống như biết suy nghĩ trong lòng cậu ta, Phượng Tiêu hiếm khi nói thêm hai câu: “Cậu chưa từng nghe nói không có nghĩa là trên đời này không có, ếch ngồi đáy giếng tầm mắt hẹp, học nhiều đọc nhiều sách, ngày sau sẽ hiểu rất nhiều.”
Sắc mặt Trịnh Quân lập tức đỏ bừng, cậu ta nén giận đủ rồi, nhưng đối diện với gương mặt xa cách hờ hững của Phượng Tiêu, những lời đó trong lòng cậu ta cũng không dám nói ra. Tình cảnh lúng túng như thế, trên mặt Đạo Thanh không có chút thay đổi nào, người ở đây đều bội phục ông ta ở trong lòng, không hổ là cao nhân đắc đạo, cảnh giới này đúng là khác biệt với người thường.
Có điều họ không biết trong lòng Đạo Thanh cũng đang nói thầm, ông ta cảm thấy Phượng Tiêu hơi nhắm vào ông ta, cũng không biết có phải ảo giác của bản thân không.
Phượng Tiêu thấy không có ai đưa ra nghi vấn, bèn thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cố Quân Dịch nhân vật chính của hôm nay.
Nhưng thấy vẻ mặt Cố Quân Dịch đột nhiên đau buồn hẳn, cậu lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, anh ấy sớm biết chúng tôi ở chung không lâu, cho nên thỉnh thoảng làm việc sẽ rất mâu thuẫn.”
Bây giờ cậu nhớ rõ ràng rồi, khi cậu và Liễu Tiếu Thiên gặp lại nhau lần nữa, cậu nói câu đầu tiên với Liễu Tiếu Thiên, Liễu Tiếu Thiên nhìn cậu là kinh ngạc và mừng rỡ.
Cố Quân Dịch vẫn cho rằng mình đối với Liễu Tiếu Thiêu vừa thấy đã yêu, cậu là người nghĩ gì thì sẽ thực hiện, sau khi xác định Liễu Tiếu Thiên có thể tiếp nhận đàn ông, đã triển khai theo đuổi.
Đối với theo đuổi của cậu, trong mắt Liễu Tiếu Thiên rõ ràng là vui vẻ, nhưng vẫn sẽ từ chối.
Khi đó Cố Quân Dịch đoán không ra Liễu Tiếu Thiên đang nghĩ gì, anh sẽ hẹn hò với mình, nhưng một mực từ chối thổ lộ của cậu. Khoảng thời gian kia Cố Quân Dịch trải qua rất khó chịu rất tiều tụy, cậu không yên lòng vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của Liễu Tiếu Thiên.
Sau một lần nữa bị Liễu Tiếu Thiên từ chối, cậu uống rượu, uống rất say.
Cậu say quắc cần câu, cầm điện thoại trò chuyện mãi với Liễu Tiếu Thiên, cậu không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ khi đầu cậu đau muốn nứt ra tỉnh lại, Liễu Tiếu Thiên im lặng ngồi bên giường, vẻ mặt dường như hơi buồn lại có dũng khí đập nồi dìm thuyền.
Không đợi cậu nói gì, Liễu Tiếu Thiên đã mở miệng đồng ý hai người quen nhau.
Lúc ấy Cố Quân Dịch vui lắm, cậu không để ý đến đầu mình đang đau, chỉ muốn kêu gào vài tiếng, sau đó vẫn chịu đựng kích động cẩn thận hỏi một câu: “Anh nghiêm túc à, anh sẽ không hối hận.”
Liễu Tiếu Thiên mỉm cười với cậu: “Đối với em đương nhiên là nghiêm túc, về phần hối hận, chuyện sau này ai nói chính xác được, chí ít bây giờ anh không hối hận.”
Cuộc sống sau đó tốt đẹp giống như một giấc mơ, Liễu Tiếu Thiên trở nên hơi dính người, rất không nỡ rời khỏi cậu. Liễu Tiếu Thiên luôn có thể biết cậu thích gì đang nghĩ gì, cậu cũng biết Liễu Tiếu Thiên để ý cái gì. Họ ở bên nhau, dù chỉ nằm trên sofa mỗi người đọc sách sau đó trao một cái hôn nhẹ cũng hạnh phúc như vậy.
Cậu thậm chí lên kế hoạch muốn dẫn Liễu Tiếu Thiên về nhà, nói cho tất cả mọi người, bọn họ sẽ giúp đỡ nhau đi hết một đời. Nhưng chuyện này bị Liễu Tiếu Thiên lấy cớ thời cơ chưa chín muồi để từ chối.
Liễu Tiếu Thiên không thích ra ngoài, cậu sẽ cố gắng giảm bớt vòng giao tiếp của mình, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm gặp người quen, họ cũng chào hỏi như thường, tâm trạng muốn khoe khoang người yêu của cậu đầy đến mức không che giấu nổi.
Trước ngày Liễu Tiếu Thiên biến mất là sinh nhật cậu, hai người trải qua một buổi tối rất đẹp.
Trong bóng tối Liễu Tiếu Thiên còn nói ngủ ngon với cậu, cậu cười đáp lại câu ngủ ngon. Nhưng khi bình minh lên, bên cạnh cậu không có người. Lúc ấy trong lòng cậu có cảm giác rất vắng vẻ trống trải, trong căn nhà trống trải giống như chỉ có một mình cậu.
Cậu gọi vào số của Liễu Tiếu Thiên, bị âm thanh máy móc nhắc nhở không tồn tại, sau đó cậu không thể tìm thấy Liễu Tiếu Thiên ở bất kỳ đâu, cả người cậu cũng bắt đầu mất kiểm soát.
Bây giờ nghĩ lại, khó chịu nhất chắc là Liễu Tiếu Thiên, cả ngày đối diện với người yêu mất trí nhớ, bởi vì mình đã chết không dám chấp nhận theo đuổi của cậu, cuối cùng chấp nhận rồi.
Nghe Cố Quân Dịch thất thần bừng tỉnh nhớ lại, Phượng Tiêu nói: “Trên người cậu ta có thứ gì đặc biệt hoặc là bên cạnh có người nào đặc biệt không?”
Cố Quân Dịch lắc đầu: “Anh ấy là trẻ mồ côi bên cạnh không có ai, về phần đồ vật… Nếu thật sự có, vậy đó là tôi từng tặng một miếng ngọc, anh ấy vẫn luôn đeo trên người.”
Sau khi Liễu Tiếu Thiên chết theo lý thuyết sẽ không mang theo những vật kia, nhưng anh rất trân trọng đồ Cố Quân Dịch tặng, cho nên sau khi chết ngọc kia vẫn đeo trên cổ anh.
Cố Quân Dịch còn từng nói với anh, cậu cũng có một miếng ngọc như vậy, chắc là một đôi, hai người ở bên nhau số trời đã định. Khi đó Liễu Tiếu Thiên hé miệng cười một tiếng, mắt anh lóe sáng như sao nói: “Em nói đúng hết, là một đôi.”
Nghĩ đến những thứ này, Cố Quân Dịch chỉ cảm thấy có ai đang dùng lưỡi dao có răng cưa, cắt phá tim cậu từng chút một.
“Đồ có đây không?” Phượng Tiêu hỏi.
Cố Quân Dịch gật đầu, lúc không tìm thấy Liễu Tiếu Thiên, cậu nhìn thấy miếng ngọc này trên đầu giường, vẫn đeo ở trên người.
Phượng Tiêu nhận lấy miếng ngọc Cố Quân Dịch đưa tới, hắn hơi kinh ngạc, cảm thấy miếng ngọc này hắn có phần quen thuộc, hình như hắn đã từng ngắm nghía miếng ngọc này, tiện tay rót linh khí vào trong.
Nhưng nghĩ kỹ lại, lại không có ký ức, hết thảy đều là một cảm giác mà thôi.
Phượng Tiêu tạm thời thu hồi nỗi lòng, tâm hắn buồn vô cớ dùng thần thức đảo qua miếng ngọc này, bên trong có linh khí để lộ rất nhỏ, nghĩ rằng chính miếng ngọc này làm cho Liễu Tiếu Thiên trở thành linh thể, ở bên cạnh Cố Quân Dịch một khoảng thời gian mà không làm hại cậu.
“Đại sư thế nào, tôi còn có thể nhìn thấy anh ấy không?” Tất cả hy vọng của Cố Quân Dịch đều đặt ở trên người Phượng Tiêu, cậu chỉ muốn nghe được câu trả lời chắc chắn từ miệng Phượng Tiêu.
Nhưng, trái tim thấp thỏm lo âu đang đập thình thịch, cậu đang sợ.
Phượng Tiêu hờ hững nói: “Cậu ta vốn đã chết, hồn phách vốn nên quy về địa phủ vào luân hồi. Nhưng linh khí trong miếng ngọc này bảo vệ hồn phách của cậu ta, làm cậu ta thành linh thể. Linh thể này tinh khiết nhất, nếu cậu ta tìm nơi dư thừa linh khí dốc lòng tu hành, mấy trăm năm sau có lẽ có thể lần nữa tu thành cơ thể người, nhưng cậu ta lựa chọn ở cùng cậu, linh thể bị ô uế, dần dần linh thể không duy trì được nữa. Nếu linh thể tiêu tan, vậy lên trời xuống đất khó tìm lại.”
Linh thể vốn có cơ hội thoát thai hoán cốt đứng hàng tiên, nhưng bây giờ xã hội chúng sinh tiên duyên đã đứt, linh khí này tan cũng tan rồi, hồn phách của linh thể là dinh dưỡng thượng hạng nhất, sợ là khó thu về.
“Tôi không tin.” Cố Quân Dịch lắc đầu từ chối tin sự thật này.
Phượng Tiêu cầm lấy ngọc đưa cho cậu: “Đây là đồ tốt, bên trong đã hút một hồn của Liễu Tiếu Thiên, nếu cậu có lòng thì giữ lại đi, nếu có một ngày hồn phách của cậu ta có thể tập hợp đủ trong đó, nói không chừng còn có thể tỉnh lại quay về bên cạnh cậu.”
Cố Quân Dịch vội vàng nhận lấy ngọc bảo bối bỏ vào trong túi áo của mình.
“Chuyện này không thể.”
“Vậy không được.”
Hai âm thanh phản đối cùng vang lên, một là Đạo Thanh, một là Vinh Trân.
Đạo Thanh nhìn Phượng Tiêu vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu Liễu Tiếu Thiên đã chết, mặc kệ cậu ta là trạng thái gì, không nên dây dưa với người trong trần thế nữa. Người tu hành chúng ta, sao có thể biết sai còn phạm sai lầm như vậy.”
Trong cái nhìn của Đạo Thanh, cho dù là quỷ hay là linh thể đều không thể tiếp xúc với nhân loại, gặp được phải nhanh chóng bóp chết khi mới phát sinh mới đúng.
Phượng Tiêu làm như vậy quả thực là quá tùy hứng làm bậy.
Vinh Trân thì nhìn Cố Quân Dịch nức nở nói: “Mẹ không quan tâm Liễu Tiếu Thiên là quỷ hay linh thể gì đó, nó đã chết. Chẳng lẽ con muốn trông coi miếng ngọc này cả đời? Trong lòng con thật sự không quan tâm cha mẹ chút nào sao, nhiều người sống như vậy, ông nội con, cha mẹ con, cũng không bằng một người đã chết sao? Con có nghĩ đến cảm nhận của người làm mẹ không? Bây giờ hai đứa âm dương cách biệt, con buông cậu ta ra, để cậu ta cũng dễ giải thoát, trong lòng con kính trọng cậu ta cũng được. Về sau con sẽ gặp được người tốt hơn, đến lúc đó con quay đầu nhìn hôm nay, sẽ cảm thấy là một trò cười. Con không thể vì một người chết, chôn vùi cả đời mình. Mẹ tin cậu ta cũng không hy vọng con như vậy, cậu ta chỉ hy vọng con bắt đầu lại một cuộc sống mới, sống vui vẻ.”
Cố Quân Dịch nhìn về phía Vinh Trân, đây là mẹ cậu, làm một vài chuyện tổn thương cậu, nhưng vẫn là người mẹ thương cậu tận xương.
Nhưng đối với cậu mà nói chuyện này bản thân cũng không có lựa chọn nào khác.
Cố Quân Dịch khẽ nói: “Anh ấy là người yêu của con, đương nhiên anh ấy hy vọng sau này con có thể có một người ở bên, yên ổn sống hết nửa đời sau. Con ghi tạc anh ấy ở đáy lòng, biết anh ấy là người con đã từng yêu là được.”
“Làm vậy không có gì đáng trách, bởi vì ai cũng phải nhìn về phía trước, không có ai sẽ bởi vậy mà trách cứ ai, tình yêu con dành cho anh ấy cũng không phải giả, anh ấy biết con bước ra khỏi đau buồn này chắc chắn cũng vui thay con. Nhưng con muốn chọn một con đường khác, dù là con đường này rất gian nan, con chỉ yêu anh ấy, cho dù về sau cô đơn suốt đời. Cho nên, xin lỗi, lần này con sợ lại phải khiến mẹ thất vọng rồi.”
“Bộp bộp bộp.” Có người đột nhiên vỗ tay, đám người nhìn về phía âm thanh nhìn thấy là Cố Lâm Tĩnh.
Trên mặt Cố Lâm Tĩnh không có nụ cười ấm áp của ngày xưa, người càng đẹp, y nhìn về phía Cố Quân Dịch nói: “Con đường này em muốn đi như thế nào thì đi như thế ấy là được.”
Cố Lâm Tĩnh tỏ thái độ khiến gương mặt đau buồn cả buổi của Cố Quân Dịch hiện lên một nụ cười mang nước mắt, cậu đã nói người anh trai này đứng về phía mình.
Bên này họ rất hài hòa, bầu không khí giữa Phượng Tiêu và Đạo Thanh ngược lại bắt đầu rút kiếm mở nỏ.